Anh Hùng Xạ Điêu

8.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: The Legend of the Condor Heroes Xạ Điêu Anh Hùng Truyện
Bộ 1 Xạ Điêu Tam Bộ Khúc Hệ Liệt
Quách Tỉnh tuy được bảy quái nhân nuôi dưỡng truyền thụ võ công, nhưng khi trưởng thành lại hành hiệp trượng nghĩa. ...Trái lại Dương Khang tuy được Toàn Chân thất tử thu nhận làm đồ đệ, hết lòng dạy  …
Xem Thêm

Quách Khiếu Thiên nói:

- Người anh em của ta đây tính tình nóng nảy, lúc ở cửa lại kéo đạo trưởng một cái càng khiến đạo trưởng sinh nghi.

Khưu Xử Cơ nói:

- Tay người thường làm sao có được kình lực như thế? Ta chỉ cho rằng hai vị ắt là tai mắt của quan phủ cải trang chờ sẵn ở đây toan bắt bần đạo. Mới rồi ăn nói vô lễ, thật lỗ mãng quá.

Dương Thiết Tâm nói:

- Không biết thì không trách được.

Ba người cười rộ. Ba người uống được vài chén, Khu Xử Cơ chỉ cái đầu người nát bét dưới đất nói:

- Người này tên Vương Đạo Càn, là một tên đại Hán gian. Năm trước hoàng đế phái y mang lễ vật qua mừng thọ vua Kim, y lại câu kết với người Kim, mưu đồ xâm phạm Giang Nam. Bần đạo đuổi theo hơn mười ngày mới nắm được thóp của y.

Quách Dương hai người từ lâu đã nghe giang hồ đồn đại Trường Xuân từ Khưu Xử Cơ võ công cao cường, tính tình nghĩa hiệp, lúc bấy giờ thấy y một bầu nhiệt huyết vì nước trừ gian, càng thêm kính phục. Hai người nhân dịp xin truyền thụ võ công, Khưu Xử Cơ chỉ dẫn rất tường tận. Thương pháp Dương gia tuy là tuyệt kỹ của binh gia, dùng trên chiến trường có thể xung phong phá trận nên trước nay vô địch, ai chống là chết, nhưng dùng để đối địch với cao thủ võ học thì vẫn không đủ. Khưu Xử Cơ kiệm tu cả nội ngoại công phu, võ công tuy chưa tới mức đăng phong tháo cực nhưng cũng đã đạt tới cảnh giới rất cao, Dương Thiết Tâm làm sao có thể chống lại y vài mươi chiêu? Nhưng Khưu Xử Cơ thấy y xuất thủ bất phàm, trong lòng thầm khen ngợi, có ý dẫn dụ y sử dụng hết bảy mươi hai lộ thương pháp để xem y có phải là hậu nhân của Dương gia thật không rồi mới thật sự ra tay, trong vài chiêu đã đánh rơi ngọn thương sắt của y, lúc ấy bèn nói chiêu số của thương pháp này vốn là dùng trên ngựa, nếu đánh dưới đất thì phải thay đổi, không thể nhất nhất theo phép tắc có sẵn. Quách Dương hai người nghe thế không ngừng gật đầu khen phải. Thương pháp Dương gia là tuyệt nghệ truyền cho con trai không truyền cho con gái, Khưu Xử Cơ tuy hiểu biết rộng rãi nhưng cũng không rõ hết chỗ tinh vi ảo diệu, lúc ấy cũng thỉnh giáo Dương Thiết Tâm vài chiêu. Ba người rượu vào lời ra, tâm đầu ý hợp. Dương Thiết Tâm nói:

- Hai anh em ta được gặp đạo trưởng, đúng là điều may mắn trong đời. Đạo trương có thể nghỉ lại vài ngày được không?

Khưu Xử Cơ đang định trả lời đột nhiên biến sắc, nói:

- Có người tới tìm ta rồi. Bất kể là gặp chuyện gì thì các ngươi cũng không được ra mặt, nhớ chưa?

Quách Dương hai người gật đầu vâng dạ. Khưu Xử Cơ nhặt cái đầu người, mở cửa đi ra phi thân lên cây núp trong đám cành lá. Quách Dương hai người thấy y hành động kỳ quái, ngơ ngác không hiểu.

Lúc ấy chung quanh im bặt, chỉ nghe ngoài cửa gió bấc thổi ào ào, qua một trận gió, phía tây văng vẳng có tiếng vó ngựa vang tới, Dương Thiết Tâm nói:

- Vị đạo trưởng này thính tai thật.

Lại nghĩ thầm:

- Vị đạo trưởng này võ công quả nhiên rất cao cường nhưng nếu so với gã què Khúc Tam thì quả không biết ai hơn ai kém.

Lại qua một lúc, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, chỉ thấy trong gió tuyết có mười mấy kỵ mã phóng tới rất mau, người cưỡi ngựa đều mặc áo đen đội mũ đen, xông thẳng tới trước cổng.

Người đi đầu đột nhiên kìm ngựa quát:

- Dấu chân tới đây là ngừng. Mới rồi có người động thủ ở đây.

Mấy người phía sau nhảy xuống ngựa, quan sát dấu vết trên mặt tuyết.

Người đi đầu nói:

- Vào nhà lục soát.

Liền có hai người xuống ngựa tới đập cửa nhà Dương gia. Đột nhiên trên cây ném xuống một vật, bình một tiếng trúng ngay vào người đứng đầu. Cái ném ấy kình lực rất mạnh, người kia bị đánh trúng vào đầu vỡ sọ chết ngay. Mọi người la thét ầm ĩ, mấy người xúm lại vây quanh gốc cây.

Một người nhặt cái vật kia lên, hoảng sợ nói:

- Là đầu Vương đại nhân.

Người đứng đầu rút trường đao ra quát lớn một tiếng, hơn mười người vây thành một vòng tròn rộng dưới gốc cây. Y lại quát một tiếng khẩu lệnh, năm người rút cung lắp tên, năm mũi tên cùng bắn vào chỗ Khưu Xử Cơ.

Dương Thiết Tâm cầm thương sắt định ra cửa trợ chiến, Quách Khiếu Thiên vội kéo lại, hạ giọng nói:

- Đạo trưởng bảo chúng ta không được ra. Nếu y ít không chống được nhiều thì chúng ta ra tay cũng không muộn.

Câu nói chưa dứt, chỉ thấy trên cây có một, mũi tên phóng xuống, đó là Khưu Xử Cơ tránh qua bốn mũi, bắt được mũi sau cùng, dùng thủ pháp Hoạt thủ tiễn phóng xuống, chỉ nghe ối một tiếng, một người áo đen trúng tên ngã ngựa lăn vào đám cỏ rậm. Khưu Xử Cơ tuốt kiếm nhảy xuống, kiếm quang vừa chớp lên, hai người áo đen đã trúng kiếm. Người đứng đầu quát:

- Thằng đạo sĩ giặc cướp giỏi lắm, té ra là ngươi!

Roạt roạt roạt ba mũi tên theo tay bắn ra, trường đao xé gió, thúc ngựa sấn vào. Khưu Xử Cơ kiếm quang liên tiếp chớp lên, lại hai người trúng kiếm ngã ngựa. Dương Thiết Tâm chỉ há miệng ra nhìn, nghĩ thầm mình cũng luyện võ mười năm nhưng vị đạo gia này kiếm chiêu mau lẹ như thế thì đừng nói là chống cự, ngay cả nhìn cũng không thấy rõ, mới rồi nếu không phải y thủ hạ lưu tình thì mình đã sớm mất mạng rồi.

Chỉ thấy Khưu Xử Cơ lui tới mau lẹ giao đấu với người cưỡi ngựa cầm đao, người ấy cũng rất giỏi, một thanh đao đỡ gạt đâm chém rất oai mãnh.

Lại đấu thêm một hồi, Quách Dương hai người nhận ra Khưu Xử Cơ cố ý kéo dài cuộc đấu với y, lúc rảnh tay hoặc phát chưởng hoặc phóng kiếm sát thương một người của đối phương, dường như muốn gϊếŧ tất cả số người đuổi tới nên sợ đả thương người đứng đầu thì đám còn lại hoảng sợ chạy tan, sẽ không dễ truy sát.

Qua khoảng nửa bữa cơm, phía đối phương chỉ còn sáu bảy người.

Người cầm đao biết không chống nổi liền quát lớn một tiếng, thúc mạnh hai chân quay ngựa bỏ chạy. Khu Xử Cơ tả chưởng quờ về phía trước một cái đã nắm trúng đuôi ngựa y, tay vừa phát kình, thân hình đã bay vọt lên, còn chưa lên tới lưng ngựa thì một kiếm đã đâm suốt qua hậu tâm y xuyên ra luôn trước ngực. Khưu Xử Cơ hất cái xác xuống, giật cương phi ngựa xông ra đâm chém, chỉ thấy trong tiếng vó ngựa phi mau, kiếm quang loang loáng, tiếng gào thét sợ hãi vang lên, từng người từng người đổ xuống, máu tươi loang rộng nhuốm hồng cả một bãi tuyết lớn.

Khưu Xử Cơ cầm kiếm nhìn quanh chỉ thấy một bầy ngựa không có người cưỡi chạy tứ tán, không kẻ địch nào còn sống, y hô hô cười lớn, vẫy tay nói với Quách Dương hai người:

- Gϊếŧ như thế sướиɠ tay chứ hả?

Quách Dương hai người mở cổng bước ra, trên mặt còn vẻ hoảng sợ.

Quách Khiếu Thiên nói:

-Đạo trưởng, những người này là ai?

Khưu Xử Cơ đáp:

-Ngươi lục soát trên người họ xem.

Quách Khiếu Thiên mò trên xác người cầm đao thấy có một tờ công văn, mở ra xem thì là mật lệnh của Triệu Tri phủ phủ Lâm An trong nói sứ giả Đại Kim quốc tố cáo với Tri phủ phủ Lâm An về hung thủ gϊếŧ Vương Đạo Càn, sai bộ khoái hợp đồng với người của Đại Kim quốc, hẹn ngày bắt hung thủ quy án. Quách Khiếu Thiên đang tức giận thì Dương Thiết Tâm bên cạnh cũng kêu lên, tay cầm mấy tấm mộc bài lấy được trên xác chết, trên khắc văn tự của người Kim, xem ra trong đám người áo đen này phải có vài người là quân Kim. Quách Khiếu Thiên nói:

- Quân giặc vào nước ta mặc ý bắt người gϊếŧ người, quan phủ Đại Tống ta lại vâng lệnh sứ giả của họ, vậy thì còn trời đất nào nữa.

Dương Thiết Tâm than:

- Hoàng đế Đại Tống đã xưng thần với nước Kim, quan văn tướng võ của chúng ta lại không thành đầy tớ của người Kim sao?

Khưu Xử Cơ căm hờn nói:

- Người xuất gia vốn phải lấy từ bi làm gốc, nhưng nhìn thấy đám gian tặc hại dân, kẻ thù nước địch, bần đạo lại không thể thủ hạ lưu tình.

Quách Dương hai người đồng thanh nói:

- Gϊếŧ hay lắm chứ, gϊếŧ hay lắm chứ.

Cư dân trong thôn vốn ít, trời lạnh tuyết rơi lại càng không ai ra ngoài, cho dù có người trong thấy cũng đã sớm chạy ngay về nhà đóng cửa không dám ra, ai dám tới hỏi han này nọ? Dương Thiết Tâm lấy cuốc xẻng ra, ba người đem mười mấy cái xác chôn vào một cái hố lớn.

Thêm Bình Luận