Ban đêm, Hoàng đế ở lại Nghi Hi viên.
Chuyện đã qua hơn nửa tháng, hai người lại lần nữa cùng nhau ngủ. Long Nghệ ôm Chung Túc nói, “Tiểu Túc, mấy ngày kia lúc trẫm hôn mê, chung quy cứ cảm thấy có người giúp ta chống lạnh.” Y cọ cọ đầu vào sau cổ Chung Túc nói, “Giống như thế này.”
Sắc mặt Chung Túc không khỏi đỏ hồng nói, “Hoàng thượng, đó là hành động bất đắc dĩ.”
Long Nghệ cười nói, “Chỉ cần trong lòng nguyện ý, kỳ thật chúng ta lúc nào cũng có thể thân cận.”
Chung Túc dứt khoát không nói lời nào, tùy ý Long Nghệ ôm.
Canh ba mỗi ngày, Long Nghệ theo lệ thường lâm triều, mấy ngày này bè đảng gian thân vừa mới thanh trừ, trong triều thay máu, dĩ nhiên sẽ bận rộn.
Sau đó bên trong cung, Chung Túc một lần nữa xuất hiện lại đưa tới một lời đồn mới. Lời đồn Chung Mỹ nhân trong là người hạ độc độc chết Hàn Tu Nghi ngày đó đã bị Khúc Vụ giam giữ đã sụp đổ, Chung Mỹ nhân bây giờ còn tốt hơn so với ngày mới được sắc phong, hoàn toàn xứng đáng là hồng nhân trong hậu cung của Hoàng đế.
Ở trong cấm cung, từng có một vị hồng nhân, tên Kỷ Mộ Niên, đáng tiếc là thân nam, các cung tân phi tử không để ý lắm.
Hiện nay, ở trong chúng phi tần lại nhảy ra một vị hồng nhân khác, dần tới nhóm Tần Phi tranh luận, tìm hiểu.
Vì thế, Chung Túc liền trở nên bề bộn nhiều việc, vừa được tấn phong Tần vị, các cung tần phi tử đều đến chúc mừng.
Hắn biết nếu là những tần phi khác còn có thể ứng phó, nhưng vị Thục Phi này lại là một nhân vật khó chơi, phải chuẩn bị tinh thần đủ mười phần.
Lúc Thục Phi đến chúng mừng, tặng cho Chung Túc rất nhiều bảo bối kỳ lạ quý hiếm, còn có một thứ, là hà bao
(túi tiền, túi thơm may bằng vải)tùy thân mang theo. Thục Phi nói cười vui vẻ, “Muội muội thật có phúc khí, tiến cung không lâu đã được Hoàng thượng sủng ái như thế, tỷ tỷ nghĩ ngày sau trong tứ phi, nhất định có một phần cho muội muội.”
Chung Túc miễn cưỡng cười nói, “Thục Phi nương nương thực hay nói đùa Chung Túc.”
Thục Phi lắc đầu nói, “Tỷ tỷ không dám nói đùa loại chuyện này, nói thật ra, tỷ tỷ ở hậu cung gặp qua nhiều nữ nhân, nhưng người giống như muội muội đây, vẫn là gặp lần đầu tiên, cũng khó trách muội muội lại có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ như vậy.”
Chung Túc chỉ là ngồi ở bên cạnh cười theo.
Thục Phi lại cầm lấy tay Chung Túc nói, “Nói thật, nếu ở trong hậu cung này, muốn đạt được chỗ đứng, có một hài tử vẫn là quan trọng nhất.” Nàng nói như vậy xong, lại tự giễu cười nói, “Chỉ tiếc bụng tỷ tỷ lại thật đáng thất vọng, sinh không được cục cưng tốt.”
“Nhưng mà muội muội lại không giống như vậy.” Thục Phi lập tức chuyển giọng nói, “Muội muội còn trẻ, lại được Hoàng thượng sủng ái mấy ngày qua, sinh ra một hài tử, để Hoàng thượng cao hứng, địa vị tất nhiên là không giống bình thường.” Nàng vừa nói vừa lấy hà bao ra, giúp Chung Túc buộc lại, tiếp tục nói, “Hà bao này, là đầu năm tỷ tỷ phái nô tì đặc biệt đến chùa cầu được, nói là có thể cầu con cái nhiều phúc.” Thục Phi nói xong, lại cúi đầu lấy hà ba bên hông của mình ra, “Xem tỷ tỷ cũng tự cầu cho mình một cái đây.”
Nàng đông nói tây nói như vậy xong, bất tri bất giác gần hết nửa ngày, mới cáo biệt với Chung Túc.
Chung Túc nhẹ nhàng thở ra, bất quá trong chốc lát, công công trong Nghi Hi viên lại có người đến báo tin, “Nương nương, Kỷ đại nhân cầu kiến.”
Chung Túc sửng sốt.
Vị Kỷ đại nhân là khách ít đến, nhưng cũng có thể xem là người quen cũ.
Trong lòng Chung Túc thoáng trầm tư một lúc, tự mình đi đến cửa Nghi Hi viên. Hắn vừa đến cửa cung, liền nhìn thấy Kỷ Mộ Niên ôm Ngự đao, lòng vòng trước cửa Nghi Hi Viên.
Khuôn mặt như tranh vẽ, phong thần tuấn lãng.
Chung Túc đi về phía trước, cúi thấp người nói, “Kỷ đại nhân.”
Kỷ Mộ Niên tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, nghe được thanh âm của Chung Túc mới hoàn hồn. Y thấy Chung Túc cúi người hành lễ, bật cười khanh khách nói, “Thục Dung nương nương thật sự là muốn gϊếŧ thần, phải là thần hướng nương nương hành lễ mới đúng.”
Thục Dung là danh hiệu Tần vị của Chung Túc.
Chung Túc cười trở lại nói, “Trước đây Kỷ đại nhân đối với Chung Túc có ân, Chung Túc cảm kích không thôi, vẫn phải nói lời cảm tạ.”
Kỷ Mộ Niên nhớ lại chuyện cũ, trầm mặc nói, “Nương nương, thần hôm nay đến đây kỳ thực có việc.”
Chung Túc gật đầu.
“Ngự hoa viên có một đình các, cảnh trí tao nhã, không biết nương nương có thể sẵn lòng đến đó hay không?” Kỷ Mộ Niên có chút chần chờ hỏi.
Chung Túc trả lời, “Kỷ đại nhân đã có lời mời, Chung Túc cung kính không bằng tuần mệnh.”
Hai người nói xong, Kỷ Mộ Niên dẫn Chung Túc đi tới chỗ vừa nói, Chung Túc nhìn lại, dù đang là khung cảnh mùa đông, vạn vật tiêu điều, nhưng tại đình các này mặt trời ấm áp, nhiễm vàng rực rỡ, quả nhiên không cùng một loại phong tình với cảnh trí xung quanh.
Trước khi cùng Kỷ Mộ Niên đi vào đình các, Chung Túc thấy trên bàn trong đình đã bày sẵn rượu và thức ăn, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị sẵn.
Kỷ Mộ Niên quay đầu lại áy náy nói, “Khiến cho nương nương chê cười rồi.”
Chung Túc lắc đầu nói, “Sao có thể.”
Hắn vừa nói vừa chọn vị trí ngồi xuống.
Kỷ Mộ Niên hỏi, “Nương nương có thể uống rượu chứ?”
Chung Túc gật đầu, ‘Ừ’ một tiếng.
Kỷ Mộ Niên lấy hai chung rượu ra, một ly đặt trước mặt Chung Túc, một ly đặt trước mặt mình, dùng bầu rót đầy rượu. Chung Túc cúi đầu một ngụm uống cạn, chỉ cảm thấy rượu vào yết hầu, mùi thơm ngát tràn đầy mũi, trước đắng sau ngọt, ngọt ngào ý vị, không khỏi khen, “Rượu ngon.”
Hắn vừa nói xong câu đó, Kỷ Mộ Niên lại lắc đầu cười nói, “Thục Dung nương nương vẫn là thẳng thắn như lúc mới vào cung, nếu trước đó thần hạ độc trong rượu, nương nương có thể đã trúng kế.”
Chung Túc sửng sốt, sau đó cũng cười nói, “Chung Túc lúc này vẫn bình yên.”
Kỷ Mộ Niên cười không đáp, uống xong chung rượu mới nói, “Rượu này, là rượu hoa đào Hoàng thượng thích nhất.”
Chung Túc giương mắt nhìn về hướng Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên nói, “Tháng ba hoa đào mới nở, hái xuống phơi khô, để vào vò rượu, rượu chỉ dùng nước suối ở Hử Sơn nấu thành, chôn xuống đất năm năm mới đào lên.” Y dừng lại một chút nói, “Đây là cách làm rượu.”
Chung Túc lại sửng sốt hỏi, “Kỷ đại nhân nói ra lời này làm gì?”
“Nương nương hiện tại là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, dĩ nhiên phải chiếu cố Hoàng thượng nhiều một chút.” Kỷ Mộ Niên nói.
“Vậy Kỷ đại nhân thì sao?” Chung Túc hỏi.
Kỷ Mộ Niên nói, “Sáng nay đã tuyên thánh chỉ, ngày mai thần phải đến bên thùy Tây Nam.” Y hạ mắt xuống, “Lần này đi, sợ là sẽ ở lại nhiều năm, thần đi rồi, bên cạnh Hoàng thượng lại thiếu một người chiếu cố hắn, Hoàng thượng luôn không chịu nổi tịch mịch, nương nương cố gắng phụng bồi Hoàng thượng nhiều hơn.”
Chung Túc nhíu mày nói, “Kỷ đại nhân vì sao lại tin tôi như thế?”
“Hoàng thượng luôn nhìn người rất chính xác, ta tin hắn. Hắn nhận đúng người, ta liền quên mình phục vụ; Hắn muốn ta đến biên quan, ta sẽ vì hắn trấn giữ giang sơn.” Kỷ Mộ Niên vừa nói vừa phóng tầm mắt ra phong cảnh bên ngoài đình, phong cảnh này vẫn y như trước đây, là đoạn mộng cảnh y và người kia đã từng dạo chơi.
Lời nói của y thật gượng ép, nhưng rơi vào tai Chung Túc, lại biến thành một loại suy nghĩ khác.
Sẽ có một người, vì người kia trả giá toàn bộ của bản thân.
Sẽ có một người, dâng hiến cho người nọ sinh mệnh của mình.
Ánh mắt Chung Túc chậm rãi chuyển động, cuối cùng mới nói, “Kỷ đại nhân, Chung Túc không dễ dàng hứa hẹn.”
Hắn dừng lại một chút, lại nói, “nhưng nếu có một ngày, ta tiếp nhận hứa hẹn của ngươi, nhất định sẽ cố hết khả năng, dốc hết toàn lực.”
Buổi tối, Long Nghệ đúng hạn xuất hiện.
Liên tiếp mấy ngày nay y đều lật bài tử của Chung Túc, mặc dù không làm gì khác, nhưng vẫn cảm thấy hưng trí dạt dào.
Long Nghệ đem tấu chương dọn đến Nghi Hi viên phê duyệt, Chung Túc trầm mặc nằm ở một bên, bỗng nhiên mở miệng nói, “Hoàng thượng, Chung Túc có một vấn đề.”
Long Nghệ nghe vậy nhướng mày, đây là lần đầu tiên y nghe Chung Túc chủ động nói ra vấn đề, không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi, “Sao?”
Được Hoàng đế cho phép, Chung Túc suy nghĩ một chút, nói “Hoàng thượng, nếu hai nam tử yêu nhau, sẽ như thế nào?”
“…”
Tay cầm bút phê duyệt tấu chương của Long Nghệ rõ ràng dừng lại một chút, sau đó mặt giãn ra cười nói, “Sao lại hỏi vấn đề này?”
“Bỗng nhiên nghĩ đến.” Chung Túc nói.
Cuối cùng, lại bồi thêm một câu, “Chẳng qua muốn hỏi suy nghĩ của Hoàng thượng một chút.”
“Nếu là hai nam tử yêu nhau, tự nhiền liền cùng một chỗ thôi.” Long Nghệ nhớ tới lời Đồng Hoa thường xuyên nói bên miệng, cười trích dẫn nói, “Gặp nhau cũng là duyên phận.”
Chung Túc ‘À’ một tiếng.
Long Nghệ buông bút xuống, ha ha cười bổ nhào vào bên người Chung Túc nói, “Nghĩ lung tung cái gì vậy?”
Chung Túc trầm mặc.
Long Nghệ hít hít mũi ngửi sao gáy Chung Túc, cười nói, “Tiểu Túc hôm nay thơm quá.”
Chung Túc nhíu nhíu mày.
“Thật sự rất thơm.” Long Nghệ nháy nháy mắt hỏi, “Dùng hương liệu nào vậy?”
Chung Túc nói, “Hôm nay chỉ bảo Kết Nhi chuẩn bị nước sạch.” Chính hắn cũng hơi hít mũi một chút, quả nhiên ngửi được một cỗ hương khí như có như không.
Hắn xưa nay không cần hương liệu, hiện nay chỉ mặc áσ ɭóŧ, không có mang hương liệu gì.
Còn đang kinh ngạc, Long Nghệ bỗng nhiên liếʍ một hơi lên cổ hắn, dọa cho Chung Túc cả người đều run lên, loáng thoáng truyền đến một trận kɧoáı ©ảʍ mơ hồ.
Chung Túc bị phản ứng của bản thân làm cho hoảng sợ, ngay sau đó, Long Nghệ bắt đâu hôn xuống.
Kí©h thí©ɧ tệ dại càng thêm mãnh liệt.
Hương khí thản nhiên trong không trung như có như không phiêu tán, lúc gần lúc xa.
Sau một lát, tiếng hít thở trên giường càng trở nên trầm trọng.
Sa trướng buông xuống, trong giường bóng người lay động.
Cũng không biết là ai không chú ý mà đυ.ng phải đống tấu chương để ở trên giường, tấu chương rầm rầm rơi xuống mặt đất, nhưng cũng không ai để ý tới. Trên đất trải đầu tấu chương, cùng với y phục chậm rãi rơi ra từ trên giường.
***
Khi Chung Túc tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy thân dưới khác thường, tầm mắt mơ hồ nhìn sang bên cạnh.
Sau đó, hắn nhìn thấy Long Nghệ quang lõa thân thể ngủ bên cạnh mình, tay còn gác trên lưng hắn.
Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn bộ dạng của mình.
Dấu vết khả nghi phủ đầy trên thân.
Sắc mặt hắn trắng nhợt, vội vã ngồi bật dậy trên giường. Động tác của hắn có chút lớn, Long Nghệ bên cạnh nhíu nhíu mày, cũng chậm rãi mở mắt ra.
Chung Túc thấy Long Nghệ mở mắt, vội vàng kéo chăn che khuất thân thể của mình.
Chăn bị kéo đi, thân thể Long Nghệ hoàn toàn bại lộ trong không khí. Chung Túc chỉ thấy thân thể Long Nghệ hình thành một đường cong xinh đẹp, bộ phận nam tính kia rũ sang một bên. Mặt trên còn có thể thấy được dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Sắc mặt hắn càng trở nên trắng bệch hơn.
Long Nghệ chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên lạnh lẽo, giương mắt nhìn Chung Túc.
Sắc mặt Chung Túc kém đến đáng sợ.
“Sao vậy?” Y thấp giọng hỏi.
Sau đó y nhìn thấy dấu vết trên giường, sắc mặt cũng trầm xuống.
Chung Túc thật vất vả mới hòa hoãn sắc mặt, nhìn Long Nghệ.
Hai người lại lần nữa hai mặt nhìn nhau.
Chung Túc nói, “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Long Nghệ nuốt một ngụm nước bọt, “Tiểu Túc.”
“Đi ra ngoài.” Chung Túc tiếp tục đuổi.
“…” Long Nghệ trừng mắt.
Chung Túc cũng trừng lại.
Một lát sau, Long Nghệ thỏa hiệp ôm vài món quần áo, vừa mặc vào vừa đi ra bên ngoài tẩm cung.
Đức Phúc ở bên ngoài ngáp một cái, đang đánh giá thời gian chuẩn bị đi vào báo giờ cho người bên trong, nhưng không ngờ y vừa định mở cửa, cửa lại tự mở ra trước.
Long Nghệ sắc mặt âm trầm đi ra từ bên trong, quần áo lụp sụp phủ loạn trên người.
Đức Phúc nịnh hót nói, “Hoàng thượng, hôm nay dậy thực sớm.”
“…” Long Nghệ trừng y.
Đức Phúc cảm thấy hai đạo tầm mắt lạnh buốt quét tới quét lui trên người mình, nhanh chóng cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Một lát sau, Long Nghệ mới nói, “Gọi thái y đến đây chờ trước đi.”
Đức Phúc vâng lệnh.
Long Nghệ lại nói, “Gọi Thành Phong Nam.”
Đức Phúc lại vâng lệnh.
Long Nghệ phất tay nói, “Nhanh đi.”
Đức Phúc do dự nhìn bộ dạng Long Nghệ nói, “Hoàng thượng, nếu không nô tài hầu hạ Hoàng thượng thay y phục trước?”
“…” Long Nghệ thế này mới chú ý tới y phục của mình mặc vẹo trái vẹo phải, một hơi nghẹn lại trong ngực.
Y đường đường là thiên tử vương triều, cư nhiên bị một Tần phi nửa đêm đuổi ra khỏi tẩm cung, nguyên nhân chính là mình không cẩn thận ‘thượng’ người kia?
Mà chính y cư nhiên lại nghe lời như thế, bị người ta đuổi ra.
Hờn giận trong ngực chuyển thành oán khí, Long Nghệ nhìn chăm chú cửa điện đóng kín nửa ngày, cuối cùng oán khi lại chuyển thành bất đắc dx, nuốt trở lại trong bụng.
***
Chung Túc thật vất vả mặc xong y phục, trong lòng vẫn hoảng loạn khó chịu, hắn nhìn đám tấu chương lăn rơi rớt trong điện, nhặt lên từng quyển từng quyển một, đếm cho đủ số.
Hắn càng đếm, càng thấy không thích hợp, sau đó lại nghĩ đến thứ gì, nhanh chóng chạy đến bên cạnh giá áo, sờ tới sờ lui y phục đã mặc ban đầu, lấy ra một cái hà bao.
Hà bao đúng là do Thục Phi đưa cho hắn, bên trên có thêu đôi cá nghịch nước. Chung Túc chần chờ một hồi, cầm hà bao để ở trước mũi ngửi ngửi.
Không có mùi.
Chung Túc nhíu mày.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Mày Chung Túc nhăn càng sâu.
“Nương nương, vi thần Thành Phong Nam, phụng mệnh Hoàng thượng đến xem thân thể nương nương có khỏe hay không.”
Lúc Hàn Tu Nghi gặp chuyện không may, Chung Túc đã gặp qua Thành Phong Nam, nghĩ rằng người này hẳn là Thái y được Long Nghệ xem trọng, thế này mới mở cửa.
Thành Phong Nam mang theo một túi chẩn bệnh, từ ngoài cửa bước vào, quan sát trong điện rồi mở miệng nói, “Nương nương đang ở một mình?”
Chung Túc gật đầu, vẻ mặt phức tạp đi ra đóng cửa phòng.
Thành Phong Nam buông túi chẩn bệnh xuống, nói “Khi thần tới, Hoàng thượng bảo thần hảo hảo khuyên giải an ủi nương nương.” Y dừng lại một chút nói, “Nương nương là đêm đầu tiên, nữ tử đêm đầu tiên cảm thấy không khỏe cũng là tự nhiên, nương nương đừng để trong lòng.”
“…”
Chung Túc trầm mặc.
Người này là Thái y hay là thuyết khách, hay có lẽ là cùng một nhóm với Hoàng đế đến đây cười nhạo hắn?