Chương 9
Lại nói Lâm Sở hai người quyết định dắt tay nhau du ngoạn thiên nhai
(Tác giả: Rõ ràng là Lâm anh hùng cưỡng chế), đến một khách *** gọi một bàn đồ ăn. Sở Ngạo Thiên bấy giờ mới biết Lâm Thục Nhân đây lần đầu rởi khỏi Danh Kiếm Môn, danh tiếng kỳ thực như nghé con mới sinh, không như ấn tượng lúc ban đầu. Sở Ngạo Thiên vẫn ôm hoài nghi đối hắn, nhưng lại tìm không thấy một chút sơ hở nào, tránh không được buồn rầu phụng phịu.
“Lâm anh hùng có nơi nào muốn đi sao ?” Sở Ngạo Thiên như lang sài hổ đói ăn ngấu nghiến.
“Không, toàn bộ do Sở huynh quyết định.” Lâm Thục Nhân vốn không thích cái bàn đầy thịt cá này, chỉ khoái trò gắp thịt bò cho Sở Ngạo Thiên.
Sở Ngạo Thiên nhanh chóng bị sự ân cần nhỏ nhặt này mua chuộc, nghĩ Lâm Thục Nhân thật sự là người tốt, tức giận chuyện đêm qua cũng bay luôn không còn một mảnh.Thấy Sở Ngạo Thiên ăn ngon lành, Lâm Thục Nhân nhất thời tâm tình cũng tốt, cảm thấy người này như một con đại cẩu, uy một cái
liền vẫy đuôi đắc ý, rất đáng yêu.
(Tàn : nguyên bản là rung đùi , nhưng mà đại cẩu rung đùi thấy kì, ta đem đổi thành vẫy đuôi =]]~~)
Hai người đang ăn, bất chợt một người tiến vào, lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người. Nguyên lai hắn là kẻ chuyên ở tửu lâu luận chuyện. Người ta gọi hắn là“Lữ lắm mồm”; hắn đem tình tiết chuyện xưa phấn khích kể khúc chiết, nhiều việc như đương kim võ lâm chạm tay có thể bỏng, người nghe say sưa không dứt được, danh tiếng ở quê còn không nhỏ.
“Các vị hương thân phụ lão, như đã hứa ta kẻ tiếp chuyện lần trước.” Lữ lắm mồm mới nói được một câu, mọi người hoan hô ủng hộ rào rào, cái này có thể gọi là chuyện dưa cả dưa cảingười người nhà nhà đều yêu thích !
“Kể đến mười tám năm trước đại ma đầu Tiêu Thánh Dương đại náo võ lâm, dư luận xôn xao.”
Vừa dứt lời, Sở Ngạo Thiên lập tức cảnh giác, Tiêu Thánh Dương đúng là kẻ năm đó đánh cắp bí kíp tối cao, cũng là giáo chủ tiền nhiệm, anh em kết nghĩa của phụ thân.
“Tiêu Thánh Dương võ công cái thế, nhưng bản tính thị huyết, nhân sĩ chính đạo ra sức ngăn cản, chung quy vẫn không địch lại, chết như ngả rạ, khi ấy Danh Kiếm Môn bắt đầu công khai chống đối !”
Lữ lắm mồm càng nói càng hăng, người nghe mỗi lúc một chuyên tâm.
“Danh Kiếm Môn cao thủ nhiều như kiến, Tiêu Thánh Dương kia võ công tuyệt đỉnh, độc chiến quần hùng mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, cuối cùng Danh Kiếm môn phải dùng đến kiếm trận độc môn
Cửu Trọng Thiên!”
Sở Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, lấy chúng địch quả
(ỷ đông hϊếp yếu), danh môn chính đạo bất quá cũng chỉ có thế. Ngẩng đầu liếc mắt Lâm Thục Nhân một cái, phát hiện hắn chính là chỉ chuyên tâm nhìn con cá, đối chuyện xưa cũng không hứng thú.
“Cửu Trọng Thiên có chín tầng, mỗi một tầng có chín Danh Kiếm Môn cao thủ tiếp đón, công thủ đều có, mỗi một tầng phối hợp một chặt chẽ, có thể nói phòng thủ kiên cố, vô kiên bất tồi.”
Lữ lắm mồm nói đến miệng lưỡi khô rang, bưng chén trà nguội uống cạn, nói tiếp:
“Mà Tiêu Thánh Dương cũng không hổ là thiên hạ đệ nhất, trước Cửu Trọng Thiên cũng không lo không sợ, đơn thương độc mã phá được bảy tầng, cuối cùng không phá được tầng thứ tám nên mới bị bắt. Lần đó Danh Kiếm môn cũng bị tổn thất thê thảm, số đệ tử chết hơn phân nửa, vui buồn có đủ a !”
Mọi người không khỏi cảm khái, thấy Danh Kiếm Môn có hành động vĩ đại mà khâm phục, trong đám người cũng có kẻ nghi ngờ:
“Kia Tiêu Thánh Dương có lợi hại như vậy không? Hẳn là phóng đại đi!”
Lữ lắm mồm ha ha cười, nói:
“Đương kim võ lâm đệ nhất cao thủ ai ai cũng nói là ma giáo giáo chủ Sở Ngạo Thiên, này không cần bản cãi.”
Mọi người gật đầu, Sở Ngạo Thiên ưỡn ngực thẳng lưng, tuy biết mình nổi danh khắp thiên hạ, nhưng chính tai nghe người ta khen ngợi thật sự sung sướиɠ, cảm giác lâng lâng đi tận phương xa.
(Tàn: *ôm bụng bò qua lăn lại*)
“Ha hả” Không ngờ được Lữ lắm mồm kia lại lắc đầu cười lạnh nói:“Sở Ngạo Thiên kia lợi hại như vậy, cũng không bằng ba thành của Tiêu Thánh Dương.”
“Gì!?” Sở Ngạo Thiên giật nảy người, bất chợt phát hiện mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, ngạc nhiên có, soi mói có, lắp bắp: “Ba… ba thành cũng quá ít đi, như thế nào hẳn cũng phải một nửa a….”
Lữ lắm mồm khinh thường liếc mắt, nói:
“Sở Ngạo Thiên nếu là có năm thành của Tiêu Thánh Dương, sẽ không đến nổi chỉ có một chút thành tựu như vậy.”
Một trận cười vang, Sở Ngạo Thiên không cam lòngngồi xuống. Tiêu Thánh Dương là nghĩa đệ của phụ thân hắn, trên danh nghĩa hắn còn phải gọi một tiếng thúc thúc, cùng hắn từng có một thời gian là thầy trò, mà Tiêu Thánh Dương từng rất quan tâm chiếu cố hắn, hắn vô cùng khính trọng.Chính là ai cũng không đoán được người này lại phản giáo. Tiêu Thánh Dương đánh cắp bí kíp khi hắn mới sáu bảy tuổi, cho nên công phu cũng không học được nhiều.
“Lâm anh hùng……… Cái kia…..” Sở Ngạo Thiên hỏi: “Tiêu Thánh Dương nhốt ở phái ngươi, hiện tại như thế nào?”
Lâm Thục Nhân thả đũa xuống, bình thản nhìn Sở Ngạo Thiên:
“Ma đầu đó đã bị nhốt tám năm trước, hao hết công lực mà chết tồi.”
Sở Ngạo Thiên kinh ngạc vạn phần, mục trừng khẩu ngốc. Hắn chỉ biết Tiêu Thánh Dương bị Danh Kiếm môn bắt giữ, cũng không nghĩ đã sớm bỏ mình. Hắn mặc dù không muốn đi cứu loại phản đồ này, nhưng vẫn không sao quên được. Phụ thân đối đãi Tiêu Thánh Dương như huynh đệ(Đông Huyền: Sai ! Vợ chồng), chính hắn cũng xem người này là thân nhân, không ngờ nhiều năm không thấy, đã là thiên nhân vĩnh cách. Ngay cả những lời ký thác cuối cùng cũng chưa kịp nói, trong thiên hạ thật sự chỉ còn lại một mình hắn, đủ thứ tình cảm tràn ngập, nhất thời trong lòng một mảnh chua xót.
“Ăn đi.” Lâm Thục Nhân gắp rau vào bát Sở Ngạo Thiên, thấy hắn không nói một tiếng vùi đầu ăn, đôi mắt hồng giống như ngọc thố, coi như là cái gì cũng chưa thấy.