Chương 11
Hội chùa, thực chất là dâng hương, cũng mở quán mua bán đồ vật này nọ, không khác cái chợ nhốn nháo là mấy, chỉ có
náo nhiệt
hơn thôi. Lâm Thục Nhân hiển nhiên chả hứng thú gì mấy trò hội chùa, để Sở Ngạo Thiên chạy tới chạy lui, một mực đi theo, càng giống như dắt chó đi dạo.
Ven đường
không ít quán trà phạn *** bán đủ thứ linh tinh, hai người đi dạo một vòng, thấy sắc trời không còn sớm, cũng đến lúc ăn bữa tối, liền chọn
một gian khách *** nghỉ tạm. Nước trà vừa uống xong, Sở Ngạo Thiên đã kêu một bàn đồ ăn, cùng Lâm Thục Nhân nhấm nháp hưởng thụ.
Không lâu sau, có bảy tám đạo nhân
hấp tấp chạy tới, đạp cửa kêu gào:
“Tiểu nhị,
lão bản
các ngươi
đâu?”
Không ít người không hẹn mà cùng thu thập đồ đạc, chuồn êm. Tiểu nhị nhất thời hai chân run rẩy, một tay mang ấm một tay mang chén bước tới.
“Các vị đạo gia, lão bản mới ra khỏi cửa, các ngươi uống trước miếng
nước
nghỉ tạm đã, được chứ?”
Hai tay run rẩy
dâng trà.
Một đại hồ tử đạo sĩ giật chén trà ném choang xuống đất, cái chén lập tức vỡ thành bốn năm mảnh, quát:
“Ít lấy cớ lấy cọt với lão gia gia nhà ngươi đi, hôm nay các ngươi không trả đủ tiền, lão tử liền phá nát cả cái *** xập xệ này!”
Nguyên lai mấy đạo nhân này đều là đệ tử của đạo quán vùng này, ỷ vào
thế lực
bang phái làm xằng làm bậy, chuyên thu
phí
bảo kê.
Tiểu nhị trời sinh nhát gan, bị dọa như vậy, lập tức nước mắt nước mũi đồng loạt kêu gào lời yêu đất mẹ, run rẩy nói:
“Các vị đạo gia, tiểu *** chúng ta lời nhuận không nhiều, các ngươi thường xuyên tới thu phí, thật sự là kiếm không đủ.”
Đại hồ tử đá thẳng vào bụng tiểu nhị, quát:
“Ở địa bàn của
ta
phải chấp hành quy củ làm việc của ta !”
Tiểu nhị ôm bụng lăn một vòng, thấy tình cảnh như vậy, khách nhân cũng chạy lấy thân rồi, duy chỉ còn Sở Ngạo Thiên vàg Lâm Thục Nhân vẫn thong thả ngồi lại dùng nốt bữa tối.
“Chính đạo cũng thu phí bảo kê sao ?”
Sở Ngạo Thiên thấy kịch hay,
loại phí
bảo kêthứ nhất không bảo đảm thứ hai không cố định sớm bị Anh Hùng giáo
bọn họ
ném vào sọt rác.
“Ăn cơm đi.”
Lâm Thục Nhân vẫn bình thản, vẫn chuyên chú vào việc chọn đồ ăn, gạt hếtsạn với hành tỏi mới gắp vào bát Sở Ngạo Thiên.
“Nhìn cái gì vậy, bản đạo gia đang làm việc, còn không mau cút đi !”
Phát hiện hai người Lâm Sở, đại hồ tử mắng nhiếc the thé, hai người cũng thờ ơ không thèm quan tâm, kẻ mặc hồng y kia còn rất thấy thú vị liếc mắt sang đánh giá. Đại hồ tử không thể chịu đựng thêm nữa, xông lên một chưởng dội mạnh xuống mặt bàn.
Lâm Thục Nhân
động tác, không thèm ngẩng đầu, lạnh lẽo nói:
“Đừng làm vướng chúng ta ăn cơm.”
“Đi gặp Diêm Vương mà ăn đi !!!”
Đại hồ tử điên tiết rút phăng kiếm lao tới.
Loảng xoảng một tiếng, kiếm của đại hồ tử còn chưa rút được ra, người đã bay xa mấy trượng, rơi phịch lên mặt đất. Vừa rồi hắn định rút kiếm, Sở Ngạo Thiên tung chưởng chém ra, đánh văng tên mồm to óc nhỏ. Thấy có kẻ dám khıêυ khí©h, mấy tên đạo nhân còn lại lập tức vây xung quanh, không nói hai lời rút kiếm.
Sở Ngạo Thiên không khỏi hứng thú, một cước đạp cái ghế bên cạnh vào mặt một tên, mặt kẻ đó lặp tức nở hoa. Hắn cả đời thích nhất làluận võ với người ta, đáng tiếc thế gian không có mấy kẻ đánh lại được hắn, hôm nay vừa vặn có mấy tên ngu dâng mạng lên giúp hắn giải sầu.
“Sở huynh.” Lâm Thục Nhân cũng không ngăn cản hắn, đưa luôn Lãnh Tuyền.
“Đối phó bọn chúng cần gì binh khí
cao cấp như vậy.”
Sở Ngạo Thiên khoát tay cự tuyệt, tùy ý nhấc ấm trà trên bàn lên.
(Tàn: hông lẽ định đem ném vô mặt bọn kia…?)
(Đông Huyền: trà nóng không *cắn hạt dưa)
Một tên đang đứng phía sau Sở Ngạo Thiên,
hắn xuất kiếm cực nhanh, khi Lâm Sở hai người đang nói chuyện đã huy kiếm cắt ngang, Sở Ngạo Thiên nhanh chóng xoay người giơ ấm trà đỡ, đương nhiên là cái ấm đứt làm đôi. Sở ngạo thiên cười híp mắt, tung chưởng phản lại, nước trà nóng bỏng tạt lên tên đánh lén. Kì thực nước trà vốn đã nguội, nhưng bị Sở Ngạo Thiên dùng nội lực đun sôi, lập tức nóng sùng sục. Đạo nhân kia kêu thảm thiết một tiếng, trên mặt cơ hồ rớt xuống mất mấy tầng da, ngã xuống đất không dậy nổi.
(Tàn : quả nhiên ảnh ném thật…*búng ngón cái* , hảo Thiên ca …! )
(Đông Huyền: quả nhiên là nước trà nóng *cười cười*)
Mấy tên còn lại xông tới, Sở Ngạo Thiên thật hoan hỉ, Lâm Thục Nhân một bên coi như không có việc gì xảy ra, bình thản ăn cơm. Đại hồ tử bị đánh lúc đầu miễn cưỡng đứng dậy, vừa rồi một chưởng kia đánh bị thương đến lục phủ ngũ tạng, nhất thời không đứng lên nổi, mắt thấy các sư huynh sư đệ bị hồng y vô danh đánh cho tan tành, hắn giận giữ lôi ra hai viên thuốc nổ. Vật ấy bên trong có hỏa dược, còn đặt sẵn kíp nổ, uy lực vô cùng đáng sợ.
Đại hồ tử tươi cười hiểm ác, đang muốn tung lên, không ngờ sau lưng đột nhiên chấn động một chút, đợi hắn phản ứng lại, tay đã bị người dẫm nát trên mặt đất, nhanh như chớp ngã nhào xuống. Nhìn lên mới thấy, đó là Lâm Thục Nhân, đảo mắt, người ngồi trên bàn ăn đã biến mất lúc nào không hay. Người này khi nào đã ở đằng phía sau hắn vậy ? Vô thanh vô tức, vô tung vô ảnh, cảnh giới khinh công này hắn là lần đầu nhân thức !
(Tàn : Đấy thấy chưa… anh Nhân diễn giỏi lắm…)
“Đánh không được liền giở trò bỉ ổi, lũ hèn hạ !”
Lâm Thục Nhân khinh bỉ nhìn xuống, lạnh đến khiến người tasợ hãi, băng đến mực người ta run rẩy !
“Ta ghét nhất mấy kẻ danh môn chính phái bày trò dối trá.”
Dứt lời, rắc một tiếng, Lâm thục Nhân chặt đứt bốn ngón tay của đại hồ tử, kì thật nói đứt cũng không chính xác, bốn ngón tay hoàn toàn vỡ vụn.Tay đứt lòng đau, đại hồ tử gào như heo bị chọc tiết, đau đến hôn mê bất tỉnh.
Sở Ngạo Thiên thống khoái ẩu đả một trận, tất cả bị hắn đánh đến thân tàn ma dại mới vừa lòng vỗ vỗ hai tay, phát hiện Lâm Thục Nhân còn ngồi trên bàn ăn cơm, lập tức trở lại chỗ ngồi tiếp tục bữa tối. Hắn vừa cầm bát, đồ ăn bên trong đã muốn xếp thành một cái núi nhỏ, thịt là phần ngon nhất của chân gà, hương vị tối ngọt ngào, tinh hoa cả bàn đồ ăn đầu tụ lại trong bát hắn, vạn phần kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thục Nhân.
“Nhanh ăn đi.” Lâm Thục Nhân vùi đầu vào ăn.
“Ân.” Sở Ngạo Thiên cắn cắn chiếc đũa, đồ ăn đặt ở miệng không có gì đặc biệt, chính là trong lòng cảm thấy ấm áp.