Nghe vậy bọn họ liền trở nên kích động, Bách Điền vội chạy tới: "Sao lại mất tích?"
Phó Từ cúi đầu: "Đều tại tôi, lúc nãy vốn dĩ không nên để Tô Nguyệt đi về một mình."
Sở Tiêu thấy thế vội lấy điện thoại ra gọi thử một cuộc, giọng nữ máy móc vang lên "Thuê bao quý khách vừa gọi...", sắc mặt tất cả mọi người trở nên nghiêm trọng, không nghĩ tới chỉ đến đây quay vài ngày đã xảy ra sự cố...Đặc biệt là Vĩ Thành, anh ta là người đề xuất đến đây...bây giờ có một người mất tích, hậu quả không biết trước được.
Tống Lập Thành trấn an: "Chúng ta chia nhau ra đi tìm, một nam một nữ."
Thời gian trôi qua từng chút một, trời ngày một tối...nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng Tô Nguyệt đâu, Trương Tân Nghiên nóng nảy chửi thầm một câu "Mẹ nó, đúng là phiền phức."
Bạch Gia Thi cố gắng giữ bình tĩnh, nhỡ đâu Tô Nguyệt thật sự có chuyện gì vậy chắc chắn sẽ rất phiền phức...Mặc dù cũng không phải lỗi của bọn họ nhưng đến cùng Tô Nguyệt cũng ở cùng chương trình, trách nhiệm ít nhiều cũng phải chịu.
Nhưng điều mà Bạch Gia Thi lo lắng nhất đó là nếu nữ chủ mất tích vậy thì dàn hậu cung của cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, đến lúc đó phiền toái không nhỏ.
Suy nghĩ miên man, không chú ý tới dưới chân đã dẫm phải một hòn đá, Tống Lập Thành mắt nhanh tay nhẹn đỡ được cô, cau mày trách cứ: "Sao lớn như vậy rồi không biết cẩn thận."
Bạch Gia Thi cười trừ, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi: "Địa hình hiểm trở quá. Cảm ơn tiền bối."
Tống Lập Thành bất đắc dĩ thở dài, kéo cô vào sát người: "Theo sát anh."
Bạch Gia Thi khẽ rung động trong phút chốc, nhưng mau chóng lấy lại tinh thần...đây không phải là là lúc "cảm nắng".
Cô trấn tĩnh lại bản thân, miệng hô to: "Tô Nguyệt! Cô ở đâu?"
"Nghe thấy thì hô lên! Tô Nguyệt."
Bạch Gia Thi hét muốn khàn giọng, đi được nửa đường gặp Trương Tân Nghiên: "Tìm thấy chưa?"
Bạch Gia Thi lắc đầu bất lực: "Không thấy."
"Vậy chúng ta đi tìm tiếp, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Bạch Gia Thi cảm giác đôi chân sắp không còn là của mình, đường đi bình thường đã đủ mệt, đây còn là đường gập ghềnh hiểm trở...thân thể nguyên chủ yếu như vậy, thật sự muốn chết.
Nửa giờ sau, Trương Tân Nghiên tìm được Tô Nguyệt đang ngủ ở gốc cây bên kia, vội đi qua đánh thức cô ta.
Tô Nguyệt không ngờ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy. Cô ta chỉ muốn trốn một chút, đợi Phó Từ phản ứng ra sẽ hối hận rồi đi tìm mình...nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy, không biết khi nào đã ngủ quên.
Cô ta áy náy cúi đầu xin lỗi, Trương Tân Nghiên đi tìm cả buổi tối tức đến khuôn ngực phập phồng, mọi người vất vả đi tìm cô ta còn cô ta thì hay lắm, trốn ở đây ngủ.
Sở Tiêu vội vàng nhắn tin thông báo.
Lúc mọi người tới nhìn thấy Tô Nguyệt cũng cực kì tức giận, nghe thấy Trương Tân Nghiên mắng cô ta:
"Não cô bị gì vậy? Cô có biết vì bản thân mình ngủ quên mà mọi người phải đi tìm cô suốt cả buổi tối không?"
Tô Nguyệt biết mình đuối lí, chỉ đành nhận sai: "Xin lỗi mọi người, em không ngờ lại xảy ra chuyện như thế."
"Chỉ vì một cái không ngờ của cô mà gây ra biết bao nhiêu phiền toái cho mọi người!" Phó Từ chán ghét nhìn chằm chằm cô ta nói.
Nếu là bình thường Vĩ Thành và Bách Điền sẽ khuyên vài câu, nhưng chuyện ngày hôm nay thật sự quá đáng, bọn họ cũng không rảnh hơi nói giúp cho người như vậy.
"Hừ, đúng là xui xẻo, đợi Thi Thi và anh Thành tới liền về." Trương Tân Nghiên khoanh tay lại không so đo với cô ta nữa.
Bên này Bạch Gia Thi nhận được thông báo, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chân cô thật sự đi không nổi nữa rồi.
Tống Lập Thành im lặng đi tới phía trước, cúi người xuống ý muốn cô leo lên người mình. Bạch Gia Thi hơi ngại, nhưng nghĩ lại chân cô cũng không trụ được bao lâu liền ngoan ngoãn leo lên người anh.
"Lại làm phiền anh rồi."
"Không có gì."
Cô không nghĩ tới lưng anh lại vững chãi như vậy, rất an toàn...
Tống Lập Thành ngửi được mùi hương dịu ngọt từ cơ thể cô, thỉnh thoảng còn có vài lọn tóc lướt qua mặt chọc cho trái tim anh ngứa ngáy...
Trong lòng không khỏi cảm khái cơ thể của cô gái nhỏ thật sự rất nhẹ, nhẹ đến mức anh không có cảm giác là mình đang cõng người. Sau này nhất định phải bồi bổ nhiều hơn...
Đột nhiên khuôn mặt anh đỏ ửng, bởi vì lúc nãy có thứ mềm mãi dán vào lưng anh, mang đến xúc cảm vô cùng tốt.
Anh ho khan hai tiếng.
Bạch Gia Thi tưởng mình hơi nặng: "Nếu mệt thì thả em xuống ở đây, em tự đi được."
"Không có, cứ nằm yên ở đấy."
Bạch Gia Thi bĩu môi, bá đạo như vậy!
"Nhóc con ôm chắc vào, cẩn thận ngã." Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, nhưng lại rất dễ nghe, giống như có dòng điện truyền vào tai Bạch Gia thi, theo máu dung nhập vài trái tim, cô không chịu được mà hắng một tiếng.
"Nhóc con gì chứ!"
Anh cười thầm: "Không phải sao?"
"Mới không phải." Bạch Gia Thi chu môi phản bác.
"Phải mà!"
"Không phải!"
"Anh không so đo với nhóc nữa." Tống Lập Thành nhịn cười trêu chọc cô gái nhỏ.
"Đã bảo không phải rồi..." Cô hậm hực trong lòng.
....
Con đường âm u hẻo lánh bởi vì hai người họ mà trở nên huyên náo không còn vẻ hiu quạnh thường ngày.