Chương 18: Manh mối

Chương 18:

Sau khi phân công nhiệm vụ xong Tô Bách đưa Khương Thi về nhà, trên đường về còn ghé qua một trung tâm thương mại.

Hai người chọn một ít đồ dùng sinh hoạt cho Khương Thi, quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mỗi thứ đều mua một ít.

Đi qua một hàng quần áσ ɭóŧ, Tô Bách dừng lại nhìn có vẻ muốn đi vào cùng Khương Thi thì bị cô kéo lại.

Cô đỏ mặt nói: “ Cái đó… Anh ở bên ngoài chờ em đi. Vào bên trong có vẻ không tiện cho lắm?”.

“À được. Em vào đi, anh chờ ngoài này. Lúc nào xong thì gọi anh vào thanh toán nha”.

Tô Bách thấy vẻ mặt ửng hồng ngại ngùng của cô nhịn không được xoa xoa đầu cô một cái.

Mấy nhân viên trong cửa tiệm nhìn hai người cười cười, ánh mắt mang vẻ hâm mộ.

Khương Thi chạy vào cửa hàng lựa đồ năm phút liền chạy ra.

“Xong rồi sao? Để anh vào thanh toán”.

“Em thanh toán rồi. Chúng ta về thôi”.

Nghe vậy Tô Bách cũng không phản đối đưa tay cầm túi đồ cho Khương Thi, cùng nhau ra về.

Nhân viên cửa hàng chứng kiến màn cơm chó này trong mắt ngoài hâʍ ɦộ thì cũng chỉ có hâm mộ.

“Aaaa. Họ ngọt ngào quá đi. Không có hành động gì rất thân mật nhưng cũng khiến tôi chết chìm”.

“Anh đẹp trai kia thật ga lăng, xách đồ thanh toán, còn luôn quan tâm đến chị gái này. Ánh mắt thật sủng nịnh”.

“Tình yêu của họ thật đẹp. Ngưỡng mộ quá”.

“Đúng vậy. Bao giờ hai chúng ta mới gặp được đây”.

Câu nói nghe có chút chua xót nhưng đúng là có vẻ không dễ dàng gì mà tìm được người tâm đầu ý hợp lại còn cưng chiều mình hết mực.

Tô Bách đưa Khương Thi về nhà dặn dò cô một chút liền chạy về cục.

Về được một lúc thì thấy các thành viên trong đội ra ngoài làm nhiệm vụ cũng lần lượt quay về.

Đúng như dự đoán, có camera hành trình đã quay lại được cảnh hung thủ ra vào nhà nạn nhân số 1, đơn hàng thì có mấy đơn gửi ẩn danh nhưng không thể xác định được là hung thủ.

Nhưng manh mối tốt nhất chính là về gia đình của hung thủ. Bố dượng của hắn ta không có hợp tác lắm trong quá trình điều tra.

Tuy nhiên tình nhân của bố dượng hắn tuy cố gắng che dấu nhưng vấn để lộ ra một số dấu vết.

“Cô ta rất sợ nhìn thẳng vào bố dượng của hắn, áo cổ lọ che kín, đầu đội mũ len, tóm lại là từ đầu đến chân chỉ lộ đôi mắt”.

“Cha dượng hắn nói là do cô ta bị bệnh sợ sẽ lây cho chúng tôi nên phải mặc kín như vậy”.

“Rất tối. Cố gắng tìm cô hội gặp riêng cô ta, có thể cô ta sẽ khai ra một số thứ”.

“Hắn ta có khả năng đã chứng kiến mẹ mình bị cha dượng dùng bạo lực về tinh dục, lâu ngày tâm lý có biến đổi”.

“Khả năng lớn cái chết của mẹ hắn không chỉ đơn giản là bị bệnh mà chết. Chính điều này mới khiến hắn hai tháng sau khi mẹ hắn ra đi, hắn tiến hành gây án”.

“Nếu như vậy sao hắn lại không báo án nhỉ?”.

“Mẹ hắn cũng cứ để chuyện như vậy xảy ra”.

“Chờ chân tướng lộ ra, chúng ta sẽ biết rõ thôi”.

“Hai người các cậu đi theo dõi nhà cha dượng cùng tình nhân của cha dượng hắn, tìm cơ hội tiếp cận”.

“Rõ. Tô đội”.

“Những dụng cụ hay trang phục mà hắn đem đi gây án chắc hẳn phải để ở nơi hắn cảm thấy rất an toàn, không ai phát hiện ra”.

“Nhà cũ của mẹ hắn và bố ruột không phải được hắn mua lại rồi sao? Chúng ta đến đó kiểm tra”.

“Trong phòng thẩm vấn, thi thoảng cậu phát một đoạn [bài ca đảo thiên đường] cho hắn nghe và theo dõi hành động biểu cảm của hắn”.

“Rõ. Đội trưởng”.

“Được rồi. Mọi người chia nhau ra làm nhiệm vụ, chúng ta lên đường thôi”.