Nam Lạc Kỳ vừa dứt lời, Khuynh Thành mở miệng nói nhỏ lần nữa: "Lạc Lạc."
Một tiếng Lạc Lạc, đánh tan tất cả tự chủ của Nam Lạc Kỳ, anh trực tiếp đè cô xuống ghế sofa, cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mà anh đã thèm rất lâu lần nữa.
Hơi thở nóng bỏng phát ra không thể nào ngăn cản.
Khi cảm nhận người dưới thân phối hợp, một chút tự chủ cuối cùng của Nam Lạc Kỳ bị sụp đổ, anh chỉ ước gì có thể hòa tan cô vào xương máu của mình, động tác trên tay vẫn dịu dàng như cũ.
Nhẹ nhàng bế người trên ghế sofa lên, từng bước đi vào hướng phòng ngủ, lúc này trong đầu Nam Lạc Kỳ rất thanh tỉnh, nhưng anh chỉ biết một chuyện, cô gái nằm trong ngực này thuộc về anh, cho dù khi cô tỉnh lại sẽ oán giận anh, nhưng anh vẫn sẽ không bỏ qua giờ khắc này.
Một màn mây mưa trong phòng từ xế chiều cho đến khuya, cho đến khi cả hai đều không còn sức lực, mới ôm nhau ngủ một giấc đến sáng.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua màn cửa, chiếu rọi trên giường to lớn, trên giường, Nam Lạc Kỳ đã sớm tỉnh lại sau một đêm cực khổ cần mẫn hoạt động, bình thường, anh sẽ đến trường học, nhưng hôm nay, anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn tiếp tục ôm người trong ngực, ngủ một lát.
Anh đang đợi, chờ đợi người trong ngực tỉnh lại, chờ phản ứng sau khi tỉnh lại của cô, cho dù cô có phản ứng gì, anh đều không cho phép cô lùi bước, cô phải ở bên cạnh anh, anh đã không đợi kịp nữa.
Trong sự chờ đợi của Nam Lạc Kỳ, cuối cùng người trong ngực anh cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Chưa hoàn toàn mở to mắt, cảm giác đầu tiên của Khuynh Thành là đau, xương cốt toàn thân như bị máy ủi cán qua, làm cho cô cảm thấy cơ thể không còn là của cô nữa, còn nữa, phía dưới đau rát, trong lòng cô hoảng sợ, nhanh chóng mở mắt ra.
Đôi mắt to xinh đẹp nhìn xung quanh phòng một vòng, không sai nha, đây là phòng của cô, đột nhiên cô cảm thấy có chỗ không thích hợp. Chuyện gì đã xảy ra, cô cảm giác trên eo có một thứ ấm áp không thuộc về mình, từ hình dạng đến xúc cảm, có lẽ là cánh tay của một người đàn ông, Khuynh Thành đã không còn can đảm xem người đàn ông này là ai.
Cho đến khi một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang bên tai cô: "Thế nào, muốn tiếp tục làm rùa đen rụt đầu sao?"
Giọng nói quen thuộc, rất quen thuộc, cho dù cô quên hết tất cả giọng nói trên thế giới này cũng không bao giờ quên giọng nói của anh, nhưng mà cô rất nghi ngờ, chủ nhân của giọng nói này tại sao lại nằm trên giường của cô.
Khuynh Thành cũng không phải là trẻ con vô tri, cô rất rõ ràng tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nếu là người không quen biết, cùng lắm thì chỉ phủi mông rời đi, sau này không tiếp tục liên lạc với nhau nữa, nhưng mà hiện tại, hai người quen biết nhau như vậy, giả ngu là không thể nào.
Cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất, Khuynh Thành nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt của đối phương, khóe miệng hơn hơi nhếch lên tạo thành đường cong, nhẹ giọng chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Sáng? Nam Lạc Kỳ nhíu chặt lông mày, cô chỉ muốn nói cái này với anh thôi sao?
Cô gái bình thường gặp chuyện như vậy, không phải khóc thì cũng đều bảo đàn ông chịu trách nhiệm sao? Sao phản ứng của cô lại kỳ lạ như vậy.
Đáy lòng không vui, Nam Lạc Kỳ cũng không biểu hiện ra mặt, anh tiếp tục mở miệng giải thích: "Hôm qua em uống say, sau đó lôi kéo anh không thả, chuyện phía sau chắc em cũng biết hết rồi."
Biết? Biết cái gì? Mặt mũi Khuynh Thành tràn đầy mờ mịt.