Trong thời gian hai năm, hầu như ở bên cạnh Khuynh Thành luôn có một bạn học gọi là Nam Lạc Kỳ, nhưng mà hai người không phải là người yêu cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì.
Thời gian hai năm, hằng năm Nam Lạc Kỳ sẽ về nước một lần, bình thường sẽ đợi hơn nửa tháng, hoặc ngắn nhất cũng là nửa tháng, mỗi ngày người này đều gọi cho cô, cũng không có chuyện quan trọng gì, nói đúng hơn chỉ hỏi hôm nay đã làm cái gì.
Năm Khuynh Thành mười sáu tuổi, vào ngày giỗ của mẹ cô, cô ở nhà uống rượu một mình đến say mèm, đến tối Nam Lạc Kỳ quay về phát hiện cô say ngã trên mặt đất phòng khách, anh đau lòng ôm cô vào ngực, đồng thời thề bên tai cô: "Xin lỗi, xin lỗi, sau này, mỗi năm đến ngày này anh sẽ ở bên cạnh em, cho dù chuyện gì xảy ra."
Khi Khuynh Thành mười bảy tuổi, Nam Lạc Kỳ luôn nhớ kỹ ngày này, đã sớm sắp xếp để trống một ngày dành cho cô, sáng tỉnh dậy ra siêu thị mua thật nhiều rượu về, chờ anh gõ cửa phòng của Khuynh Thành, đối phương mới tỉnh dậy.
Mơ màng đứng trước cửa ra vào, Khuynh Thành không hiểu nhìn người trước cửa: "Anh đếm sớm như vậy làm gì?" Trong giọng nói còn có chút tức giận khi bị đánh thức.
Nam Lạc Kỳ không thèm để ý lửa giận của đối phương, ôm rượu tiến vào phòng.
Khi Khuynh Thành nhìn thấy Nam Lạc Kỳ lấy rượu trong bịch ra, đột nhiên im lặng.
Nam Lạc Kỳ thấy cô như vậy, liền đi đến ôm cô vào ngực, dịu dàng nói bên tai cô: "Thành Thành đừng khóc, hôm nay anh sẽ ở với em."
Một lúc lâu, anh mới nghe giọng buồn buồn trong ngực truyền ra: "Được."
Một ngày này, hai người đều tắt điện thoại, không đi đâu cả.
Cứ ngồi như vậy trên ghế sofa trong phòng khách, mỗi người uống một chai rồi một chai.
Mới giữa trưa, hai người đã uống hết rượu của Nam Lạc Kỳ mang đến, cũng gần như say mèm.
Tửu lượng của Nam Lạc Kỳ khá tốt, nhưng cũng uống đến nằm dài trên ghế sofa, vẫn may, xem như đầu óc còn minh mẫn, còn Khuynh Thành ở cạnh anh đã sớm uống say đến kêu to gọi nhỏ.
Nghiêng đầu, đôi mắt của Nam Lạc Kỳ dịu dàng nhìn khuôn mặt của người ở bên, khác với hai năm trước, khuôn mặt này đã bắt đầu trở nên xinh đẹp, không khó có thể tưởng tượng, qua mấy năm nữa, nhất định sẽ có thể mê hoặc vô số đàn ông.
Nghĩ đến một màn kia, Nam Lạc Kỳ cảm thấy trái tim mình như hít thở không thông, không được, anh canh giữ lâu như vậy, không phải chỉ vì có được lòng của cô, nhưng nhìn tình hình trước mắt, để cô gái ngu ngốc này nhận ra trái tim của anh hơi khó, xem ra nhất định anh phải cho cô một lời nhắc nhở trước rồi.
Ngay lúc Nam Lạc Kỳ suy nghĩ lung tung, Khuynh Thành đang im lặng liền mở miệng rêи ɾỉ, Nam Lạc Kỳ xích lại gần, cuối cùng cũng nghe rõ đối phương nói gì, cô đang gọi: "Lạc Lạc, Lạc Lạc."
Cũng hai chữ này, nhất thời làm ánh mắt của Nam Lạc Kỳ u ám, anh nhìn thật lâu vào đôi môi đỏ của cô, lập tức mạnh bạo hôn lên.
Mùi vị của môi đỏ tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh, tốt đẹp đến mức anh không nỡ buông ra.
Cho đến khi cả hai đều thở dốc anh mới buông người trong ngực ra, ánh mắt lưu luyến nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, vô cùng nhu tình.
Một bên gắng nhịn xuống xao động trong cơ thể, một bên lẩm bẩm: "Thành Thành, anh nên làm gì với em bây giờ? Tự chủ của anh với em ngày càng kém, thật sợ, có ngày sẽ trực tiếp ăn em vào bụng."