Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Hùng Chí

Quyển 7 - Chương 10: Sông núi sinh tài đời đời có

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lại nói Linh Định, Trác Lăng Chiêu đều bại trận. Phương Tử Kính lại không muốn xuống đài, ngôi vị minh chủ võ lâm giống như một giấc mộng không thể thành hiện thực, sẽ tan biến theo chuyện Ninh Bất Phàm thoái ẩn. Đám tân khách trong sảnh thầm than thở: “Võ công của Ninh Bất Phàm cao siêu như vậy. Sau này y thoái ẩn rồi, võ học thế gian lại thụt lùi một bước, thật sự đáng tiếc.”

Giang sơn đời nào chẳng có nhân tài xuất hiện, thế hệ mới thay thế hệ cũ, cao thủ võ lâm không ngừng nổi lên nhưng không người nào có thể đánh ngang tay với Ninh Bất Phàm, cảm giác đúng là người nay không bằng người xưa.

Ninh Bất Phàm thoái ẩn, điển lễ cũng kết thúc. Không ít người thấy đại cuộc đã định, liền đứng dậy tạm biệt. Ngang qua đám người Côn Luân Sơn, có vài kẻ còn buông lời châm chọc khıêυ khí©h. Môn nhân Côn Luân tất nhiên đầy tức giận, mở miệng ác độc đáp trả. Đồ Lăng Tâm còn muốn ra tay gϊếŧ người, đám đệ tử Hoa Sơn đành tiến lại khuyên can, thoáng chốc trường diện loạn thành một đống.

Kim Lăng Sương hít vào một hơi, nhớ đến thanh thế của Côn Luân Sơn khi lên núi, trong lòng cảm thấy khó khăn. Y nhìn Trác Lăng Chiêu đang hôn mê bất tỉnh, thầm nghĩ: “Cả đời chưởng môn háo thắng, vì hư danh mà mang tiếng xấu không chuyện ác nào không làm, ài… Điều này thực sự là đáng sao?”

Chợt thấy Ninh Bất Phàm xoay người, chỉ vào một vật trên mặt đất, hỏi:

- Thứ này của các ngươi?

Kim Lăng Sương giật mình cúi nhìn, thấy một vật màu trắng nằm ngay bên chân Ninh Bất Phàm, vật nọ mỏng manh hình vuông. Chính là thứ đã dẫn dắt Côn Luân Sơn đến chỗ tụ tập đủ mọi tội ác trên đời, một tấm da dê.

Kim Lăng Sương biết là do chưởng môn trọng thương, không còn sức để ý các thứ trên người, mới để da dê từ trong lòng rơi xuống đất. Y đi tới nói:

- Thứ này là của chúng ta, làm phiền Ninh tiên sinh trả lại cho.

Ngay đúng lúc này, trong đám Liễu môn bước ra một người, cất cao giọng nói:

- Chậm đã! Thứ đó là của chúng ta. Ninh tiên sinh đừng nghe hắn nói bậy!

Người lên tiếng có khuôn mặt anh tuấn, chính là Dương Túc Quan.

Ninh Bất Phàm nghe hai bên đều nhận vật là của mình, trong tâm buồn bực, khó hiểu hỏi:

- Thứ này thực ra là của ai?

Bỗng nghe một người lên tiếng:

- Thứ đó là của Giang đại nhân, ai dám lấy?

Một lão phiên tăng bước nhanh ra. Thần Cơ Động đã bị hủy nhưng vẫn không ít đại thần cho rằng tấm da dê là vật chứng bán nước của Giang Sung. La Ma Thập tính cướp thứ này rồi tiêu hủy là tốt nhất, tránh sinh thêm phiền toái.

Ninh Bất Phàm ho khan một tiếng, thầm nghĩ: “Xem mấy người này đằng đằng sát khí như vậy, trước tiên cứ thu hồi thứ này lại, tránh để xảy ra thêm sát nghiệp vô vị.”

Y cúi người xuống nhặt tấm da dê. Kim Lăng Sương giật mình sợ hãi, nhớ đến chưởng môn rất coi trọng vật này, lập tức bay về phía trước, muốn nhanh tay cướp lấy.

Dương Túc Quan quát:

- Thu tay lại!

Chàng vận khởi khinh công, cấp tốc lao đến. Trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, muốn ngăn cản Kim Lăng Sương. La Ma Thập thấy ba người ra tay cướp đoạt, sao chịu chậm chân đi sau? Thân thể lão nhoáng một cái, cũng bay tới tranh cướp.

Bốn người ra tay cùng lúc, Ninh Bất Phàm đứng gần nhất nhưng không biết tầm quan trọng của tấm da dê, chỉ chậm rãi cúi người nhặt lên, ba người còn lại thì quyết tâm lấy cho bằng được. Mắt thấy bốn bàn tay cùng chạm tấm da dê. La Ma Thập tu luyện công phu đặc dị, thoáng chốc cánh tay dài ra nắm được một góc của nó. Dương Túc Quan sao có thể để đối phương được như nguyện? Trường kiếm lóe hàn tinh, mau lẹ đâm tới. La Ma Thập hừ một tiếng, đành buông tay nghiêng người né tránh. Dương Túc Quan mừng rỡ ngồi xuống, tay trái đã cầm được một góc tấm da dê.

Lúc này Kim Lăng Sương đã tới nơi, y hét lớn một tiếng:

- Buông tay!

Kiếm hàn rời vỏ ngăn trường kiếm của Dương Túc Quan, tả chỉ vươn ra điểm tới mi tâm của chàng. La Ma Thập vui vẻ thầm nghĩ: “Thật là trời giúp ta!”. Tay trái lão thuận thế nắm lại tấm da dê, tay phải vận khởi “U Minh huyền chỉ”, cũng điểm tới ngực Dương Túc Quan.

Dương Túc Quan phút chốc đối mặt với đòn tấn công của hai cao thủ, trường kiếm nơi tay phải đang bị kiếm của Kim Lăng Sương chặn lại, tay trái lại nắm một góc da dê, hận rằng không thể mọc thêm cánh tay ngăn địch, chỉ có thể buông tay nhường đường mới thoát nổi.

Xa xa, Diễm Đình thấy Dương Túc Quan nguy cấp, liền thét lên một tiếng. Đám người Lư Vân cũng kêu lên:

- Dương lang trung! Mau buông tay!

Mấy người liền chạy tới cứu nhưng hai bên cách xa cả trượng, chỉ sợ không kịp.

Dương Túc Quan có võ nghệ cao minh, sao không biết mình đang trong tình thế nguy hiểm? Có điều lúc này chỉ cần buông tay, tấm da dê lập tức rơi vào tay kẻ gian. Lúc trước để cho Linh Định bị thương nặng, chàng đã tự trách bản thân rất nhiều, giờ này sao có thể vuột mất tấm da dê một lần nữa? Mắt thấy chiêu thức của địch đã tới, Dương Túc Quan lại cắn răng nắm chặt da dê, không hề có ý buông bỏ.

Ngay khoảng khắc sống còn này, đột nhiên một vầng sáng tím lóe lên, một bóng người như quỷ mị bay vào giữa, tốc độ nhanh như chim ưng. Trong tiếng kinh hô của mọi người, người nọ đứng giữa bốn cao thủ, tay phải đẩy Dương Túc Quan khỏi vòng nguy hiểm, lại đánh ra một chưởng bức lui La Ma Thập vài bước, sau đó vươn tay cướp lấy tấm da dê ngay tại chỗ.

Mọi người thấy người này hành động cực nhanh, động tác lại chuẩn xác giống như loài yêu ma, vội vàng ngưng mắt nhìn kỹ. Chỉ thấy người nọ thân cao vai rộng, khuôn mặt chữ điền, thì ra là Ngũ Định Viễn!

Kim Lăng Sương đầy kinh ngạc nhưng không hề chậm trễ, trường kiếm xoay một vòng, đâm thẳng tới ngực Ngũ Định Viễn, tốc độ cực nhanh. Ngũ Định Viễn đứng quá gần, không hề có chỗ né tránh. Lại thấy thân thể của hắn bỗng đảo ngược, chống trên đất chỉ bằng một đầu ngón tay. Lúc này đầu dưới chân trên, một kiếm kia liền đâm vào khoảng không.

La Ma Thập đứng bên thấy tình huống không ổn, muốn ra tay đoạt da dê. Ngũ Định Viễn đang trong tư thế chổng ngược người. Chỉ thấy hắn gầm lên một tiếng, dùng sức một ngón tay bật thân thể lộn lên một vòng, chân trái đá thẳng vào mặt Kim Lăng Sương, chân phải nhắm ngay ngực La Ma Thập, tốc độ cực nhanh, thoáng chốc bức lùi hai cao thủ rồi vững vàng hạ xuống mặt đất.

Dương Túc Quan đứng một bên, mắt thấy Ngũ Định Viễn dựa vào lực một ngón tay mà có thể bật người tấn công. Thân thể mạnh mẽ kỳ quái trước đây chưa từng thấy qua. Chàng vô cùng kinh ngạc, run giọng hỏi:

- Định Viễn huynh… Võ công của huynh…

Ngũ Định Viễn biết chuyện này quái dị huyền ảo, không thể giải thích rõ trong dăm câu đôi lời. Hắn mỉm cười nói:

- Chuyện này nói sau, chúng ta thu hồi thứ này lại đã.

Nói rồi vươn tay muốn lấy tấm da dê giao cho Dương Túc Quan.

Ngũ Định Viễn vừa cầm tấm da dê, bỗng thấy bàn tay căng ra. Nhìn lại thấy một người nắm một góc tấm da dê kéo lại, đồng thời còn mở to hai mắt nhìn mình. Chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ Ninh Bất Phàm!

Ngũ Định Viễn lòng đầy kinh ngạc, hắng giọng một tiếng, nói:

- Thứ này là của chúng ta, xin các hạ buông tay.

Ninh Bất Phàm như không nghe thấy, chỉ nghe y run giọng hỏi:

- Ngươi là truyền nhân Thiên Sơn?

Ngũ Định Viễn nghe đến cái tên này, không khỏi nhíu mày. Hắn lại hắng giọng lần nữa, nói:

- Tiền bối muốn chỉ giáo thì lát nữa nói sau được chăng? Xin ngài buông thứ này ra.

Ngũ Định Viễn thấy Ninh Bất Phàm nắm chặt tấm da dê như không nghe lời của hắn, hai mắt còn cao thấp đánh giá bản thân như là quái vật gì đó. Có điều Thần Cơ Động đã bị hủy, võ học trong động giờ nằm trong tay hắn, tấm da dê đã là một tờ giấy vô dụng, không cần gây thêm phân tranh nữa. Tâm niệm như thế, Ngũ Định Viễn liền buông lỏng tay để Ninh Bất Phàm đoạt tấm da dê.

Đúng lúc này, một kiếm nhanh như chớp đâm tới mặt hắn, chính là “Dũng Thạch” của Ninh Bất Phàm công đến!

Ngũ Định Viễn không biết vì sao Ninh Bất Phàm muốn gϊếŧ mình. Hắn giật mình hoảng sợ, ngửa mặt lên trời ngã người ra, một ngón tay chống xuống đất, thân thể nhanh chóng xoay tròn phát ra kình phong, thoáng chốc tránh khỏi một chiêu lấy mạng.

Tân khách thấy chiêu thức quái dị, không khỏi hai mặt nhìn nhau, ngạc nhiên nói không nên lời. Chiêu này rất khó thực hiện, tất cả đều dựa vào lực một ngón tay. Nếu chỉ lực không đủ mạnh, tuyệt đối không thể đỡ được cơ thể nặng như vậy. Dương Túc Quan đứng xem mà đổ đầy mồ hôi lạnh, than thầm: “Thiếu Lâm ta tuy có “Nhất chỉ thiền thần công” nhưng dựa vào đơn chỉ, đủ để chổng ngược người đứng im mà thôi. Thực ra Ngũ Định Viễn luyện công phu gì? Sao có chỉ lực đáng sợ vậy?”

Đám người Liễu môn hô quát không ngừng, tốc độ trường kiếm của Ninh Bất Phàm lại cực nhanh. Chưa đến một cái chớp mắt, đã thấy mũi kiếm xoay chuyển từ sau đâm thẳng đến trước, không ngờ tính chính xác được đường né tránh của Ngũ Định Viễn, cướp chỗ chờ đợi. Ngũ Định Viễn xoay một vòng tương đương với việc tự đưa cổ họng đâm vào kiếm. Hắn trở nên hoảng sợ. Lúc trước đứng ngoài xem Trác Lăng Chiêu đấu với Ninh Bất Phàm, còn chưa thấy hết chỗ đáng sợ của người này. Giờ tự trải nghiệm qua mới biết, cho dù Trác Lăng Chiêu công lực cao minh cỡ nào, cũng không thể ngăn chặn một đòn tùy ý của đối phương.

Mắt thấy mũi kiếm đâm tới cổ họng, Ngũ Định Viễn muốn mở miệng xin tha nhưng nào có thời gian lên tiếng, thân thể đang chổng ngược rất khó tránh phải né trái. Tưởng rằng nhất định bị kiếm xuyên qua cổ họng, chỉ nghe hắn thét to một tiếng, cơ bắp tay phải căng ra, không biết từ đâu bùng nổ ra một luồng lực đạo, cơ thể giữ nguyên tư thế chổng ngược thẳng tắp giật ngược lại, tránh được một đòn trí mệnh.

Thế né tránh của Ngũ Định Viễn vô cùng quái dị, biến chuyển tạo thành góc vuông. Tất cả mọi người trong sảnh sợ hãi kêu thành tiếng, không biết hắn làm cách nào mà được như vậy. Ngay bản thân Ngũ Định Viễn cũng có cảm giác khó hiểu. Kỳ thật, tất cả biến hóa thần diệu này đều là do “Đài thần Ao báu”. Cơ thể của Ngũ Định Viễn sau khi ngâm trong ao báu Phục Hy, vừa thấy cổ họng sắp bị kiếm đâm thẳng, trên tay lập tức sinh ra lực mới, cấp tốc lùi lại sau né ra.

Lại nói “Trí kiếm bình bát phương” chuyên công vào điểm yếu của các tuyệt chiêu trong thiên hạ. Có điều võ công của Ngũ Định Viễn vô cùng quái dị, mỗi khi gặp tuyệt cảnh lại sinh ra quái chiêu. Như vậy sơ hở không còn là sơ hở nữa, hai người quyết đấu một chiêu nhưng đã chấn động đến cả cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Quả nhiên Ninh Bất Phàm mặt đầy mồ hôi lạnh, mắt thấy Ngũ Định Viễn lùi về sau né tránh, mũi kiếm lập tức đuổi theo, lại hướng ngay cổ họng của Ngũ Định Viễn. Một kiếm này chẳng những nhắm ngay điểm yếu trên người, thân kiếm dưới sự trợ giúp của nội lực tạo thành hình cung, căn bản không nhìn rõ điểm dừng. Hàn quang bốc lên trùng thiên. Nếu Ngũ Định Viễn không buông tay đầu hàng, nhất định sẽ diễn ra thảm cảnh bị kiếm xuyên cổ họng ngay trước mắt.

Đám người Dương Túc Quan biết tình huống thật sự không ổn, mọi người la hoảng một tiếng, đồng thanh quát:

- Dừng tay!

Bốn người đồng loạt ra chiêu tấn công. Chỉ thấy Tần Trọng Hải bên trái, Lư Vân bên phải, Dương Túc Quan bay người nhảy lên, Vi Tử Tráng lăn bên dưới. Bốn cao thủ chia ra bốn hướng, toàn lực ngăn đòn tấn công của Ninh Bất Phàm.

Chỉ nghe một tiếng xèo quái dị vang lên, hai người trong trận thoáng chốc rời ra. Đám người Dương Túc Quan, Tần Trọng Hải thấy thế đều lùi lại vài bước, muốn xem rõ tình hình trước mắt.

Chỉ thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn đầy khó coi, giơ tay phải bảo vệ điểm yếu nơi cổ, băng vải trên tay đã bị cắt xuống, để lộ làn da màu tím. Xem ra Ninh Bất Phàm chỉ có ý thử chiêu, nếu không chỉ cần Dũng Thạch đâm sâu thêm một tấc, tay phải của Ngũ Định Viễn đã bị hủy.

Đám người Liễu môn biết tình huống bình ổn trở lại, cả đám ùa lên. Chỉ thấy Lư Vân che trước người Ngũ Định Viễn. Tần Trọng Hải, Dương Túc Quan đều lấy binh khí bao vây Ninh Bất Phàm.

Dương Túc Quan cầm trường kiếm, cất cao giọng nói:

- Tiền bối cố ý gây phiền phức cho Thiếu Lâm sao? Nếu thật sự có ý khiêu chiến với bổn phái. Tại hạ nhất định sẽ chuyển cáo sư tôn, ngày sau đến tiếp cao chiêu của các hạ.

Vi Tử Tráng cũng bước lên trước nói:

- Ninh chưởng môn cần gì làm khó hậu sinh vãn bối? Nếu muốn tìm người đọ sức, tại hạ có thể phụng bồi.

Lư Vân quay đầu hỏi Ngũ Định Viễn:

- Sao rồi? Cánh tay có bị chém trúng?

Ngũ Định Viễn lắc lắc đầu, cởi băng vải lộ ra cánh tay phải màu tím nhạt. Hắn hít một ngụm chân khí, thoáng chốc ánh sáng tím chớp động bao quanh tay phải, như tia chớp lan ra toàn thân, trong giây lát ánh sáng tím thu lại trở về đan điền. Đám người Liễu môn nhìn thấy tình trạng quỷ dị, bất giác hít một hơi lạnh, không biết chuyện gì đã xảy ra với Ngũ Định Viễn.

Ninh Bất Phàm thấy cánh tay của Ngũ Định Viễn, đột nhiên thở dài một hơi rồi tra kiếm vào vỏ. Y chậm rãi đến giữa sảnh đường, chắp tay với các vị khách trong sảnh, nói:

- Đa tạ chư vị bằng hữu đã đến đây chứng kiến, Bất Phàm từ nay thoái ẩn giang hồ, không hỏi thế sự. Xin các vị chuyển lời thay tại hạ, rằng trong chốn võ lâm đã không còn người nào gọi là Ninh Bất Phàm nữa. Chỉ mong ngày sau vô duyên gặp lại, các vị giơ cao đánh khẽ, đừng bắt nạt tại hạ.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, Ninh Bất Phàm đi về phía Ngũ Định Viễn, chắp tay nói:



- Đa tạ các hạ. Trước khi thoái ẩn, tại hạ có thể giao đấu với võ học Thiên Sơn, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.

Nói xong đưa tấm da dê cho Ngũ Định Viễn.

Ngũ Định Viễn thiếu chút nữa bị đối phương hại chết, lúc này lại nghe y nói lời đa tạ, đành gượng cười vài tiếng, không biết nên đáp lời thế nào.

Ninh Bất Phàm nhìn Ngũ Định Viễn, vỗ vỗ vai hắn rồi mỉm cười chuyển hướng ra cửa lớn. Mọi người thấy y rời đi nhanh như vậy thì ngẩn ngơ. Tô Dĩnh Siêu nhanh chân chạy theo la lên:

- Sư phụ! Người muốn đi đâu?

Ninh Bất Phàm hơi dừng chân, cười nói:

- Ta muốn về nhà.

Tô Dĩnh Siêu kêu lên:

- Sư phụ, nơi này chính là nhà của người!

Ninh Bất Phàm lắc đầu nói:

- Trần duyên của ta đã hết. Các ngươi tự bảo trọng, cáo từ.

Thân ảnh chợt lóe, trong thoáng chốc đã biến mất ngoài cửa.

Tô Dĩnh Siêu vọt qua cửa, khóc lớn rằng:

- Sư phụ! Người đừng đi! Đừng đi!

Hắn đang khóc, bỗng phát hiện trong tay có một hạt gì đó. Mở mắt thấy là một viên đất.

Tô Dĩnh Siêu tò mò, không biết viên đất này có tác dụng gì. Chỉ nghe xa xa truyền lại âm giọng của Ninh Bất Phàm:

- Sau này nếu gặp đại phiền toái, bóp nát viên đất, sẽ tìm được lời giải.

Tô Dĩnh Siêu biết sư phụ lưu lại biện pháp liên hệ mai này cho mình thì mừng rỡ, lập tức quỳ xuống bái lạy:

- Đa tạ sư phụ, đệ tử nhất định tậm tâm tận lực bảo vệ Hoa Sơn.

Tân khách thấy Ninh Bất Phàm đã đi xa. Nghĩ đến về sau hành tung của cao thủ đệ nhất thiên hạ như mây như khói, trong lòng chợt dâng cảm giác phiền muộn.

Tô Dĩnh Siêu đang quỳ trên đất, một người đi tới nâng hắn lên. Người nọ mặt không biểu cảm, tuổi chừng bảy mươi, ra là Lưu Kính. Chỉ nghe lão nói:

- Sư phụ ngươi thoái ẩn, ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Mai này nếu gặp phiền toái gì lớn, cứ sai người đến kinh thành tìm Đông Xưởng, chúng ta chắc chắn sẽ giúp các ngươi một tay.

Tô Dĩnh Siêu quỳ xuống đa tạ, vui mừng nói:

- Nhận được ân trọng của Lưu đại nhân, vãn bối vô cùng cảm kích.

Lưu Kính mỉm cười đỡ tay, nói:

- Ngươi giờ đã là chưởng môn Hoa Sơn. Trừ phi thấy thiên tử, bằng không không thể quỳ trước kẻ nào cả.

Lão đưa tay nâng hắn, vô tình phát hiện căn cơ nội lực của Tô Dĩnh Siêu rất khá, liền nói:

- Võ công của ngươi rất có nền tảng, ngộ tính cũng không tồi. Sau này chăm chỉ tập luyện, nhất định tiếp tục phát dương quang đại Hoa Sơn. Biết rồi chứ?

Tô Dĩnh Siêu nhịn khóc nói:

- Đa tạ Lưu đại nhân.

Đang nói chuyện, đã thấy Quỳnh Võ Xuyên đi tới. Tô Dĩnh Siêu chắp tay nói:

- Lão gia tử cũng muốn đi sao?

Quỳnh Võ Xuyên nhìn thoáng qua Lưu Kính, cười to nói:

- Ta có thể đi lúc này sao? Đứa nhỏ ngươi xử lý đại sự còn lại thế nào? Ta sẽ ở trên núi một thời gian nữa.

Đám người Hoa Sơn nghe lời này thì vui vẻ. Có quốc trượng trợ giúp, mọi sự về sau không cần lo nữa.

Ngũ Định Viễn vừa mới bình yên, đám người Liễu môn đã xông tới, ngươi một lời ta một câu hỏi han. Ngũ Định Viễn đáp lời không hề chuyên tâm, nói chuyện ấp a ấp úng. Ánh mắt thì luôn dõi về một hướng, bộ dạng như đầy vẻ ưu phiền.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn. Chỉ thấy Thanh Y Tú Sĩ dẫn theo hai nữ đồ đệ hàn huyên cùng vài vị chưởng môn, không thấy có gì khác lạ. Tần Trọng Hải vỗ vai Ngũ Định Viễn một cái, cười nói:

- Con mẹ nó! Lão huynh ngươi cứ nhìn người ta chằm chằm là sao, muốn tìm Thanh Y Tú Sĩ mua thuốc trị thương? Hay là da mặt mỏng nên muốn tìm một cái mặt nạ đeo vào?

Mọi người đã thấy qua thuốc trị thương của Cửu Hoa Sơn hiệu nghiệm thế nào, ngụ ý của Tần Trọng Hải bảo Ngũ Định Viễn mua thuốc chữa thương lòng, đương nhiên có ý trêu ghẹo.

Ngũ Định Viễn bừng tỉnh, áy náy cười bồi. Lư Vân đánh giá hắn một lần, ngạc nhiên hỏi:

- Ngũ huynh sao vậy? Hay là bị thương chỗ nào? Phải chăng nên để tiểu đệ bắt mạch thay huynh?

Diễm Đình sắp theo sư phụ về núi, Ngũ Định Viễn cũng phải quay về kinh thành cùng mọi người. Hai người sắp chia tay, tinh thần của hắn trở nên phân tán. Bệnh này chính là tâm bệnh, muốn bắt mạch thì phải chuốc rượu cho hắn quá chén, mới có thể tra ra được căn nguyên. Hắn xua xua tay, cười khổ không nói.

Dương Túc Quan thấy Ngũ Định Viễn trong thời gian ngắn luyện được thần công, Ninh Bất Phàm lại gọi hắn là truyền nhân Thiên Sơn, trong lòng sớm đã nghi ngờ. Chàng ho khẽ một tiếng, hỏi:

- Ngũ chế sứ, trong những ngày huynh mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho mọi người cùng biết chăng?

Ngũ Định Viễn nhớ lại lời căn dặn trong cuốn “Phi La Tử Khí” thì lạnh người, không biết nên trả lời thế nào. Ngay lúc này, chợt nghe một giọng điệu vang lên bên sườn:

- Ngũ chế sứ, thủ khẩu như bình, đảm bảo bình an. Mở miệng vọng ngôn tất rước họa, ngươi phải nhớ kỹ.

Đám người Liễu môn nghe giọng điệu như của Giang Sung thì quay đầu, quả nhiên thấy Giang Sung đứng cách không xa, đang chằm chằm nhìn Ngũ Định Viễn, vẻ mặt vô cùng âm độc.

Sắc mặt Ngũ Định Viễn khó coi, quay đầu tránh khỏi tầm mắt của Giang Sung. Giang Sung còn cười lạnh lùng, liếc sang đám người Liễu môn một cái:

- Các vị tiểu bằng hữu, gặp lại mọi người tại kinh thành.

Nói xong liền rũ áo đi ra ngoài. An Đạo Kinh vung tay quát:

- Mọi người đi thôi!

Đám cao thủ hộ vệ dạ ran, tiền hô hậu ủng bảo vệ Giang Sung xuống núi.

Tần Trọng Hải nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, mắng:

- Cẩu tặc ra oai khoe mẽ, xem về sau chúng ta đấu thế nào!

Ngũ Định Viễn thở dài, đang muốn lên tiếng, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng nhắc:

- Đảm đương việc nước, thề chết mới thôi, đó là bổn phận của trung thần hiếu tử. Ngũ chế sứ, ngài hiểu rõ những lời này chứ?

Quay đầu nhìn, thì ra là tổng quản Đông Xưởng Lưu Kính. Mấy người nghi hoặc thầm hỏi: “Ngũ chế sứ có quyền thế mạnh mẽ từ lúc nào mà ngay cả Giang Sung Lưu Kính đều tìm đến vậy?”

Ngũ Định Viễn chỉ cúi đầu không để ý. Lưu Kính vỗ vỗ vai hắn, cười dài rồi cũng rời khỏi. Mọi người còn lo hỏi han, Ngũ Định Viễn chỉ lắc đầu thở dài:

- Mấy người đừng hỏi nữa. Chờ về kinh, ta sẽ bẩm báo để Hầu gia định đoạt sau.

Mọi người tuy tò mò nhưng thấy hắn phiền lòng như vậy, đành phải gật đầu. Chỉ riêng Dương Túc Quan chưa từ bỏ ý định. Chàng đang muốn lên tiếng, chợt nghe sau lưng truyền đến một âm giọng nũng nịu:

- Dương lang trung, các người từ từ nói chuyện, ta đi trước.

Ra là Hồ Mị Nhi lên tiếng. Dương Túc Quan sợ bị dây dưa thêm, vội chắp tay nói:

- Tiên cô đi thong thả cho.

Hồ Mị Nhi mỉm cười nhấc tay, một trang giấy bay tới. Dương Túc Quan theo bản năng vươn tay đón lấy, có điều nhớ đến toàn thân Hồ Mị Nhi đều là độc thì hoảng sợ giật mình. Hồ Mị Nhi liền cười nói:

- Chàng đã trúng cổ độc “Tương tư” của ta rồi, không cần hạ loại độc nào khác nữa!

Nói xong thị che miệng cười khẽ, nhanh chóng biến mất.

Dương Túc Quan nhướng mày mở trang giấy, thấy ở trên viết hàng chữ ngắn ngủi: “Mùng tám tháng ba, nô gia chờ chàng đại giá tới Nghi Hoa Lầu kinh thành, không gặp không về.”

Tần Trọng Hải cười hắc hắc đi tới, nghểnh cổ nhìn qua tờ giấy thì làm bộ hít hà liên tục, cười nói:

- Rất thơm à!

Dương Túc Quan thấy y ngoác miệng liếc nhìn, vẻ mặt không đứng đắn, liền gấp trang giấy, quay đầu nói:

- Trọng Hải không còn gì chuyện gì nói nữa sao?

Lư Vân là người thành thật, thấy Hồ Mị Nhi quăng giấy đưa tình, liền kéo tay Dương Túc Quan lại khuyên nhủ:



- Trên đời này thiếu gì nữ nhân tốt, đại nhân vạn vạn lần đừng bị yêu nữ kia mê hoặc.

Dương Túc Quan nghe lời khuyên lại giận đến sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng nói:

- Các ngươi xem ta là ai? Lãng tử kinh thành sao?

Chợt nghe một giọng nữ chêm vào:

- Đúng vậy! Ngươi chính là lãng tử kinh thành!

Dương Túc Quan quay đầu, thấy một cô gái hai mắt rưng rưng nhìn chàng với vẻ đau khổ đáng thương, chính là Diễm Đình. Dương Túc Quan lạnh lẽo trong lòng, xua tay nói:

- Cô nương đừng hiểu lầm…

Tần Trọng Hải cười hì hì nhìn Lư Vân, thấp giọng cười nói:

- Lại có người ăn dấm chua!

Dương Túc Quan thấy hai mắt Diễm Đình đẫm lệ ai oán cũng thấy đau đầu, không biết nên khuyên giải thế nào.

Hai mắt Diễm Đình rưng rưng, xoay khuôn mặt khả ái sang chỗ khác, vén áo thi lễ Ngũ Định Viễn, nói:

- Ngũ đại gia, đa tạ mấy ngày nay huynh chiếu cố cho. Mai này rảnh rỗi, nhất định phải lên Cửu Hoa Sơn làm khách một chuyến.

Ngũ Định Viễn gật đầu, muốn nói nhưng cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, không cất nổi lời nào. Diễm Đình lau nước mắt, cười với hắn rồi theo sư phụ sư muội rời đi.

Tần Trọng Hải đứng nhìn một đám nam nữ diễn trò. Y đang cười ha hả, chợt thấy một lão nhân phiêu diêu rời khỏi sảnh, chính là Phương Tử Kính. Tần Trọng Hải thấy sư phụ xuống núi, vội vàng đuổi theo.

Dương Túc Quan kéo y lại, nhíu mày hỏi:

- Trọng Hải muốn đi đâu?

Trên người Tần Trọng Hải có binh phù điều khiển hai ngàn binh mã, nếu để y chạy mất không thấy bóng dáng, đại quân không người điều khiển thì phiền phức lớn.

Tần Trọng Hải nào có thời gian để ý mấy chuyện này? Y tung một cước đẩy lùi Dương Túc Quan, hét lớn:

- Con mẹ nó! Lão tử ra ngoài giải quyết một chút, chút nữa lập tức trở về!

Y vội vàng chạy ra khỏi cửa. Nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy cảnh vật yên tĩnh, gió lạnh thổi tới nhưng nào thấy bóng dáng của sư phụ.

Tần Trọng Hải được Phương Tử Kính nuôi nấng từ nhỏ. Hai người tình như cha con, không gặp đã năm sáu năm. Lần này y còn muốn trò chuyện một phen, ai ngờ sư phụ đến nhanh mà đi nhanh như gió vậy. Dù tính cách hào phóng, lúc này nhìn thấy núi trống lạnh lẽo, trong lòng than thở:

“Sau lần này, không biết khi nào mới gặp lại người. Ài...”

Trong nắng chiều sáng lạn đẹp đẽ, Ninh Bất Phàm đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn những đám mây bảy màu lững lờ trôi mà lòng đầy cảm khái.

Mười hai tuổi y lên núi, đến nay đã hơn ba mươi năm. Nghĩ đến sau này thoái ẩn lẻ loi một mình, nhất thời không biết nên đi đường nào.

Trên con đường núi, khách rời đi vẫn nối liền không dứt, gây nên những tiếng ầm ĩ không ngừng. Ninh Bất Phàm khe khẽ thở dài:

- Mai này gặp đám nhân vật giang hồ đó, ta không thể lấy bộ mặt thật gặp người nữa.

Đã không thể đề đao luận kiếm, nhớ đến kiếp này nhờ kiếm mà bất phàm, nay thiếu nó có khác gì tàn phế, bất giác y lại thở dài.

Ráng chiều đã ngã về tây, chợt có cảm giác đói bụng, Ninh Bất Phàm nở nụ cười khổ. Ba mươi năm qua đều có người hầu cơm ăn áo giặt. Bây giờ thoái ẩn, đãi ngộ quyền bính khi xưa cũng không còn. Y sờ sờ vào bao, cũng may có một xấp ngân phiếu khá dày, xem ra trong vài năm tới, chỉ cần không đến những chốn như thanh lâu đổ phường, đại khái cũng đủ qua ngày không trở ngại.

Đang muốn tìm cái ăn, bỗng trong rừng bay ra mùi hương thơm phức, dường như có người nướng đồ nơi đó. Ninh Bất Phàm nuốt một ngụm nước miếng, vừa quay lại nhìn, trong rừng cây bỗng truyền ra tiếng cười vang. Một củ khoai bay tới, Ninh Bất Phàm vươn tay tiếp lấy, thoáng chốc bàn tay nóng rát. Chỉ là thân mang nội lực tuyệt đỉnh, y khẽ vận khí, cảm giác kia đã biến mất vô tung.

Lại nghe trong rừng cây truyền ra tiếng cười hỏi:

- Thế nào, khoai lang núi phỏng tay, ăn có nổi chăng?

Đang lúc cô tịch, Ninh Bất Phàm nghe tiếng cố nhân thì mừng rỡ kêu to:

- Phương tiền bối!

Lời còn chưa tắt, chỉ nghe một người cười ha hả bước ra từ trong rừng, trên tay người này còn cầm một nhành cây có xuyên một củ khoai nướng, đúng là Phương Tử Kính.

Phương Tử Kính tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống, cười nói:

- Mới ngày đầu nhàn vân dã hạc, đã đứng ở chỗ này than thở! Người hỡi, nếu thật sự luyến tiếc, vậy đừng thoái ẩn làm chi!

Ninh Bất Phàm cười ha hả nói:

- Phương tiền bối đừng giễu cợt ta nữa. Làm chưởng môn mấy chục năm, bỗng chốc trở lại một thân tự do, khó tránh cảm giác chưa kịp thích nghi.

Y nói rồi bóc vỏ khoai cắn một miếng, chỉ thấy trong miệng ngọt man mác, mùi vị đúng là không tệ.

Phương Tử Kính nhìn sang nói:

- Nói thật, lúc nãy ngươi mau chóng bỏ chạy, có phải là bị tên tiểu tử Thiên Sơn kia làm cho hoảng sợ, phải hay không?

Ninh Bất Phàm nghe vậy thì giật mình, sau đó cười khổ:

- Không hổ là Kiếm vương, không thể qua nổi ánh mắt của tiền bối.

Y lắc lắc đầu, cởi thanh “Dũng Thạch” xuống rồi đưa qua.

Phương Tử Kính rút trường kiếm xem xét. Chỉ thấy trên lưỡi kiếm bị mòn một chỗ bằng ngón út, đúng là bị chất độc ở trên tay Ngũ Định Viễn ăn mòn. Phương Tử Kính gật đầu nói:

- May mà ngươi nhanh tay lẹ mắt. Nếu để tiểu tử kia nắm lấy, e là kiếm này đã bị hủy.

Lúc nãy hai người giao thủ, chúng tân khách đều nghĩ Ninh Bất Phàm có ý thử thách, ngay cả Ngũ Định Viễn cũng không ngoại lệ, nào ai đoán được bên trong lại có huyền cơ thế này.

Ninh Bất Phàm gật đầu nói:

- Thanh kiếm này làm bạn cùng vãn bối mấy chục năm, tuy không phải là bảo đao lợi kiếm gì nhưng cũng chỗ quyến luyến. Thật không đành lòng thấy nó bị tổn thương.

Y ngửa đầu nhìn nắng chiều, than rằng:

– Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thiên hạ rộng lớn không gì là không thể. Hôm nay ta được chứng kiến, ai…

Phương Tử Kính trả trường kiếm lại rồi vỗ vai y, cười nói:

- Ngươi còn chưa dùng toàn lực, sao phải sợ tiểu tử kia? Hắn muốn luyện võ nghệ đến cỡ như Tần Bá Tiên nọ, e là còn phải học hỏi nhiều!

Ninh Bất Phàm khẽ lắc đầu thở dài:

- Người này bây giờ quyền cước tuy đơn giản nhưng mai này chăm chỉ tập luyện, chỉ sợ còn hơn Tần Bá Tiên. Ai… Cũng chỉ đến lúc đó, “Dũng kiếm trảm Thiên Cương” của ta mới có chỗ mà dùng…

Chỉ với hai chiêu kiếm pháp “Trí kiếm” “Nhân kiếm”, Ninh Bất Phàm đã mang mỹ danh thiên hạ đệ nhất nhiều năm. Lời này không khỏi lộ cảm giác cô độc khi ngồi trên ngôi vị cao vời.

Phương Tử Kính ha hả cười nói:

- Đã đánh xong trận cần đánh, trước mắt ngươi nên thoái ẩn sơn lâm, trải qua những ngày tháng tiêu dao khoái hoạt, còn lo gì những việc ngoài thân đó nữa?

Ninh Bất Phàm nhất thời tỉnh ngộ, cười nói:

- Phương tiền bối dạy rất phải, mấy chục năm nghe thị phi triều đình, vãn bối đã sợ đến vỡ mật chân run. Khó khăn lắm mới được tiêu dao tự tại, quả thật nên sống vì bản thân.

Phương Tử Kính nghe mấy từ “Thị phi triều đình”, nhất thời chau mày nói:

- Trong triều luôn luôn có điều thị phi, đó là cấm kỵ của những người nhàn vân dã hạc như chúng ta. Ta khuyên ngươi đừng quan tâm những việc này nữa, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ, như vậy mới được.

Ninh Bất Phàm nhìn ánh hoàng hôn nơi Ngọc Thanh Quan, đột nhiên mỉm cười rồi quay đầu hỏi:

- Phương tiền bối tiêu sái như vậy, chẳng lẽ không còn gì vướng bận?

Phương Tử Kính cười hắc hắc không đáp. Lão cầm củ khoai trên tay, đang muốn cúi ăn, bỗng nghe xa xa truyền đến tiếng hô lớn:

- Con mẹ nó! Sư phụ đừng trốn nữa! Đệ tử đã ngửi được mùi khoai nướng của người rồi, mau mau ra gặp con một lần đi!

Tiếng rống này đến rất nhanh, chưa kịp lật tay đã truyền ra ngoài hơn mười trượng, Phương Tử Kính cười xấu hổ, chắp tay nói:

- Tục vụ của ta đã đến, phải đi trước một bước rồi.

Chân khẽ dùng sức, thân hình lão đã tan biến như làn khói nhẹ.

Ninh Bất Phàm thấy Phương Tử Kính vội vàng chạy trốn, bất giác phá cười lên. Y cúi đầu nhìn Dũng Thạch trên tay, mỉm cười nói:

- Bằng hữu à bằng hữu, khi xưa gặp gỡ thật là may mắn. Mai này muốn gặp lại ngươi, không biết phải đến tháng nào năm nào nữa.

Y ngửa mặt lên trời cười dài, bỏ Dũng Thạch xuống cốc núi sâu, lại cho củ khoai vào trong lòng, mỉm cười lặng yên đi xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »