Chương 8: Giấu diếm và hiểu lầm
Đinh Nhất nhíu mày, tay nhanh như chớp, khẩu súng tự động vốn dĩ trên vai
trong nháy mắt đã nhắm vào quái thú. Nhưng hành động của thuộc hạ Hồng
lão đại cũng không chậm. Hơn mười họng súng cùng nhắm vào Đinh Nhất,
khiến cho anh không thể làm bừa. Đinh Nhất chỉ có thể trơ mắt nhìn quái
thú xông tới bờ tường thấp.
“A!” Tiếng kêu của Trình Thanh Lam vang lên, một tay của quái thú tóm lấy
bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc. Con chó to nằm bên cạnh cô tấn công
quái thú, nhưng bị quái thú đá bay! Chiếc lưỡi dài của quái thú vội vã
liếʍ dọc theo ngực của Trình Thanh Lam, lên mặt và tóc cô. Toàn thân cô
run lên. Trong nháy mắt quái thú đã mang Trình Tham Lam về đằng sau Hồng lão đại.
Trình Thanh Lam thật sự sợ hãi đến mức mất hồn! Mấy ngày nay, trong lòng cô,
quái thú như thể ác mộng, như thể một cú ra oai phủ đầu mà thế giới này
dành cho cô!
Súng tự động của Đinh Nhất theo sát bóng dáng của quái thú, nhắm vào đầu nó, hàng mày xếch cau chặt. Mắt anh tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào
Trình Thanh Lam trong lòng quái thú: “Thả cô ấy ra! Nếu không chúng ta
cùng chết!”
Trình Thanh Lam nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh mà không biết phải cảm
nhận thế nào. Nhưng hơi thở nóng bỏng của quái thú phả lên cần cổ và vai cô, khiến cô kinh hồn bạt vừa.
“Tôi có thể thả cô ta.” Hồng lão đại cười nhìn Đinh Nhất, “Anh dùng bản thân đổi cô ta được không? Anh đi theo tôi.” Ánh mắt của cô ta không hề
kiêng nể nhìn Đinh Nhất từ đầu tới chân.
Trình Thanh Lam vốn đang lén lút vươn tay tới rốn, lại bị lời nói của Hồng
lão đại làm cho sợ hãi dừng lại. Đinh Nhất, anh không thể nào. . . . . .
Đinh Nhất nhìn thật sâu vào Trình Thanh Lam.
Tay trái buông báng súng ra, giơ lên; tay phải chuyển hướng về phía họng
súng. Anh lại bó tay chịu trói gọn ghẽ như vậy! Hồng lão đại mừng rỡ,
những tên vạm vỡ sau lưng cô ta cầm chắc súng, tiến gần tới Đinh Nhất đã gỡ bỏ gần hết trang bị. . . . . .
Trình Thanh Lam lập tức ngây người. Vậy mà anh lại thật sự định dùng bản thân để đổi lấy cô? Tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy?
“Rắc rắc rắc!” Mấy tiếng giòn tan vang lên khiến mọi người chấn động!
Quái thú kinh ngạc trợn to mắt, đôi tay vốn dĩ đang vòng quanh Trình Thanh
Lam bị người trong lòng rạch thành hai vết thương. Cô xoay người thần
tốc, cái trảo kim loại bên tay phải đột nhiên cào lên ngực quái thú.
“AAAAAA!” Quái thú hét lên thảm thiết. L*иg ngực rắn chắc như sắt thép đã có năm
vết thương sâu đầy máu. Quái thú lùi lại một bước, đυ.ng vào Hồng lão
đại, ngã ngồi xuống đất không đứng dậy nổi.
Mấy tên đàn ông bên cạnh thấy vậy lập tức quay họng súng lại nhắm vào Trình Thanh Lam. Trình Thanh Lam gấp gáp, trảo bên phải đột nhiên vυ"t qua
không trung một đường cong lớn, cùng lúc đó chân dồn sức, lao tới bên
cạnh Đinh Nhất.
“Uỳnh!”
“A" , “A" , “A" !
Một tiếng nổ, gộp với vài tiếng kêu than, cùng vang lên! Mọi người chết
lặng! Đinh Nhất chợt xoay người chạy hai mươi mét, kéo Trình Thanh Lam
ra khỏi mặt đất rạn nứt lõm xuống đầy bụi mù mịt! Cô hoảng hồn, cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa không chế được cường độ và phương hướng . . . . . .”
Nhưng Đinh Nhất không hề để ý tới cô, một tay đẩy cô ra, cất bước chạy về.
Anh ra dấu, tất cả chó dữ bao quanh hội Hồng lão đại, vô số nòng súng
nhắm ngay đám người ở trung tâm vòng vây.
Nhưng mà đám người trong vòng vây lại cực kỳ nhếch nhác. Hồng lão đại bị quái thú đè dưới đất, mãi không dậy nổi. Quái thú đau đớn lăn lộn trên mặt
đất, miệng vết thương trên ngực bốc khói trắng. Mà bốn năm người đàn ông khác cũng bị móng vuốt của Trình Thanh Lam gây thương tích, tình trạng
giống hệt quái thú . . . . . . Một người đàn ông đứng cạnh bỗng nhiên
hoảng sợ nói: “Lão tam, lão tam chết rồi! Do cô ta đầu độc!”
Đinh Nhất nhíu mày, đằng sau nổi lên một cơn gió táp. Trình Thanh Lam nhảy
tới trước mặt anh, vọt tới vị trí cách đám quái thú bốn năm mét, trong
nháy mắt mấy chục khẩu súng nhắm vào cô trong phẫn nộ.
“Mau cho họ uống thứ này!” Cô lấy mấy viên thuốc trong chiếc hộp nhỏ có hình chữ thập đỏ trên đùi phải, “Nhanh lên! Nếu không thì không kịp nữa
đâu!” Thật ra cô cũng không chắc lắm, chỉ có thể đánh cược một lần.
Đám đàn ông đang chần chừ, Hồng lão đại lại quyết định nhanh chóng:
“Nhanh!” Rồi lườm Trình Thanh Lam đến mức cô cảm thấy sợ hãi.
Quái thú và những người đàn ông uống thuốc xong lập tức ngừng rêи ɾỉ, trong
phút chốc đã đứng lên được. Vết thương trên ngực vẫn còn, nhưng không
nóng rát đau đớn nữa, song lại bị cháy khét cực kỳ khó coi.
“Chúng ta đi!” Hồng lão đại nói hung dữ. Mọi người không rõ lai lịch của Trình Thanh Lam, cũng không dám nán lại lâu. Đám chó dữ xung quanh không nhận được mệnh lệnh, vẫn giữ nguyên vòng vây. Hồng lão đại xoay người, nói
lạnh lùng, “Đinh Nhất, anh thật sự muốn đối địch với chúng tôi ư? Cái
mạng của Hồng Huân tôi dù gì cũng là của Diệp lão đại! Anh muốn tuyên
chiến với Diệp lão đại sao?”
Đinh Nhất khoát tay, đám chó dữ nhường đường ngay tức khắc.
Đám người Hồng lão đại lái xe rời khỏi nhanh như bay. Quảng trường lại khôi phục sự tĩnh lặng. Đinh Nhất không thèm nhìn Trình Thanh Lam, xoay
người rời đi. Trình Thanh Lam vội vàng thu hồi lại trang bị trên người,
ba chân bốn cẳng theo sau, tóm lấy cánh tay của Đinh Nhất: “Anh giận à?”
Đinh Nhất chợt rút tay lại: “Buông tay ra!”
Anh xanh mặt, tâm trạng rất bất ổn! Trình Thanh Lam cố chấp ôm lấy vòng lưng anh.
Đinh Nhất nhìn thẳng về phía trước, giọng nói cực lạnh: “Rất buồn cười sao?
Đừa giỡn tôi như vậy vui lắm sao? Em có biết để cứu em ra, tôi đã phải
hi sinh mười bốn đồng đội không? Chúng nó cũng từng là lính đánh thuê!”
“Không!” Trình Thanh Lam luống cuống, “Tôi không lừa anh!”
Cánh tay nhanh nhẹn của Đinh Nhất thăm dò trên eo cô, lấy lại khẩu súng mà
anh đưa cho cô: “Tôi thật khờ. . . . . . Em không cần cái này nữa rồi.”
Anh tránh thoát khỏi vòng tay Trình Thanh Lam, đi nhanh vào trong nhà,
đóng sầm cửa lại.
Trình Thanh Lam đứng ngẩn ngơ, ngực vừa đắng chát và buồn bã.
Trong đầu hiện lên hình ảnh anh buông súng, giơ tay chịu trói khi Hồng lão đại dùng mình để ép anh.
Đinh Nhất . . . . . .
——————————————
Ban đêm không có sao như thường lệ, nhưng lại có một vầng trăng non.
Phần lớn những chú chó nằm ngủ tại ổ của mình. Hơn mười con trực ở các khu
vực rải rác. Vừa đề phòng Hồng lão đại phản công, vừa phải đề phòng
Zombie ở phía bắc vượt tường tới đánh lén.
Trong tòa nhà cao mười tầng, một người đàn ông để trần thân trên, mặc chiếc
quần đùi quân dụng màu xanh nhạt dài đến đầu gối, đứng dưới vòi nước,
gột rửa bụi bẩn trên người và tóc. Những giọt nước lăn theo đường cong
bờ lưng cường tráng, càng tôn lên dáng người như báo hoang của anh.
Xung quanh, ngoại trừ tiếng nước thì hoàn toàn yên tĩnh, cho đến khi có thêm hơi thở của một người khác. Cơ thể của người đàn ông hơi cứng lại,
không hề quay đầu.
“Đinh Nhất. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .” Giọng nói yếu ớt vang lên, giữa đêm khuya lại có vẻ cực kỳ mềm yếu và dựa dẫm. “Tối hôm qua tôi mới
phát hiện ra bí mật trên người mình, chính là . . . . . . Máy cảm biến
mà anh nói đó. Tôi phát hiện ra một cái nút, ấn xuống sẽ xuất hiện trang bị. . . . . . Nhưng tôi chưa kịp nói cho anh.”
Động tác lau người của Đinh Nhất dừng lại, dòng nước lẳng lặng chảy từ vai
xuống chân anh. Anh cầm lấy khăn mặt ở bên cạnh lau tóc, xoay người định vào phòng.
“Anh đừng đi!” Trình Thanh Lam chắn trước mặt anh. Đối diện với đôi mắt thâm thúy như bầu trời sao, và khuôn mặt còn những giọt nước chảy của anh.
Trình Thanh Lam rời mắt đi theo phản xạ có điệu kiện, cô nói tiếp, “Tôi
không nói cho anh không phải vì muốn gạt anh. Mà tôi không biết anh sẽ
có phản ứng thế nào khi thấy tôi kì quái như vậy? Anh có cảm thấy tôi là quái vật, anh có nghi ngờ tôi có âm mưu hay không? Nhưng bản thân tôi
cũng không biết vì sao lại như vậy. . . . . . Cho nên, nếu anh nghi ngờ
tôi, tôi thật sự không biết phải làm sao. . . . . .”
“Không đâu.” Đinh Nhất trầm giọng, “Tôi biết nhìn nhận tình hình.”
“Ừ!” Trình Thanh Lam nhất thời không biết nói gì cho phải.
Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào cô. “Em rất để ý tới suy nghĩ của tôi?” Anh
chợt tiến lên một bước, Trình Thanh Lam sợ hãi lùi lại, bị anh ép kề sát tường.
“Em nhớ kỹ, tôi, Đinh Nhất, tin tưởng em, bảo vệ em vô điệu kiện.” Mặt Đinh Nhất dần sát lại, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô, “Từ lần đầu tiên
gặp em ở chỗ Hồng lão đại, tôi đã quyết định phải bảo vệ em.”
Trình Thanh Lam bị vây trong lòng anh, một tay anh ôm lấy cô, tay kia nâng
mặt cô lên rồi hôn cô. Khác với nụ hôn lúc trước, nụ hôn này khiến cho
cô không thể chối từ.
Làn da nóng bỏng của anh kề sát cô, toàn thân anh ướt sũng, anh ôm chặt cô vào trong lòng.
Vì sao. . . . . . Cô bị anh ôm không thở nổi, cô suy nghĩ trong đau khổ. Đinh Nhất, vì sao anh lại bảo vệ tôi, tin tưởng tôi vô điều kiện? Vì sao anh có thể hi sinh bản thân cho Hồng lão đại vì tôi?
Vì sao không nói yêu, nhưng có thể đối tốt với tôi vô điệu kiện? Anh có
biết không, như vậy sẽ khiến cho tôi như thể đứng sát mép vực, không
thấy rõ vực sâu phía trước, mà lại bị cảnh đẹp bên vách núi hấp dẫn,
không thể đi tiếp con đường của tôi?
Trình Thanh Lam ôm Đinh Nhất thật chặt. Rõ ràng hai người gần gũi đến độ có
thể nghe thấy nhịp tim đập của nhau. Nhưng cô lại chua xót cảm thấy,
khoảng cách của hai người càng ngày càng xa.
——————————————
Vầng trăng non chiếu rọi tòa thành đá cũ xưa.
Hôm nay đám đàn ông cực kỳ bực tức nhưng không dám thở mạnh. Hồng lão đại
thề rằng sẽ tìm Đinh Nhất để đòi lại người đàn bà của họ. Sau cùng suýt
nữa còn mất mạng. May là cô gái đó còn ra tay cứu giúp. Phải biết rằng
giờ đây thứ quý giá nhất ở vùng đất chết này chính là mạng sống con
người.
Cả tòa thành càng yên lặng hơn. Nhưng ở nơi sâu thẳm nhất trong tòa thành, tại căn phòng xa hoa nhất, vang lên tiếng kêu đau đớn mà vui sướиɠ của
phụ nữ.
Bên chiếc giường rộng ba mét dài ba mét, Hồng lão đại chỉ khoác chiếc áo
ngủ tơ tằm của cô ta, nghênh ngang tách chân ra ngồi trên giường. Lão
ngũ từng có ý đồ ăn Trình Thanh Lam mà không có kết quả. Toàn thân mặc
đồ rằn ri chỉnh tề, ngồi xổm dưới đất trước mặt Hồng lão đại, vùi đầu
hôn hít liếʍ láp.
Hồng lão đại tóm chặt lấy tóc của gã, cánh tay tráng kiện gắng sức giữ chặt
đầu gã. Hồng lão đại thở gấp liên tục. Thân thể càng căng cứng, cuối
cùng, toàn thân cô ta co rút, thân thể chợt thả lỏng, nằm vật xuống
giường.
Bên giường, lão ngũ còn không biết đủ vẫn tiếp tục. Thân thể Hồng lão đại
không ngừng run rẩy, không nhịn được cười mắng yêu. Cô ta đá gã ngã
xuống giường, lúc này gã mới ngẩng đầu lên, lau miệng, cười với Hồng lão đại.
“Lão ngũ có tiến bộ đấy.” Hồng lão đại nhắm mắt lại nói.
Lão ngũ thấy tâm trạng Hồng lão đại tốt hơn, từ từ bò lên giường, ngả lên
người Hồng lão đại, vén áo ngủ của cô lên ngực rồi vùi đầu vào.
Hồng lão đại rêи ɾỉ thỏa mãn, vừa rên vừa nói: “Cậu nói xem, Đinh Nhất và con đàn bà kia phải làm sao bây giờ?”
Động tác của lão ngũ ngừng lại, nói không rõ ràng: “Còn phải nói sao, tóm
con đàn bà kia về để các anh em chia nhau. Còn tên kia. . . . . . chỉ
xứng xách giầy cho Lão đại!”
“Nhưng cô ta không giống con người bình thường.” Hồng lão đại nghe thấy vậy mà hài lòng mát dạ, giơ tay tìm kiếm du͙© vọиɠ của lão ngũ. Thân thể lão
ngũ cứng đờ, miệng và hai tay càng ra sức hơn.
Thân thể hai người trên giường kề sát bên nhau, không cừng chuyển động.
“Lão đại, hay là đi tìm Diệp lão đại xin thêm ít binh lực.” Lão Ngũ nhanh ý. Hồng lão đại mở mắt ra: “Nhưng Diệp lão đại từng nói không cho nhóm ta
trêu chọc Đinh Nhất.”
“Lão đại, nghe nói gần đây Lâm Uyên và Tạ San ở phía Tây bị gϊếŧ.” Lão Ngũ
nói, “Diệp lão đại thiếu hai thủ hạ đắc lực, nhất định sẽ càng coi trọng lão đại. Chị chỉ xin thêm ít binh lực, chắc là ngài ấy sẽ đồng ý chứ?”
Hồng lão đại nghe vậy lại vui lên. Trong đầu hiện lên khuôn mặt kia, khuôn
mặt vô cùng lạnh lùng mà vô cùng điển trai đã lâu không gặp, thầm rung
động trong lòng.
“Ừm. . . . . . Diệp lão đại. . . . . . " Cô ta khẽ thở ra, tóm lấy thân thể
lão ngũ. Lão ngũ nhất thời ngã lên người Hồng lão đại, giữa đũng quần đã sớm phồng lên cái lều nhỏ.
Trong bóng đêm mê ly, thân thể hai người quấn quýt lấy nhau.