Trong đầu Kỷ Mộ Niên nhanh chóng hiện lên một ý niệm, suy nghĩ muốn ra khỏi khách điếm lập tức biến mất, trầm mặc không lên tiếng chậm rãi đi về hướng phòng của mình.
Y cố gắng khiến cho hành động và tốc độ của mình không khác gì bình thường, bên tai lại vang lên thanh âm của chưởng quầy.
“Người này tựa hồ có chút ấn tượng…” Chưởng quầy nhìn tranh vẽ, tròng mắt quay chuyển một vòng, tựa như đang suy nghĩ.
Mấy người ở bên cạnh chờ đợi, nhưng hơn nửa ngày cũng không nghe chưởng quầy lên tiếng.
Nữ nhân liếc mắt nhìn chưởng quầy, từ trong cổ tay lấy ra mấy khối bạc vụn, cạch một tiếng để xuống trước mặt chưởng quầy.
Mắt chưởng quầy sáng rực lên, vội vàng cầm lấy bạc vụn đếm đếm, mới tiếp tục cười nói, “Khách quan, ngài thật đúng là tìm đúng người.”
Đồng thời khi y nói lời này, Kỷ Mộ Niên vừa vặn trở về phòng, vội vàng cài lại then cửa, bước nhanh về hướng người đang nằm trên giường.
Sở Hi Du vẫn còn nằm đó, Kỷ Mộ Niên lắc lắc thân thể hắn, nói “Sở Hi Du, mau tỉnh lại.”
Sở Hi Du không phản ứng.
Kỷ Mộ Niên lay động vài cái, nhíu mày lại vỗ vỗ hai má Sở Hi Du nói, “Tỉnh dậy đi!”
Sở Hi Du nhíu nhíu mày, không có ý mở mắt.
Thật sự nếu không đánh thức Sở Hi Du, người này sẽ bị đám người giang hồ ở dưới lầu chộp được, tự do mà bản thân vất vả giành được cuối cùng cũng thành vô vọng…
Kỷ Mộ Niên rủ mi, ánh mắt nhanh chóng dời xuống, trên tay cũng không thu lực, lại hướng về phía miệng vết thương của Sở Hi Du vỗ mạnh một cái.
“A—” Sở Hi Du phát ra một tiếng hừ thảm, cả người không tự chủ được cuộn tròn lại, mí mắt nhắm chặt rốt cục cũng mở ra.
Kỷ Mộ Niên thấy Sở Hi Du tỉnh lại, nói thẳng, “Mau đứng lên, nếu không đứng lên sẽ không kịp.”
Y vừa nói vừa nhanh chóng chỉnh lý lại tay nải, chỉ thoáng chốc đã thu thập thỏa đáng, lại nhìn về phía Sở Hi Du.
Ánh mắt Sở Hi Du lộ ra chút sợ hãi, hai tay che miệng vết thương, nhíu mày nhìn y.
Kỷ Mộ Niên biết người này lại đang phòng bị, nhướng mày nói, “Có người treo giải thưởng cho thủ cấp của ngươi, ta làm vậy là vì muốn sớm một chút đánh thức ngươi dậy, miễn cho ngươi chết như thế nào cũng không biết.”
Lời này y nói đến ngoan độc, nhưng Sở Hi Du nghĩ lại hình như cũng đúng, chống thân mình từ trên giường đứng lên, miễn cưỡng cầm lấy kiện áo khoác.
Mỗi một động tác đều hết sức đau đớn, Sở Hi Du chỉ cảm thấy đầu mình đau đến sắp nổ tung, mơ mơ màng màng khó chịu muốn chết.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm có người đi lên lầu, sau đó thanh âm của chưởng quầy truyền đến.
“Khách quan, đêm qua có một người què chân mang theo người trong bức họa đến ở trọ, tiểu nhân nhớ rất kỹ.” Chưởng quầy vừa đi vừa nịnh nọt nói.
“Ít lải nhải, nhanh chóng dẫn bọn ta đi xem.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Khôi ca.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mí mắt Kỷ Mộ Niên cao thấp nhảy loạn, đảo mắt nhìn về phía Sở Hi Du.
Sở Hi Du cũng đang nhìn y, người này chẳng có chút bộ dạng nóng vội gì, ngược lại càng là bộ dáng mê mang.
Kỷ Mộ Niên một khắc cũng không muốn trì hoãn, trực tiếp từ trên giường túm Sở Hi Du xuống, hướng về phía cửa sổ đêm qua đã bị Tiểu Vệ phá vỡ kéo đi.
Ở đây là lầu hai, cách mặt đất không sai biệt lắm khoảng ba trượng, Kỷ Mộ Niên chỉ xuống đất nói, “Mau dẫn ta đi xuống.”
Sở Hi Du ló đầu ra liếc mắt nhìn xuống một cái, lúng ta lúng túng nói, “Thật… Thật cao.”
Kỷ Mộ Niên thở ra một hơi, tức giận nói, “Nhanh lên, ngày hôm qua ngươi đánh người xấu kia như thế nào, hiện tại liền mang ta xuống như thế nấy.”
Sở Hi Du mê mang nhìn Kỷ Mộ Niên.
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa ‘rầm rầm’, chưởng quầy của khách điếm ở bên ngoài hô to, “Khách quan có đó hay không?”
Bên trong Kỷ Mộ Niên trầm giọng nói, “Ngươi không đi, hiện tại hai ta đều phải chết ở đây.” Y nói xong lập tức ra hiệu với Sở Hi Du, ý bảo hắn nhanh chóng đưa mình rời đi.
Sở Hi Du đứng bên cửa sổ do dự một lúc, vẫn là cúi người cõng Kỷ Mộ Niên lên.
Cửa rầm rầm vang một hồi lâu, đại hán khôi ngô kia không kiên nhẫn nói, “Tránh ra! Cứ gõ kiểu này, người bên trong sớm đã trốn sạch sẽ.”
Dứt lời y đẩy chưởng quầy ra, dùng sức đẩy cửa.
Cửa ‘rầm’ một tiếng bị phá vỡ, vài tên giang hồ nhảy vào trong phòng, cũng đúng lúc này, Sở Hi Du cõng theo Kỷ Mộ Niên từ trên cửa sổ bay vọt xuống, chỉ chừa lại trên bệ cửa sổ một mảnh góc áo lướt qua.
“Mau đuổi theo!” Người trong phòng quát lên.
“Sở Hi Du! Chạy nhanh lên!” Ở bên ngoài, Kỷ Mộ Niên nằm trên lưng Sở Hi Du nói.
Cùng lúc Kỷ Mộ Niên nói chuyện, trên cửa sổ đồng thời nhảy ra mấy bóng người, người cầm đầu đúng là nữ nhân đứng nói chuyện với chưởng quầy của khách điếm trước đó.
Trong đám người này nữ nhân kia là có khinh công tốt nhất, lúc rơi xuống đất chỉ có mũi chân là chạm đất, lại vọt lên phía trước đuổi theo.
Một chiêu này trên giang hồ rất thường dùng, có tên là ‘tăng tốc’, trong chốc lát, nữ tử này bất quá chỉ còn cách Kỷ Mộ Niên và Sở Hi Du vài trượng.
Chiêu thức khinh công của nữ tử kia có tên ‘Lăng vân tiên bộ’, là bộ pháp thành danh giang hồ của Độc thủ nương tử.
Độc thủ nương tử không chỉ lấy khinh công nổi danh, một tay ám khí cũng là xuất thần nhập hóa. Lúc này nàng cách Kỷ Mộ Niên càng gần, bàn tay nhẹ nhàng phẩy một cái, phát ra mấy tiếng vang ‘tích tích’ nho nhỏ.
Mặc dù người bên ngoài không chú ý tới biến hóa ở gần đó, nhưng Kỷ Mộ Niên là đệ nhất cao thủ của Bắc Phong, võ công năm đó cũng là cao nhất võ lâm, vừa nghe thấy tiếng động, lập tức rút huyền thiết bảo đao đeo bên hông ra, vun lên cao mấy vòng, bảo vệ điểm yếu hại trên người.
Trên thân đao truyền đến tiếng vang ‘leng keng’, lọt vào tai không dứt. Kỷ Mộ Niên trợn tròn mắt nhìn lại, chỉ thấy vô số kim châm mỏng như lông trâu từ trên thân đao rơi xuống đất, lấp lóe hàn quang.
Nếu không phải bản thân nghe đến tiếng vang của ám khí, sợ là đã bị nữ nhân này ám toán.
Ánh mắt Kỷ Mộ Niên siết chặt, thấy Độc thủ nương tử vẫn gắt gao đuổi theo, liền hướng về phía nhánh cây bên cạnh, giơ tay chém xuống, cắt đứt toàn bộ cành lá, ném về hướng nữ nhân kia.
Cành lá này không thể so với ám khí, toàn bộ ném xuống đường cũng chẳng phải vật cản hiệu quả gì, chẳng qua Độc thủ nương tử vẫn phải né đường vòng để tránh đi.
Cũng ngay tại thời điểm nàng nghiêng người tránh đi, tốc độ Sở Hi Du không chút thay đổi, hướng về phía trước phóng đi, một lần nữa kéo giãn khoảng cách với Độc thủ nương tử, tránh đi tầm bắn của ám khí.
Nội lực của hắn cao thâm, khinh công bất phàm, lúc này nghe lời Kỷ Mộ Niên không ngừng chạy như điên, lại toàn lực hướng về phía trước, qua không bao lâu, đã bỏ lại toàn bộ đám người Độc thủ nương tử ở phía sau.
Kỷ Mộ Niên thấy bóng người đuổi gϊếŧ phía sau càng ngày càng xa, thầm nghĩ may mắn. Nếu không phải y xuống lầu đúng lúc biết được chuyện này, sợ rằng Sở Hi Du và y thật sự chết như thế nào cũng không biết.
Sở Hi Du tựa hồ cũng ngửi được nguy cơ, một hơi chạy mấy dặm, thẳng đến khi lẻn vào rừng rậm dưới chân núi bên ngoài Hoài An thành, mới chậm rãi thả chậm cước bộ.
Từ khi hắn chạy vào rừng, càng đi càng chậm, cách một lúc mới hỏi, “Có thể… Có thể ngừng không?”
Dọc theo đường đi Sở Hi Du đều không lên tiếng, lúc này nói chuyện, làm cho Kỷ Mộ Niên hơi hơi sửng sốt, sau đó nhìn quanh một vòng bốn phía, nhưng thấy chốn rừng rậm cây cối dày đặt, là một chốn ẩn thân rất tốt, nếu đám người giang hồ kia đuổi theo cũng có thể lợi dụng địa hình đối phó, gật đầu nói, “Ừ, nghỉ tạm một chút ở đây đi.”
Lời Kỷ Mộ Niên còn chưa dứt, thân mình của người đang cõng y chợt lung lay, cả người ngã về phía trước.
Kỷ Mộ Niên còn đang ở trên lưng Sở Hi Du, lúc này Sở Hi Du không đứng vững, khiến y cũng bị ngã theo.
Sở Hi Du ngã một cái thật mạnh trên mặt đất, Kỷ Mộ Niên cũng ngã lăn ra theo, cũng may có Sở Hi Du làm đệm lưng, không đến mức quá đau. Trong lòng y kinh hoảng, ba chân bốn cẳng từ trên người Sở Hi Du ngồi dậy.
Người dưới thân một chút phản ứng cũng không có.
Kỷ Mộ Niên gọi, “Sở Hi Du!”
Sở Hi Du chỉ là quỳ rạp trên mặt đất, không hề cử động.
Kỷ Mộ Niên lại gọi vài tiếng, vẫn không thấy Sở Hi Du phản ứng, trong lòng biết không ổn, vội vàng lật người Sở Hi Du lại.
Trước ngực Sở Hi Du phập phồng rất nhẹ. Kỷ Mộ Niên lập tức giơ tay đè lại nhân trung của Sở Hi Du, lúc này hắn mới hòa hoãn lại, chậm rãi nâng mi mắt lên, tìm kiếm thân ảnh của người bên cạnh.
“Mộ Niên… Mộ Niên.” Hắn từng tiếng từng tiếng gọi.
Kỷ Mộ Niên sửng sốt, cuối cùng vẫn đáp, “Ta đây.”
“Ta… Ta…” Hai đầu chân mày của Sở Hi Du sắp nhăn đến dính vào nhau, mặt mang theo thống khổ nói, “Ta đau quá… Đau quá…”
Trên lưng hắn cõng một người chạy một đoạn thật xa, hoàn toàn là dựa vào chân khí miễn cưỡng chống đỡ, lúc này kiệt sức, thương thế lập tức tái phát.