Sư tử Hà Đông Vu Hiểu Lôi hét lên, Cố Thiên Tình lập tức dịch điện thoại ra xa, đang định trêu ghẹo cô ấy, cửa đột nhiên bị người ta đập "Bịch" một cái.
Vu Hiểu Lôi ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy, cô ấy ngẩn người: "Thiên Tình, vừa rồi là tiếng gì vậy."
Cố Thiên Tình lạnh lùng, đi ta cửa nói: "Hiểu Lôi, lần sau chúng ta lại liên lạc nhé, mình có chút việc."
"À, được rồi, đi đi." Trước khi cúp máy, Vu Hiểu Lôi phải hét lên chữ thịt nướng mới chịu bỏ qua.
Cố Thiên Tình cười cười cúp điện thoại, sau khi mở cửa, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Cửa phòng của cô chất đầy một đống quần áo, những cái kia đều là quần áo của cô, thế nhưng tất cả quần áo đều bị người ta dùng kéo cắt rách, từng cái từng cái một, cũng không khác giẻ rách cho lắm. Bên ngoài hai bước, Cố Vũ Phỉ đứng đó, với vẻ mặt đắc thắng.
"Cố Thiên Tình, không phải chị muốn quần áo sao? Trả lại cho chị!"
Cố Thiên Tình nhìn Cố Vũ Phỉ, nói: "Cố Vũ Phỉ, cô có phải là quá ấu trĩ rồi hay không?"
"Ấu trĩ? Cái này còn không phải là tôi học được từ người chị gái thân yêu của mình hay sao?" Khóe môi Cố Vũ Phỉ nhếch lên, trên mặt không còn vẻ dữ tợn cùng tức giận như vừa rồi, dường như có chuyện gì vui xảy ra, cô ta nhìn Cố Thiên Tình, tươi cười nói: "Chị, bây giờ Hoàn Vũ còn chưa phát thông báo ký kết hợp đồng, chị đừng vui mừng quá sớm, nếu không cuối cùng thất bại, lại trở nên rất khó coi."
Cố Vũ Phỉ vừa mới dứt lời, liền nghe thấy tiếng Cố An Thành chen vào: "Thất bại cái gì? Vũ Phỉ, con đang nói cái gì vậy?"
Cố Vũ Phỉ quay đầu, gương mặt nở một nụ cười nói: "Cha, không phải, con là nói con. Con nói chính mình, cố gắng lâu như vậy, cho tới ngày hôm nay cái gì cũng đều thất bại."
Nghe Cố Vũ Phỉ nói như vậy, Cố An Thành thở dài, an ủi: "Vũ Phỉ, đừng buồn. Chờ chị con bước vào, nhất định sẽ đưa theo con, đến lúc đó chị em các con cùng nhau cố gắng, cha tin tưởng các con, nhất định không vấn đề gì."
"Cảm ơn cha." Cố Vũ Phỉ dựa vào trong ngực Cố An Thành, còn lau chút nước mắt ở khóe mắt.
Cố An Thành vỗ vỗ Cố Vũ Phỉ, định gọi Cố Thiên Tình ăn cơm, cúi đầu liền thấy đống quần áo ở cửa ra vào: "Thiên Tình, mấy bộ quần áo này là sao, có chuyện gì xảy ra?"
Cố Vũ Phỉ nghe được Cố An Thành hỏi như vậy, trong mắt hiện lên một nụ cười đắc thắng, nhìn Cố Thiên Tình: "Đúng vậy, chị, chị làm sao lại làm quần áo thành thế này?"
Cố Thiên Tình cầm đống quần áo ném hết vào thùng rác, thản nhiên nói: "Cha, quần áo này rất bẩn, tẩy không được sạch, cho nên con không cần nữa."
Cố An Thành gật đầu nói: "Đã bẩn rồi, vậy mua cái mới đi. Cha cho con tiền."
Nghe Cố An Thành muốn cho tiền Cố Thiên Tình, trong mắt Cố Vũ Phỉ lập tức lộ ra vẻ ghen tỵ.
Cố An Thành chỉ là công nhân, căn bản không có nhiều tiền, thế nhưng khi cho tiền Thiên Tình lại rất hào phóng, điều này khiến Cố Vũ Phỉ ghen ghét không thôi. Thế nhưng điều mà Cố Vũ Phi không thể nhìn thấy chính là, trước kia khi Cố An Thành cho tiền Cố Thiên Tình, Cố Thiên Tình đều sẽ chia hơn phân nửa cho cô ta, ngay cả tiền làm thêm mà chính cô kiếm được, cũng sẽ chia cho Cố Vũ Phỉ.
Vốn là yêu thương, nhưng đều bị Cố Vũ Phỉ cho là bố thí, trong lòng không ngừng gieo xuống những hạt giống thù hận.
Cố Thiên Tình vốn dĩ muốn từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy dảng vẻ của Cố Vũ Phỉ, lại đáp: "Cảm ơn cha."
Bây giờ cô đồng ý, chỉ cần ngấm ngầm không dùng đến là được, tiền cô kiếm được từ việc làm thêm cũng đã đủ nuôi sống mình.
"Nào, ăn cơm."
Cố An Thành vừa nói xong, Cố Vũ Phỉ đột nhiên rất tích cực nói: "Cha, con đi lấy bát!"
Cố Thiên Tình nhìn cô ta một cái, trong ánh mắt có chút hoài nghi.
Cố An Thành chỉ nghĩ Cố Vũ Phỉ là đang mừng thay cho Cố Thiên Tình, trong bữa cơm, ông vẫn luôn mỉm cười, thậm chí còn xa xỉ uống một chút rượu.
Đến khi sắp cơm nước xong xuôi, Cố Vũ Phỉ đột nhiên nhìn về phía Cố Thiên Tình nói: "Chị, chị có thể đồng ý với em một chuyện hay không?"
"Vũ Phỉ, là chuyện gì?" Cố An Thành mở miệng hỏi trước.
Cố Vũ Phỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cha, con thăm dò được tối nay tập đoàn Hoàn Vũ sẽ tổ chức tiệc rượu, sẽ có một vài nhân vật lớn đến đó, bao gồm cả người đại diện lẫn các ngôi sao, thậm chí còn có thể gặp được Tổng giảm đốc của Hoàn Vũ, con muốn thử xem, mình có thể có cơ hội nào hay không."
Nghe được câu này, bỗng nhiên Cố Thiên Tình cầm ly rượu.
Ở kiếp trước, chính là bữa tiệc rượu này, khiến cô bị An Lợi Kiệt cưỡиɠ ɧϊếp!
"Vũ Phỉ, nếu là tiệc rượu ở Hoàn Vũ, làm sao các con có thể vào được?" Dù sao thì Cố An Thành vẫn lo lắng.
Cố Vũ Phỉ hăng hái nói: "Cha, không vấn đề gì. Con biết một người ở Hoàn Vũ, anh ta nói, có thể đưa bọn con vào. Cha, tiệc rượu tối nay đối với Thiên Tình và con mà nói chính là một cơ hội, quen biết thêm một số người trong ngành giải trí, sau này sẽ càng rộng mở."
Cố Thiên Tình lặng lẽ nói: "Vũ Phỉ, em quen ai?"
Cố Vũ Phỉ cười nói: "Chị, người đó là người hôm nay cùng phỏng vấn, anh ta cũng là người mới, đến lúc đó vừa hay có thể giới thiệu cho chị."
Người mới?
A, chỉ sợ là người này thật ra lại là An Lợi Kiệt đi.
Nếu như đúng vậy, nói cách khác, ở kiếp trước Cố Vũ Phỉ hoàn toàn có khả năng đã sớm quen biết với An Vũ Kiệt, chuyện kia của cô, có đúng là chuyện ngoài ý muốn không?
"Anh ta giống như chúng ta đều là người mới, vậy mà có thể đưa người vào sao?" Cố Thiên Tình nói: "Vũ Phỉ, anh ta có đáng tin không?"
Quả nhiên với cách nói này của Cố Thiên Tình, Cố An Thành càng không yên lòng.
Cố Vũ Phỉ vội vàng giải thích nói: "Chị, không sao đâu! Người mới này có chút lai lịch, cho nên anh ta cũng được mời. Em vừa nói chuyện điện thoại với anh ta, anh ta nói tối nay có thể đưa chúng ta vào. Chị, tối nay chị đi cùng em đi mà~ "