Chương 5
“Rượu này tác dụng thật ghê gớm.” Lâm Thục Nhân nói, ngẩng đầu, ánh mắt khác thường.
Sở Ngạo Thiên mê mang nhìn đến nhìn lui, thấy nghi hoặc, thấy giãy dụa, thấy kìm nén, thấy điều hắn lo sợ nhất_________du͙© vọиɠ. Lâm Thục Nhân xích lại gần, xoa cái trán Sở Ngạo Thiên, chậm rãi vuốt tóc trên trán hắn ra, hệt như cưng chiều con cún nhỏ.
Sở Ngạo Thiên kinh ngạc đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn nửa người bên dưới không thể động, nhưng thân trên vẫn bình thường, không thể ngồi chờ chết. Hắn lập tức vận khí vu chưởng, thoáng chốc tung ra, chưởng phong sắc bén, đánh vào cơ thể mềm nhũn yếu ớt của Lâm Thục Nhân, nghe một tiếng thét thảm. Sau đó phốc một tiếng , cổ họng phun ra một búng máu.
Sở Ngạo Thiên hộc máu, chưởng lực đánh vào Lâm Thục Nhân phản kích lại gấp bội, may mắn hắn không có ý đoạt mệnh Lâm Thục Nhân, chỉ dùng hai thành công lực, nếu là mười thành, chỉ sợ hắn đã thịt nát xương tan từ lâu.
“Ngươi…..”
Sở Ngạo Thiên đau đến nói không nên lời, cánh tay mềm nhũn, không khác gì phế nhân. Theo hắn biết, khắp thiên hạ có một môn võ thần công thất truyền có thể phản kích ngược lại, cũng chưa gặp qua, cho dù có duyện được thấy, Lâm Thục Nhân cũng không thể luyện thành.
“Ngươi bị thương!”
Lâm Thục Nhân ôm người vào ngực, vẻ mặt đau lòng hối hận nói không nên lời.
“Đáng chết, ta thế nào mà lại đả thương ngươi.”
Sở Ngạo Thiên nghĩ bằng đầu gối cũng hiểu Lâm Thục Nhân nói gì,
tiểu tử này công phu căn bản không thua hắn, lại giả bộ ngây ngô lưu lạc giang hồ, dụng tâm hiểm ác, chỉ trách chính mình sơ ý, bị quay như quân cờ.
“Muốn gϊếŧ cũng cho ta thống khoát chút, không cần làm thế này !”
Lâm Thục Nhân thấy bộ dáng sẵn sàng hy sinh hùng hồn của hắn, không khỏi lắc đầu thở dài: “Ai, ngươi a……”.
Dứt lời, hắn nâng mặt Sở Ngạo Thiên lên, nhẹ nhàng hôn một cái.
Sở Ngạo Thiên tự nhiên bị hôn không khỏi bối rối, bản thân đã cố gắng chống đỡ dục hỏa lắm rồi, làm sao chịu được khıêυ khí©h ? Lâm Thục Nhân
hôn thực nhẹ, thực nhẹ lên huyết tinh trên khóe miệng hắn, ôn nhu đến mức cơ hồ đem người hòa tan. Nếu không phải
bọn họ hôm nay mới quen, lại là một chính một tà, hắn thật hoài nghi Lâm Thục Nhân có phải hay không là bằng hữu tri ki hắn thất lạc nhiều năm !
Thắt lưng đột nhiên buông lỏng, Sở Ngạo Thiên biết đai lưng đã bị giải khai, tiếp theo là dây lưng, sau đó hai chân cảm giác chợt lạnh, bị người mạnh mẽ tách ra…..
Hắn không dám suy nghĩ. Lâm Thục Nhân,
Lâm Thục Nhân trời đánh thánh đâm, Lâm Thục Nhân hỗn đản tiểu tử ! Hắn dám đối xử với tiểu huynh đệ của vô địch anh hùng giáo chủ
như quay dế ! Sở Ngạo Thiên khóc không ra nước mắt, nếu có thể, hắn chỉ muốn một chưởng đánh chết tên bại hoại Lâm Thục Nhân.
Lâm Thục Nhân chuyên tâm đùa giỡn, trên dưới trái phải đều vuốt ve sờ soạng, sau đó đem Sở Ngạo Thiên đặt lại lên giường, chính mình bước xuống, lắc lư đến bên cạnh bàn, rót thêm một chén rượu.
Còn uống nữa ? Định ngoạn ta đến chết sao ! Sở Ngạo Thiên lạnh thấu tủy, thứ thuốc này đáng sợ ra sao hắn biết rõ, uống xong chén này chỉ sợ phải XXX đến tận sáng mai ! Lâm Thục Nhân vẫn chưa uống, chỉ thấy hắn giơ nâng rượu tới bên giường, đem toàn bộ bát rượu đổ ào xuống hạ thân Sở Ngạo Thiên.
Rùng mình một cái, Sở Ngạo Thiên chỉ muốn tự tử cho xong, hạ thể bị nâng lên, bàn tay nóng như lửa đốt đặt lên mông, ngón tay bắt đầu thâm nhập vào trong. Hắn nhắm chặt hai mắt, không cần nghĩ ngợi, đầu sỏ gây chuyện trừ Lâm Thục Nhân còn ai trồng khoai đất này!!!
Cho dù là “tận tình chăm sóc” giúp hắn nhuận hoạt, cho dùng vô cùng dịu dàng ân cần thì vẫn thể phủ nhận sự thật:
Lâm Thục Nhân ngươi là tên cưỡиɠ ɠiαи chết bầm ! Hai con người gần như khác nhau hoàn toàn.Hắn thân là ma đầu ác nhân, cưỡиɠ ɠiαи người với hắn
là chuyện thiên kinh địa nghĩa
(bình thường), mà Lâm Thục Nhân thân là danh môn chính đạo, cưỡиɠ ɠiαи nghiêm trọng ngang với việc đạo đức suy đồi.
Sở Ngạo Thiên rất muốn gào lên
Lâm anh hùng ngươi buông tha ta đi,
ta bóp vai đấm lưng, xách nước rửa chân cho ngươi cũng được!Lòng một mảnh thê lương, tịch mịch nửa đời người, ngay cả mong ước có người bồi hắn tìm mãi cũng không được, lại thu nạp một đống nam sủng, chẳng tên nào thèm đặt hắn vào lòng, có cơ hội liền bỏ chạy, không chút lưu luyến gì. Vì cái gì hắn chưa bao giờ kiêng ăn, nhưng vẫn ăn không đủ no? Lần này còn đem chính mình ngoạn bồi ngoại nhân, thiên lý ở đâu, thiên lý ở chỗ nào ???
Thanh âm trút y phục, tốt lắm, Lâm Thục Nhân bắt đầu rồi ! Ngay sau đó, hai chân bị kéo gác lên lưng đối phương, da thịt ma sát đến tê dại, sau đó cảm giác vật cứng nóng bỏng đặt giữa hai chân. Sở Ngạo Thiên khẽ cắn môi, trong lòng mặc niệm nói, giải huyệt đạo rồi xem ta trả thù người ra sao !!!
Trong nháy mắt, khối lửa nóng bỏngxâm nhập vào thân thể, giáo chủ anh minh vẫn không thể nhịn được kêu một tiếng “Nha a !” Sở Ngạo Thiên kêu chưa dứt đã vội vàng chế trụ, hắn không muốn tiếng kêu thê thảm của mình
lại thành ra dẫn soi vào nhà, đường đường làgiáo chủ đệ nhất ma giáo, cư nhiên bị người ta cường gian, để người ngoài biết chắc chỉ có nước tự vẫn.
Lâm Thục Nhân cúi người xuống, hôn lên trán Sở Ngạo Thiên, y thật sự rất ôn nhu, làm người bị cưỡиɠ ɠiαи như hắn cũng không thấy hèn mọn. Y phục Sở Ngạo Thiên từng chút một bị giải khai, Lâm Thục Nhân một bên dùng môi vỗ về chơi đùa khıêυ khí©h, một bên triển khai động tác bên dưới, trừu sáp hữu lực mà mềm mại thong thả, cũng không nóng lòng tiết dục.
Ôi mẹ ơi, thực đau!
Dược này được xưng uy lực cực mạnh, Sở Ngạo Thiên không khỏi sợ hãi trong lòng, tìm cách dời lực chú ý, thật giống như đếm dê ru ngủ “Một con dê, hai con dê, ba con dê, bốn con dê….” Hắn trong lòng yên lặng, Lâm Thục Nhân mỗi lần *** một chút, hắn liền đếm một cái.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, ngươi *** ta bao nhiêu lầnlần ta liền đánh ngươi bấy nhiêu quyền,chờ mà xem đi! Đếm đến khi đầu lưỡi thắt lại, càng lúc càng tuyệt vọng.
“Bốn trăm tám mươi hai con dê, bốn trăm tám mươi ba con dê……” Hắn muốn chết, nhưng tưởng tượng đến thiên hạ đệ nhất thần giáo chủ bị cường bạo đến cắn lưỡi tự sát, chắc chắn lũ chính đạo chết dịch sẽ đem ra mà ăn mừng năm mới ! Hảo, chờ xem, ngày mai huyệt đạo giải khai
nhất định phải hung hăng chà đạp ngươi, Lâm Thục Nhân! Còn có Thủy hộ pháp, trở về phải ra lệnh cấm hắn chế tạo loại dược nguy hiểm này thêm lần nào nữa!
Một lúc sao, thân thể hoàn toàn thích ứng sự xâm lược của Lâm Thục Nhân , còn thấy cảm giác thích thú kì quái, Sở Ngạo Thiên cũng lười đếm tiếp, hai tay mềm oặt ôm cổ Lâm Thục Nhân, dụi đầu trong lòng
đối phương, tràn lan âm thanh rêи ɾỉ. Thế lại càng kí©h thí©ɧ Lâm Thục Nhân, hàn trụ môi hắn mà xâm lược, động tác dưới hạ thân cũng ngày càng mãnh liệt.
(Đông Huyền: Sao ta thấy chỗ này thật là bệnh … *cắn hạt dưa*)
Làm nửa buổi tối, cũng không biết hao phí bao nhiêu thời gian, Lâm Thục Nhân mới ngừng lại. Sở Ngạo Thiên ý thức mơ hồ, đầu óc choáng váng. Lâm Thục Nhân dùng chăn bọc kín hắn, trong không gian mơ mơ màng màng, hắn giống như nghe được thanh âm Lâm Thục Nhân thở dài, tựa hồ còn nói thêm câu ai thán
“Tám năm rồi.”
Hắn mỏi mệt đến cực điểm, đầu óc cũng không rõ ràng, còn tưởng một hồi mộng xuân, rất nhanh
thϊếp đi.