Editor: KiL
Tắm rửa xong trở về phòng, Hướng Vãn gọi điện cho Hướng Tuấn, lúc nãy đang ăn cơm, Hướng Tuấn có gọi điện cho cô, mà lúc ấy Giang Ngư Chu cũng đang ở đó, cô không tiện nói nhiều.
"Chị, vừa rồi chị ở cùng một chỗ với Giang tổng sao?" Rõ là trọng điểm chú ý của Hướng Tuấn khác với Hướng Vãn.
"Sao em biết?"
"Hà hà, em đoán."
Hướng Vãn thừa nhận: "Phải, chị cùng ăn cơm với anh ta."
"Vậy là hai người hòa hảo rồi?" Hướng Tuấn dừng lại, hỏi tiếp, "Là anh ta chủ động đi tìm chị nhỉ, haiz, em đã nói mà, một người đàn ông như Giang tổng sao có thể nhỏ mọn như thế được."
"Hướng Tuấn." Hướng Vãn cắt ngang lải nhải của cậu ta, "Bây giờ chị muốn nói chuyện công việc với em."
"Em biết chứ." Hướng Tuấn trả lời, "Công việc còn phải hỏi sao? Chắc chắn là đến Giang thị."
Hướng Vãn trầm mặc, một lát sau mở miệng: "Không, em đến Thịnh Vũ đi."
"Sao thế? Không phải hai người đã hòa hảo rồi sao?" Hướng Tuấn không thể lí giải.
Hướng Vãn giải thích với cậu ta: "Có chuyện lần này rồi, chẳng lẽ em còn không nhìn ra? Nếu mỗi lần chị và anh ta tranh chấp nhau, anh ta lại lấy công việc của em ra trút giận, em cũng chuẩn bị tùy lúc nghỉ việc?"
"Không thể nào."
"Sao lại không thể?" Hướng Vãn hỏi lại, tạm ngừng, không muốn nhiều lời, "Chị nói đến đó thôi, tự em quyết định đi, sau này nếu có xảy ra chuyện gì, đừng trách chị không nhắc nhở em."
"Được rồi được rồi, em nghe chị, đến Thịnh Vũ là được."
Ngày hôm sau, Hướng Vãn theo cùng Hướng Tuấn đến phòng nhân sự Thịnh Vũ đưa sơ yếu lí lịch, vì là tổng giám đốc đích thân thông báo, người phụ trách ở bộ phận nhân sự đối với họ vô cùng khách khí.
"Phòng thị trường bên kia đang cần nhân lực, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp, đến lúc đó sẽ gọi điện thông báo cho cậu." Người phụ trách tự mình đưa bọn họ ra cửa.
Ra khỏi tòa nhà tập đoàn, Hướng Tuấn cảm khái một câu: "Haiz, thói đời này có người thì đúng là dễ nên việc mà, đoán chừng nếu em tự mình tới thì có khi người ta cũng không thèm liếc mắt nhìn em."
Hướng Vãn liếc cậu ta một cái, "Em phải biểu hiện tốt một chút, tránh sinh sai sót cho chị, nếu không thì không chỉ chị xấu hổ mà đồng nghiệp của chị cũng mất mặt theo."
"Chị xem thường em như thế sao?"
Sau đó Hướng Vãn bị cậu ta kéo vào trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại này có một chuỗi trong toàn tỉnh, ở mỗi thành phố đều có chi nhánh, tuy nhiên xét về quy mô thì đương nhiên tỉnh thành này là chính, bán bên trong đều là thương hiệu lớn, tùy tiện lấy một bộ quần áo cũng là đến bốn chữ số.
Hướng Vãn không có ý định mua đồ ở đây, cứ tạm thời coi là đi cùng Hướng Tuấn đến xem đi, mợ cô mặc dù hà khắc với người khác, nhưng mà rất hào phóng đối với đứa con trai này, ăn dùng của Hướng Tuấn đều là đồ tốt nhất.
Dẫn đến thằng nhóc này có chút không biết nhân gian khó khăn.
"Ấy, chị nhìn xem, cái này rất đẹp, chị cũng có thể mặc lúc đi dạy, so với mấy cái áo thun kia của chị thì nữ tính hơn nhiều đấy."
Hướng Vãn nhìn sang, là một chiếc áo sơ mi voan trắng, phía trên có mấy mảnh hoa nhỏ, nửa thân dưới người mẫu phối với quần jean, vạt áo nhét trong quần, giỏi giang lại thục nữ.
Hướng Vãn nhìn thẻ ghi giá, lắc đầu.
"Giảm 50% đấy, trừ đi xong cũng mới hơn 600, thử một chút đi."
"Ồ, cái váy này đẹp quá." Một tiếng nói dịu dàng dễ nghe truyền vào tai, Hướng Vãn quay đầu, một đôi mẹ con dừng trước quầy chuyên doanh đối diện với bọn cô.
Hai mẹ con này rất gây chú ý, người mẹ khí chất cao quý, dáng vẻ ung dung, trong lúc giơ tay nhấc chân tản mát ra một cỗ hơi thở quý tộc; cô con gái thì ngũ quan xinh đẹp, phục sức hoa mỹ, giống như những tiểu thư sống trong nhung lụa trong mấy bộ phim thần tượng, đẹp đến mức giống như bước ra từ bức tranh vậy.
Họ vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của người chung quanh, ngay cả nhân viên bán hàng cũng ngừng lại việc trong tay mà quan sát thêm vài lần.
"Thích không? Thử chút đi." Người mẹ kia nói.
Cô con gái lại liếc mắt nhìn, chỉ chỉ nơi cổ áo, "Thiết kế ở đây không được lắm."
Người mẹ dịu dàng cười một tiếng, "Vậy đến phía trước nhìn xem."
"Hầy, thật đáng tiếc." Hướng Tuấn thu hồi ánh mắt từ chân cô gái kia, mang theo thương tiếc thì thầm một tiếng, "Cô gái xinh đẹp như vậy mà lại là một người thọt."
Hướng Vãn không tiếp lời, có chút nhíu nhíu mày, xoay người, "Đi thôi."
"Không thử quần áo sao?"
"Không thử."
Ra ngoài cửa hàng, Hướng Vãn nói muốn về nhà.
Hướng Tuấn kinh ngạc, "Chị đã mua quần áo gì đâu."
"Không mua, dù sao cũng không thiếu đồ mặc."
"Vậy chúng ta cơm nước bên ngoài xong rồi về?" Hướng Tuấn lại đề nghị.
Hướng Vãn lắc đầu từ chối, "Chị đã nói với mẹ về ăn cơm rồi, em giữ đó lần sau mời khách đi."
Lúc chiều Hướng Vãn lại đi ra ngoài một chuyến, Tô Thuần hẹn cô đi uống nước. Bọn họ gặp mặt ở một cửa hàng đồ ngọt gần Đại học sư phạm.
Mấy người Hướng Vãn lúc đi học thường xuyên lui tới chỗ này, bà chủ là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, bà ấy không có con cái, dựa vào việc bán đồ ngọt để tự kiếm sống, sinh viên Đại học sư phạm đều sẵn lòng tới đây.
Tô Thuần khuấy đều chè đậu đỏ trong chén, ngước mắt hỏi thăm: "Hoà giải rồi?"
"Cái gì?" Hướng Vãn nhàn nhạt hỏi lại.
"Giả vờ đi."
Hướng Vãn chống khuỷu tay, "Có chút phiền lòng."
"Cái này thì có gì mà phiền? Người ta chủ động tới hòa giải, xem như là có thành ý, với lại, chị nghe Lệ Hành nói lão Giang dạo này rất kì quái, lúc cùng nhau uống rượu, anh ấy còn nói mình chịu đựng đả kích cơ. Người như vậy chịu thừa nhận mình bị đả kích là khó khăn biết bao nhiêu."
Thấy Hướng Vãn không nói lời nào, cô ấy tiếp tục: "Không phải là đến bây giờ em còn hoài nghi thành ý của anh ấy đấy chứ?"
Hướng Vãn lắc đầu, "Em không biết."
"Ấy? Thật sự hoài nghi sao?" Tô Thuần lấy loại ánh mắt lão Giang thật đáng thương mà nhìn cô, Hướng Vãn áp lực tựa núi, nhịn không được nói: "Giữa em và anh ta cách nhau nhiều thứ lắm."
"Ý gì hả? Em muốn nói là gia đình hai người chênh lệch quá nhiều, sợ trong nhà anh ấy không đồng ý?"
"Một phương diện đi."
"Chị lại cảm thấy em không cần phải lo lắng, em xem chị với Lệ Hành không phải cũng là cái dạng này sao? Lại nói bây giờ lão Giang là người đứng đầu trong Giang thị, người trong nhà đều phải nghe anh ấy đây này."
Hướng Vãn trầm mặc, xem ra có tâm sự chồng chất, Tô Thuần nắm lấy tay cô, khuyên nhủ: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên là được."
Kì thật có chút việc không phải là cô nghĩ quá nhiều, mà là căn bản không cần nghĩ.
Ban đêm lúc ngủ, Hướng Vãn nhận được cuộc gọi từ Giang Ngư Chu.
"Đã ngủ chưa?" Anh ở đầu bên kia hỏi.
"Vẫn chưa."
"Đang chờ tôi?"
Hướng Vãn: "..."
Đầu bên kia hừ cười một tiếng, nói: "Thế nhưng tôi là đang chờ em đấy, đáng tiếc em một chút cũng không quan tâm đến tôi."
"Giang Ngư Chu....." Hướng Vãn không muốn nghe anh nói mấy chuyện này, cảm giác giống như đang bị anh đùa giỡn, quan hệ của họ còn chưa đến mức này.
Giọng điệu của Giang Ngư Chu có chút bất đắc dĩ, "Được rồi, tôi không nói nữa."
Hướng Vãn không biết phải nên nói gì, hai bên đều yên tĩnh, trong điện thoại có tiếng gió vù vù, thổi vào bên tai, rơi vào trong lòng. Cô cảm thấy khó xử, nói với anh: "Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi."
Anh ừ một tiếng, giọng nói lộn xộn mang theo một chút mệt mỏi, giống như đang tự mình lẩm bẩm: "Vừa rồi uống nhiều rượu quá, đau đầu."
Vốn là Hướng Vãn đang muốn tắt máy, nghe anh nói vậy thì nhịn không được tiếp lời, "Ai bảo anh uống nhiều như vậy làm gì."
"Ừm, về sau sẽ chú ý, có đôi khi cũng là thân bất do kỷ."
Hay cho một câu thân bất do kỷ. Lời nói của anh bỗng nhiên nhắc nhở cô, thoáng chốc chẳng còn hứng thú nói chuyện tiếp với anh nữa.
"Tôi muốn cúp." Cô nói.
"Đầu tôi thật sự đau quá, trên người hình như lại bị ngứa, làm sao bây giờ?" Giang Ngư Chu lại lải nhải ở đầu bên kia.
Hướng Vãn cắn môi, cô rất muốn cúp điện thoại ngay lập tức cho xong, cái người này là giả điên giả dại hay là bắt đầu mượn rượu làm càn đây? Cô cầm điện thoại, một chữ cũng không nên lời, thế nhưng vẫn không tắt điện thoại.
"Sao em không nói chuyện?" Anh ở bên kia hỏi.
"Nói cái gì?"
Đầu bên kia chậc một tiếng, thở dài: "Em đấy, thật đúng là không hiểu phong tình mà, tôi chịu đựng đau đầu khó chịu để nói điện thoại với em, em còn không biết quan tâm tôi."
"....." Hướng Vãn quay đầu nhìn cửa sổ, màn cửa che khuất tầm nhìn nên không thấy gì, cảm giác tồn tại của người bên tai rất mãnh liệt, mặc dù là một người ở một mình trong đêm, trong vô hình cũng thêm một chút hương vị tình ý kéo dài, thời gian dường như cũng trở nên nhẹ nhàng.
Giang Ngư Chu ở đầu bên kia buồn cười lên tiếng: "Lại không nói lời nào." Dừng một chút, "Cảm giác em bây giờ với cái người ngày đó động võ với tôi như không phải là cùng một người."
Trong lòng Hướng Vãn nghĩ, không phải anh cũng như vậy sao, trước kia không đứng đắn như thế, mà hiện tại lại giả làʍ t̠ìиɦ thánh, giả hồ đồ, cũng không biết mặt nạ của anh đã đổi bao nhiêu cái.
"Tôi muốn cúp." Cô cường điệu lần nữa, đồng thời quả quyết cúp máy.
Bên này điện thoại Giang Ngư Chu vừa cúp máy, điện thoại của lão gia tử nhà anh liền gọi đến, "Mới vừa nói chuyện điện thoại với ai đấy, thời gian dài như vậy?"
Hiển nhiên Giang Ngư Chu không thể nói con nói chuyện điện thoại với phụ nữ được, chỉ nói: "Nói điện thoại với Chu tổng của Thịnh Vũ, trưng cầu ý kiến với ông ấy một việc."
Lão gia tử không nghi ngờ gì, hỏi: "Bàn chuyện thế nào rồi?"
"Cho đến bây giờ tất cả đều thuận lợi, ngày mai còn có hai điều khoản nữa, sau khi bàn bạc ổn thỏa là có thể kí hợp đồng."
"Ừm, vậy ta đây yên tâm rồi." Lão gia tử nói, "Ta đã đoán biết trước con là người làm kinh doanh rồi, nếu lúc trước không phải một lòng một dạ nhất định phải đi lính, Giang thị của chúng ta đã sớm làm nên lớn mạnh, sao có thể bị anh hai con làm cho suy thoái như vậy."
Hiện tại Giang Ngư Chu đang ở thành phố B, đi đến đó để bàn một hạng mục hợp tác, thành phố B là một thành phố quan trọng thứ hai, khu công nghiệp mới khai phá đã thu hút không ít vốn đầu tư của các doanh nghiệp bên ngoài. Lần này Giang thị gia nhập vào đối với bản thân công ty là một sự nhảy vọt về chất, còn đối với Giang Ngư Chu mà nói, từ lúc anh nhậm chức đến nay đây là hạng mục lớn đầu tiên mà anh tự mình trải qua, biết bao con mắt trong công ty đang nhìn vào anh.
Lúc trước khi anh từ quân đội chuyển nghề trở lại tiếp quản công ty, có rất nhiều người giữ thái độ bảo thủ cho rằng: Mặc dù anh ở nơi quân đội lăn lộn thuận buồm xuôi gió, nhưng khác nghề như cách núi, trên thương trường thì chưa chắc anh đã như vậy.
Nhưng lão gia tử đã vỗ ngực cam đoan tại đại hội cổ đông, cũng tự mình kéo theo thân thể bệnh lâu mới khỏi dẫn dắt Giang Ngư Chu ở tháng đầu tiên, cho đến khi Giang Ngư Chu hoàn toàn thông thạo.
Không ai rõ hai đứa con trai mình hơn ông, lúc bọn nó còn nhỏ, ông thường xuyên lấy chút hợp đồng báo cáo gì đó cho bọn nó xem, con trai nhỏ trời sinh thông minh, xem xét là hiểu ngay, còn con trai lớn thì ông lại phải giải thích rất lâu. Chỉ là ông từng hứa hẹn với vợ trước trước khi mất là tương lai sẽ để công ty cho con trai lớn tiếp quản, lại thêm thế lực nhà mẹ đẻ của vợ trước trong công ty khá lớn, ông cũng chỉ có thể làm như thế.
Con trai nhỏ cũng xem như có chí khí, bày tỏ không ngấp nghé tài sản trong nhà, tốt nghiệp cấp ba rồi thi vào học viện Quân sự, ở trong quân đội cũng lăn lộn đến thuận buồm xuôi gió. Nếu không phải đứa con trai lớn kia của ông chút cái rắm bản lĩnh cũng không có, chỉ biết làm ẩu suýt nữa kéo sập công ty, lại thêm ông tự mình đi đến quân đội nói chuyện mấy lần, thì có khi người còn không muốn về đây nhận cái cục diện rối rắm này đâu.
Một khi hạng mục lần này bàn bạc ổn thỏa, chẳng những Giang Ngư Chu chứng minh được chính mình, mà những phần tử ngoan cố cuối cùng trong công ty kia cũng sẽ không còn gì để nói.
Cho nên lão gia tử mới quan tâm như vậy.
Sự thật giống như Giang Ngư Chu suy đoán, ngày hôm sau đàm phán quả nhiên thuận lợi, buổi sáng bàn bạc ổn thỏa, buổi chiều chỉnh sửa bản dự thảo, sau đó kí hợp đồng.
Buổi tối đối tác tổ chức tiệc chúc mừng, lúc kết thúc đã mười một giờ đêm, đối phương sắp xếp khách sạn cho anh, anh nhã nhặn từ chối.
Từ thành phố B đến thành phố F là một khoảng cách ngắn, ba giờ đi đường.
Nửa đêm hai giờ, chiếc điện thoại đặt ở chế độ im lặng của Hướng Vãn nhận được một tin nhắn: Tôi đến nơi rồi.