Chương 10: BỎ ĐI

Edited by Bà Còm in truyenhdt.com

Những người này đều vì nam nhân tên ‘Lạc Hình Thiên’ mà đến, mỗi người khi nhìn thấy hắn thì biểu cảm trên mặt đều vô cùng kích động, dường như trong màn đêm tăm tối mà thấy được ánh sáng hy vọng. Nhưng khi bọn họ nhìn sang Nhan Ca cũng đều không tự chủ được lộ ra vẻ sửng sốt, đôi mắt chứa đầy sự kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, ngay cả các thị vệ mặt mày vốn dĩ không chút biểu cảm mà cũng đồng loạt xuất hiện thoáng qua vẻ mặt sửng sốt như thế.

Phòng ở quá nhỏ, trong sân cũng toàn là người, bất kỳ Nhan Ca đứng ở nơi nào thì cuối cùng đều bị các loại ánh mắt tập trung vào người khiến nàng thấp thỏm bất an, quả thực không còn chỗ nào có thể trốn, cuối cùng chỉ đành phải trốn vào phòng bếp. Ai ngờ nàng vừa mới tiến vào thì theo sau là ba người có lẽ là bà tử phục dịch liền vào cùng, một người nâng bộ trà cụ tinh xảo, một người bưng bình rượu bằng ngọc quý báu, còn một người mang theo một mâm quả hồng son.

Ba người vào phòng bếp liền phân công nhau bắt đầu bận rộn, làm như ngại chạm vào tất cả vật dụng trong phòng bếp, cũng không dùng nồi niêu chén đĩa đồ dùng nhà bếp mà đưa lưng về phía Nhan Ca, trải ra một tấm khăn lớn trên bàn gỗ rồi mới đặt hộp đồ ăn lên, mở ra từng ngăn.

Ba người tay chân gọn gàng, hoặc là xem xét thức ăn, hoặc là dùng khăn chà lau một ít dụng cụ mang theo, bất kể là chung trà, chén đĩa, hay muỗng đũa đều làm bằng sứ trắng như tuyết không tì vết, nhìn vô cùng tinh mĩ.

Trong đó có một phụ nhân cầm khăn chà lau đôi đũa nạm vàng, không nhịn được khinh bỉ liếc mắt nhìn vật dụng trong phòng bếp, nói với phụ nhân bên cạnh: “Thật là một địa phương nghèo kiết hủ lậu, khổ cho gia phải ở nơi một thời gian dài như thế."

“Cũng đúng.” Đồng bạn gật đầu đáp: “Gia từ nhỏ đã hưởng cẩm y ngọc thực, làm sao chịu tội bực này?”

“Ta mơ hồ nghe nói hình như còn có một nữ nhân ở trong này với gia, không biết là ai?”

“Nữ nhân? Ai biết là dạng người gì, có chút nhan sắc liền muốn trèo cao, cũng không ngẫm lại gia là nhân vật gì. Ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này còn có thể cho ra dạng nữ nhân lên được mặt bàn hay sao?”

“Thật ra cho dù có nữ nhân thì nàng kia cũng nên sớm hết hy vọng thì tốt hơn. Gia không giống với bọn vương tôn công tử khác, ngài luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, ngay cả một cơ thϊếp qua cửa cũng không có. Coi bộ gia không cưới cơ thϊếp là vì muốn cưới vị chính thê Đát Đát công chúa chứ gì? Nghe nói gia rất che chở cho vị Đát Đát công chúa kia, không có gì mà không đáp ứng, đừng nói là lầu vàng gác bạc, cho dù muốn sao trên trời thì gia cũng sẽ dùng đá quý đẹp nhất thiên hạ tạo ra cho nàng.”

“Đúng vậy, gia văn tài võ lược, dịch kinh bát quái, binh thư chiến lược, không gì không biết, ta thấy dưới bầu trời này người xứng đôi với gia cũng chỉ có Đát Đát công chúa.”

“Đúng là lời này, thì cứ nhìn năm trước vào ngày sinh thần của công chúa, gia đã đưa tặng một đôi 'Lãnh Băng Châu' vô giá. Ai nha . . . khó trách có câu nói 'Vung tiền như rác chỉ vì một nụ cười của hồng nhan', có thể được một trượng phu như gia thì Đát Đát công chúa thật sự là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ đấy nhỉ!”

Hai người đang nghị luận hăng say thì một phụ nhân khác ngồi bên cạnh xen mồm nhắc: “Hay quá há, các ngươi nói nhỏ một chút, nếu để Bạch cô cô nghe được xem có đuổi các ngươi ra khỏi phủ hay không.”

Hai người kia liền yên tĩnh vùi đầu làm việc, mà Nhan Ca nghe bọn họ nói như thế chợt cảm thấy hai gò má lạnh lạnh, đưa tay lên sờ mới phát hiện chính mình bất giác lại rơi lệ.

Một lát sau, chợt nghe trong phòng bếp hình như lại có người nào tới nữa, mấy bà tử liền hô: “Bạch cô cô.” sau đó cả ba đều nín thở cứng người không dám làm ra một tiếng động.

“Các ngươi có từng nhìn thấy . . .” Người tới là một nữ nhân, nghe thanh âm đã có chút tuổi, đang nói một nửa liền ngưng giọng, mắt sắc nhìn ra Nhan Ca ngồi bó gối ẩn mình trong xó bếp liền cười nói: “Gia đoán quả nhiên không sai, là ở nơi này.”

“Cô nương quả nhiên ở trong này.” Bạch cô cô không ngừng chân đi tới, đứng ở xó bếp nhìn Nhan Ca cúi xuống gương mặt nhỏ nhắn không muốn để ý tới mình, vẻ mặt ôn hoà cong người xuống mỉm cười nói với Nhan Ca: “Cô nương khiến lão bà ta tìm lung tung, thật tốt quá, bây giờ đã tìm được.”

Nhan Ca nghe giọng điệu nói chuyện của Bạch cô cô không giống với những bà tử khác, có vẻ vô cùng ôn hòa không phải kiểu người khắc nghiệt, bèn dùng tay áo quẹt loạn đôi mắt ngấn lệ, nâng mặt lên nhìn về phía đối phương. Nàng thấy phụ nhân kia khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc lộ ra khí phái nhà giàu, tướng mạo nhìn có vẻ hiền lành nhưng cũng không mất phần nghiêm khắc, trên người tản ra vẻ khiêm tốn cẩn thận do trải qua bao nhiêu năm tháng tôi luyện.

Cùng lúc đó thì Bạch cô cô cũng đang âm thầm tỉ mỉ đánh giá Nhan Ca. Một gương mặt trái xoan tinh xảo, cằm nhỏ nhòn nhọn, làn da tuyết trắng không chút son phấn, gương mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần e lệ cùng sợ hãi, đôi mắt trong suốt đen trắng phân minh giống như biết nói, phía dưới chiếc mũi xinh xắn là bờ môi đầy đặn căng mọng, bộ dáng vô cùng duyên dáng đáng yêu. Tuy rằng ăn mặc vải thô tầm thường nhưng cả người đều toát ra khí chất điềm tĩnh, rõ ràng đứng giữa đống củi khô đang bốc cháy nhưng hơi thở tựa như không nhiễm chút khói lửa.

Bạch cô cô nhận xét rõ ràng xong bèn mỉm cười nói: “Cô nương, cùng ra ngoài với lão bà tử nhé, gia đang tìm cô nương khắp nơi.”

Nhan Ca vừa nghe xong muốn lên tiếng thì chợt thấy nhóm bà tử vốn đang sợ hãi dường như bị cái gì dọa đến, đồng loạt quỳ xuống hành lễ, đồng thanh hô: “Gia.”

Hóa ra Lạc Hình Thiên đang khoanh tay đứng trước cửa phòng bếp, hơi chau mày lại.

“Cô nương, gia lại đây tìm cô nương đấy!” Bạch cô cô thấy chủ tử đã đích thân đến đây, vội vàng lên tiếng thúc giục.

Nhan Ca chậm rãi nhíu chặt đôi mi thanh tú, nhướng mắt nhìn qua bên kia liếc nhanh một cái, thấy nam nhân bước vào phòng bếp nho nhỏ gương mặt nghiêm nghị không cười không nói, trong phòng mọi người đều sợ hãi như gặp đại địch, trong lòng nàng bỗng nảy sinh oán giận.

Nơi này là nhà nàng, dựa vào cái gì mà nàng phải nghe người bên ngoài bàn tán chỉ trỏ? Nàng cũng không phải nha hoàn của hắn, dựa vào cái gì mà phải nghe hắn sai sử?

Nhan Ca đột nhiên xoay mặt đi, cũng không liếc mắt nhìn chúng chủ tớ kia một cái, trong miệng quật cường bật ra hai chữ: “Không đi.”

*By Bà Còm in truyenhdt.com*

Nữ nhân được chúng phó nô xưng là “Bạch cô cô” họ Bạch, khuê danh Tú Cô, thê tử của Lạc Sơn là đại quản gia Lạc gia. Đôi phu thê ở Lạc phủ đã gần ba mươi năm, hầu hạ Lạc Hình Thiên từ khi còn là hài đồng đến lúc trưởng thành cho tới hiện thời là chủ nhân nắm trong tay toàn bộ Lạc gia, suốt từng đấy năm chưa hề thấy qua chủ tử trẻ tuổi sành đời nhà mình gặp chuyện không biến sắc không sợ hãi lại có thể phát hỏa lớn như vậy.

Sáng sớm hôm nay, Lạc Hình Thiên quăng vỡ một cái chén.

Vỡ một cái chén không gì ghê gớm, Lạc gia cực kỳ giàu có, cho dù mỗi ngày đánh vỡ mười bảy, mười tám cái chén phỉ thúy mã não đều được; vấn đề là, chuyện này có chút không bình thường.

Từ nhỏ đến lớn, Lạc Hình Thiên đã được tổ phụ và phụ thân bồi dưỡng vô cùng nghiêm khắc, hắn trẻ tuổi nhưng rất khôn khéo và trầm ổn, cực kỳ có trách nhiệm. Làm người đứng đầu của Lạc gia, người ngoài nhìn qua cứ nghĩ là sẽ phú quý phồn hoa phong cảnh vô hạn, thế nhưng bên trong có biết bao nhiêu khó khăn thì nào có ai hay biết? Không chỉ phải có dã tâm và có năng lực cường đại, mà còn phải am hiểu tâm thuật, biết lúc nào nên nắn chắc lúc nào nên buông bỏ, ngoài việc xử sự quyết đoán còn phải nhận biết quý trọng nhân tài.

Từ sau khi tiếp quản Lạc gia trong tay phụ thân, Lạc Hình Thiên chưa từng bao giờ phạm phải sai lầm. Lạc gia dưới sự dẫn dắt của vị đương gia trẻ tuổi càng ngày càng khuếch trương phạm vi thế lực và tích lũy tài phú đến mức đỉnh điểm.

Hơn hai mươi năm rèn luyện, rốt cuộc Lạc gia đã có một vị thủ lĩnh vui giận không hiện ra mặt, làm cho người ta khó nắm bắt được tâm tư của hắn. Hắn cương nghị uy nghiêm, làm việc mạnh mẽ vang dội, tuyệt không dong dài dây dưa, tính tình mặc dù có chút nghiêm khắc nhưng đối đãi hạ nhân lại rất khoan dung, chưa bao giờ tùy tiện trách phạt nô bộc.

Vì thế lần giận dữ này đã khiến rất nhiều người bị kinh ngạc.

Đồ Mục và Lặc Hải, hai thị vệ bên người của Lạc Hình Thiên, cho dù không chính mắt thấy chủ nhân đập bể cái chén, nhưng cũng bị sắc mặt âm trầm của chủ tử nhà mình dọa đến nơm nớp lo sợ.

“Bạch cô cô, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao gia tức giận như vậy?” Đồ Mục tương đối thận trọng đi tìm Bạch Tú Cô hỏi thăm.

“Đúng thế, mới sáng tinh mơ mà sắc mặt gia đã kém như thế, hai chúng ta hình như cũng đâu phạm phải sai lầm gì?” Lặc Hải yếu thần kinh một chút mặt mày hoang mang: “Lần trước hai huynh đệ chúng ta tìm đến nơi này, trước khi vào cửa đã điểm huyệt một tiểu cô nương, thế là bị gia mắng cho một trận. Hôm qua ta đã học ngoan, đứng cách cô nương này rất xa còn không dám nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ lại chọc gia mất hứng. Hôm qua ta còn vui sướиɠ khi thấy vị cô nương kia tỉnh lại, ai ngờ vừa tỉnh lại thì kết cục vẫn giống nhau. Bạch cô cô, phòng ở của chúng ta có phải đã phạm vào phong thủy kiêng kỵ hay không? Có cần đi cúng bái thần phật?”

Cuộc nói chuyện chỉ làm Bạch Tú Cô buồn cười: “Chuyện này không có quan hệ đến các ngươi, cứ cẩn thận nghe gia phân phó, đừng chọc gia tức giận là được.”

Ai da, người có thể làm cho tính tình chủ tử thất thường, đại khái chỉ có vị cô nương tên Nhan Ca mà thôi.

Buổi tối hôm qua, vị cô nương trốn trong phòng bếp bề ngoài thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, thế mà tính cách lại rất quật cường. Không chỉ không quan tâm đến bất kỳ ai, hơn nữa lại giống như đà điểu ủy khuất chôn mặt trong hai khuỷu tay, cũng chẳng nguyện ý liếc mắt nhìn gia một cái.

Chuyện xảy ra sau đó, nếu không phải đích thân tận mắt chứng kiến thì thật sự có đánh chết Bạch Tú Cô cũng không tin được.

Lạc Hình Thiên -- vị gia ở Ô Nà chỉ cần dậm chân một cái thì từ Vương thất cho tới dân chúng đều sẽ chấn kinh -- không chỉ không giận tím mặt mà còn tự mình đi vào phòng bếp, hạ thân mình tôn quý ngồi xổm trước mặt vị cô nương kia, rõ ràng vốn định dỗ nàng.

Ai ngờ vừa nói xong một câu “Nhan Ca” thì ngoài phòng liền có thị vệ lớn tiếng bẩm báo, Ô Nà Vương triều cử lão trọng thần Côn Hách suốt đêm chạy lại đây nhất định muốn gặp mặt gia.

Ngay cả lão đại thần Côn Hách bảy tám chục tuổi đều chạy đến đây, hiển nhiên là có đại sự phát sinh.

Không còn cách nào khác, Lạc Hình Thiên đành phải buông tiểu mỹ nhân, thật do dự nhìn tiểu đà điểu vẫn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói khẽ với Bạch Tú Cô đứng ở một bên “Chăm sóc nàng cho tốt” sau đó mới vội vàng rời đi.

Lúc ấy Bạch cô cô vô cùng ngạc nhiên, bà ở Lạc phủ nhiều năm như vậy mà chưa từng nhìn thấy gia để ý đến ai đến thế, thậm chí cả vị Đát Đát công chúa kim chi ngọc diệp của Ô Nà cũng không hề nhận được đãi ngộ như vậy.

Cả một đêm, Lạc Hình Thiên và Côn Hách thức trắng bàn luận, lo lắng cho an nguy của mấy chục vạn dân chúng Ô Nà vì đại quân Đồng Châu và vì nội loạn trong vương thất Ô Nà.

Không dự đoán được vị cô nương kia thừa dịp không ai để ý trốn đi!

Trời tờ mờ sáng, Lạc Hình Thiên cả một đêm chưa nhắm mắt vừa tiễn bước Côn Hách liền đến tìm tiểu giai nhân của hắn, ai ngờ phát hiện người không phòng trống, lập tức sắc mặt xanh mét, sau đó liền phát hỏa bắt đầu tính toán sổ sách.

“Đồ Mục, truyền lệnh của ta, tập trung toàn bộ nhân mã Lạc gia, bất kỳ là quan nội hay quan ngoại, lập tức tìm người cho ta.” Chủ nhân ra lệnh.

“Vâng!” Đồ Mục liền ôm quyền xoay người bước đi.

“Lặc Hải, ngươi mang một nửa nhân mã hồi kinh đô trước, nhìn chằm chằm phủ Tác Vương cho ta.”

“Vâng! Gia.” Lặc Hải cũng vội đi.

Sau khi giao phó xong mọi việc, Lạc Hình Thiên điều đến thị vệ trưởng trực đêm, cẩn thận hỏi nhưng không phát hiện ra manh mối gì, biểu cảm trên mặt lại càng khiến người rét run.

“Gia, việc này đều do lão nô . . .” Bạch Tú Cô vô cùng bất an, đang muốn xin tội thì thấy Lạc Hình Thiên khoát tay chặn lại, trầm ngâm một chút rồi mới hỏi: “Hôm qua có thể ai đó ở trước mặt nàng bàn tán bậy bạ gì không?”

Bạch Tú Cô nghĩ lại, hồi đáp chi tiết: “Hôm qua khi lão nô tìm được người, trong phòng bếp còn có ba bà tử, nhưng không rõ bọn họ đang nghị luận chuyện gì.”

Vì thế ba bà tử rất nhanh đã bị đưa đến trước mặt Lạc Hình Thiên, lập tức quỳ xuống, một năm một mười thuật lại toàn bộ chuyện tối hôm qua.

Lạc Hình Thiên nghe xong cũng không nói lời nào, gương mặt băng sương lại có thể đông chết người.

“Gia . . .” Bạch Tú Cô nhất thời cũng không biết nên xử trí thế nào, bèn căng da đầu hỏi ý: “Ngài xem . . .”

“Ấn theo gia quy.” Giọng điệu Lạc Hình Thiên còn lạnh hơn so với sắc mặt.

“Vâng.” Vì thế Bạch Tú Cô hướng ba người tuyên cáo: “Ấn theo gia quy Lạc gia điều thứ hai mươi bảy, nhóm người hầu tự tiện mắng chửi khi dễ người khác, nói xấu linh tinh, tức khắc đuổi ra khỏi phủ.”

Ba bà tử nghe xong liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Gia! Cầu gia tha nô tài, nô tài lần sau sẽ không dám . . .”

Ai ngờ Lạc Hình Thiên lại đứng bật dậy, vốn đã không phải là người thiện lương, hiện giờ tuấn nhan đen kịt, cố nén cơn thịnh nộ tuôn trào, mọi người nghe hắn lạnh lùng nói: “Ngay cả chủ mẫu đều dám bôi nhọ, Lạc gia lưu trữ các ngươi để làm gì?”

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều đồng loạt hút khí vì kinh ngạc, mắt trừng lớn.

Chủ mẫu? Cô nương người Hán kia đúng là thê tử gia nhận định? Ông trời ơi, đây là đang chơi trò gì thế?

Bạch Tú Cô vốn tưởng rằng việc này cứ như vậy đã xong, ai ngờ trước khi lên xe ngựa, vị gia vẫn còn đang tức giận lại chợt nhớ ra điều gì, sai Lặc Hải truyền lời cho bà, nói muốn “Tạm thời lưu trữ bọn họ”.

“Lưu trữ?” Bạch Tú Cô âm thầm kinh ngạc, 'thủ hạ lưu tình' không phải tác phong của gia nhà mình, hôm nay vì sao lại khai ân?

Lặc Hải gãi đầu, “Đúng vậy, gia chính miệng nói thế, bảo rằng cứ lưu trữ trước, đợi khi tìm được . . . khụ, chủ mẫu rồi nói sau.”

Bạch Tú Cô lập tức hiểu ra, “Ý của gia là lưu trữ bọn họ, chờ tìm được phu nhân thì giao cho phu nhân đích thân xử lý?”

Lặc Hải gật đầu.

“Gia thật đúng là . . .” Từ khi Lạc Hình Thiên còn nhỏ đến nay, đây là lần đầu tiên loại biểu hiện này xuất hiện, Bạch Tú Cô không nhịn được muốn cười.

Đồ Mục nghe xong có chút lo lắng sốt ruột, “Nếu chủ mẫu chạy vào Đồng Châu, vậy thì phiền toái rồi.”

Đồng Châu có ba mươi vạn đại quân, tất cả đều vì muốn diệt Ô Nà mà đến. Nếu phu nhân chạy đến thành Đồng Châu, theo tính tình của gia thì nhất định sẽ tự mình vào thành. Đến lúc đó ngộ nhỡ triều đình Trung Nguyên phát hiện . . .

Thần sắc Bạch Tú Cô bỗng chốc ngưng trụ, đúng vậy, loại hậu quả này thật khó có thể tưởng tượng.