Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tàn cuộc trong bếp giao cho Triệu Kha với Tống Sơ Toàn, Lý Ngật Chu đưa Hứa Nguyên Hách và Phương Nam Chi đi bôi thuốc.

Khi chuyện trong bếp đột nhiên xảy ra, Lý Ngật Chu vừa hay đứng cách đó không xa nên tất nhiên anh nhìn thấy mọi chuyện, anh thấy Phương Nam Chi bình tĩnh tiến lên phía trước đón lấy chảo dầu vẫn còn đang bốc cháy rồi dập tắt lửa.

Quen biết cô một khoảng thời gian rồi, thực ra ấn tượng cô để lại cho anh là một người mềm mại, ít nói, điềm đạm, dịu dàng, rất hướng nội, nhưng không ngờ ở tình huống vừa rồi cô lại to gan đến thế.

Lý Ngật Chu lấy thuốc mỡ từ trong hộp thuốc ra đưa cho người bên cạnh: “Bôi lên vị trí miệng vết thương là được rồi.”

Phương Nam Chi cúi đầu vâng một tiếng.

“Ngoài tay ra còn có chỗ nào khác bị bắn vào không?” Anh hỏi.

“… Không còn nữa.”

Lý Ngật Chu nói: “Gặp chuyện nguy hiểm như vừa rồi, lần sau nhớ trốn xa một chút.”

“Không sao, trước đây lúc nấu ăn ở nhà em cũng thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, đậy nắp lên là ổn rồi.”

Lý Ngật Chu khựng lại: “Ở nhà em thường xuyên nấu cơm sao?”

Phương Nam Chi thành thật nói: “Lúc nhỏ thì hay nấu bởi vì ông bà nội thường làm việc bên ngoài.”

Lý Ngật Chu biết hoàn cảnh trong nhà Phương Nam Chi, không phải do anh hóng hớt mà là bên cạnh anh có người chuyên hóng chuyện như Triệu Kha, cậu ta ngày ngày lảm nhảm bên tai, anh khó mà không nghe thấy những chuyện đó.

Còn về Phương Nam Chi, anh nghe được từ chỗ Triệu Kha là nhà cô phất lên sau một đêm, trước đó cô là cô gái nghèo khổ sống trong một thị trấn nhỏ, vô cùng đáng thương.

Bây giờ nghe cô nói vậy lại càng giống như chứng thực những lời nói ấy.

Bảo sao cô lúc nào cũng ngoan ngoãn như thế.

Anh nhìn cô thêm lần nữa: “Bôi nhiều một chút cho nhanh khỏi.”

“Vâng.”

Lý Ngật Chu nhìn cô bôi xong rồi mới đưa thuốc qua cho Hứa Nguyên Hách đang ngồi trong phòng khách.

Hứa Nguyên Hách nhíu mày bôi thuốc.

Lý Ngật Chu ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Cá còn ăn được không?”

Hứa Nguyên Hách: “Sao không ăn được?”

“Cháy đen xì rồi, ai ăn, cậu ăn à?” Lý Ngật Chu dựa về phía sau, dáng vẻ giống như nghe chuyện cười, hiếm khi nhìn anh lại có chút ngứa đòn: “Dù sao thì tôi cũng không ăn.”

Thuốc mỡ mát lạnh, Hứa Nguyên Hách chậc một tiếng, cười mắng: “Mẹ kiếp… Thích ăn thì ăn.”

“Suýt nữa đốt cháy phòng bếp nhà tôi, cậu thực sự từng làm món đó ở nhà rồi hả?”

“Từng làm một lần, không tin cậu hỏi Hứa Đình Ưu xem có phải nó đã từng ăn rồi không.”

Hứa Đình Ưu đứng đó không xa sững người: “Anh, anh nấu lần nào, nấu bao giờ thế?”

Mặt Hứa Nguyên Hách nổi vạch đen: “Trí nhớ của em không kém đến mức ngay cả chuyện của hai năm trước cũng không nhớ nổi đâu nhỉ?”

Nhưng Hứa Đình Ưu thực sự không nhớ.

Lý Ngật Chu cười nhạo: “Chắc là khó ăn đến mất trí nhớ?”

Hứa Nguyên Hách: “… Mẹ nó.”

Lý Ngật Chu cười đến nỗi không dừng lại được.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Phương Nam Chi thấy dáng vẻ này của anh, dáng vẻ lúc anh ở cùng bạn bè, không đứng đắn mà gợi đòn còn có chút xấu xa.

Ánh mặt trời lúc chiều tà không chói mắt, dư quang xuyên qua cửa sổ chiếu rõ tâm tính người thiếu niên.

Phương Nam Chi đứng gần đó, mu bàn tay lành lạnh, trái tim lại nóng bừng, thình thịch, thình thịch, có xu thế đập nhanh hơn.

Cô tự nhủ đừng nhìn anh quá lâu, nhưng cô lại không thể dời tầm mắt.

Cô thích người thiếu niên vô cùng dịu dàng này, cũng bị hấp dẫn bởi sự chân thật và thoải mái của anh.

— —

Cuối cùng con cá kia của Hứa Nguyên Hách cũng không thể ăn được, ức bò hầm khoai tây và cà chua của Phương Nam Chi trở thành tác phẩm nhận được nhiều lời khen ngợi nhất trên bàn ăn.

Tám người quây quần quanh chiếc bàn, món hết nhanh nhất chính là ức bò hầm khoai tây với cà chua.

“Hết rồi à? Không còn một tí thịt nào sao?” Hứa Nguyên Hạo cầm thìa dùng chung đảo điên cuồng: “A… Mọi người không để lại cho em trai chút nào à.”

Hứa Nguyên Hách xem thường nhìn cậu ta: “Một nồi như vậy, một mình em ăn bao nhiêu rồi còn không biết xấu hổ mà nói sao.”

Hứa Nguyên Hạo: “… Vậy em ăn nước sốt.”

Nước sốt ức bò khoai tây ăn với cơm cũng rất tuyệt, Hứa Nguyệt Hạo ăn hết thêm một bát cơm nữa.

“Đàn em, món này em làm thế nào vậy, sao còn ngon hơn cả món mà anh ăn ở nhà ăn vậy, rất tốn cơm đó.” Triệu Kha nói.

Phương Nam Chi hơi ngại: “Cũng chẳng có gì… Chắc là do em nấu cơm lâu rồi, mọi người đều đang đói nên mới thấy nó ngon thôi ạ.”

Mọi người đều đang đói là sự thật, nhưng món này Phương Nam Chi nấu rất ngon cũng là sự thật.

Triệu Kha: “Đừng khiêm tốn, vậy sao những món khác đều chưa ăn hết, đúng không Sơ Toàn?”

Tống Sơ Toàn xua tay: “Đúng đấy, món khoai tây sợi xào này của tôi mọi người có gắp mấy đâu.”

“Gắp rồi, chị Sơ Toàn, em ăn mấy lần rồi.” Hứa Nguyên Hạo nói.

Tống Sơ Toàn giơ ngón cái với cậu ta: “Vẫn là A Hạo ngoan, đàn em, món này em làm thế nào vậy, dạy chị đi, lần sau chị có thể làm thử ở nhà, thực sự ăn rất ngon đó.”

“Dạ.”

“Vậy chúng ta kết bạn WeChat đi, em gửi cách làm cho chị nhé.”

Phương Nam Chi ngẩn ra: “Dạ? Vâng, được ạ.”

Phương Nam Chi lấy điện thoại ra, đưa mã QR cho cô ấy.

Sau khi trải qua vụ cháy vừa rồi, Triệu Kha cảm thấy cô gái Phương Nam Chi này rất giỏi, hơn nữa cô còn là bạn tốt của Hứa Đình Ưu nên anh cũng thuận miệng nói: “Kết bạn với anh nữa, sau này mấy hoạt động tập thể như này, anh sẽ gọi em, trong số những người ngồi quanh cái bàn này thì em nấu ăn ngon nhất.”

Hứa Đình Ưu: “Ồ, anh chỉ nhìn vào cô ấy nấu ăn ngon nên mới gọi người đến chứ gì, anh làm vậy thì ai thèm đến hả.”

“Có đâu?! Không phải anh xem đàn em như bạn bè sao! Hơn nữa sống gần nhau như thế, sau này có gì ngon cũng ăn cùng nhau, như vậy tốt biết bao.”

Triệu Kha ấm ức nói: “Được không đàn em?”

Phương Nam Chi buồn cười, cô khẽ nở nụ cười: “Được chứ ạ.”

“Thôi được rồi.” Hứa Đình Ưu nói: “Vậy mọi người đều kết bạn WeChat đi, Liễu Liễu đến thành phố Hàng Châu chưa lâu, bạn bè cũng ít, sau này cùng lùi cùng tiến, quan tâm nhau một chút, anh, để em cho mọi người WeChat của cô ấy.”

Bề ngoài Hứa Đình Ưu tùy tiện, tính tình cũng không tốt lắm, nhưng thực ra bên trong cô ấy vô cùng tinh tế, biết Phương Nam Chi ở trường cũng giống cô ấy, chẳng có bao nhiêu bạn bè. Đương nhiên, bản thân cô ấy là khinh thường làm bạn với loại người như Chương Lam Lam, nhưng Phương Nam Chi không như vậy, cô quá hướng nội, cũng rất dễ bị bắt nạt.

Hứa Đình Ưu không nhìn nổi người bạn mà cô ấy nhận định lại đáng thương như thế.

Hứa Đình Ưu lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi WeChat, Phương Nam Chi ngại muốn chết, người khác chủ động kết bạn là một chuyện, “ép” người ta kết bạn lại là chuyện khác!

Hơn nữa, người bị ép còn có Lý Ngật Chu, mặc dù cô đến nhà anh mấy lần rồi nhưng cô hoàn toàn không dám kết bạn WeChat với người ta.

“Cũng, cũng không cần đâu…” Cô kéo tay Hứa Đình Ưu, mặt cũng đỏ lên.

Vừa mới dứt lời, điện thoại để trên bàn đã vang lên một tiếng, thông báo có yêu cầu kết bạn WeChat.

Hứa Đình Ưu đã nói vậy rồi, hơn nữa cũng có người kết bạn rồi.

Dường như Lý Ngật Chu nhìn ra được sự lúng túng của cô, anh nói: “Thêm đi, vừa hay sau này em có thể giống đám Đình Ưu, có gì không biết thì trực tiếp gửi tin nhắn cho anh.”

Phương Nam Chi không nói nữa, chậm rãi gật đầu.

Sau đó lại có thêm hai, ba,… thông báo nữa, Hứa Nguyên Hách và Hứa Nguyên Hạo cũng gửi kết bạn cho cô.

Đây giống như một tín hiệu, cô có bạn bè ở Hàng Châu, rất nhiều người, cô sẽ không còn cô đơn nữa.

Đến tận lúc ăn cơm xong, trên đường về nhà, Phương Nam Chi vẫn còn cảm giác lâng lâng, không chỉ vì có rất nhiều người tiếp nhận cô, mà còn vì không lâu trước đó, cô đã trở thành bạn tốt trên WeChat với Lý Ngật Chu.

Vừa rồi lúc ở nhà anh, cô không dám mở ảnh đại diện và vòng bạn bè của anh ra xem, vừa ra khỏi nhà anh, cô đã không đợi được nữa, rất muốn xem thử.

Vài phút sau, mấy người đi tới cửa nhà họ Hứa, Hứa Đình Ưu chào tạm biệt xong thì vào nhà cùng Hứa Nguyên Hạo, Phương Nam Chi quay người muốn đi, đột nhiên Hứa Nguyên Hách gọi cô lại.

“Này.”

“Dạ?” Phương Nam Chi quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Mặt Hứa Nguyên Hách lạnh tanh, hình như anh muốn nói điều gì đó, chắc là lời tạm biệt.

“Cảm ơn nhé.”

Phương Nam Chi sửng sốt: “Cái gì ạ?”

“Hôm nay ở phòng bếp, cảm ơn.”

“À… Không có gì.”

Hứa Nguyên Hách ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa rồi xoay người vào nhà.

Phương Nam Chi đứng ngây ra đó một lúc, đây chắc là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ “hiền lành” của Hứa Nguyên Hách.

Rất mới mẻ.

— —

Sau khi quay về phòng, Phương Nam Chi mở điện thoại rồi vào xem vòng bạn bè của Lý Ngật Chu, ảnh đại diện của anh hình như là một bộ phận kiến trúc nào đó, kiến trúc ấy màu xám trắng, góc cạnh rõ ràng, phía sau là bầu trời xanh thẳm.

Mở vòng bạn bè ra, nội dung bên trong không nhiều, bài đăng gần nhất là chia sẻ bài viết của một tài khoản chính thức, sau khi Phương Nam Chi ấn vào mới biết nội dung cũng là liên quan đến kiến trúc, cô đọc một lượt bài viết rồi theo dõi tài khoản chính thức đó.

Thế là dưới trang chi tiết của tài khoản đó xuất hiện một dòng: Có một người đang theo dõi bạn.

Phương Nam Chi nhìn dòng chữ ấy vài giây, trong lòng như nở hoa, vui không chịu được.

Giống như cô và anh có một nhóm chung, một cứ địa nhỏ bé không ai biết.

Sau đó cô xem vòng bạn bè của Tống Sơ Toàn, khác với vòng bạn bè nhàm chán của Lý Ngật Chu, của cô ấy vừa phong phú vừa đặc sắc.

Cô ấy biết đàn piano, có cả giấy chứng nhận thi qua cấp. Cô ấy thích ăn đồ ngọt, tần suất xuất hiện ở các tiệm cà phê, trà chiều rất cao.

Cô ấy rất tự tin, cũng rất xinh đẹp, có rất nhiều ảnh tự sướиɠ và ảnh chụp toàn thân…

Cô gái như vậy, ai lại không thích chứ.

Phương Nam Chi cũng không buồn nữa, chỉ âm thầm hi vọng, có lẽ một ngày nào đó, cô cũng có thể trở nên giống với cô ấy.

Có điều hy vọng cũng chỉ là hy vọng, trên con đường này vẫn còn rất nhiều khó khăn.

Ví dụ như… Thời gian gần đây cô phát hiện ra, cân nặng của cô lâu rồi không thay đổi.

Đến trạng thái cân bằng rồi.

Trạng thái cân bằng là thứ làm người ta khó chịu, Phương Nam Chi lại dành ra thời gian một tuần để nghiêm túc vận động nhưng vẫn không thể lay chuyển được nửa phân.

“Liễu Liễu, đến sân thể dục xem không?” Hôm nay, Hứa Đình Ưu đi từ bên ngoài vào, vỗ vai cô.

Lúc này, trong phòng học chỉ có lác đác vài người, những người khác đều đã đi tới sân thể dục.

Hôm nay là ngày đầu tiên của đại hội thể thao mùa xuân của trường, Phương Nam Chi không tham gia bất kỳ hoạt động gì, cũng không muốn đi xem thi đấu, cho nên cô giống với vài bạn học sinh khác, ngồi trong lớp làm đề.

Phương Nam Chi hỏi: “Không phải cậu nói chẳng có gì đáng xem, còn muốn trốn khỏi trường để về nhà sao?”

Hứa Đình Ưu: “Vốn dĩ vừa nãy định về nhà rồi, nhưng trên đường lại gặp Triệu Kha, anh ấy hỏi tớ có đến sân thể dục xem thi đấu không, đây là lần tham gia thi đấu cuối cùng của khối mười hai bọn họ trong năm nay rồi.”

“Vậy à… Nhưng tờ đề này tớ còn chưa làm xong. Tớ không đi đâu, cậu đi xem đi.”

“Chưa làm xong cũng có sao đâu, không phải được nghỉ ba ngày sao, lát nữa làm sau.” Hứa Đình Ưu nói: “Cuộc thi cuối cùng của anh Ngật Chu với anh tớ đấy, tớ phải cho họ chút mặt mũi chứ, đi xem đi.”

Đầu bút Phương Nam Chi dừng lại một chút: “Anh… Các anh ấy đều tham gia à?”

“Đúng vậy, vì thế Triệu Kha mới gọi tớ tới xem.” Hứa Đình Ưu kéo cô: “Được rồi mà, đừng làm nữa, đi xem đi, tiện thể phơi nắng luôn, cứ ngồi mãi trong phòng chán chết mất.”

Phương Nam Chi thuận thế để cô ấy kéo dậy: “Ừm… Được rồi, vậy đi thôi.”

Hứa Đình Ưu vốn tưởng rằng phải nói một lúc nữa cô mới đi, không ngờ đột nhiên cô dễ nói chuyện như vậy: “Hả? Vậy được, đi thôi, chúng ta đi ăn uống ké.”

Hôm nay sân thể dục cực kỳ náo nhiệt, khán đài và bên ngoài đường chạy đều có người đứng hoặc ngồi bao quanh, chỗ của các lớp đều được phân chia tốt.

Lớp 12/7 có vị trí trên khán đài, Hứa Đình Ưu dựa theo chỉ dẫn của Triệu Kha dắt theo Phương Nam Chi đến chỗ lớp cậu ta rồi trực tiếp kéo Phương Nam Chi ngồi xuống phía trước hàng luôn.

Học sinh lớp mười ngồi vào chỗ học sinh lớp mười hai đáng lẽ sẽ kỳ lạ, nhưng vì người đến là Hứa Đình Ưu nên tất cả mọi chuyện đều hợp lý.

Bởi vì cả lớp đều biết cô ấy, cũng biết anh trai cô ấy là Hứa Nguyên Hách. Cho nên mọi người đều rất thân thiện với cô ấy, thấy cô ấy đến còn lấy một ít nước với đồ ăn vặt đưa qua, nhân tiện cũng đưa cho Phương Nam Chi.

“Sôcôla, ăn chút đi.”

Phương Nam Chi: “Không ăn đâu, đang giảm cân.”

Hứa Đình Ưu kinh ngạc: “Chỉ là một miếng sôcôla thôi mà.”

Phương Nam Chi kiên quyết lắc đầu.

Hứa Đình Ưu bội phục giơ ngón cái với cô: “Được, vậy tớ ăn.”

Thực ra Phương Nam Chi cũng thèm lắm nhưng cô cố nhịn lại, một miếng cũng không ăn.

Bởi vì trong trạng thái ổn định quá lâu rồi, cô muốn dứt khoát hơn, vận động không được thì ăn kiêng, nhất định phải vượt qua thời kỳ cân bằng này.

Trước đây, cô từng thề giảm cân thì sẽ không dùng cách ăn kiêng nữa bởi vì không tốt cho sức khỏe.

Nhưng lần này cô muốn nhanh chóng hoàn thành.

Vội vàng cũng không phải vì lý do gì khác mà chỉ vì trong lòng cô đột nhiên có một hy vọng nho nhỏ.

Cô hy vọng trước khi anh tốt nghiệp, rời khỏi nơi này, cô có thể xinh đẹp một lần.
« Chương TrướcChương Tiếp »