Chương 1

Tôi có một người bạn thời thơ ấu.

Cậu ấy khá nhỏ nhắn và dễ thương với khuôn mặt mà ai nhìn cũng phải nói là "Xinh."

Mái tóc vàng mềm mại của cậu ấy còn đẹp hơn cả mật hoa mà ong bướm thu được, và đôi mắt to tròn của cậu ánh lên sức sống, một màu đỏ rực rỡ giống như màu hồng lựu. Cùng với làn da trắng như tuyết, nên mọi người thường gọi cậu ấy là thiên thần.

Tuy là con trai nhưng cậu ấy lại dễ thương hơn nhiều so với các cô gái trong làng chúng tôi. Chúng tôi bằng tuổi nhau nhưng cậu ấy lại lớn hơn, dẫn đến việc cậu ấy thường xuyên bị trêu chọc.

"Đừng khóc nữa. Nếu cậu cứ tiếp tục khóc như thế thì cậu sẽ bị trêu chọc hoài luôn đấy có biết không?"

"Tớ không khóc."

Tôi nhớ rõ rằng mặc dù không có giọt nước mắt nào chảy ra từ mắt cậu ấy, nhưng chúng đã đọng lại trên mắt khi cậu ấy cắn môi vì bực bội.

Cậu ấy đã chữa lành vết xước trên mặt tôi với gương mặt thút thít đó, và chỉ sau khi chắc chắn rằng cơ thể tôi không còn một vết thương nào cả, thì cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi tôi nhìn thấy điều đó, hơi ấm khẽ len lỏi vào tim, và tôi một lần nữa nhớ lại cậu ấy đã từng dịu dàng như thế nào.

Đó là lý do tại sao tôi đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra cậu ấy là anh hùng.

Điều này đã xảy ra khi chúng tôi khoảng mười tuổi.

Lúc đấy, chúng tôi đang chơi dưới gốc cây to bên cạnh cô nhi viện như thường lệ. Sau đó, có những người trong trang phục vô cùng lộng lẫy đã đến trại trẻ mồ côi.

Theo những gì họ nói, lời tiên tri của Chúa đã ra lệnh rằng, anh hùng sẽ cư trú ở đây, và họ đến để kiểm tra xem nếu ai đó có thể tháo được Thánh kiếm hay không. Họ gọi cậu ấy và tôi vào một phòng riêng biệt.

Khoảnh khắc cậu ấy giật thanh kiếm ra, sự lo lắng ập đến khiến tôi bất ngờ.

Sau tất cả, cậu ấy là loại người mà sẽ bật khóc chỉ vì nhìn thấy những vết thương của tôi. Vì chúng tôi sống ở nông thôn, cậu ấy có thể gϊếŧ một số côn trùng, nhưng ma quỷ? Quỷ vương? Tôi không nghĩ là cậu ấy có thể.

Họ nói với cậu ấy rằng vì tuổi cậu còn trẻ, cậu ấy sẽ cần phải trải qua các khóa huấn luyện đặc biệt về thể chất lẫn chiến đấu. Tuy nhiên, cậu ấy là kiểu người sẽ chịu đựng mọi thứ trong im lặng cho đến khi bất tỉnh.

Nếu một đứa trẻ dịu dàng như vậy phải chiến đấu để chống lại ma quỷ, cậu ấy chắc chắn sẽ bị thương.

Vì vậy, tôi đã quyết định, "Tớ sẽ đi với cậu."

Sau tất cả, cậu ấy là người bạn thời thơ ấu quý giá của tôi. Chúng tôi đã ở cùng nhau trong trại trẻ mồ côi này còn trước cả khi chúng tôi nhận thức được những thứ xung quanh mình. Trên thực tế, chúng tôi đã luôn ở bên nhau.

Chúng tôi ngủ cùng một phòng ngủ, ngủ chung một giường. Nếu tôi để cậu ấy một mình, những gã đàn ông lạ mặt sẽ tiếp cận cậu ấy, vì vậy tôi phải ở bên cạnh cậu ấy ngay cả khi đang tắm. Đến mức mà chỉ trong một vài trường hợp đặc biệt chúng tôi mới tách nhau ra.

Không đời nào tôi có thể bỏ mặc cậu ấy như vậy được.

Khóa huấn luyện đặc biệt khá khắc nghiệt, nhưng nó cực kỳ cần thiết để đảm bảo cho tính mạng của chúng tôi trong các trận chiến sau này. Tôi không có bất kỳ sức mạnh ma thuật nào, nhưng tôi rất nhanh nhẹn, và những người huấn luyện đã khen ngợi rằng tôi sẽ có một tương lai tươi sáng phía trước.

Cho dù ma thuật và kỹ năng kiếm thuật của cậu ấy tuyệt vời đến mức nào, thì cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng để chiến đấu. Sự chần chừ và do dự đã cản trở những bước chân của cậu ấy, và cậu ấy chưa bao giờ tấn công bằng tất cả sức mạnh của mình.

Tôi đã mong đợi điều này từ rất lâu. Vì vậy, tôi đã cố gắng vượt qua khóa huấn luyện đặc biệt dù trên tay có xuất hiện những vết phồng rộp đi chăng nữa. Miễn là tôi có thể chiến đấu với những con quỷ đấy thay cho cậu ấy, thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.

Dù vậy, những ngày tháng vui vẻ đó chỉ kéo dài đến năm chúng tôi mười hai tuổi.

Bởi vì một con quỷ đã nhận thức được sự tồn tại của anh hùng và đã tấn công ngôi làng.



Đầu tiên, con quỷ đốt cháy những ngôi nhà.

Sau đó, nó hành hạ những người đã lao ra khỏi nhà cho tới chết. Nó gầm rú "Tên anh hùng đâu!" tiếng hét của nó là nỗi kinh hoàng trong tâm trí của tất cả mọi người.

Ngay khi tôi vừa nghe thấy những tiếng la hét từ cô nhi viện, tôi đã vội vàng đi tìm người bạn thân của mình.

Trái ngược với mái tóc vàng óng lấp lánh ánh lửa bên ngoài, đôi má cậu ấy đã nhợt nhạt tới mức đáng sợ. Sự khó chịu và hoảng sợ đang dâng lên trong đôi mắt màu hạt lựu đó, nhưng Thánh kiếm trong tay cậu ấy lại đang tỏa sáng rực rỡ và phát ra thứ ánh sáng dị thường.

Cậu ấy ghét việc phải đánh nhau, nhưng cậu ấy lại không phải là hạng người nhát gan.

Ngay cả khi bị bao quanh bởi những gã đàn ông to gấp đôi cậu, cậu ấy vẫn không tỏ vẻ nhún nhường.

Sự hoảng sợ trong mắt cậu ấy hẳn là bởi vì hiện tại chúng tôi vẫn không phải là đối thủ của con quỷ.

"Này, cho tớ mượn thanh kiếm của cậu. Hãy cùng đi đến nơi trú ẩn nào."

"Sao cơ?"

"Những con quỷ sẽ không thể tìm thấy nơi đó một cách dễ dàng. Thêm vào đó, ở đấy chúng ta có thức ăn. Nhanh lên nào, đưa thanh kiếm cho tớ. Nó sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho cậu nếu cả hai ta cùng chạy, phải không?"

Tôi nắm lấy tay cậu ấy và rút Thánh kiếm ra từ tay cậu. Cuối cùng khi cậu ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, tôi đã cười toe toét với cậu và bắt đầu lao đến nơi trú ẩn.

Cái được gọi là nơi trú ẩn nằm trong nhà nguyện ở phía sau trại trẻ mồ côi. Phía sau cây thánh giá ẩn một cánh cửa sập dẫn đến tầng hầm. Sau khi bắt gặp nó trước đó, chúng tôi đã biến căn phòng nhỏ thành nơi trú ẩn của mình.

Bên trong có rất nhiều đồ ăn nhẹ mà chúng tôi đã lén lấy trộm, cũng như những viên đá đẹp mà chúng tôi đã thu thập được. Cùng với một ít tiền tiêu vặt.

Căn phòng nhỏ này chỉ có một cái bàn và một cái giường, nhưng nó tốt hơn việc phải sợ hãi với mọi thứ ở thế giới bên ngoài.

Mặc dù căn phòng nồng nặc mùi hương của chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy rằng những mùi hương này đang cho chúng tôi biết rằng, mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi.

Chúa chắc chắn sẽ bảo vệ chúng ta ở đây.

Ngay cả khi cậu ấy phải ở lại đây một mình, cậu ấy vẫn sẽ ổn.

"Tớ xin lỗi."

Tôi đẩy cậu ấy về phía sau của căn phòng và đóng chặt cửa lại. Khi làm như vậy, tôi có thể nghe được những tiếng động ồn ào phát ra từ trên lầu. Là tiếng la hét của mọi người trong cô nhi viện.

Trước khi cậu ấy có thể lao đến gần cánh cửa và mở nó ra, tôi đã di chuyển một hộp gỗ nặng đến để chặn cửa. Qua lớp gỗ mỏng ngăn cách chúng tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh của cậu ấy. Tiếng hét đấy đã làm tôi bị sốc. Cậu ấy thậm chí còn chưa từng hoảng sợ khi lần đầu con quỷ tấn công. Ngay cả khi đang ở trong những thử thách khắc nghiệt nhất, tôi vẫn không thể kìm được mà khẽ cười.

Tôi cố gắng leo lên lầu trên mà không phát ra tiếng động nào, và ngăn chặn cánh cửa sập bằng cách đẩy một chiếc bàn nặng để đè lên trên đó.

Với thứ này, cậu ấy sẽ không thể thoát ra. Tuy nhiên, cuối cùng thì vẫn sẽ có người tìm thấy cậu ấy.

…Có lẽ.

Vào lúc ấy, tôi đã bắt gặp con quỷ đang rình rập về phía những người khác, và trên tay nó là một thanh kiếm. Nó dường như đang được quấn quanh bởi bóng tối. Siết chặt thanh kiếm Thánh trong tay, tôi hét lên, "Này, con quỷ chết tiệt! Anh hùng đang ở đây!"

Con quỷ dừng lại và quay sang phía tôi. Ngay sau đó, tôi đã phải trả giá cho hành động của mình. Sau một hồi chiến đấu, tôi đã bị đánh bay ngay lập tức. Cơ thể tôi cảm nhận được sự đau đớn ngay khi tôi tiếp đất bằng lưng. Nhưng trong nháy mắt, tôi đã lăn sang một bên, và tránh được đòn tấn công trong gang tấc của con quỷ. Chết tiệt, đau quá.

Một tiếng nổ vang dội.

Ở cự ly gần, con quỷ nhếch miệng cười toe toét.

Chúng tôi đánh với nhau hết từ đòn này sang đòn khác, nhưng rõ ràng là con quỷ chỉ đang chơi đùa với tôi như mèo vờn chuột.

Mặc dù sự thật là tôi đã sử dụng Thánh Kiếm bằng cả hai tay, trong khi con quỷ chỉ dựa vào một tay, sức mạnh và tốc độ của tôi vẫn kém hơn so với nó. Tôi vẫn không thể nào mà phòng thủ được đúng cách trước các đợt tấn công của nó.

Trái ngược hoàn toàn với trạng thái lành lặn của con quỷ, máu đã sớm thấm đẫm quần áo của tôi.

Có một khoảng cách quá lớn giữa chúng tôi, ngay cả khi chỉ so sánh về các kỹ năng kiếm thuật. Nếu người bạn thời thơ ấu của tôi là người đang đứng ở đây, và phải chiến đấu để chống lại một kẻ thù như vậy, thì chắc là cậu ấy đã tê liệt vì sợ hãi.

Đột nhiên, khi con quỷ đang dùng một tay để đánh tôi, nó đã bắn một quả cầu lửa rực cháy vào trại trẻ mồ côi. Tiếng hét ngày một lớn hơn.

"Chết tiệt!" Tôi quyết liệt vung Thánh Kiếm vào nó.

Tuy nhiên, con quỷ đã tránh đường kiếm của tôi một cách dễ dàng, và một lần nữa, nó lại cười toe toét.

Nó đang đợi tôi lấy lại thăng bằng trước khi nhanh chóng đâm thanh kiếm của nó vào những điểm chí mạng của tôi. Với từng cơn đau chạy dọc khắp cơ thể, máu từ người tôi chảy ra ngày càng nhiều hơn. Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể của tôi đã bị nhuộm đỏ bởi máu.

Tôi nhăn mặt vì đau đớn, và niềm vui lại xuất hiện trên khuôn mặt của nó, một khuôn mặt đẹp đến mức phi nhân tính. Sau đó, nó tiếp tục đùa giỡn với tôi, hành hạ tôi.

Cuối cùng, cuộc chiến vẫn phải kết thúc.

"Chỉ có nhiêu đây? Đúng là tẻ nhạt. Thằng nhãi đó chỉ vung kiếm lung tung khắp nơi như một kẻ ngốc. Có phải thứ này thực sự sẽ là một mối đe dọa?"

Con quỷ đã vứt bỏ thanh kiếm của nó giữa trận chiến và chặn đòn tấn công của Thánh Kiếm bằng tay không. Thịt của nó có hơi cháy sém, nhưng một lần nữa, chỉ hơi nhẹ.

Đó là điều đương nhiên. Khi tất cả đã quá rõ ràng, tôi không phải là anh hùng thực sự. Tôi không có cách nào phát huy hết sức mạnh của Thánh Kiếm.

Và tôi sẽ không thể đánh bại con quỷ này chỉ bằng cách vung thanh kiếm.

Có vẻ như nó đã hoàn toàn chán ngấy, con quỷ nhanh chóng tóm lấy tôi.

Tôi cảm giác được rằng tim mình như đang bị thứ gì đó thiêu đốt, và sau đó là đóng băng. Mí mắt tôi nặng trĩu, và tôi có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh của Thánh Kiếm rơi xuống đất.

Nhìn qua ánh mắt mờ ảo khi con quỷ biến mất, tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Đây là những giây phút cuối cùng trước khi tôi qua đời.



Có vẻ như người đã sống sót duy nhất trong thảm kịch đó là anh hùng.

Quả cầu lửa mà con quỷ đã phóng ra sau đó có khả năng gϊếŧ chết tất cả mọi người trong cô nhi viện.

Cậu ấy có được an toàn vì ở dưới tầng hầm không? Hay Chúa đã bảo vệ cậu ấy?

Sau đó, người anh hùng đã thề rằng anh sẽ trả thù. Một cách mỉa mai, anh ta đã nghiền nát con quỷ đó, người hóa ra là phụ tá thân cận của Quỷ Vương, và Quỷ Vương là người đã ra lệnh phá hủy ngôi làng đó cho tất cả các tay sai của hắn ta. Rồi mọi người sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Xem một vở kịch như vậy với đôi mắt khép hờ, tôi nhìn vào diễn viên đóng vai anh hùng. Cậu ấy đang trong quá trình cúi chào khán giả.

Mái tóc vàng tuyệt đẹp và đôi mắt màu đỏ, và mặc trang phục có màu sắc cậu ấy yêu thích. Hơn nữa, vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta tỏ ra giống hệt biểu cảm của người được gọi là anh hùng băng giá.

Hmm, cho dù tôi đã nghĩ về nó nhiều như thế nào, thì tôi vẫn không thể chắc chắn được.

Ngay từ đầu tôi đã không trông mong gì nhiều, nhưng tôi vẫn không thể chắc chắn ngay cả sau khi kết thúc bộ phim "Sự tích về anh hùng."

Bạn muốn hỏi rằng tôi đang không chắc về điều gì? Chà, là về việc liệu ký ức của tôi với tư cách là người bạn thời thơ ấu của anh hùng có phải là thật hay không.

Tôi nhận ra rằng những ký ức đó là từ kiếp trước của tôi khi chỉ mới mười tuổi. Vào thời điểm đó, tôi đã nhìn thấy dòng tiêu đề "Anh hùng băng giá Allen, bước vào trụ sở của quỷ vương." trên một tờ báo, cùng với một bức ảnh bên dưới nó.

Tôi có thể đã nhớ được một số sự kiện thậm chí vào trước lúc đó, nhưng tôi đã không nhận ra chúng vào thời điểm đó. Hay đúng hơn, tôi đã không thể xác nhận tính xác thực của chúng. Tôi đã có rất nhiều giấc mơ liên quan đến đứa trẻ tựa thiên thần đó, nhưng trong tâm trí tôi, cậu ấy lại giống như một người bạn tưởng tượng mà tôi chỉ có thể gặp trong những giấc mơ hơn.

Sự hoang mang đã bao trùm lấy tôi vào lúc đó.

Riley không còn giống như một thiên thần nữa! Đó là điều đầu tiên đập vào mắt tôi. Vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy và cách mà cậu ấy trở thành anh hùng đã khiến tôi ngạc nhiên và bối rối. Chưa kể, tại sao cậu ta lại được gọi là "Anh hùng Allen?"

Allen là tên của tôi trong kiếp trước. Tôi có đôi mắt và mái tóc nâu, cũng như một khuôn mặt bình thường và không thể nào so sánh được với khuôn mặt thiên thần của Riley. Về cơ bản, tôi của bây giờ cũng trông giống như tôi đã từng trong kiếp trước.

Vì tôi đã không gặp cậu ấy trong một thời gian dài, vẻ ngoài lạnh lùng của Riley đã khiến tôi bị sốc nặng, đến mức mà tôi phải bắt đầu điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.

Có rất nhiều câu chuyện được viết về ngôi làng quê hương của anh hùng Allen. Tất cả đều chi tiết đến mức tôi thậm chí có thể đọc thuộc lòng từ A đến Z.

"Ngôi làng là một cảnh tượng khủng khϊếp vào thời điểm đó. Trước sự hung hãn và hành hung của con quỷ, mùi máu và khói bốc lên dày đặc trong không khí. Không một ai đến cứu giúp dân làng dù họ có la hét đến mức nào. Chúng ta có thể thấy rằng họ đã cố gắng sống sót một cách tuyệt vọng, nhưng điều đó thật sự vô ích. Quyết định rằng mình ít nhất là nên cầu nguyện cho sự an lạc của họ ở thế giới bên kia, chúng tôi đã đến thăm cây thánh giá trong nhà nguyện, thứ duy nhất còn sót lại sau trận hỏa hoạn. Nhưng trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, ở đó, chúng tôi đã thấy người anh hùng lặng lẽ thu mình lại, ôm chặt xác của một cậu bé quen thuộc trên tay."

Ông Kenneth đã viết ra những câu chuyện chi tiết nhất. Ông ấy đã từng là người dạy kiếm của chúng tôi. Cậu bé được nhắc đến có lẽ là tôi. Tuy nhiên, khi nghĩ về việc mình có thể đã chết vào khoảng thời gian đó, tôi hơi nghiêng đầu và cảm thấy có chút bối rối.

Ông Kenneth đương nhiên biết rằng người bạn thời thơ ấu của tôi là Riley và tôi là Allen, nhưng ông ấy chưa bao giờ nhắc đến tên chúng tôi dù chỉ một lần trong câu chuyện đó.

Ông ấy cũng không đề cập đến lý do vì sao mà Riley lại trở thành anh hùng, hoặc tại sao mà Riley bây giờ lại tự gọi mình là Allen.

Bóng đêm bao phủ toàn bộ tâm trí tôi khi tôi suy nghĩ về lý do của việc này. Nhưng tôi đã bỏ cuộc ngay sau đó.

Cách duy nhất để biết được những gì đã xảy ra sau cái chết của tôi là hỏi Riley. Nhưng cậu ấy và tôi hiện tại là hai con người hoàn toàn khác biệt.

Ngay cả khi tôi muốn hỏi ông Kenneth, trước tiên tôi nên xác nhận xem đây có phải là những ký ức thực sự từ kiếp trước của tôi hay không. Nếu tôi chỉ đi dạo vào trụ sở của Hiệp sĩ đoàn và hỏi họ điều đó, sẽ không có gì lạ nếu họ giam giữ tôi.

Tính cách lạnh lùng của Riley cũng khiến tôi lo lắng. Chắc hẳn cậu ấy đã phải trải qua nhiều trận chiến rất gay go nên cậu ấy mới có thể có được sự thay đổi triệt để như vậy. Tôi đã mua tất cả các tờ báo có đề tên Riley. Và khi tôi đọc về những trận chiến mà cậu ấy đã tham gia, trái tim tôi như thắt lại.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy tin tức nóng hổi về việc cậu ấy đánh bại Quỷ Vương, tôi gần như đã rơi nước mắt vì cậu ấy đã khiến tôi ngạc nhiên như thế nào. Riley đã làm việc chăm chỉ như vậy… Cậu ấy thật tuyệt vời. Vâng, đó là một điều đương nhiên.



Bốn năm đã trôi qua kể từ lúc đó.

Đó có thực sự là những ký ức từ kiếp trước của tôi không? Cho đến ngày nay, tôi vẫn không biết. Nhưng bây giờ, tôi sống như Ilya, con trai của chủ một quán rượu.

Hay tôi nên nói, Allen và Ilya giống như hai mặt của một đồng xu. Cả hai đều là tôi.

Mặc dù bây giờ tôi có thể là Ilya, tôi vẫn mong chờ sự kiện đánh dấu sự trở lại của Riley, nơi tôi có thể thoáng nhìn thấy cậu ấy. Tôi cũng muốn đến thăm mộ của dân làng vào một ngày nào đó.

Và để làm được điều đó, thì tôi phải chắc chắn rằng mình đã chuẩn bị tốt.

Một khi tôi trở về nhà, tôi đã làm một số việc vặt. Nâng ghế, quét sàn và lau bàn làm việc. Tôi cũng đã kiểm tra kho tiền lẻ của chúng tôi.

À, tôi cũng phải viết menu lên bảng. Một món có thể truyền đạt sự ngon lành trong cách nấu ăn của cha và anh.

Có lẽ tôi nên viết một cái gì đó liên quan đến anh hùng? Một cái gì đó như, "Hãy cảm thấy như anh hùng! Nếm thử món ăn quê cậu ấy nấu chưa blah blah?"

Sau khi cuộc diễu hành trở về, sẽ tuyệt vời làm sao khi làm món ăn đó với rau vụn? Món mà tôi từng ăn ở cô nhi viện?

Tôi cảm thấy ổn với việc ăn bất kỳ loại rau nào. Không quan trọng chúng già hay gần thối. Sau khi loại bỏ những phần hư hỏng, tôi chỉ cần rắc một ít hạt Kieri lên và chúng sẽ trở nên ngon hơn.

Thêm hạt Kieri nghiền vào bất kỳ công thức nào đều có thể làm nổi bật hương vị bí mật của nó, mang đến cho món ăn một hương vị ngon miệng độc đáo.

Bởi vì mọi người đều nghĩ hạt giống Kieri chỉ là cỏ dại, vì vậy họ đã để tôi hái bao nhiêu tùy thích. Nhưng khi trở lại trại trẻ mồ côi, chúng lại là báu vật vô giá.

Hồi đó, tôi đã bắt gặp một số con chim ăn những hạt đó. Tôi đi đến kết luận rằng chúng có thể ăn được và thử nấu ăn với chúng. Ngay cả bản thân tôi lúc đó cũng cảm thấy xấu hổ vì sự kém cỏi của mình. Tuy nhiên, nó sẽ là một lời nói dối nếu như tôi nói mình không muốn được khen ngợi về phát hiện này.

Vâng, đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi được ăn nó. Đó là lý do tại sao tôi muốn nếm thử nó một lần nữa.