Quay lại hậu trường, Khuynh Thành cởi giày của mình ra, thấy rõ đế giày của mình bị dính một lớp gì đó bóng loáng, đây là cái gì?
Tay lấy một miếng, nhẹ nhàng vò, đưa lên mũi ngửi một chút, là sáp, lập tức cô liền nảy sinh nghi ngờ, tại sao dưới đế giày lại dính sáp, đôi mắt cô trầm xuống, nhanh chóng xoay người cầm lấy chiếc giày còn lại trên mặt đất, đế giày cũng dính không ít sáp, sân khấu được lát gạch trơn bóng, bằng phẳng dễ trượt, giày dính sáp, đi lại thì không có vấn đề, nhưng khi múa, chắc chắn sẽ bị té, người bị nhẹ thì động tác không khớp nhạc, người bị nặng có lẽ sẽ té ngay trên sân khấu.
Toàn bộ đôi mắt của cô lạnh xuống, xem ra chuyện này không đơn giản, nhưng mà cô không có bất kỳ manh mối nào, chỉ có thể đè ức hϊếp xuống đáy lòng.
Tổ này có mười người, cuối cùng là ai lén bôi sáp lên giày cô, hơn nữa là bôi khi nào.
Cô nhớ kỹ hôm nay cô luôn mang giày, khả năng duy nhất chính là có người đặt sáp trên mặt đất, để cô giẫm lên.
Trong đầu cô liền nhanh chóng nghĩ đến một chỗ, chính là chỗ ngồi trên sân khấu của cô, trước khi lên sân khấu, cô luôn ngồi ở chỗ đó không hề đi, chỉ có một lần đi vào nhà vệ sinh, cuối cùng gần chiều cô mới tiến vào trong phòng nghỉ một chút, thời cơ đổ sáp chính là thời gian cô đi vào nhà vệ sinh.
Đi đến chỗ ngồi lúc trước, Khuynh Thành ngồi xổm xuống quan sát kỹ trên mặt đất, đúng như dự đoán, có người đổ sáp lên mặt đất, nhưng chỗ ngồi xung quanh đều không có, chỉ có ở chỗ của cô.
Như vậy, cuối cùng là ai làm đây?
Làm chuyện như vậy, không thể là người quá lộ liễu, có lẽ là người ngồi sát bên cạnh cô, nhưng xung quanh có mấy chỗ, cụ thể là ai thì cô không biết.
Ngay tại khi Khuynh Thành đang cố gắng suy nghĩ, Tả Phi Phi liền đến bên cạnh cô nghi ngờ hỏi: "Khuynh Thành, cô đang làm gì vậy, vì sao nhìn chằm chằm một chỗ vậy, có rơi gì không?"
Chuyện chưa làm rõ ràng, Khuynh Thành cũng không muốn để quá nhiều người biết, cô liền ngẩng đầu lên nhìn Tả Phi Phi khẽ cười: "Không có gì, sắp đến lượt cô rồi, cố lên."
"Ừ ừ, tôi sắp lên sân khấu, vậy tôi đi trước."
"Ừm."
Tả Phi Phi nhảy một đoạn múa dân tộc, ban giám khảo đánh giá rất cao, mấy tuyển thủ phía sau cũng lần lượt biểu diễn xong, Khuynh Thành cảm thấy, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, lần này quán quân của tổ bọn họ chính là Tả Phi Phi.
Cuối cùng như dự đoán, ban giám khảo tuyên bố quán quân là Tả Phi Phi, tất cả mọi người đều chúc mừng, cũng không biết là thật lòng hay chỉ là mặt ngoài giả tạo, nhưng mà tất cả đều không quan trọng, quan trọng là Tả Phi Phi lọt vào top 20 người mạnh nhất, cũng vì vậy mà vòng loại thứ ba cô ta không cần tham gia.
Sau đó, Tả Phi Phi đến bên cạnh Khuynh Thành, tỏ ra đáng tiếc nói với cô: "Khuynh Thành, màn biểu diễn của cô rất xuất sắc, nhưng mà động tác của vũ đạo, có chút không khớp nhạc, thật sự đáng tiếc."
Đối với tình hình như vậy, Khuynh Thành chỉ nhếch miệng cười, không để ý lắm trả lời: "Không sao, không phải vẫn còn một vòng nữa sao? Lại không có loại trực tiếp, cố gắng tốt ở vòng thứ ba là được."
"Ừ ừ, vậy tôi ở top 20 chờ cô."
"Được."
Không phải Khuynh Thành không có nghi ngờ với Tả Phi Phi, có điều cô không đưa tay đánh người mặt cười thôi.