"Chào mọi người, tôi tên là Khuynh Thành, đến từ thành phố B, năm nay hai mươi ba tuổi."
"Chào Khuynh Thành, có thể mở mũ ra không? Nếu không chúng tôi đều không nhìn thấy khuôn mặt của cô." Giám khảo thứ hai mỉm cười mở miệng.
Toàn bộ ánh đèn liền tập trung vào người đang đứng trên sân khấu, hơi thở xung quanh lập tức hồi hộp, ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn vào cô, có mong chờ, có hồi hộp.
Sau khi rời khỏi sân khấu, trong lòng của Tả Phi Phi rất khác với mọi người ở hiện trường, trong lòng cô rất phức tạp.
Hôm nay danh sách trúng tuyển chỉ có một trăm người thôi, nói cách khác, một người nữa trúng tuyển, thì tỉ lệ bị loại của cô càng cao, vừa nghĩ đến đây, cảm giác vui sướиɠ trong lòng liền biến mất.
Cô nhìn chằm chằm vào người đứng giữa sân khấu không chớp mắt, thấy đối phương từ từ nâng tay lên cầm chiếc mũ trên đầu, sau đó xốc mũ lên, tóc dài đen mượt liền tung bay trước tầm mắt của mọi người, theo tóc đen, chủ nhân của mái tóc từ từ ngẩng đầu, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mắt mọi người.
Cô gái đứng trên sân khấu, mắt ngọc mày ngài, không trang điểm nhưng nhan sắc vẫn sáng chói như ánh mặt trời, mắt đen linh động nhìn phía dưới, sáng rực như ánh bình minh, môi đỏ răng trắng, lúm đồng tiền tinh xảo như ẩn như hiện, trong đôi mắt mê hoặc lại có một chút đáng yêu.
Ngón tay trắng nõn khẽ vuốt tóc, trong hiện trường sân khấu, tất cả hành động của mọi người, đều nhìn theo cô, bị đả kích không nhẹ.
Nếu như lúc này sau lưng cô xuất hiện một khu rừng rậm rạp, thì tất cả mọi người sẽ cho rằng cô là tinh linh của khu rừng.
Tiếng nói lẩm bẩm của giám khảo thứ ba vang lên trong không gian yên tĩnh của sảnh lớn: "Thật sự là người như tên, khuynh quốc khuynh thành."
Theo câu nói này, mọi người từ từ lấy lại tinh thần.
Ba người giám khảo tràn đầy mong chờ nhìn về cô gái khuynh thành trước mặt.
Giám khảo nói lần nữa: "Khuynh Thành, hôm nay cô muốn biểu diễn tài nghệ gì?"
Thật ra cho dù không có tài, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này, cô gái này hoàn toàn có thể được chọn vào.
Phải biết rằng trong giới giải trí, cho dù tài cán của mấy người có tốt đến đâu, mà không có một gương mặt sáng rỡ, thì mấy người sẽ mãi mãi không lên đời.
Khán giả chính là như vậy, mãi mãi hâm mộ những nữ minh tinh xinh đẹp, còn nam thì càng đẹp trai càng tốt.
Dưới ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, Khuynh Thành hơi tiến về phía trước một bước, cằm thon dài nâng lên, khóe miệng hơi nhếch, nợ nụ cười mê hoặc, tập kích trái tim của tất cả mọi người trong hiện trường phát sóng.
Đẹp, rất đẹp.
Đây là tiếng nói trong tim của mọi người.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, giọng nói dễ nghe của Khuynh Thành từ từ vang lên trên sân khấu: "Tôi mang đến cho mọi người màn biểu diễn múa kiếm."
Mọi người nghe xong liền kinh ngạc, ba vị giám khảo lập tức hứng thú, giám khảo thứ hai mở miệng nói trước:
"Cho đến bây giờ, tôi chỉ thấy phụ nữ xinh đẹp không đánh đàn thì khiêu vũ, chưa thấy cô gái xinh đẹp nào múa kiếm cả, tôi rất mong chờ thưởng thức màn biểu diễn của cô, Khuynh Thành."
Nhân viên lấy đạo cụ múa kiếm đến rất nhanh.
Cô nhẹ nhàng nhận đạo cụ múa kiếm trong tay nhân viên, nói nhỏ: "Cảm ơn."
Liền làm cho nhân viên đưa đạo cụ, mặt đỏ đến tận mang tai, bối rối chạy xuống sân khấu, trên sân khấu, trong mắt cô gái xinh đẹp hiện lên một chút vô tội, càng làm cho người ta có thiện cảm.
Mọi người chăm chú nhìn như si như say.