Anh Hùng Thời Loạn

7.14/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Anh Hùng Thời Loạn thuộc thể loại viễn tưởng xen lẫn ngôn tình, là một trong những tác phẩm nối tiếp thành công của tác giả Đinh Mặc. Trong thời buổi đất nước lâm nguy, chiến tranh liên miên bù …
Xem Thêm

Chương 4: Đội quân động vật
Nếu nhìn thấy một con cún, bạn sẽ cảm thấy đáng yêu. Nhưng nếu nhìn thấy

một con chó khổng lồ, có lẽ bạn sẽ đi đường vòng. Lá gan lớn hơn một

chút, có lẽ cũng dám tiến lên đùa giỡn.

Nhưng nếu một lần nhìn thấy hơn trăm con chó lực lưỡng, xếp thành hàng thành

ngũ ngay ngắn chỉnh tề ngồi xổm trước mặt bạn, nhìn bạn như hổ rình mồi, e rằng chân bạn đã mềm nhũn rồi. Bởi vì mỗi đứa chúng nó chỉ cần cắn

bạn một miếng, cũng đủ để xé bạn thành mảnh vụn.

Cho nên khi Trình Thanh Lam nhìn thấy đội ngũ chó dữ trên quảng trường, cô

đã dựng hết tóc gáy lên. Khi Đinh Nhất cúi đầu sát vào cô, cô né tránh

theo bản năng.

Đinh Nhất thấy vậy nhíu mày, đứng thẳng người, giơ tay lên chậm rãi.

Động tác tay của anh, đó là mệnh lệnh. Trong phút chốc, mấy trăm con chó lực lưỡng cùng đứng dậy, nâng chi trước lên, đứng thẳng người, thè lưỡi ra, kêu hai tiếng “Gâu gâu” rồi ngồi xổm xuống ngay lập tức. Động tác còn

đồng đều hơn cả quân đội loài người, thẳng đều tăm tắp.

“Chúng nó đang kêu: ‘Vâng, thưa sếp’.” Đinh Nhất nghiêng đầu mỉm cười nhìn

Trình Thanh Lam, khuôn mặt đầy vết dầu nhớt vẫn mang góc cạnh rõ ràng,

“Chưa kịp nói xong. Những lính đánh thuê tôi chỉ huy chúng nó đấy! Chúng tôi đã từng đầu quân cho chính phủ.”

“Nhưng. . . . . . sao mà anh làm được?” Thấy đàn chó dữ nghe lời như vậy, cảm giác căng thẳng của Trình Thanh Lam

giảm bớt. Sau đó cảm giác hứng phấn tò mò dần dần nổi lên thay thế,

“Động vật cũng có thể trở thành lính đánh thuê?”

Đinh Nhất im lặng một lúc, chỉ vào gáy mình, nói: “Nơi này của chúng nó có

máy cảm biến. Tôi có thể ra lệnh cho chúng thông qua sóng điện điều

khiển từ xa. Hơn nữa, chúng nó đã từng là những con chó dữ được tuyển

chọn kỹ lưỡng trên toàn giới, khả năng lĩnh ngộ rất cao.”

Trình Lam Thanh còn muốn hỏi tiếp. Đinh Nhất lại tiến sát thêm một bước:

“Tinh thần thật là tốt. Nhưng tôi cứu em, vẫn phải phụ trách về sức khỏe của em.” Vừa dứt lời, đôi tay mạnh mẽ của anh đặt dưới nách và đầu gối

Trình Thanh Lam, bồng cô lên dễ dàng.

“A?” Trình Thanh Lam không quen tiếp xúc gần gũi với người đàn ông được cho là xa lạ này.

“Gãy xương sườn tuy không ảnh hưởng tới đi lại, nhưng thời gian chậm trễ kéo dài, để tôi giúp em chút thì hơn!” Đinh Nhất cụp mắt nhìm chằm chằm vào cô. Mặt Trình Lam kề sát ngực anh. Tuy cả người anh đầy mùi mồ hôi,

nhưng kề sát bắp thịt rắn chắc trên ngực anh, cô không hề cảm thấy khó

ngửi.

Không giống với những người đàn ông ở xung quanh cô năm 2010. . . . . . Cô nghĩ, những thành phần tri thức mặc đồ Tây ngồi trong quán cà phê, hào

hoa phong nhã, nghĩ tới mà thấy xa xôi quá. Không thể ngờ được đàn ông

của hai trăm năm sau, đã thay đổi vẻ nhã nhặn của tổ tiên, chỉ còn lại

nhiệt huyết và kiên cường. Không biết điều này là tiến hóa hay là thoái

hóa đây?

“Gâu gâu!” Tiếng sủa đồng loạt khiến Trình Thanh Lam giật nảy mình. Cô

nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy hơn mười con chó khỏe mạnh hơn số còn

lại trong đàn, nhìn chằm chằm vào mình.

“Đừng lo. Chúng nó sủa vì thấy tôi ôm phụ nữ.” Đinh Nhất có phần bất đắc dĩ

liếc mắt nhìn những con chó đó, chúng mới yên tĩnh lại. Anh nhìn chằm

chằm vào đôi mắt sáng trong của Trình Thanh Lam, “Cho nên. . . . . . .

Chúng nó chỉ đang huýt sáo thôi.”

Mặt Trình Thanh Lam nóng lên. Dưới ánh nhìn của anh ta, cô không thể không

dời ánh mắt mình đi: “Vậy chúng nó. . . . . . vẫn còn ngây thơ nhỉ?”

Đinh Nhất ngẩn ra, khóe miệng từ từ cong lên, chợt bật lên tiếng cười vang,

cả không trung quảng trường chỉ có thể nghe thấy tiếng cười của anh.

Những con chó này không hiểu gì, sủa “Gâu gâu gâu” loạn cả lên.

Trình Thanh Lam cảm thấy rung động lên xuống của ngực anh, cũng lây nhiễm từ

anh, không nhịn được cũng bật cười. Chàng trai Đinh Nhất này, tiếp xúc

lâu có vẻ là người tốt. Cô, đã an toàn rồi ư?

————————————

Chỗ ở của Đinh Nhất là một tầng của toà nhà hơn mười tầng bỏ hoang. Bên

trong cực kỳ rộng rãi, ít nhất cũng có diện tích một nghìn mét vuông.

Trình Thanh Lam được ôm vào, mới nhìn thấy bên trong không đơn giản.

Không chỉ chất đầy vũ khí, còn có một chút đồ hộp và gạo, ba cái bàn

dài, trên đó đặt chỉnh tề vài dụng cụ thiết bị cao cấp cô chưa từng

thấy. Có lẽ, anh ta dùng cái này để khống chế đội quân động vật.

Tuy đồ trong phòng rất nhiều, nhưng hoàn toàn không mất vẻ gọn gàng sạch

sẽ. Đinh Nhất đặt Trình Thanh Lam lên chiếc giường lớn ở góc phòng.

Giường rất trắng, không biết trải chất liệu gì nên cực kỳ mềm mại thoải

mái. Trình Thanh Lam vừa nằm lên đã cảm thấy mình gần như muốn nằm dí ở

đấy luôn.

“Em nằm một chút đi, tôi nấu chút đồ ăn, rồi băng bó cho em.” Nhìn dáng vẻ

thỏa mãn của cô, Đinh Nhất không khỏi cảm thấy buồn cười. Anh vươn tay

ra vỗ đầu cô, đứng dậy ra ngoài.

Một lát sau, Đinh Nhất quay lại, cầm cái hộp vuông bằng kim loại trong tay, có mùi thoang thoảng. Cho rằng khi quay lại sẽ thấy người đẹp say ngủ,

lại không ngờ Trình Thanh Lam lại ngồi dậy, mỉm cười nhìn anh.

Anh nhíu mày, bước nhanh lên trước: “Sao lại không nằm?” Anh không thể

không thừa nhận, dáng nằm của cô đúng là một bức tranh thật đẹp và sinh

động.

Trình Thanh Lam lắc đầu, chỉ vào vết máu trên người: “Bẩn quá, giường của anh lại sạch như vậy.”

Ánh mắt của Đinh Nhất nhìn theo ngón tay mảnh khảnh của cô, thấy từng vết

máu lấm lem trên bắp đùi trắng nõn láng mịn của cô, càng tôn lên làn da

trắng mềm mại, óng ánh trong suốt đó.

Đinh Nhất chậm rãi dời ánh mắt đi, dừng trên mặt cô: “Nghe lời, ăn xong rồi

nằm xuống ngay. Em không muốn bị khúc xương gãy chọc thủng phổi chứ, vậy tôi không cứu được em đâu.”

Trình Thanh Lam cũng không phải người mè nheo, nghe anh nói như vậy thì giật

cả mình, vội vàng nói: “Vâng, được rồi. Tôi khỏe rồi sẽ giặt drap giường cho anh.”

Đinh Nhất nói: “Drap giường này có trang bị máy cảm biến, có tác dụng tự

động làm sạch, phơi ánh nắng mặt trời là được rồi.” Thấy ánh mắt Trình

Thanh Lam sáng hơn, anh nở nụ cười, đưa hộp kim loại trong tay cho cô.

Trình Thanh Lam nhận lấy rồi xem, thật ra là một chén cháo trắng đặc. Mặc dù

hơi cháy khét, nhưng mùi hương tỏa ra lại khiến người ta khó có thể

kháng cự. Có lẽ do nhịn đói quá lâu, cô ăn nhoáng cái là xong, thở dài

thỏa mãn. Ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Nhất bên cạnh đang gặm bánh quy nén.

Thấy cô đã ăn xong, anh buông bánh quy trong tay ra, nhận lấy cái hộp

rồi đặt sang bên. Anh lấy một ít băng vải, băng dính và mấy tuýp thuốc

mỡ.

“Thuốc này chuyên trị gãy xương.” Anh đặt đồ lên giường, “Tôi đi rửa tay đã, sau đó băng bó cho em.”

Trình Thanh Lam nghe lời ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh khuất sau cánh cửa tự động. Tuy Trình Thanh Lam mệt mỏi rất muốn đi ngủ, lại ép bản thân phải tỉnh táo.

Ít ra cũng băng bó xong rồi mới ngủ được. Nhưng mà. . . . . . .

Đoạn xương sườn gãy ở ngực. Cái này, muốn băng bó, chắc phải cởϊ áσ nhỉ.

Trong đầu Trình Thanh Lam chợt lướt qua hình ảnh đôi tay của Đinh Nhất.

Màu mạch, thon dài, rắn chắc, đốt ngón tay thô to mạnh mẽ. Trái tim cô

đập thình thịch mãnh liệt hơn.

Nghĩ gì vậy? Cô không nhịn được tự mắng mình, bị ân nhân cứu mạng nhìn thấy

hết, còn tốt hơn việc bị đám cầm thú của Hồng lão đại kia vũ nhục gấp

bội, đúng không? Huống chi, anh ấy vì cứu mình…

Dù sao cũng không thể mắc cỡ ngại ngùng! Cô nghĩ như thế, dần dần trấn định lại.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh mặt trời vàng rực chiếu qua cửa sổ vào

phòng, trải bóng dài lên sàn nhà. Trong ánh hào quang đó, một bóng dáng

cao lớn mơ hồ tiến tới chậm rãi. Từ đằng xa, lưng anh ngược sáng, không

thấy rõ gương mặt, chỉ thấy trên người đã thay chiếc áo ba lỗ màu trắng, bên dưới vẫn mặc quần rằn ri, càng tôn lên bờ vai rộng, vòng eo cường

tráng săn chắc, dáng vóc cân đối cao gầy của anh.

Trên mái tóc ngắn là những giọt nước lóng lánh, có lẽ dính vào lúc anh rửa

tay rửa mặt. Anh tiến dần đến bên giường, cúi đầu nhìn Trình Thanh Lam.

Trình Thanh Lam lại trợn lớn hai mắt, cái gì mà phải bình tĩnh không được

ngượng ngùng, tất cả đều chạy biến lên mây không còn bóng dáng.

Thì ra khuôn mặt khi rửa sạch dầu nhớt của anh, lại là như vậy.

Khuôn mặt sắc cạnh, hàng mày đen nhánh vươn cao, ngạo nghễ nổi trội. Đôi mắt

sáng quắc, chỉ bình tĩnh nhìn bạn thôi, cũng sẽ khiến bạn sinh ra ảo

giác mê đắm say sưa. Mũi rất cao, môi dày, tăng thêm phần gợi cảm. Cả

khuôn mặt là một bức khắc họa sâu thẳm khiến người ta không dám nhìn

thẳng.

Nếu lúc trước, trong lòng Trình Thanh Lam, Đinh Nhất ấm áp rực rỡ tựa mặt

trời, bây giờ có lại cảm thấy mình lầm rồi, không phải mặt trời. Rõ ràng anh là một vì sao, một hằng tinh, lẳng lặng phát ra ánh sáng, trong ánh sáng rực rỡ ẩn chứa sức mạnh.

“Đinh. . . . . Đinh Nhất.” Trình Thanh Lam cười khan rồi nói, “Anh cũng đẹp trai phết đấy.”

Đinh Nhất nghe vậy, mỉm cười: “Cảm ơn! Vinh hạnh của tôi.”

Hai mươi lăm năm qua, Trình Thanh Lam chưa từng gặp người đàn ông nào như

vậy: Nhanh nhẹn, mạnh mẽ, điển trai, hào hoa. Cô lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng, hai trăm năm nay, xem ra, đàn ông đã tiến hóa rồi.

Đinh Nhất ngồi xuống bên giường, Trình Thanh Lam nhìn thấy giọt nước trên

lọn tóc anh chảy xuống theo đường nét trên khuôn mặt sạch sẽ của anh,

chảy đến yếu hầu của anh, đến l*иg ngực rộng lớn rắn chắc của anh, chảy

theo làn da màu mạch, sau đó biến mất trong áo ba lỗ màu trắng. Ngực

Trình Thanh Lam càng siết chặt thêm, mặt cũng nóng hơn.

Được rồi, đây là phản ứng bình thường của phụ nữ, cô tự nói với chính mình.

Đinh Nhất đang mở thuốc đặt bên giường ra, không phát hiện vẻ khác thường

của cô. Tay trái anh cầm băng vải, tay phải cầm thuốc mỡ, cụp mắt nhìn

Trình Thanh Lam.

“Cởϊ áσ ra.” Giọng nói của anh trầm ấm dễ nghe, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào ngực Trình Thanh Lam.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Trình Thanh Lam vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Nhất thiết phải cởϊ áσ sao?”

Đinh Nhất lẳng lặng nở nụ cười: “Tiểu thư, tôi là chiến sĩ, khả năng chữa bệnh của tôi không cao siêu đến thế đâu.”

Trình Thanh Lam hít sâu một hơi, vươn tay ra cởi quai áo. Cũng kỳ lạ, khi

ngón tay cô tiếp xúc dọc theo áo hai dây, ánh sáng xanh mỏng manh hiện

lên, cô cũng không chú ý đến, cởϊ áσ vô cùng dễ dàng.

Nửa người đã lộ liễu…..

Đinh Nhất nói: “Trên áo có ra-đa cảm ứng cao cấp.”

Hử? Trình Thanh Lam nghe vậy nên hiểu ra: “Thảo nào người của Hồng lão đại không cởi được đồ của tôi.”

Đinh Nhất cầm lấy băng vải: “Trời ạ, ngay cả tôi cũng tò mò. Rốt cuộc làm

sao em lại đến đây từ hai trăm năm trước được chứ? Là ai đã cho em bộ đồ vô giá này?”

“Bộ đồ này vô giá?” Trình Thanh Lam nhìn lướt qua chiếc áo hai dây cô vứt

bừa lên giường, thật đúng là không nhìn ra nổi. Nhưng ngực lại chợt

lạnh.

Cô quay đầu, chỉ thấy ánh mắt của Đinh Nhất dừng trên ngực mình. Anh vô

cùng chăm chú vươn ngón tay ra thoa thuốc mỡ mát rượi lên ngực phải của

cô.

Mặt cô không thể đè nén hơi nóng. Cô đoán chừng mình đã đỏ mặt tía tai rồi. Nhưng thấy Đinh Nhất tập trung nghiêm túc như vậy, cô càng thêm cảm

động kính nể tận đáy lòng, cũng bớt khó xử hơn.

Bàn tay màu mạch của Đinh Nhất chậm rãi lướt qua bờ ngực trắng nõn như gốm

sứ; Lướt qua làn da mịn màng dưới nơi đầy đặn của cô. Lại dán sát bên

cạnh nơi tròn trịa, vuốt ve vô cùng nhẹ nhàng. Ngón tay anh rắn chắc

chai sần, mátxa khiến cô tê dại.

Thêm Bình Luận