Chương 17
Lâm Thục Nhân biến sắc, đỡ trán thở hổn hển, đứng dậy nói với Sở Ngạo Thiên nói
“Sở huynh, chúng ta về đi.”
Lâm Hiền Nhân lập tức ngăn lại, nói:
“Ngươi như vậy còn đi đi về về được ? Bên trong có giường, ở đây nghỉ tạm đi.”
Lâm Thục Nhân ánh mắt phẫn hận không cự tuyệt không đáp ứng. Sở Ngạo Thiên lo lắng muốn đỡ y, nhưng vừa chạm vào đã nóng như chạm vào nước sôi, mà kinh ngạc hơn là cỗ lực lượng cường đại quen thuộc từ người Lâm Thục Nhân truyền đến, khiến cho hắn trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Ta đi nằm.” Lâm Thục Nhân lảo đảo bước vào phòng trong.
Sở Ngạo Thiên lo lắng lập tức cũng chạy theo, vừa chiếu cố giấc ngủ của Lâm Thục Nhân, coi như làm tròn bổn phận của phu quân.(Đông Huyền: vợ ! _ _”)
Không ngờ Lâm Thục Nhân mới vừa nằm xuống một cái liền hướng hắn khoát tay, lạnh nhạt nói:
“Ngươi đi ra ngoài, đừng vào đây.”
“A?” Sở Ngạo Thiên sửng sốtcứ ngần ngừ bên giường không chịu đi, như con cún bị chủ bỏ rơi còn đang sững sờ không biết làm gì, nhìn thấy mà tột nghiệp. Đại ca hắn cũng tán thành rồi, có gì mà phải để ý ?
Thấy thế, Lâm Thục Nhân ngữ khí ôn hòa
nói:
“Ta không sao, ngươi ra ngoài bồi đại ca giúp ta.”
Xong bồi nốt câu: “Đừng cùng hắn thân thiết quá.”
Sở Ngạo Thiên không tự nhiên mò đi ra ngoài, lưu luyến quay đầu lại nhìn. Lâm Thục Nhân nghiêng mặt vào trong, một tay ôm ngực trong ngực, chân khí trong cơ thể
tán loạn, nội lực loạn đả lung tung. Y không thể khống chế lực lượng trong người, Sở Ngạo Thiên ở gầny không chừng sẽ giống lần trước hóa cuồng dã. Y từng thề tuyệt không làm cho kẻ nào thương tổn Sở Ngạo Thiên, kẻ cả y. Ảo não cố ngồi dậy, y thấp giọng mắng một câu: “Đáng giận.”
Sở Ngạo Thiên mếu máo từ bên trong đi ra, lập tức lại bị Lâm Hiền Nhân kéo xuống ngồi cạnh, hắn nhớ lời Lâm Thục Nhân dặn dò, cố ý ngồi dịch xa chút.
“Em dâu, uống tiếp nào.”
Lâm Hiền Nhân vô tư tự nhiên tiếp tục chèo kéo mỹ nhân.
Sở Ngạo Thiên mất hứng thú, hồ đồ nâng chén, hỏi:
“Đại ca, Thục Nhân hắn….. vẫn thường như vậy sao?”
“Ân?”
Lâm Hiên Nhân chợt cười xán lạn, nói:
“Đúng vậy.”
Đáp án quá đơn giản, Sở Ngạo Thiên đương nhiên không hài lòng, nhịn không được dùng hai tay cào cào đùi mình, vội lớn tiếng:
“Tại sao lại thế?”
“Hắn a———————”
Lâm Hiền Nhân cười khẽ, nhởn nhơ úp mở:
“Trước kia cứ như vậy, chờ tỉnh rượu là ổn, không cần lo lắng, chẳng phải ngại đâu.”
Không ngại ?
Lần trước tí thì lấy mạng của hắn luôn!
Sở Ngạo Thiên bán tin bán nghi.
“Lão nhị từ nhỏ thể chất yếu nhược lắm bệnh, lúc nào cũng như ấm thuốc di động, hai mươi tuổi đừng nói là rượu, nước vào miệng đều phải chọn lựa cẩn thận, cho nên tửu lượng không cao cũng là chuyện thường.”
Lâm Hiền Nhân nhấp một ngụm rượu, cười nói:
“Đáng tiếc đáng tiếc, không có phúc được hưởng mỹ tửu nhường này, thật sự là rất đáng tiếc.”
Sở Ngạo Thiên kinh ngạc, nghĩ một lúc, Lâm đại ca không mất công lừa gạt hắn làm gì, những lời này hẳn đều là sự thật. Không ngờ Thục Nhân đúng có bệnh trong người, như vậy tuổi thơ chắc dữ dội khổ cực lắm, không khỏi đau lòng thay.
“ Hắn công lực nhường kia……….”
“Công lực gì cơ?”
Lâm Hiền Nhân có chút sửng sốt:
“Phụ thân sợ thân thể hắn không chịu được, không cho hắn tập võ, có chăng là một ít kiến thức về kiếm phòng thân, làm gì có công lực ?”
Sở Ngạo Thiên nghe thế cảm thấy kì lạ, du nhập giang hồ dựa vào công phu là chính, khó trách Thục Nhân trước giờ chưa từng hạ sơn.
“Ra là vậy a…..”
Nếu không có công lực, thế lực lượng trong người y lúc say chui ở đâu ra ?
Hắn nghĩ mãi không ra, lười không nghĩ nữa.
(Đông Huyền: hèn chi mà càng ngày càng ngu đi ==)
“Tuy rằng hắn công lực không bao nhiêu, nhưng Danh Kiếm môn ta có khả năng bảo hộ hắn chu toàn, thật sự cần lo lắng. Nếu có phiền toái gì, cứ khai báo là Danh Kiếm môn nhị công tử, chính tà lưỡng đạo cũng phải kiêng kị vài phần, sẽ không đơn giản muốn động thì động đâu.”
Lâm Hiền Nhân lại cười tươi như hoa, nói:
“Lần này một mình xuống núi, thật sự là làm phụ thân lo cuống lo cuồng cả lên, may là vô sự.”
Sở Ngạo Thiên gật đầu phụ họa, nghĩ thầm, không quan hệ, về sau hắn sẽ bảo vệ y.
(Đông Huyền: Cái đầu ý, được mỗi cái rước phiền phức về)
“Ngươi đi cùng hắn lâu ngày hẳn thấy hắn cái gì đưa lên miệng trước hết đều ngửi qua đi ?”
Lâm Hiền Nhân thấy Sở Ngạo Thiên gật gật đầu, nói tiếp:
“Bởi vì hắn hàng năm làm bạn với các loại dược thảo, có độc hay không, mạnh hay nhẹ, chỉ cần
ngửi một cáilà nhận ra. Ha hả, vậy cũng tốt, thiên hạ không ai hạ độc được hắn.”
Sở Ngạo Thiên ngẩn người, nhớ tới lần đầu tiên hắn hạ dược trong rượu, lúc ấy Thục Nhân cử chỉ quái dị, chẳng lẽ đã phát hiện ra ? Nếu vậy, Thục Nhân còn uống làm gì ?
“Ta nói, em dâu này.”
Lâm Hiền Nhân đột nhiên xán lại gần, khiến cho Sở Ngạo Thiên giật mình, chỉ thấy cái bản mặt giảo hoạt đến rợn:
“Các ngươi đã động phòng chưa ?”
Cũng may không uống rượu, bằng không nhất định sẽ phun toàn bộ lên mặt Lâm Hiền Nhân cho coi.
“Ta ta ta !!!!!!!!Chúng ta….!!!!”
Sở Ngạo Thiên gấp quá lắp ba lắp mắt, mặt đỏ nhừ, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Thấy phản ứng của hắn, nghĩ bằng ngón cái cũng biết đáp án. Lâm Hiền Nhân càng cười dữ hơn, cảm khái nói:
“Thật không ngờ, nhìn đi nhìn lại cũng thấyThục Nhân vô dục vô cầu, thế mà lại….”
Lại nói tiếp:
“Bất quá thân cốt lão nhị không tốt, đừng thường xuyên vô độ là được rồi.”
Vừa như dặn dò vừa như khuyên bảo,
lại càng giống xui dại.
Sở Ngạo Thiên thấy xấu hổ vô cùng, bất quá hắn không đồng ý với lời Lâm Hiền Nhân nói, Thục Nhân một chút cũng không giống cái dạng thư sinh mặt trắng, rõ ràng là cả đêm hắn bị quần đến chết đi sống lại.
Cùng Lâm Hiền Nhân vừa đối ẩm vừa tán gẫu huyên thuyên linh tinh, Lâm Hiền Nhân cuối cùng cũng gục xuống bạn không nhúc nhích. Sở Ngạo Thiên lảo đảo bước
vào phòng trong, thấy Lâm Thục Nhân im lặng như đã ngủ. Hắn sờ mặt Lâm Thục Nhân, lại sờtay y, nhiệt độ cơ thể đã hạ, cũng yên tâm phần nào.
Sở Ngạo Thiên giống như đại cẩu làm nũng, cầm tay Lâm Thục Nhân cọ cọ, nhìn thấy ngón tay Thục Nhân thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay lạnh lẽo. Hắn đã uống đến mơ hồ, chầm chậm dựa vào giường rồi ngồi bệt xuống đất, than thở:
“Không có việc gì , ta sẽ bảo hộ ngươi.”
(mơ à)
Cảm giác chuyện từ miệng huynh đệ họ Lâm có điểm bất đồng, nhưng cũng không biết khác chỗ nào. Hắn mơ hồ nghĩ không ra, không thèm nghĩ nữa, ngủ luôn dưới đất.