Hôm nay quay cảnh đuổi bắt trên đường, Chu Hạ Ninh không mặc quần áo cảnh sát, cũng không cần ngồi nghiêm chỉnh. Trước khi bắt đầu, Trang Dực đưa cho cô một chai nước:” Đợi tí nữa chắc phải chạy rất nhiều, nếu như mệt thì cứ nói một tiếng, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Chu Hạ Ninh gật đầu cười nhẹ, coi như nhận ý tốt của Trang Dực. Bây giờ là mùa đông, lại có ánh nắng ấm áp cũng làm cho tâm trạng của cô tốt hơn.
Jonh cũng có cảnh chạy trên phố, đạo diễn Ngô đang hướng dẫn cho anh ta, mới nói được vài câu vẻ mặt đạo diễn Ngô trầm xuống:” Phiên dịch đâu? Tại sao còn chưa đến?”
“Đạo diễn Ngô, buổi sáng người phiên dịch đột nhiên bị tiêu chảy, đi bệnh viện chưa quay lại.” Phó đạo diễn bên cạnh cũng có chút đau đầu.
Những từ cơ bản đạo diễn Ngô cũng nói được chút ít, nhưng có những từ không giải thích được hết ý nghĩa, nhìn John đang ngây ngốc, ông lại đau đầu, vẻ mặt cũng càng khó nhìn.
Bên cạnh Trang Dực đăm chiêu liếc mắt nhìn Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh nhìn hắn có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút rồi tự đề cử mình:” Đạo diễn Ngô, để tôi ông giúp phiên dịch nhé.”
Cô nói rất tùy tiện, cũng không có tí lo lắng hoặc kiêu ngạo nào.
Ngô Minh Vệ nhìn cô một cái, gật đầu. Ông đã nghe Chu Hạ Ninh nói chuyện với John, tuy tối hôm đó chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng nghe vào tai cũng rất trôi chảy.
“Hạ Ninh, cô làm được không?” Tiền Hữu Đa rất kính sợ đạo diễn Ngô, khẽ kéo góc áo Chu Hạ Ninh, sợ cô cậy mạnh ngược lại làm hỏng ấn tượng của đạo diễn Ngô với cô ấy.
Chu Hạ Ninh cười liếc mắt nhìn Tiền Hữu Đa đang muốn nói chuyện, bên cạnh đã có người cau mày nói:” Đúng vậy, Chu Hạ Ninh cô đừng tự nhận việc nha. Tuy rằng cô học tiếng Anh chuyên ngành, nhưng sinh viên trong nước khẩu âm đều không tốt lắm, hơn nữa phát âm cũng không chuẩn, đừng nói nói chuyện, có thể nghe được cũng không hiểu hết được, cô nói không tốt là chuyện của cô, nhưng ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim thì không phải là chuyện của cá nhân cô nha.”
Chu Hạ Ninh sắc mặt không đổi, quay đầu nhìn cô gái trẻ tuổi đứng cạnh đạo diễn Ngô.
Đó cũng là người mới, chỉ là diễn vai nữ cảnh sát Giáp, thường xuyên đối đầu với Chu Hạ Ninh, thật ra Chu Hạ Ninh không chỉ một lần thấy được ánh mắt ác ý của cô ta, chỉ là cô không quan tâm đến.
Nếu cô nhớ không nhầm, cô gái này ở cùng cô ty quản lý với cô, chẳng qua không phải là nghệ sĩ dưới tay chị Đỗ.
Vạch xuất phát như nhau nhưng chính mình đã đi trước vài bước, cô gái kia đỏ mắt ghen tỵ cũng có thể hiểu được, chỉ là cô không có cách nào nhận khıêυ khí©h mà thôi.
Nhất là những chuyện như vậy, thỉnh thoảng chọc gậy bánh xe, xong chuyện thì ra vẻ vô tội, nói tôi không cố ý. Đây không đơn giản chỉ là bụng dạ hẹp hòi mà thôi đâu.
Chu Hạ Ninh quay đầu nhìn đạo diễn Ngô:” Đạo diễn Ngô, muốn tôi làm gì đây?”
Nhìn vẻ mặt tự nhiên của Chu Hạ Ninh, Hồ Khiết có chút nóng vội, cô ta kéo tay của cô gái bên cạnh, lôi kéo đến chỗ của đạo diễn Ngô nói:” Mộng Hoan, cô cũng học Tiếng Anh chuyên ngành nha, cô cũng có thể giúp đạo diễn Ngô phiên dịch!”
Bị cô ta lôi kéo cô gái kia cũng có chút khẩn trương, bất an nhìn Hồ Khiết:” Tôi không giỏi lắm…”
“…”
“Có chuyện gì? Mấy cô kia nói gì vậy” John bên cạnh hóa trang xong tò mò đi đến hỏi, anh ta nói tiếng Anh, nói nhanh, cô gái mới được gọi là Mộng Hoan sắc mặt lập tức đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.
Chu Hạ Ninh khẽ cười:” Nói tiếng Anh của anh quá đậm chất người Đức.”
John lập tức nhảy xuống dưới:” Tôi đã sửa lại rất nhiều đấy, sao cô còn nghe ra được.”
Chu Hạ Ninh cười nhìn John u oán nhìn chính mính.
Trang Dực vẻ mặt nhiều lần thay đổi, lắc đầu cười.
Tuy rằng tiếng Anh của hắn bình thường, nhưng nói chuyện cơ bản nghe vẫn hiểu được.
Đạo diễn Ngô sắc mặt cũng giãn ra, nói với Chu Hạ Ninh:” Cô nói với anh ta tuyến đường tí nữa chạy, trên đường sẽ phải đánh vỡ kính, cảnh này đến khi quay cụ thể sẽ hướng dẫn thêm.”
Chu Hạ Ninh gật đầu, quay đầu nhận bản đồ giải thích với John tuyến đường anh ta cần chạy.
Tiền Hữu Đa không thể tin được, thừa dịp Chu Hạ Ninh nói xong một đoạn tiếng Anh, vụиɠ ŧяộʍ kéo tay áo cô:” Hạ Ninh, tiếng Anh cô thật lưu loát!”
Chu Hạ Ninh cười nói:” Tôi đã sống ở Los Angeles 8 năm”.
Tiền Hữu Đa tiếp tục ngạc nhiên, sau đó phục hồi lại, đột nhiên lại quay đầu nhìn về phía Hồ Khiết và Mộng Hoan, ngẩng đầu “Hừ” một tiếng: ”Có vài người, học hành không giỏi, tốt nghiệp cũng không đủ học phần, chỉ có thể đi xin xỏ, dù mang dáng vẻ chuyên nghiệp, thực tế hoàn toàn khác nhau.”
Tiền Hữu Đa và Mộng Hoan đều đi diễn cùng một thời gian, thâm chí thường xuyên diễn vai phụ trong cùng một bộ phim, chỉ là hai người bề ngoài không giống nhau, cho nên cũng diễn những nhân vật khác nhau, không có nhiều cô gái lại có mục tiêu làm nghệ sĩ hài, bởi vậy Tiền Hữu Đa không ít lần bị Mộng Hoan và bạn của cô ta giễu cợt, đương nhiên cũng không thể thiếu Hồ Khiết mới gia nhập năm nay.
Hôm nay tuy rằng không phải chính cô đánh bại mấy người kia, nhưng Chu Hạ Ninh với cô là bạn, đương nhiên hai người là một đội nên cô cũng có chút cảm giác thắng lợi.
Chu Hạ Ninh không để ý đến vẻ mặt có chút xấu hổ của Mộng Hoan và Hồ Khiết, chỉ là cười đi đến nơi khác chuẩn bị, cô hôm nay nếu thể hiện không tốt thì thật phí thể lực.
Chu Hạ Ninh cho rằng rất đơn giản, chỉ là chạy mà thôi, kết quả mới chạy được vài lần đã thở hồng hộc.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, đạo diễn Ngô tuyệt đối là một đạo diễn rất rất nghiêm khắc!
Có người qua đường lọt vào? Quay lại!
Quay không đủ đẹp? Quay lại!
Chạy không đẹp? Chạy thêm lần nữa!
Chạy không đủ dáng vẻ kiệt sức? Chạy thêm lần nữa!
Tóm lại,trước tiên Chu Hạ Ninh chạy cùng với John và Trang Dực một đoạn, sau đó trốn cùng với John, lại chạy theo Trang Dực một đoạn, tất cả đều nghiêm túc chạy như điên theo yêu cầu của đạo diễn Ngô.
Điều quan trọng là, người xem hai bên thỉnh thoảng lại cười to rồi chỉ trỏ, thậm chí còn cố ý chạy tới nhìn, cản trở quá trình quay phim, mà đạo diễn Ngô vì muốn có cảm giác chân thật, còn yêu cầu không thể hoàn toàn ngăn cản.
Đến khi đạo diễn Ngô hài lòng, Chu Hạ Ninh cảm thấy chính mình đã mệt lả.
Qủa nhiên, làm diễn viên cũng như một lực sĩ!
Chu Hạ Ninh nghỉ ngơi mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Đường Điềm, cô không có trợ lý, di động thì cất trong túi, để lại chỗ của Tiểu Nhậm.
Cô sợ Đường Điềm có chuyện gì, mở máy ra gọi lại.
“Hạ Ninh, vừa rồi bọn mình phỏng vấn đạo diễn Vương Vũ Thần, ông ta có nhắc đến bạn nha.” Đường Điềm nói to, không giống giọng nói lo lắng của ngày hôm qua, có thể thấy được mọi chuyện đã chuyển biến tốt đẹp.
Nếu là chuyện tốt, cô không cần lo lắng:” Vậy sao, nói gì thế?”
“Ôi trời, bạn không biết, đạo diễn Vương khen bạn, nói bạn là diễn viên mới nhưng rất có tài, nói bạn tại đoàn phim rất cố gắng học hỏi không giống với những diễn viên trẻ khác. Ông ta nói bộ phim sau cũng sẽ tìm bạn hợp tác!” Đường Điềm nói vừa nhanh vừa vội.
Chu Hạ Ninh rất kinh ngạc, cô không nghĩ đạo diễn Vương đánh giá cô cao như vậy.
Vương Vũ Thần là loại người nào, không có ai biết rõ hơn cô. Ông ta đối với bản thân khi làm điện ảnh rất khắc nghiệt, đối với diễn viên cũng như vậy, đã từng có một nữ diễn viên có ý đồ quyến rũ ông ta để có vai diễn chính, không chỉ bị ông ta nghiêm túc từ chối, trực tiếp đuổi ra khỏi phòng, bị bắt gặp còn lạnh lùng đứng trước mọi người nói:” Cô nếu chỉ nghĩ đến cởi sạch quần áo lên giường để lấy vai diễn, thì khó trách sao cô chỉ có thể diễn vai phụ.”
Khỏi phải nói đến nữ diễn viên kia cảm thấy tức giận và xấu hổ đến mức nào, dù sao đạo diễn Vương nổi tiếng là không cần tình nhân, ông ta rất ít khi khen người khác, nhưng một khi đã khen đều là thật lòng.
Cho nên, chỉ cần ông ta nói vài câu như vậy, so với Chu Hạ Ninh ra mặt nghiêm túc làm sáng tỏ chuyện của cô với Trang Dực còn đáng tin hơn.
Không biết như thế nào, Chu Hạ Ninh lại nghĩ đến tin nhắn của Trang Dực, anh ta nói, đừng lo lắng.
Có phải anh ta đã liên hệ trước, cho nên mới không lo lắng.Như là bị đầu đề bài báo ảnh hưởng, người theo dõi weibo của cô tăng lên không ít, một số người là tò mò, tên của cô hôm nay cũng đứng đầu trong các trang web tìm kiếm.
Danh tiếng cũng đã có, tuy rằng quá trình làm nên nó khiến cô có chút không thích.
Cô khẽ thở dài, cũng chỉ có thể chờ cô có thành tích sẽ cho mọi người biết được năng lực của cô.
Cô lấy điện thoại đi động ra, muốn kiểm tra xem tin đồn đó đã ầm ỹ đến mức nào.
Nhưng mới mở weibo đọc một chút, cô lại một lần nữa nở nụ cười.
Đó là một bản đồ trên weibo kèm theo ảnh của Trang Dực.
Hôm nay trên đường tại thành phố S may mắn gặp đại minh tinh Trang Dực, thế nhưng anh ta lại đi vào nhà vệ sinh công cộng?! Tôi chết mất!
Weibo lập tức sôi sùng sục, bên dưới rất nhiều người nhắn lại: thật sao?! Trang Dực thế mà cũng đi vào nhà vệ sinh công cộng! Tôi cảm thấy Trang Dực không giống người thường! Anh ta không nên vào nhà vệ sinh mới đúng!
Ha ha, ngôi sao chắc là không ăn cơm không thải phân!
Nói sai rồi, ngôi sao đều không hít thở!
Ha ha, ngôi sao không phải là người!
Đây đúng là niềm vui từ weibo mang lại, Chu Hạ Ninh cảm thấy cả một ngày buồn bã vì chuyện này mà biến mất.
Fan của Trang Dực thật là đáng yêu! Xem ra đây chắc là một đứa bé nhỏ tuổi.
Chu Hạ Ninh mỉm cười, nhìn Trang Dực đang đi tới, cô thật vất vả mới nhịn được giờ lại lập tức cười lớn.
Trang Dực liếc mắt nhìn Chu Hạ Ninh một cách kỳ quái:” Em cười cái gì vậy?”. Hắn còn tưởng rằng Chu Hạ Ninh hôm nay sẽ buồn chán, không nghĩ cô lại trốn vào một góc cười vui vẻ.
Như một viên đá ném vào mặt hồ đang yên ả, ngay lập tức trong lòng hắn nổi lên gợn sóng, muốn dừng cũng không được.
Chu Hạ Ninh che miệng, càng cười vui vẻ hơn.
Trang Dực thấy bộ dạng này của cô, trong lòng rất tò mò, hắn lui về phía sau một bước, khẽ cười, làm như chuẩn bị xoay người, đột nhiên bước đến, Chu Hạ Ninh chưa phản ứng kịp, di động của cô đã nằm trong tay Trang Dực.
Chu Hạ Ninh:”…”
Trang Dực tay cầm di động của Chu Hạ Ninh, nhìn cô cười, cúi đầu vừa thấy cứng đờ người lại.