Quyển 2 - Chương 45: Thống lĩnh ba quân

Quân Tây Nam từng vào kinh nhận phong thưởng, trong triều đình, không ít tướng lĩnh ở đây đã gặp mặt vị thiên tử Bắc Phong này.

Chẳng qua lúc này Tây Nam chiến loạn, các vị tướng lãnh này đều không nghĩ đường đường quân vương ở kinh thành phương bắc xa xôi lại thân chinh ra tiền tuyến. Hơn nữa từ kinh thành cũng không truyền đến tin tức gì là Hoàng thượng sẽ ngự giá thân chinh, Long Nghệ xuất hiện, thật sự đột ngột, khiến người ta kinh ngạc.

Hôm nay việc kinh dị quá nhiều, chúng tướng mất một lúc lâu mới kịp phản ứng.

Người ngồi trên ghế ở giữa trướng kia, quả thật chính là Hoàng đế mấy tháng trước vừa khao thưởng ba quân.

Mà Hoàng đế quả thật thân chinh đến địa phương xa xôi như Tây Nam này.

“Thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.” Chúng tướng lĩnh ai cũng nói một câu như vậy, mọi người như bị tạt nước cho tỉnh, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Trong lúc nhất thời, thanh âm tham kiến vang lên khắp nơi.

Thần kinh trên mặt Chung Túc căng thẳng, thấy người bên cạnh cúi thấp người, trong lòng suy nghĩ một lúc, cũng thu hồi đao và hổ phù trong tay, cúi người hành lễ.

Hắn là người cuối cùng hành lễ, gối còn chưa chạm đất, đã nghe Long Nghệ cười nói, “Ngươi trước không cần phải gấp gáp quỳ bái.”

Chúng tướng lại kinh hoảng.

Chung Túc sững lại một chút, liền theo lời đứng thẳng dậy.

Long Nghệ cẩn thận đánh giá Chung Túc một phen, thấy trên trán hắn đầy mồ hôi, một thân quân trang giáo úy dính đầy vết máu, không khỏi nhíu mày, cuối cùng ánh mắt rơi xuống bảo đao và hổ phù trong tay Chung Túc, ánh mắt trầm xuống nói, “Những thứ này là Kỷ tướng quân tự mình đưa cho ngươi?”

Thanh âm của y vẫn như trước trầm thấp lẳng lặng, một chút cũng không thay đổi.

Cổ họng Chung Túc có chút nghẹn lại, mới lên tiếng nói, “Là Kỷ tướng quân tự tay giao cho ta.”

Ánh mắt Long Nghệ xem kỹ trên thân đao hồi lâu, mới cười nhẹ nói, “Ta tin tưởng Kỷ Mộ Niên.”

Lời của y vừa dứt, Chung Túc há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, Long Nghệ lại xoa xoa trán, nói “Kỷ tướng quân giao cho ngươi làm gì, ngươi cứ làm cái đó đi.”

Tướng lĩnh quỳ bên cạnh lại kinh hãi, phỏng đoán thánh ý của Hoàng đế.

Long Nghệ không để người khác nghĩ nhiều, lại nói, “Các ngươi đều lui ra ngoài trước đi.”

Long uy thiên tử, chúng tướng không dám không nghe lời, đều rời khỏi trướng, chờ ở bên ngoài.

Đợi cho người ngoài đều đi ra hết, Long Nghệ mới chống lên tay vịn muốn đứng lên. Đức Phúc bên cạnh vội vàng đỡ tay y lên, nâng y đứng dậy.

Sau khi Long Nghệ đứng dậy, thẳng thẳng thân thể, chậm rãi đi đến trước mặt Chung Túc, hơi hơi híp mắt, chậm rãi nói, “Nói chi tiết cho trẫm, Kỷ Mộ Niên có phải đã xảy ra chuyện hay không.”

Chung Túc dừng một chút, nhìn về phía Long Nghệ nói, “Kỷ tướng quân ở trong sơn cốc bị phục kích, mệnh lệnh ta trở về trước.”

Hắn chỉ nói một câu như vậy, trong nháy mắt Long Nghệ liền hiểu được, nhìn đao trên tay Chung Túc, ha ha cười nói, “Đao của Mộ Niên chưa bao giờ rời thân, nếu hắn đã đưa đao cho ngươi, ngươi liền thay hắn làm tốt việc này.”

Lời này tuy là cười nói, nhưng Chung Túc nghe được, cũng là hết sức chua sót.

Hắn rũ mắt trả lời, “Nhất định không phụ quân lệnh.”

Long Nghệ gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn Chung Túc một cái nói, “Trẫm nghe nói, tên ngươi gọi là Kim Trung.”

Chung Túc im lặng không nói, qua hồi lâu, mới đáp lại, “Vâng.”

“Kim Trung, nếu hợp lại cùng một chỗ, là chữ ‘Chung’.” Long Nghệ nhìn không chuyển mắt bộ dạng Chung Túc, cuối cùng phun ra một câu.

Chung Túc trầm mặc.

Long Nghệ nói, “Chung Túc, từ ngày đầu tiên trẫm gặp ngươi, ngươi cũng là cúi đầu giấu mặt thế này.” Y nâng tay đặt lên mặt Chung Túc, ngón tay cái mang theo ngọc ban chỉ bằng phỉ thúy nhẹ nhàng chà lau vết máu cùng cáu bẩn trên mặt Chung Túc, đột nhiên cười nói, “Trẫm không nghĩ tới, khi gặp lại ngươi lại là bộ dáng như thế này.”

Hiền Phi trong trí nhớ chậm rãi hóa thành một nam nhân, nam nhân trong mộng mấy lần quay đầu lại, hiện tại người trước mắt rốt cục cũng từ bóng dáng trong mộng của mình hòa cùng hiện thực, trở nên rõ ràng hẳn lên.

Chung Túc chậm rãi giương mắt nhìn về phía Long Nghệ, thấy hình bóng bản thân trong mắt Long Nghệ, vô thanh vô tức không nói gì.

Trong trướng an tĩnh đến áp lực. Đầu ngón tay Long Nghệ lưu luyến trên mặt Chung Túc một lúc, sau đó đưa tay vào trong ngực, lấy ra một vật. Vật đó được bao trong một túi vải màu vàng, Long Nghệ mở ra, Chung Túc liền thấy nửa mảnh hổ phù giống y đúc với mảnh đang có trong tay mình.

Long Nghệ lấy hổ phù ra, nói “Mộ Niên gặp chuyện không may, trong quân như rắn mất đầu. Chung Túc, ngươi có thể có năng lực thống soái mấy vạn tướng sĩ trước mắt này hay không?”

Việc này chuyển đến chiến sự trước mắt, Chung Túc không dám hàm hồ, trực tiếp mở miệng nói, “Chung Túc không dám vọng ngôn lý luận suông, nhưng đi theo Kỷ tướng quân nhiều ngày, được Kỷ tướng quân chỉ điểm rất nhiều.”

Khẩu khí này cùng ba năm trước đây khi người nọ nói lại một lần nữa vô cùng trùng khớp. Chẳng qua khi đó nữ tử bị mắc kẹt tại cấm cung, mà nay lại là nam nhi thiết cốt kiên định.

Long Nghệ nói, “Trẫm nhớ rõ ngày xưa ngươi từng nói muốn tòng quân, lập chí trấn giữ biên cương, bảo hộ một phương an thổ.”

Chung Túc nói, “Chung Túc có thể đảm đương trọng trách này.”

Hắn vừa nói ra, Long Nghệ cũng không nhắc lại, chỉ đem hổ phù đặt vào tay Chung Túc.

Hai mảnh hổ phù ghép cùng một chỗ, hào quang kim loại mặc dù không chói mắt, nhưng lại chặt chẽ chiếm cứ tâm thần của Chung Túc.

Long Nghệ khẽ nhắm mắt nói, “Trẫm sẽ ra lệnh ảnh vệ Dạ Ưng đi theo ngươi, nếu ngươi có nửa điểm nhị tâm, hoặc là làm sai điều gì, Dạ Ưng sẽ giúp trẫm thu hồi hổ phù, thay thế vị trí của ngươi.” Y dừng lại một chút, ánh mắt bình tĩnh nói, “Trẫm không lấy chuyện giang sơn đùa giỡn với ngươi. Nhưng trẫm hy vọng ngươi có thể bình an vô sự.”

Chung Túc trịnh trọng tiếp nhận hổ phù.

Long Nghệ lại một lần nữa nhắm mắt lại nói, “Việc không thể trì hoãn, ngươi đi đi.”

Chung Túc gật đầu, lại lần nữa cầm đao lên, cũng cầm theo hai mảnh hổ phù trong tay, từ trong quân trướng thong thả bước ra.

Tướng lĩnh bên ngoài đợi lâu, thấy Chung Túc một mình đi ra, trên tay nhiều thêm một mảnh hổ phù, trong lòng vừa kinh sợ vừa thấy kì quái. Chung Túc không đợi bọn họ lên tiếng, đã cất giọng nói, “Hoàng thượng mệnh lệnh ta tạm quản quân mã Tây Nam. Có thể kinh nghiệm của ta không thể bì kịp chư vị tướng quân ở đây, nhưng trước mắt đối đầu với kẻ địch cường đại, còn mong chư vị tướng quân buông khúc mắc trong lòng, cùng nhau kháng địch.”

Lời này hắn nói khiêm tốn hữu lễ, các tướng quân nghe thấy cũng có lý, cũng không quá bất ngờ.

Đến nước này, một người bước ra nói, “Hoàng thượng thân chinh, đã chỉ định giáo úy, chúng ta tự nhiên sẽ đồng lòng nghe lệnh.”

Bên cạnh vài vị tướng lĩnh cũng phụ họa theo.

Chung Túc mỉm cười nói, “Việc kháng địch mặc dù khẩn cấp, nhưng vẫn cần phải thương nghị cẩn thận, không bằng chư vị tướng quân cùng ta đi vào chủ trướng thương thảo kế hoạch kháng địch, mau chóng tìm ra phương án chính xác.”

Chúng tướng nói phải.

Long Nghệ ở trong quân trướng nghe được tiếng vang bên ngoài, qua một lúc, mới hơi hồi phục tinh thần.

Đức Phúc có chút lo lắng nói, “Hoàng thượng, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

Hai mắt Long Nghệ vẫn nhắm chặt, chậm rãi nói, “Chuyện đã đến nước này, chớ để tin tức trẫm bị thương truyền đến tai Chung Túc.”

Đức Phúc tất nhiên là ứng lời.

Long Nghệ thở ra một hơi, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân cao thấp vô cùng đau đớn, rốt cục duy trì không được nữa, ngã về phía trước.

Trước khi hôn mê, còn nghe được Đức Phúc kinh hoảng hô lên hai tiếng ‘Hoàng thượng’.

***

Sau khi Long Nghệ tỉnh lại, chỉ thấy trên đầu là đỉnh giường khắc hoa, màn lụa sa trướng, dưới giường đệm chăn cũng là xúc cảm bằng tơ lụa, vô cùng mềm mại.

Y hơi hơi sửng sốt. Trong trí nhớ y đã ra Tấn Nam quan, đến nơi đóng quân của Tây Nam quân. Trong doanh trướng chủ tướng mặc dù so với những nơi khác rộng rãi hơn rất nhiều, nhưng không đến mức có giường lớn thoải mái như vậy.

Long Nghệ còn đang suy nghĩ, Đức Phúc ở bên cạnh đã nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Hoàng thường, người tỉnh rồi.”

Đôi mắt Long Nghệ vòng vo chuyển một chút, rốt cục nhìn thấy đỉnh đầu Đức Phúc. Y cảm thấy nghi hoặc, trực tiếp mở miệng hỏi, “Đây là đâu?”’

“Hồi Hoàng thượng, đây là quý phủ của Cung tướng quân ở Tấn Nam thành.” Đức Phúc đáp.

Long Nghệ không nghe còn đỡ, vừa nghe lập tức trợn trừng mắt nói, “Tấn Nam quan? Trẫm nhớ rõ trước đó còn ở tiền tuyến, sao hiện tại lại trở về Tấn Nam thành?”

Y vừa nói, vừa chống đỡ thân mình ngồi dậy, muốn xuống giường.

Đức Phúc bị Hoàng đế hù đến nhảy dựng, nhanh chóng dìu y ngồi dậy, chậm rãi nói, “Hoàng thượng đừng lo lắng, đây là ý của Kim giáo úy.”

Long Nghệ lắc lắc đầu, thế này mới nghĩ đến Kim giáo úy hẳn là Chung Túc, vội vàng kéo Đức Phúc qua nói, “Vậy Kim giáo úy thế nào rồi?”

Đức Phúc đáp, “Kim giáo úy còn cản ở phía sau.”

Long Nghệ cảm thấy bản thân không thể nằm tiếp nữa, nhăn chặt mày nói, “Sao lại là cản phía sau, chẳng lẽ quân ta…”

Y nói đến đây, ngay cả bản thân cũng kinh nghi bất định, thật sự không dám nắm chắc. Cũng may Đức Phúc đã nhanh chóng đoạt lời y nói trước, “Hoàng thượng không cần lo lắng, đại quân thối lui đến Tấn Nam quan là kế sách của Kim giáo úy.” Y dừng lại một chút, nói tiếp, “Nô tài cũng không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ nghe Dạ Ưng hộ vệ giải thích nói Nam Sở thế tới ào ạt, trước có khe sâu sau có địa hình bình nguyên, nơi đó không dễ tiến công cũng không dễ nghênh địch, cả đại quân chậm rãi lui về phía sau. Giáo úy tự mình dẫn quân cản ở phía sau dùng chiến thuật đánh đường vòng tác chiến.”

Sau khi Long Nghệ nghe xong, thế này mới phóng tâm, chậm rì rì từ trên giường đứng lên, nói “Như thế, trẫm đi xem.”

Đức Phúc cả kinh nói, “Hoàng thượng vừa mới tỉnh, thương còn chưa khỏi hẳn, Thành thái y nói không nên mệt nhọc quá độ.”

Long Nghệ cười nói, “Trẫm không phải muốn đến tiền tuyến, các ngươi không cần lo lắng. Trẫm ở trên tường thành chờ giáo úy trở về.” Nói đến đây, y bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng trên tường thành tháng trước, rõ ràng dừng lại một lúc, âm thầm tươi cười, nói “Đức Phúc, trẫm ngủ đã mấy ngày rồi.”

Đức Phúc không biết Hoàng thượng vì sao lại hỏi việc này, chỉ đành phải nói, “Đã hơn ba ngày.”

Long Nghệ rũ mắt nói, “Vậy ba ngày này, có tin tức gì của Kỷ tướng quân hay không?”

Đây mới là mục đích Long Nghệ muốn hỏi, trong lòng Đức Phúc giật mình, suy nghĩ một lúc mới nói cho Long Nghệ, “Kỷ tướng quân tạm thời không có tin tức.”

Long Nghệ sửng sốt, bỗng nhiên lặp lại nói, “Không có sao.”

Y thì thào nhớ kỹ những lời này, ngây người hồi lâu, mới hơi hơi cử động. Đức Phúc ở bên cạnh hầu hạ, giúp Long Nghệ mặc quần áo.

Long Nghệ để Đức Phúc hầu hạ, một lúc sau mới cân nhắc nói, “Ngày ấy ta ở bên ngoài trướng có nghe hắn nói Lô Hành làm phản, Lô Hành kia thế nào rồi?”

Đức Phúc đáp, “Vị tướng quân kia bị Kim giáo úy chặt đứt cánh tay phải, mất máu quá nhiều, đã không chịu nổi mà bỏ mình.”

Long Nghệ nghe xong nửa câu đầu, đầu tiên là ngạc nhiên, đến khi nghe được nửa câu sau, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, “Như thế còn tiện nghi hắn.”

Chỉ tiếc người này đã chết, một đầu mối về Mộ Niên liền chặt đứt. Nếu không y nhất định phải nghĩ ra một trăm loại biện pháp tra tấn tên phản đồ này.

Đức Phúc biết Long Nghệ tức giận, không dám lên tiếng.

Long Nghệ cắn răng nói, “Mộ Niên theo trẫm nhiều năm, vẫn trung thành tận tâm.” Y chậm rãi vuốt ve ban chỉ của mình, giương mắt nói, “Trước mắt không biết bên kia hắn như thế nào, nếu như thích đáng, liền phái Dạ Ưng đi tìm Mộ Niên.”

Hoàng đế nói ‘hắn’ ở đây ý chỉ Kim giáo úy, sắc mặt Đức Phúc hơi đổi nói, “Hoàng thượng lần này xuất cung, đã là vô cùng nguy hiểm. Nếu còn phái Dạ Ưng hộ vệ đi ra ngoài, sợ là không ổn.”

Long Nghệ hơi rũ mắt xuống nói, “Không sao, có Thành Phong Nam ở đây, người nọ sẽ không đến nữa.”

Y dứt lời, mới đứng dậy đi ra ngoài.

Đức Phúc nhìn sang, thấy Long Nghệ một thân một mình, cư nhiên sinh ra vài phần tịch liêu. Y vội vàng đi theo phía sau Long Nghệ, cũng không nhiều lời nữa.

Cung Thiếu Hách lúc này đang dẫn người tuần tra trên tường thành, chợt thấy một người mặc một thân hắc y từ phía tường thành đi tới, cảm thấy cả kinh, nhanh chóng dẫn theo vài hộ vệ tiến đến hành lễ nói, “Mạt tướng Cung Thiếu Hách bái kiến Hoàng thượng.”

Long Nghệ không nói gì, chỉ vươn một tay ý bảo tướng quân bình thân, một lúc sau mới mở miệng nói, “Cung tướng quân đã vất vả nhiều rồi.”

Cung Thiếu Hách nói, “Tạ Hoàng thượng khích lệ, thần bất quá chỉ góp chút tài mọn.”

Long Nghệ mỉm cười, đi lên tường thành.

Trên tường thành gió lớn, thổi vào cờ xí bên cạnh phần phật tung bay. Đức Phúc đã chuẩn bị sẵn áo choàng giúp Long Nghệ phủ thêm, lại không biết từ chỗ nào lấy ra một cái ghế dựa.

Long Nghệ liền ngồi dựa vào ghế, giương mắt nhìn về hướng một mảnh biên giới bên ngoài tường thành.

Trước thành rộng bao la, một đường thẳng tắp kéo dài, bên ngoài thành những ngọn núi ở phương xa um tùm xanh biếc, cùng sắc trời hòa hợp làm một.

Đợi đến khi trời chiều ngã về tây, sắc trời nhiễm một màu đỏ rực, trên quan đạo ở phương xa một trận bụi mù tung bay, một loạt điểm đen hướng về phía tường thành đi tới.

Long Nghệ tựa vào tay vịn, đưa mắt nhìn lại.

Trong đám người tiến đến gần, người nọ khăn đỏ tung bay, ngân giáp nhiễm một tầng hồng sắc, cả người bị bao phủ dưới tịch dương, trong phần đông tướng sĩ hết sức bắt mắt.

Người nọ đúng là người mà hắn bất chấp nguy hiểm liều lĩnh triệu hồi trở về.

Việc đã cách ba năm, dung nhan biến hóa, nam xuyên thân nữ, hồn về nguyên chủ, cho dù phải chờ đợi bao lâu, lại vẫn như chờ đợi chỉ một thân ảnh đó.