Chương 15
Lâm An.
Màn đêm buông xuống, đô thành hiện lên đúng bản chất phồn hoa hưng thịnh của nó. Lâm Thục Nhân đem Sở Ngạo Thiên an trí ở một khách *** rồi một mình xuất môn, còn cầm theo ngân phiếu, không nói một lời nào biến mất tiêu, khiến Sở Ngạo Thiên như đứng trên đống lửangồi trên đống than. Hắn nguyên muốn cùng đi, lại bị Lâm Thục Nhân cản lại, nháo nhào một trần hết dỗ lại dành, cuối cùng đành chịu ở lại phòng.
Hai người cái gì cần làm thì đều đã làm rồi, còn có chuyện gì không thể cho hắn biết chứ ? Đợi Lâm Thục Nhân vừa rời khỏi khách ***, Sở Ngạo Thiên vốn tràn đầy lòng hiếu kỳ và ngờ vực dù vô căn cứ không chịu nổi tịch mịch, liền theo đuôi y, dù sao hắn cũng là người xấu, cho dù phạm tội dõi bất chính cũng không phải băn khoăn.
Lâm Thục Nhân quẹo trái quẹo phải, đi qua một ngõ nhỏ, rồi qua tiếp một con đường, cuối cùng nghênh ngang tiến vào thanh lâu nổi danh của toàn thành.
Sở Ngạo Thiên nấp ở ngõ nhất thời mục trừng khẩu ngốc, ngây ngốc nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng ở thanh lâuchèo kéo mời chào khách nhân, tiếng cười khúc khích vọng lại nghe vô cùng chói tai.
Thì ra là thế ! Lâm Thục Nhân mang ngân lượng đi là muốn uống rượu tìm hoa !
Trước kia cưỡng bức người khác thì bị khinh bỉ, hiện tại còn tuyệt hơn, bị người cưỡng bức còn dâng tiền cung phụng người ta đi thanh lâu!
Sở Ngạo Thiên nghĩ không thông lấy tay đập cái trán vài cái:
“Cho ngươi ngốc, cho ngươi ngốc này!”
Giờ này khắc này hắn tự nhiên lại nhớ Lâm Thục Nhân đối hắn thật tốt, nhớ y cho hắn lựa thức ăn cho hắn, nhớ cái hôn nồng đậm của y, còn nhớ tấm lưng vững chắc đáng tin cậy của y.
“Ô ô, đúng là đồ không có tiền đồ !”
Sở Ngạo Thiên tự thóa mạ bản thân, ruột gan quằn quại như đứt thành từng khúc
“Chê ta công phu trên giường không tốt thì cứ việc nói với ta, việc thì mà phải…..”
Chuyện phòng the phương diện thì hắn có hơi rụt rè, hắn trước giờ có bao giờ nằm dưới thế đâu, chỉ là chưa thể thích ứng ngay lập tức thôi !
“Ô ô, ta có thể luyện tập mà,
luyện tập nhiều sẽ tiến bộ mà…..”
(Đông Huyền: *nín cười**ho khụ khụ*)
Càng nghĩ càng thương tâm, tưởng đã tìm được một tri kỷ bầu bạn, cái gì cũng đều nguyện làm, không đoán được lại thành kết cục này.
“Thục Nhân, ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy…” Sở Ngạo Thiên cọ cọ vách tường.
(cái giống gì đây ?)
Người qua đường không khỏi nhìn chằm chằm hắn. Tại ngõ nhỏ tối tămgần một thanh lâu mỹ lệ có thân ảnh mỹ nhân diễm lệ xiêu xiêu vẹo vẹo mếu mếu máo máo ôm tường lẩm bẩm tự kỉ một mình, phàm là nam nhân bình thường đều nhịn không được mà hỏi: “Uy, bao nhiêu tiền?”
” Cút !!! Nhìn nữa ta gϊếŧ ngươi !!!”
Sở Ngạo Thiên ngẩng đầu, bày ra một bộ hung thần ác sát.
Đuổi hết người qua đường, Sở Ngạo Thiên càng nghĩ càng không phục
Không được!
Hắn đường đường đệ nhất ma giáo giáo chủ, sao có thể giống như bị phu quân ruồng bỏ ngồi xổm bên đường mà khóc, ma đầu thì phải có khí phách của ma đầu, hắn hiện tại rất muốn vọt thẳng vào đi bắt kẻ thông ***, Lâm Thục Nhân dám không theo hắn thì đánh gãy tay chân tha về Anh Hùng giáo, cùng lắm thì để hắn nuôi cả đời !
Hạ quyết tâm xong, Sở Ngạo Thiên lập tức hành động, hùng dũng oai vệ rảo bước tiến lên đại môn thanh lâu.
Lại nói Lâm Thục Nhân vào thanh lâu, tú bà nghênh đón y thấy ngân phiếu thì mặt mày hớn hở, lập tức theo phân phó của y, dẫn y đi đến một gian phòng thượng đẳng đã được thuê trước. Trong phòng, bảy tám nữ tử độ xuân vây quanh một mĩ công tử đang liếc mắt đưa tình, Lâm Thục Nhân một cước đạp văng cửa, sau đó đi thẳng vào, tú bà thức thời khép cửa chuồn lẹ.
(cửa văng rồi sao khép lại được nhờ ?)
(Chịu …)
Người trong phòng lập tức im lặng, kinh ngạc nhìn kẻ mới tới, chỉ có mỹ công tử kia không thèm để ý, tiếp tục vuốt ve mỹ nữ trong lòng. Hắn lấy ra một sợi dây chuyền trong suốt lấp lánh, lập tức hấp dẫncác nàng.
“Lâm đại gia, đây là cái gì?”
Nữ tử trong ngực ngạc nhiên dùng tay nâng lên, khối ngọc phát sáng, trong suốt.
“Bảo bối.”
Mĩ công tử cầm
bàn tay mềm mại nữ tử ôn nhu vuốt ve.
Lâm Thục Nhân lôi một cái ghế ngồi xuống, sắc mặt âm trầm khó coi, lạnh lùng nói:
“Đi ra ngoài.”
Mỹ công tử kia liếc mắt một cái, lắc đầu thở dài:
“Ngươi thực vô ý tứ.”
Rồi đối các vị mỹ nhân nói:
“Các mỹ nhân, các ngươi ra ngoài trước đã.”
Đợi các nữ nhân lưu luyến rời khỏi phòng,
mĩ công tử mới nhìn Lâm Thục Nhân bất mãn:
“Ngươi muốn gì ?”
Lâm Thục Nhân vòng tay, nhấc lên chân, nói:
“Tội thứ nhất, thân là chưởng môn kế nhiệm Danh Kiếm môn lại lưu luyến nơi hoa tửu.Tội thứ hai, khinh nhờn Thấm Lưu Ly bảo vật gia truyền của Lâm gia “
“Rồi rồi !”
Mĩ công tử lập tức cất bảo vật trong suốt vào ngực.Người này chính là đại đệ tử Danh Kiếm môn Lâm Hiền Nhân, cũng là đại ca của Lâm Thục Nhân.
“Ngươi cũng biết ta là chưởng môn kế nhiệm, nếu không thừa dịp còn tự do mà ngoạn cho đã đời, về sau cũng không có cơ hội nữa, chưa kể ta thật vất vả lắm mới thoát được khỏi Thang Sơn, phải chiều chuộng bản thân đã chứ.”
“Nga?”
Lâm Thục Nhân chọn chọn mi, nói:
“Nguyên lai đại ca vì đi tìm ta mới chịu nhiều khổ cưc, cho nên lúc này mới ăn chơi đàng ***, đệ đệ thật sự là cảm động đến rơi nước mắt.”
“Ai, ngươi hiểu được là tốt rồi.”
Lâm Hiền Nhân mặc kệ mấy lời châm chọc, quay ra hỏi:
“Ngươi sao biết ta ở đây?”
“Đức hạnh của ngươi ta còn không biết?”
“Đúng là hiểu ca ca không ai bằng đệ đệ, nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
“Ta biết ngươi tham gia Trừ Ma Hội ở Vũ Di sơn trang, ta muốn đi theo ngươi.”
Lâm Thục Nhân dứt khoát:
“Mang theo một người nữa.”
“Cái loại đại hội nhàm chán này ta chẳng hứng thú, ngươi thế mà lại muốn đi ?”
Lâm Hiền Nhân khó hiểu .
Lâm Thục Nhân bình thản:
“Đột nhiên có hứng thú.Trả lời đi có hay không ?”
“Ai, ngươi muốn đi ta nào dám không đồng ý?”
Lâm Hiền Nhân nâng chén rượu uống.
“Tốt, vậy ta đi đây.”
Lâm Thục Nhân đứng lên.
“Đã đến rồi thì bồi đại ca một chút đi.”
Lâm Hiền Nhân tươi cười gọi hắn lại:
“Ca kĩ nơi này thuộc hàng xuất sắc nhất nước, bồi đại ca xem một đoạn cái nào.”
“Không có hứng thú.”
Lâm Thục Nhân chán nản liếc mắt nhìn.
“Ca vũ !”
Lâm Hiền Nhân bơ luôn hắn, ngoác mồm gọi người đến.
Lâm Thục Nhân đối ca múa đánh đàn từ trước đến nay không có hứng thú, bất đắc dĩ bị Lâm Hiền Nhân lôi kéo, đành phải không tình nguyện ngồi trở lại vị trí. Một đám vũ giả thước tha tiến vào phòng, theo khúc nhạc nhẹ nhàng mà khởi vũ, nhất thời không gian thư thả như tiên cảnh.