Chu Hạ Ninh, Tiền Hữu Đa và Chu Thừa Phó đi lên lầu hai của khách sạn Tứ Quý ăn món Trung, sau đó lén để thêm món giò kho của bà ngoại mà Chu Thừa Phó mang đến lên bàn
ăn, khó khăn gắp một miếng cho Tiền Hữu Đa, “ Bạn ăn ít thôi đây là của bà ngoại cố ý gửi đến cho tớ đó.”
“ Có một miếng nhỏ như vậy,còn ăn ít thế nào nữa?” Chu Thừa Phó liếc mắt nhìn Chu Hạ Ninh khinh bỉ, nhanh tay gắp một miếng trong hộp, “ Ăn nhanh lên không phục vụ nhìn thấy bây giờ.”
“ Ối ối ối!” Chu Hạ Ninh không kịp ngăn cản, bất lực nhìn Chu Thừa Phó dựa lưng vào ghếtrên tay gắpmiếng giò kho cho vào miệng.
“ Em là đồ ăn cướp!”
Trả tiền xong thì đứng dậy, Tiền Hữu Đa đem hộp giò kho ôm vào trong ngực như bảo bối, vui tươi hớn hở đi ra ngoài, “ Ngày mai có thể cải thiện được một bữa ăn rồi!”
Chu Hạ Ninh dở khóc dở cười, kéo cánh tay của Chu Thừa Phó nói, “ Lần sau tớ mang bạn về nhà, để cho bạn biết được bà ngoại tớ nấu ăn tuyệt thế nào.”
“ Vậy thì tốt quá rồi!” Tiền Hữu Đa cười híp mắt sung sướиɠ.
Ba người cười cười nói nói đi đến trước thang máy, vừa đúng lúc thang máy dừng ở tầng hai.
“ Nhanh lên, thang máy đến rồi.” Tiền Hữu Đa chạy thật nhanh đến trước thang máy, quay đầu gọi Chu Hạ Ninh, “ Hạ Ninh, bạn nhanh lên!”
Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Trang Dực nghe được hai chữ 'Hạ Ninh', giọng nói có chút quen thuộc mà cái tên kia thì lại càng quen hơn, trong lòng hắn sửng sốt, ngẩng đầu thật nhanh nhìn về phía cửa thang máy.
Đầu tiên hắn nhìn thấy gò má của Tiền Hữu Đa, sau đó là Chu Hạ Ninh đang chậm rãi đi tới, tay còn kéo theo một người con trai.
Trong khoảnh khắc đó hắn cũng không hiểu trong lòng hắn vì nhìn thấy Chu Hạ Ninh thân thiết với người con trai khác mà buồn phiền hay vì scandal của hắn và Phạm Duyệt Tân lại được xuất hiện mà buồn phiền hơn.
Hắn chỉ biết là bây giờ trong lòng hắn chỉ có một câu một câu: Không tốt!
“ Ô, là Chu tiểu thư, thật khéo.” Phạm Duyệt Tân làm như không thấy Trang Dực cả người cứng ngắc, bước lại gần Trang Dực rồi ấn nút mở cửa bên cạnh, “ Tôi đang định đưa Trang Dực xuống chỗ để xe, cô cũng ăn cơm ở đây sao?”
Tiền Hữu Đa đảo đảo mắt, ánh mắt khôn khéo không ngừng đánh giá Phạm Duyệt Tân và Trang Dực, đáng tiếc hai người họ chỉ nhìn Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh đối diện với tầm mắt của Trang Dực, nhưng chỉ gật đầu cười với Phạm Duyệt Tân, sau đó dừng lại một chút rồi kéo theo Chu Thừa Phó đi vào, Tiền Hữu Đa thông minh đi theo sau bọn họ.
Về sau có rất nhiều lần phải gặp mặt, việc gì phải xấu hổ? Chẳng nhẽ bởi vì scandal không mấy tốt đẹp của cô cùng Trang Dực?
Chu Thừa Phó nghi ngờ liếc nhìn Trang Dực và Phạm Duyệt Tân, “ Chị, đây là bạn của chị sao?”
Chu Hạ Ninh ngẩng đầu nhìn, cười giải thích, “ Có phải cảm thấy quen mắt hay không? Hai vị này là ngôi sao lớn đó, có muốn xin chữ ký không?”
“ Xì. Về sau chị cũng là đại minh tinh còn gì, muốn xin chữ ký tìm chị là được rồi.” Chu Thừa Phó không hề kiêng kị hai đại minh tinh ở đằng sau, đầu cũng không thèm quay lại.
Chu Hạ Ninh trong lòng rất vui. Quả nhiên cậu dạy dỗ rất chính xác, người trẻ tuổi theo đuổi ngôi sao gì gì ở đâu. Giống như em họ cô, cả đời chỉ cần biết một đại minh tinh là đủ rồi.
Trang Dực nghe hai người nói chuyện, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, hóa ra là em trai của Chu Hạ Ninh, nhìn cũng đẹp trai đó.
Chỉ là, Chu Hạ Ninh từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn hắn...
Chu Hạ Ninh chỉ đi tới lầu một, khi đi ra khỏi cửa thang máy cô quay đầu tạm biệt Trang Dực và Phạm Duyệt Tân, “ Chúng tôi đến rồi, hẹn gặp lại.”
Trang Dực bước nhanh về phía trước,lấy tay chặn cửa thang máy, quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh, “ Em về khách sạn sao? Nếu vậy cùng ngồi xe của tôi về nhé?”
“ Được ạ, được ạ.” Tiền Hữu Đa lập tức gật gật đầu, “ Bọn tôi đi tàu điện ngầm cũng mất nhiều thời gian lắm.”
Chu Hạ Ninh cười nhạt, “ Được đó, Hữu Đa bạn về trước với anh Trang đi, tớ đưa A Phó về đã.”
Chu Thừa Phó vừa định nói hắn ở ngay phía đối diện, không cần đưa về thì đã bị Chu Hạ Ninh chặn lại. Cúi đầu nhìn thấy ánh mắt chị họ nhà mình không nói ra khỏi miệng được nữa.
Trang Dực khẽ nhíu mày nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chu Hạ Ninh, trong lòng ấm ức.
Mấy ngày hôm trước Chu Hạ Ninh gọi hắn là Trang Dực, tuy rằng gọi cả họ lẫn tên nhưng nghe có cảm giác thân thiết, màbây giờ Tiền Hữu Đa gọi hắn là anh Trang, tuy rằng tôn kính nhưng lại có cảm giác giống như Tiền Hữu Đa với hắn.
Tiền Hữu Đa há hốc mồm nhìn Chu Hạ Ninh đã đi ra khỏi thang máy, lại nhìn Trang Dực trong lòng thầm đấu tranh, cuối cùng đi thật nhanh ra khỏi thang máy, “ Hạ Ninh, vẫn là tớ với bạn cùng đi đi, bạn nhìn đẹp thế này một mình ngồi tàu điện ngầm nguy hiểm lắm.”
Chu Hạ Ninh nghiêng đầu cưỡi sẵng giọng, “ Bạn đi cùng thì không nguy hiểm sao?”
Tiền Hữu Đa ngẩng đầu kiêu ngạo nói, “ Tớ với cậu đi cùng nhau thì kéo giá trị thẩm mỹ xuống đó.”
Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa cười cười nói nói đi xa dần, chậm chạp buông lỏng tay, cửa thang máy trước mặt hắn từ từ khép lại.
Phạm Duyệt Tân đứng phía sau nhìn hắn không lên tiếng.
Thang máy dừng tại tầng hầm B1, Trang Dực khẽ thở dài, hắn quay đầu nhìn Phạm Duyệt Tân, vẫy tay, “ Cậu đi lên đi, tớ đi đây.”
“ Ừ.” Phạm Duyệt Tân nhìn với hắn cười, tay ấn nút đóng cửa, thang máy chậm rãi khép lại, cô nhìn Trang Dực đang lê bước nặng nề đi phía trước, nụ cười trên mặt chợt tắt
Đến khi Trang Dực lái xe ra đường lớn đã không thấy hình bóng của Chu Hạ Ninh, nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn Chu Hạ Ninh chỉ có thể ủ rũ lái xe quay về khách sạn.
Trở về đến phòng, hắn lại cảm thấy không yên lòng âm thầm trốn tránh đi đến phòng Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh, không có tiếng động. Hắn lấy can đảm bấm chuông cửa nhưng vẫn như vậy không có động tĩnh gì.
Hắn thở dài trở về phòng, suy nghĩ rồi nhắn tin cho Chu Hạ Ninh.
Bao giờ trở lại thì nhắn tin cho tôi..
Hắn đứng ngồi không yên đến nửa giờ thì Chu Hạ Ninh cũng nhắn tin lại.
Đã trở về.
Trang Dực nhìn ba chữ đơn giản đó giật giật khóe miệng, trong lòng chán nản vô cùng.
Ngày thứ hai khi chuẩn bị quay di động của Trang Dực nhận được vài tin nhắn, nhìn bầu trời tối đen, hắn hơi khó hiểu mở tin nhắn,đều là Thịnh Thanh Phong nhắn, thậm chí còn có cả cuộc gọi nhỡ.
Gọi điện thoại lại cho anh.
Trang Dực ngồi dậy tựa vào thành giường, cau mày gọi điện thoại cho Thịnh Thanh Phong.
“A Dực, em đã suy nghĩ kỹ chưa vậy?” Thanh âm của Thịnh Thanh Phong có chút khàn khàn, giống như vừa ngủ dậy chưa tỉnh.
“ Cái gì?” Trang Dực nghekhông hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Buổi sáng lại có tin tức của em trên trang nhất.” Giọng của Thịnh Thanh Phong trở nên nghiêm túc, “ Tối hôm qua em ở cùng Phạm Duyệt Tân phải không?”
Trang Dực sửng sốt, “ Lên trang nhất?”
Tâm hắn trầm xuống, lại cười khổ, “ Cũng không phải chỉ có một hai lần, không sao đâu.”
Dù sao Chu Hạ Ninh cũng lãnh đạm như vậy, cho dù có thêm scandal nữa cũng không có sao.
Không thích hắn và không muốn thích hắn kết quả cũng giống nhau thôi.
“ A Dực, em còn nhớ lần trước anh đã nói với em về việc của Phạm Duyệt Tân không?” Thịnh Thanh Phong lại chuyển đề tài.
“ Nhớ rõ.” Trang Dực cau mày, hắn đương nhiên nhớ rõ, Thịnh Thanh Phong đối với Phạm Duyệt Tân cũng không có ấn tượng tốt.
Nếu cô gái đó mà là người của công ty anh, anh rất vui lòng. Nhưng nếu cô ta trở thành em dâu của anh thì anh sẽ không bao giờ đồng ý.
Đây là hai đánh giá hoàn toàn khác nhau của Thịnh Thanh Phong về Phạm Duyệt Tân. Tuy rằng khi đó Trang Dực đã biết Phạm Duyệt Tân yêu người khác.
“ Được, nếu em còn nhớ rõ thì bây giờ anh muốn nhắc lại cho em lần nữa, em sau này cách xa Phạm Duyệt Tân ra một chút.” Giọng nói của Thịnh Thanh Phong rất lạnh lùng, trước đó là Trang Dực cam tâm tình nguyện nên hắn không nhúng tay vào, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa cũng là do Trang Dực muốn.
Chỉ cần cam tâm tình nguyện thì dù có đau khổ cũng là điều ngọt ngào, nếu người thân càng ngăn cấm thì chỉ đem hắn đẩy ra xa,càng gần gũi hơn với Phạm Duyệt Tân.
Nhưng hiện tại Trang Dực đã buông tay, mà Phạm Duyệt Tân còn níu kéo thì đừng trách hắn không khách khí.
“ Trên trang nhất hôm nay có ảnh chụp của Phạm Duyệt Tân với em, cho dù là góc độ hay bố cục ảnh đều tương đối tốt, nhìn qua em và Phạm Duyệt Tân vô cùng thân mật,em nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Thịnh Thanh Phong nói xong thì cúp điện thoại.
Trang Dực lại ngây ngẩn cả người.
Ý của Thịnh Thanh Phong rất rõ ràng, hắn không có biện pháp để ngăn scandal này lại, bởi vì nói thật, gần đây scandal của Trang Dực và Phạm Duyệt Tân có quá nhiều, cho dù có thêm nữa cũng không quan trọng.
Nhưng nếu Trang Dực muốn theo đuổi người đẹp thì nó lại trở thành chướng ngại lớn nhất.
Trang Dực nghĩ đến chuyện tối qua, nghĩ lại lời mà Thịnh Thanh Phong đã nói.
Hắn và Phạm Duyệt Tân có quá nhiều scansal, một phần là do công ty tuyên truyền, bởi vì hắn có thái độ mặc kệ nên Thịnh Thanh Phong cũng không quản, nhưng hôm nay hắn cũng không thể hiểu được đây là do Phạm Duyệt Tân cố ý hay vô tình tạo ra.
Lời nói của Thịnh Thanh Phong rất rõ ràng, hắn cho rằng tối qua là do Phạm Duyệt Tân cố ý sắp xếp phóng viên chụp ảnh. Hôm nay càng nghĩ lại càng cảm thấy ghê sợ. Cả hành động Phạm Duyệt Tân chủ động đút kem cho hắn đều đã được chuẩn bị từ trước.
Trang Dực không thể nghĩ ra được lý do vì sao Phạm Duyệt Tân lại làm như thế?
Chẳng nhẽ cô và người đó xảy ra xích mích gì nên mới dùng chiêu này để kí©h thí©ɧ hắn ta? Nhưng theo Trang Dực thấy, đối phương cũng không phải là người ngây thơ nhàm chán như vậy.
Nhưng chuyện tình cảm cũng không thể nói rõđược.
Tâm trạng của hắn trở lên tồi tệ kinh khủng. Tuy hắn không muốn dùng những lời ác ý đến để suy đoán về Phạm Duyệt Tân, nhưng ngoại trừ cố ý tạo rachuyện này thì không còn lý do nào chính đáng hơn cả.
Thì ra gần đây Phạm Duyệt Tân hay đến thăm quan, scandal cũng ngày càng trở nên nghiêm trọng...
Trang Dực dùng vẻ mặt lạnh băng đến phim trường, năm giờ sáng, mùa đông bầu trời còn rất tối, không khí lạnh thỉnh thoảng còn thổi vào căn phòng hoang không được che đậy.
Nơi này là hiện trường của vụ án thứ ba, Mạc Nam và Daniel quay lại xem xét hiện trường lần nữa thì vô tình gặp được Mẫn Nguyên cũng ở đây do thám hiện trường.
Cảnh đầu tiên quay xong thì khuôn mặt của Chu Hạ Ninh đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, cô vừa xoa xoa tay vừa đi về khu nghỉ ngơi, phía đông đã hiện ra vài tia nắng, mặt trời cũng sắp sửa mọc.