Chương 3

“Riley? Sao cậu lại khóc?" Ngay khi vừa nói xong, tôi lập tức hoảng hốt ngậm chặt miệng. Những lời đó đã tuột ra khỏi miệng của tôi.

Mặc dù người đàn ông trước mặt tôi đây trông có vẻ không còn là thiên thần mà tôi biết, nhưng tôi chắc chắn rằng bên trong cậu ấy vẫn vậy.

Khi những giọt nước mắt ấy lặng lẽ lăn dài trên má, chỉ có đôi mắt đỏ rực của cậu ấy khẽ run lên, còn toàn thân cậu ấy lại như bất động.

Tôi cảm thấy hơi bối rối khi nhìn thấy cậu ấy như thế này. Cứ như một thói quen, tôi kiễng chân lên, đưa tay về phía cậu. Luồn tay tôi vào dưới mũ trùm đầu và vò rối mái tóc của cậu ấy.

Cơ thể tôi tự động di chuyển, cứ như con tim tôi đang mách bảo rằng mình phải làm vậy.

Rốt cuộc, Riley đã khóc. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc dỗ dành cậu ấy.

Tôi thậm chí còn không chú ý đến việc mình đang vò tóc một người đàn ông trưởng thành hay về lý do mà đã khiến cậu ấy khóc.

Bởi vì việc giúp cậu ấy ngưng khóc là tiêu chí hàng đầu của tôi ngay lúc này.

“Ơ, xin thứ lỗi cho người bạn đồng hành của tôi,” kiếm sĩ nói. "Cậu quen anh ấy sao?"

"Ừm, đại loại thế, tôi đoán vậy?"

“Hả, tôi hiểu rồi. Nhưng tôi và anh chàng này đã không đến đất nước này trong vòng mười năm qua. Vậy một người trẻ tuổi như cậu làm sao mà quen được anh ta? ” người bạn đồng hành của Riley hỏi một cách sắc sảo.

“Uhmm, đó là—”

Đột nhiên, Riley vòng tay ôm chặt lấy tôi, khiến tôi hét lên một tiếng.

Lớn, cứng, và nóng. Tôi có thể dễ dàng nhận ra được cơ thể cậu ấy khỏe mạnh như thế nào, cơ bắp ra làm sao, ngay cả khi với những lớp quần áo trên người cậu ấy.

Suy nghĩ của tôi hoàn toàn dừng lại khi tôi lướt khắp căn phòng, mắt đảo qua trái và phải.

Người bạn đồng hành của Riley mặt cắt không còn giọt máu.

Mặt khác, hầu hết các khách nhân đều tỏ ra thích thú. Cha và anh trai tôi đã… đợi đã, đợi đã, con dao làm bếp đó là gì vậy? Họ sẽ gϊếŧ người hùng nổi tiếng của họ à!

Tôi đã cố gắng thu hút sự chú ý của Riley bằng cách gọi tên cậu ấy, nhưng có vẻ là cậu ấy sẽ chẳng dễ dàng buông tôi ra đâu. Tuy nhiên, bằng cách nào đó tôi đã cố gắng hít thở thật sâu.

Tôi nhìn cha tôi, anh trai tôi, và bạn đồng hành của Riley. Sau đó, rõ ràng nhất có thể, tôi nói, “Xin lỗi, cha, anh hai. Em cần nghỉ ngơi một chút. Vị khách nhân này, xin thứ lỗi cho tôi. Riley, đi thôi nào. ”

Kéo vạt áo choàng của Riley, tôi dắt cậu ấy về phòng mình.

Tôi nên nói dối thế nào đây? Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi vẫn không thể bịa ra một lý do nào hợp lý, và càng leo lên cầu thang, tôi càng cảm thấy hụt hẫng.



Riley đã không ngừng khóc kể từ khi giọt nước mắt đầu tiên rơi, và khi cậu ấy nhìn thấy phòng tôi, tiếng nức nở chỉ ngày càng lớn.

Theo suy đoán của tôi, có vẻ như căn phòng này đã làm cậu ấy liên tưởng đến căn phòng của chúng tôi hồi còn ở trại trẻ mồ côi? Bàn làm việc và giường ngủ đều được bố trí giống nhau. Ngay cả không gian của căn phòng, hoặc thiếu nó, cũng tương tự.

Tôi không hoàn toàn chắc chắn về điều đó, nhưng mùi hương đọng lại trong căn phòng này cũng có vẻ tương tự.

Đó là vì tôi đã sử dụng hỗn hợp xà phòng dầu ô liu từ khi còn nhỏ. Một hỗn hợp có mùi tương tự như mùi mà tôi và Riley đã từng làm cùng nhau.

Rồi cuối cùng, một từ thoát ra khỏi môi Riley. "Allen."

“Không, cậu nhầm rồi, Riley. Allen đã qua đời. Tớ là Ilya, con trai của chủ quán rượu. ”

Tôi giúp cậu ấy cởi bỏ áo choàng, rồi bắt cậu ấy ngồi lên giường. Tôi mang đến một chiếc ghế và ngồi trước mặt cậu ấy.

Mặc dù mái tóc màu mật ong sáng của cậu ấy giờ đã xỉn màu hơn, và cơ thể cậu đã phát triển to lớn và cơ bắp đến mức không thể gọi là thiên thần được nữa…

Nhưng cậu ấy vẫn là Riley.

Tôi với tới người đàn ông vụng về này. Nước mắt đang lăn dài trên gương mặt vô cảm, một khuôn mặt chẳng khác gì tảng băng trôi.

Với một chút do dự, tôi vò tóc cậu ấy một lần nữa. “…Cậu vẫn ổn chứ?”

Phải, đó lại là một lần trượt lưỡi. Những từ đấy thật là thiếu suy nghĩ. Nhưng nó vẫn tuôn ra từ miệng tôi.

Khoảnh khắc tôi nói những lời đó, gương mặt của Riley chợt trở nên vặn vẹo với một cơn thịnh nộ mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Cơn giận dữ của cậu ấy.

A, tôi có thể hình dung nó ngay lúc này, chắc hẳn cậu ấy sẽ gào lên “sao cậu có thể nói những lời đó sau khi cậu đã chết như vậy?!”

Thay vào đó, những lời cậu ấy nói đã khiến tôi bị sốc. "Allen."

“Tớ xin lỗi,” tôi nói.

"Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu."

"Tớ thực sự xin lỗi."

Trong một chuyển động trôi chảy, Riley kéo tôi về phía cậu ấy. Tôi ngã vào vòng tay của cậu.

Tôi đã nghĩ về điều này lúc nãy, nhưng phải công nhận là cậu ấy có một cơ thể cậu ấy vô cùng rắn chắc. Và một lần nữa, nó là lẽ thường tình sau khi cậu ấy đã đánh bại ma vương.

Hay là do tôi gầy nhỉ? Có lẽ. Như người mẹ của tôi ở kiếp này, tôi vô cùng nhẹ xương. Mặc dù tôi cũng có một số cơ bắp, nhưng tôi trông vẫn rất thanh tú vì điều đó.

Tuy nhiên, là một thiếu niên mười sáu tuổi, tôi vẫn cảm thấy hơi ngượng nghịu khi bị giam giữ như thế này.

…Tôi sẽ tha thứ cho cậu ấy vì đã qua rất lâu rồi.

“Cậu đã làm việc rất chăm chỉ,” tôi thì thầm, vòng tay qua tấm lưng to lớn của cậu. Như thể được báo trước, cánh tay cậu ấy lại siết chặt hơn.

Xin lỗi, nhưng cậu đang làm tôi bị thương đấy, quý ngài Riley.



Có một căn phòng trống ngay cạnh phòng tôi.

Nó trông giống như phòng của tôi và từng thuộc về chị tôi trước khi chị ấy kết hôn.

Căn phòng này quá nhỏ để có thể làm phòng cho khách, vì vậy nó chủ yếu được sử dụng cho những lúc cấp bách, chẳng hạn như nơi trú ẩn cho những vị khách say xỉn. Giá của nó cũng rất rẻ.

Tại sao tôi lại nói về điều này một cách đột ngột như vậy? Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Đó là vì anh hùng đã bắt đầu làm phục vụ cho quán rượu của chúng tôi.

…Không đời nào. Tôi không thể tin được. Làm thế nào mà chúng tôi có thể để người anh hùng đã giải cứu đất nước này, và có thể là cả thế giới này, làm một công việc như vậy?!

Cậu ấy không có việc gì khác để làm sao?! Giống như là, một cái gì đó liên quan đến bất cứ điều gì quan trọng ở đất nước này? Tuy nhiên, những người bình thường như tôi thì hoàn toàn không hiểu!

Mặc dù trên lý thuyết là cậu ấy làm phục vụ ở đây, nhưng cậu ấy lại không nhận được một đồng lương nào. Trên thực tế, cậu ấy đã từ chối nhận chúng.

Ngược lại, cậu ấy còn trả tiền cho căn phòng nhỏ mà cậu ấy thuê. Tôi đã cố gắng từ chối, nhưng cậu ấy không cho tôi bất kì cơ hội thương lượng nào.

Hơn nữa, về cơ bản thì Riley hoàn toàn không sử dụng căn phòng đó. Cậu ấy thuê nó chỉ là để qua mắt bố mẹ tôi. Nó trở thành nơi để hành lý của cậu ấy… Và hành lý của cậu ấy chỉ là một chiếc túi. Nó nhỏ đến mức làm tôi cảm thấy thương cảm vào mỗi lần trông thấy nó, nhưng tôi đã để vấn đề đó ở yên cho đến bây giờ.

Nếu bạn hỏi Riley đã ngủ ở đâu... thì đó là với tôi.

"Riley."

"Ừ?"

"Ở đây quá chật chội."

"Ừ."

Đừng có “Ừ!”. Tôi đau khổ vì chiếc giường kêu cót két biết bao nhiêu!

Nếu cậu ấy tiếp tục ngủ ở đây mỗi đêm, giường của tôi sẽ không hỏng sao? Nó sắp luôn rồi!

Trước đây chúng tôi thường ngủ chung với nhau, nhưng khi đó chúng tôi mới chỉ mười hai tuổi. Bây giờ chúng tôi đã lớn hơn rất nhiều!

Tôi mười sáu tuổi và Riley hai mươi tám tuổi. Cả hai chúng tôi đều đã thay đổi. Chỉ có trái tim là vẫn như cũ.

Và chính vì trái tim mềm yếu này mà dù thế nào, tôi cũng không thể từ chối cậu ấy.

"Này. Sao cậu có thể dễ dàng tin rằng tớ là Allen được chú? Cậu không nghĩ tới việc tớ đang nói dối sao?"

Bây giờ Riley là một anh hùng.

Khỏi cần bàn cãi về việc cậu ấy đã tuyệt vời như thế nào. Người anh hùng đã đánh bại quỷ vương và chiến thắng quay về.

“Anh hùng Allen” luôn ở đâu đó trên các tờ báo, và hình ảnh của cậu ấy đã trải dài trên khắp lục địa. Vở kịch kể lại cuộc đời của cậu ấy nổi tiếng đến mức họ đã quyết định kéo dài buổi biểu diễn thêm vài ngày nữa.

Chắc hẳn sẽ có rất nhiều người muốn tiếp cận cậu. Ngay cả khi họ phải nói dối.

…Tôi từng cân nhắc về điều này. Nói thẳng ra tôi là hóa thân của Allen nghe có vẻ như một trò đùa dở khóc dở cười.

Nhưng Allen đã phụ lòng mong đợi của tôi. "Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, trái tim tớ đã loạn nhịp."

“Có phải vì tóc của chúng tôi có màu giống nhau không? Có rất nhiều người tóc nâu ở đất nước này. "

"A. Chà, vì đây là lần đầu tiên tớ trải qua chuyện này, nên tớ không biết phải giải thích thế nào… Giờ nghĩ lại, có lẽ việc tớ nhận ra cậu là bản năng. Bởi vì cậu đã từng là Allen. "

"…Bản năng?"

“Món "Hầm rau củ của Tobol" khiến tớ cảm thấy nhớ nhung. Theo quan niệm của tớ, không có món nào khác ngon hơn,” Riley lẩm bẩm với giọng điệu vui vẻ. Nó nghe hoàn toàn khác so với trước đây.

Giọng cậu ấy trầm lắng, như thể cậu đang khoe một bảo vật quan trọng.

Nhưng trái tim tôi trĩu nặng nỗi buồn vì sự cô đơn và đau khổ mà tôi có thể tạo ra từ nó. Dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể nói được.

Cậu ấy đã không nhận được cái kết có hậu. Dù chỉ một chút.

Ngôi làng đã bị thiêu rụi và mọi người ở đó đã chết trong biển lửa. Riley mềm lòng đã phải cầm kiếm để trả thù cho cái chết của họ. Nhưng cuối cùng, vẫn sẽ chẳng có ai quay trở lại.

Riley vốn hay cười ngượng ngùng, giờ đã không còn nở nụ cười được nữa.

"Ilya, gọi tên tớ đi."

Tầm nhìn của tôi nhòe đi vì những giọt nước mắt muốn trào ra, làm biến dạng tầm nhìn của chiếc bàn làm việc trước mặt. Tôi có thể cảm nhận được sức nóng cơ thể của Riley qua quần áo của chúng tôi. Nóng bức. Nóng quá. Tôi cắn môi và im lặng.

Tôi đã cố kìm lại nước mắt, nhưng đôi mắt tôi vẫn bỏng rát vì chúng.

Đột nhiên, mọi thứ tối sầm lại. Riley dùng tay che đi mắt tôi. Lòng bàn tay của cậu ấy thô ráp hơn trước, rải rác những vết chai sạn, và nó khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian chúng tôi đã cùng nhau trải qua.

"Ilya."

Giọng cậu quá đỗi nhẹ nhàng.

Như thể cậu ấy đang dỗ dành tôi đừng khóc.

Nhưng nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi.

Tôi không hối hận về những gì mình đã làm hồi đó.

Nếu không vì hành động của tôi, Riley đã không thể có mặt ở đây ngày hôm nay. Tôi ước rằng chúng tôi có thể sống sót cùng nhau, nhưng con quỷ sẽ không bỏ cuộc cho đến khi chúng gϊếŧ chết “anh hùng”.

Tôi không muốn Riley phải chết.

…Nhưng cũng bởi lẽ đó, tôi đã khiến Riley phải mang một vết thương lòng. Cậu ấy đau khổ đến mức không thể nào cười được nữa.

Tôi nên làm gì bây giờ?

Tôi phải làm gì để Riley có thể cười trở lại đây?



Quán rượu hôm nay thật nhộn nhịp.

Điều này là do ngày càng có nhiều người đổ xô về kinh thành như là minh chứng cho sự nổi tiếng của anh hùng. Mọi nhà trọ đều đã đầy phòng, và ngay cả việc bán khăn trải giường cũng có thể làm ra lãi.

Tất nhiên, tôi vẫn cảm thấy không thoải mái khi một anh hùng làm việc trong quán rượu. Nhưng thành thật mà nói, cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều.

Nếu cậu ấy chỉ làm một số việc lặt vặt thì điều đó vẫn ổn, nhưng… cậu ấy đã làm quá nhiều.

“Chào mừng! Xin lỗi, nhưng chúng tôi sắp đóng cửa — à. ”

Người mở cửa là bạn đồng hành của Riley.

Đôi mắt anh ta mở to ngay khi bắt gặp Riley trong bộ đồng phục giống hệt tôi… Chà, anh ta cảm thấy ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu. Sau tất cả những chuyện đó, anh ta đã nhận thức rằng bản thân Riley chính là anh hùng.

Lời nói dối của chúng tôi về việc “anh ấy chỉ là một chàng trai bình thường trông giống anh hùng” hoàn toàn không có tác dụng với anh ta.

“Ừm, tôi rất xin lỗi vì đã để anh hùng phải làm việc như thế này…”

“Đây là do tớ tình nguyện, Ilya,” Riley nói. Sau đó, cậu ấy quay sang kiếm sĩ. "Tại sao anh lại ở đây?"

Nhưng phản ứng duy nhất của cậu ấy chỉ là nét mặt đó.

Nếu phải nói thành lời, tôi cá chắc người bạn đồng hành của Riley dường như đang nói, “Đó không phải là do cậu sao! Cậu luôn làm mọi thứ theo ý mình! ”

Tôi hiểu cảm xúc của anh ta.

Bảy ngày trước, Riley đã bất ngờ ôm một người phục vụ tại một quán rượu và… chính là như vậy. Chúng tôi đã không kịp giải thích bất cứ điều gì với anh ta trước khi rời đi. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng anh ta đang tức giận hơn bao giờ hết.

Nhưng gương mặt của anh ta đã biểu lộ rõ điều đó. Tôi không thể không cười. Gương mặt đó là gì vậy?

“Đây là cách Allen khiến tôi trông thật tệ, anh ta luôn khiến tôi lo lắng. Anh ta không tàn nhẫn sao? À, nhân tiện, rất vui được làm quen với cậu. Tôi là Elmer, một kiếm sĩ. ”

“Tôi là Ilya… Riley, sẽ rất khó xử nếu cậu ở đây. Cậu lên lầu trước đi. ”

Đúng như tôi đã mong đợi. Elmer, bậc thầy kiếm sĩ. Một trong những chiến binh vĩ đại đã cùng anh hùng đánh bại Quỷ Vương. Anh ta chắc hẳn đã đứng cạnh Riley trong cuộc diễu hành.

Hơi lo lắng, tôi bật cười. Nhưng ánh mắt của Riley khiến tôi quan tâm nhiều hơn.

Nếu cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẻ mặt thoáng không hài lòng, chúng tôi sẽ không thể nói chuyện được.

"Ilya."

"Không sao cả. Tớ sẽ không biến mất khỏi tầm mắt cậu nữa đâu, ” tôi nói.

Đó là một lời hứa. Tôi nghiêng đầu để truyền đạt điều đó, và khuôn mặt của Riley chỉ dịu đi một chút.

Cậu ấy tiến ra cửa khi cởi bỏ tạp dề, liếc nhìn lại chúng tôi một lần. Ánh mắt cậu ấy lướt qua tôi rồi đến Elmer. Rồi cậu quay đi, mái tóc tung bay trong gió.

Chuẩn bị sẵn tâm lý khi phải đối mặt với phản ứng của Elmer, tôi quay sang anh ta.



Sự tươi cười vừa rồi chỉ là diễn. Ngay khi Riley rời khỏi phòng, ánh mắt của Elmer trở nên sắc bén với vẻ không hài lòng, xuyên qua tôi với ánh mắt dò xét.

Nó làm tôi cảm thấy ngứa ngáy, nhưng tôi đã tự mình bình tĩnh lại. Vì hành động của anh ta là hoàn toàn hợp lý.

Không giống như Riley, người đã tin tưởng hoàn toàn về thân phận tôi, Elmer xem tôi là một kẻ đáng ngờ đang cố tình tiếp cận anh hùng.

Có lẽ trong suốt bảy ngày kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau, anh ta đã điều tra danh tính của tôi. Một số khách hàng cũng có thể đã đến để kiểm tra tình hình của anh hùng.

“Ilya, mười sáu tuổi. Con trai thứ hai của chủ quán rượu này. Chúng tôi chưa bao giờ đi qua con đường này trước đây. Tôi có lầm không?"

"Không, anh hoàn toàn chính xác."

"Vậy, cậu và anh hùng có liên quan gì đến nhau?"

Tôi nên bắt đầu từ đâu? Tôi không chắc rằng tôi nên làm thế nào để tường thuật lại trải nghiệm của mình…

Tôi rất nghi ngờ rằng anh ta sẽ tin tôi nếu tôi nói về cuộc sống trước đây của mình, nhưng nói dối anh ta cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Tôi cố gắng suy nghĩ, đứng thẳng lưng và nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén, xuyên thấu ấy.