Chương 18: Người tôi muốn là cô ta

Đường Hi Đình đứng trên sân khấu, nhìn đám người tụ tập dưới sân khấu.

Trong mắt bọn họ, anh thấy được dụng vọng, thấy được tham lam, thấy được si mê,... còn có cả chán ghét.

Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi vào trên người Cố Thiên Tình...

Người phụ nữ này có phải nhìn ai cũng đều lộ ra vẻ chán ghét hay không?

Đường Hi Đình khẽ cười lạnh, cũng không phải, vừa rồi lúc cô nói chuyện với Mạnh Phi Phàm, không phải chính là vẻ mặt tươi cười sao? À, vì nổi tiếng, thật sự đúng là sẵn sàng làm bất cứ điều gì nhỉ?

Khóe miệng Đường Hi Đình khẽ nhếch lên, đi qua người MC đang chuẩn bị dẫn chương trình cầm lấy micro, nói: "Cảm ơn mọi người đã có mặt ở tiệc rượu của Hoàn Vũ tối nay, để chúng ta có cơ hội bên nhau, chúc cho buổi tiệc hôm nay thành công tốt đẹp."

Nói xong, Đường Hi Đình giơ ly rượu trong tay lên.

Góc độ giơ tay của anh, rất vừa vặn, nhắm ngay Cố Thiên Tình.

Cố Thiên Tình nhìn Đường Hi Đình trên sân khấu, nhíu mày, không biết có phải là cô gặp ảo giác hay không, nhưng cô thấy dường như ánh mắt Đường Hi Đình là đang nhìn cô.

"Chị, nhanh cầm lấy, em đi mời rượu!" Cố Vũ Phỉ liền tranh thủ nhét ly rượu vào trong tay Cố Thiên Tình.

Nhìn thấy Cố Thiên Tình cầm ly rượu, khóe miệng Đường Hi Đình khẽ nhếch, ánh mắt kia dường như là đang ra hiệu bảo cô uống.

Cố Thiên Tình cảm thấy chắc là mình nhìn lầm, cô cùng lắm cũng chỉ là một người mới, Đường Hi Đình căn bản không thể nào quen biết cô. Bởi vậy, Cố Thiên Tình cũng không nghĩ nhiều, sau khi thấy Cố Vũ Phỉ ngửa đầu uống rượu, liền cúi đầu đặt ly rượu trong tay xuống bàn bên cạnh, sau đó nhanh chóng đổi một ly khác, cũng lén lút đổ đi một chút, giả vờ như đã uống.

Động tác của cô, toàn bộ vừa vặn rơi vào trong mắt Đường Hi Đình.

Ánh mắt Đường Hi Đình đột nhiên lạnh đi.

Sau khi MC uống muộn ngụm rượu, liền phát hiện ra boss lớn của bọn họ không biết vì sao vừa rồi còn dịu dàng như làn gió nhẹ ấm áp, bây giờ đã lập tức biến thành mưa đá trên trời rơi xuống.

"Gọi Tiêu Khả Thượng tới đây."

Lý Tuấn Kiệt nghe được lời anh nói, lập tức đi gọi Tiêu Khả Thượng.

Lúc này Tiêu Khả Thượng vừa uống rượu xong, đang muốn tìm Cố Thiên Tình nói chuyện, đang định đi đến, liền bị Lý Tuấn Kiệt ngăn cản.

"Cậu hai, tổng giám đốc tìm anh."

"Anh ấy?" Tiêu Khả Thượng nghi ngờ nói: "Anh biết có chuyện gì không?"

Lý Tuấn Kiệt lắc đầu.

Tiêu Khả Thượng tiếc nuối nhìn về phía Cố Thiên Tình, cuối cùng lưu luyến không rời, đi gặp Đường Hi Đình. Đường Hi Đình cảm thấy ánh mắt của anh ta rất chướng mắt, vừa nhìn thấy Tiêu Khả Thượng, liền lạnh lùng chế giễu nói: "Không phải em nói tối nay muốn sắp xếp thay anh sao?"

Ánh mắt của Tiêu Khả Thượng sáng lên, nói: "Anh, anh nói thật chứ?"

Đường Hi Đình nói: "Phòng của anh đã chuẩn bị xong rồi?"

"Chuẩn bị xong rồi, số phòng là 2419." Tiêu Khả Thượng cười vụиɠ ŧяộʍ nhỏ giọng nói: "Anh, vì muốn tăng thú vui cho anh, em còn lắp camera, chờ sau này, nhìn lại đảm bảo sẽ càng ngất ngây hơn."

Nói xong, Tiêu Khả Thượng nói: "Chỉ là, anh, anh nhìn trúng người nào?" Vừa rồi đến đây, anh ta cũng không thấy anh trai mình nói chuyện với người phụ nữ nào cả.

Đường Hi Đình vốn muốn nói "Cố Thiên Tình", thế nhưng nhìn thấy ánh mắt kia của Tiêu Khả Thượng, khóe miệng lại cong lên nói: "Là ai em không cần quan tâm, nhớ kỹ đến lúc đó lấy băng ghi hình lại cho anh."

Tiêu Khả Thượng nhìn Lý Tuấn Kiệt một chút, gật đầu.

Bây giờ có Lý Tuấn Kiệt ở đây, những chuyện này hẳn là không cần anh ta tự thân đi làm. Vì vậy, anh ta có thể đi tìm niềm vui cho mình.

Quả nhiên, nói xong lời này, Đường Hi Đình liền đuổi Tiêu Khả Thượng đi.

Tiêu Khả Thượng vừa ra khỏi phạm vi của Đường Hi Đình, liền lập tức rất vui vẻ đi tìm Cố Thiên Tình.

Phía sau anh ta, một ánh mắt theo sát...

Đường Hi Đình thuận theo hình bóng Tiêu Khả Thượng, nói với Lý Tuấn Kiệt bên cạnh: "Tôi muốn người phụ nữ kia, làm như thế nào, anh theo đó mà làm."

Lý Tuấn Kiệt thuận mắt hồi tưởng lạu, lập tức sửng sốt: "Tổng giám đốc, anh nói là?"

"Cô ta, Cố Thiên Tình." Đường Hi Đình dùng ngón tay thon dài chỉ về một phía.

Lý Tuấn Kiệt nói: "Tổng giám đốc, nhưng cậu hai..."

"Chỉ là một người phụ nữ trong ngành giải chỉ mà thôi, anh thật sự cho rằng nó sẽ coi trọng sao?"

Lý Tuấn Kiệt nghe giọng nói giễu cợt lạnh băng của Đường Hi Đình, không dám phản bác gì.

Mà trong lòng, anh ta luôn cảm thấy tối nay tổng giám đốc rất khác thường, đừng nói là tâm trạng bất định, còn đưa ra yêu cầu rất kỳ quái. Chỉ có điều, theo như căn bệnh ẩn giấu của tổng giám đốc, không biết sẽ đối với cô ta thế nào.

Đây cũng là lời giải thích cho cậu hai.

Tiêu Khả Thượng đi đến bên cạnh Cố Thiên Tình, liền thấy Cố Thiên Tình đưa một ly rượu cho Cố Vũ Phỉ: "Vũ Phỉ, cô kính tôi, nói thế nào tôi cũng phải kính cô một ly."

Cố Vũ Phỉ thấy Cố Thiên Tình đã uống hết rượu, nụ cười vô cùng xán lạn, rất hào phóng liền nhận lấy rượu.

"Thiên Tình, tôi cũng tới uống." Tiếng nói của Tiêu Khả Thượng chen vào.

Vừa rồi Cố Vũ Phỉ đã hỏi rõ ràng thân phận của Tiêu Khả Thượng, cô ta lập tức tươi cười nói: "Chị gái, vị này là..."

Tiêu Khả Thượng cười nói: "Người đẹp, xin chào, tôi cùng với Thiên Tình đều là người mới, sau này xin chỉ giáo." Khuôn mặt Tiêu Khả Thượng rất đáng yêu, giọng nói êm tai, rất dễ dàng có thể chiếm được cảm tình từ những cô gái.

Cố Vũ Phỉ tươi cười, còn mang theo chút khổ sở nói: "Sau này chỉ sợ không có cơ hội đó, anh cùng Thiên Tình đều là người mới liền tốt rồi, còn tôi, ngay cả phỏng vấn cũng không qua, về sau còn không biết làm sao bây giờ!"

Đối với một người mới gặp đã như vậy, Cố Vũ Phỉ, cô ta còn thật sự khiến người ta ngán ngẩm!

Tiêu Khả Thượng cười cười, đôi mắt mở to sáng ngời nói, nói: "Không có việc gì, có Thiên Tình ở đây, sau này cô cố gắng cũng sẽ có cơ hội. Nào, cạn ly."

Thấy Tiêu Khả Thượng chưa trúng chiêu, Cố Vũ Phỉ có chút không cam tâm, chỉ có điều còn nhiều thời gian, hơn nữa qua tối nay, cô ta cũng có thể thuận lợi tiến vào Hoàn Vũ. Nghĩ tới điều này, nụ cười trên mặt Cố Vũ Phỉ càng động lòng người.

"Chị, em kính chị một ly. Chúc chị về sau tiền đồ thuận lợi, tốt nhất có thể đại hồng đại tử, để em và cha cũng không khổ sở như vậy nữa." Nói xong, Cố Vũ Phỉ cầm ly rượu lên uống vào.

Cố Thiên Tình nhìn cô ta uống hết không ít rượu, mỉm cười nói nói: "Nếu như tôi thật có thể đại hồng đại tử, vậy nhất định phải cảm ơn cô hôm nay đã chúc phúc."

Nói xong, Cố Thiên Tình giơ ly rượu lên. Thế nhưng, không đợi cô ngửa đầu, một cái tay giơ đến, trực tiếp cầm lấy ly rượu trong tay cô.

Cố Thiên Tình kinh ngạc, quay đầu.