Chương 40: Cô Ấy Là Quan Trọng Hơn Tất Cả!



Sáng sớm hôm sau, Đỗ Phong Nam lái xe đưa Bối Ngọc Nhi vào trường quay, “Em vào đi, buổi trưa tôi đón em.”

“Ừ, vậy tôi đi trước.” Bối Ngọc Nhi quay người đi nhanh. Đúng là cái không khí giữa hai người bọn họ quả thật có chút khác thường. Vừa mới làm lành, muốn như trước đúng là có chút khó khăn.

Đỗ Phong Nam nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Bối Ngọc Nhi

mà cười khổ, quả thật làm khó cho em rồi, lần sau sẽ không để em chịu uất ức nào nữa…

Đóng cửa xe lại, Đỗ Phong Nam nhận một bản kế hoạch từ tay trợ lý, trợ lý nói: “Đỗ tổng, đây là kế hoạch tài chính của Lâm phó tổng chuẩn bị, anh xem qua đi ạ.”

Đỗ Phong Nam gật đầu nói nói với trợ lý: “Sáng sớm cậu bay qua đây liền à, thật vất vả cho cậu rồi.”

Trợ lý cười cười nói: “Có vất vả gì đâu, nếu nói vất vả, Lâm phó tổng vất vả mới đúng, anh ấy đã ngủ lại công ty ba ngày liên tiếp để tăng ca, nghe nói anh ấy còn từ chối luôn buổi xem mắt mà mẹ anh ấy đã sắp xếp.”

“À, Lâm Vĩnh này thật là…” Đỗ Phong Nam thầm nghĩ, người như Lâm Vĩnh công việc tuy cấp bách, nhưng sinh hoạt cá nhân vẫn phải trù tính thật tốt, thật không biết mẫu người nào mới có thể trói buộc được anh ta nữa. Nhắc đến mẫu bạn gái có thể hợp với Lâm Vĩnh, Đỗ Phong Nam bất giác nhớ đến Triệu Linh.

Triệu Linh sao? Anh lắc lắc đầu, thở dài, bỗng nhiên nhớ tới cô ta làm gì, cô ta thật không hợp với Lâm Vĩnh bạn của anh đâu.

Đỗ Phong Nam gạt đi suy nghĩ trong đầu, hỏi trợ lý: “"Đúng rồi, bên phía Long Viêm chắc chắn Triệu Linh kia không đến đúng không?”

Trợ lý vừa lái xe, vừa gật đầu chắc như đinh đóng cột. “Đúng vậy.”

Đỗ Phong Nam không đáp lời, trong lòng có chút thoải mái, Như vậy là tốt, gặp phải Triệu Linh là điều anh tối kỵ nhất, anh không thích cô ta. Người ta nói, tình đầu cũng là mối tình khắc cốt ghi tâm, nhưng đối với Đỗ Phong Nam, Triệu Linh chỉ là sự giả tạo của phản bội, anh một chút lưu luyến với cô ta cũng không có, càng huống hồ hiện tại, anh đã ở bên cạnh Ngọc Nhi, dù không biết trong lòng cô có anh hay khôngg, nhưng vẫn còn tốt hơn so với Triệu Linh gấp mấy lần.



Nhưng mà không như mơ, nói không gặp lại liền gặp, người bên Long Viêm vừa tiếp đón Đỗ Phong Nam, họ đi cùng anh và trợ lý đến một sân golf rất rộng của khu đất Long Viêm. Kết quả mới đi bao xa đã thấy Triệu Linh lù lù đứng đó, cô ta đội một cái nón màu vàng, đeo kính râm màu nâu trà, nở một nụ cười tươi, nhưng đôi mắt dưới cặp kính kia lại không biết là ác ý hay là đùa cợt.

""Đỗ tổng, đã lâu không gặp." Triệu Linh ân cần đi đến chào hỏi.

Đỗ Phong Nam nhìn trợ lý, mắng:

“Cậu cũng tự vả mặt mình quá nhỉ, nói không có vậy hiện tại cô ta lại xuất hiện.”

Trợ lý cúi đầu cười khổ than thở trong lòng, “ai mà biết ả kia mặt dày thế đâu, đi đâu cũng như đỉa bám…Còn không phải anh đào hoa sao?”

Đỗ Phong Nam nhìn Triệu Linh thông qua lớp kính râm của anh, anh nhàn nhạt nói: “Chào cô, Triệu tổng.” Anh cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, cái gì mà…

Lâu rồi không gặp? Chẳng phải hai ngày trước cô ta mới đến công ty anh mèo khóc chuột sao chứ?

Giả tạo!

Triệu Linh sáp lại, “Ai dô, anh sao lại xa lại như vậy, một ngày không gặp như cách ba thu…theo cách tính của ông bà ta, chúng ta đã bảy thu không gặp rồi.”

Đỗ Phong Nam lùi ra một chút, giữ đúng khoảng cách nên có, anh không mặn không nhạt nói: “Triệu tổng thật biết nói đùa, tôi chỉ là dân làm ăn, nào có việc để cô bỏ thời gian quý báu của cô ra mà nhung nhớ tôi đây.”

Lời lẽ của Đỗ Phong Nam rất ngắn gọn, quyết tuyệt, một chút cảm giác thân thích cũng không có, trước kia anh và Triệu Linh quen biết nhau, nhưng anh khi đó tay trắng lập nghiệp, cứ nghĩ Triệu Linh sẽ bên anh ủng hộ anhh, nhưng kết quả cô ta lại vì chính xuất thân nghèo khó của anh mà đùa bỡn với chính tình cảm của anh…

Sau đó họ chia tay, anh lập nghiệp có công ty riêng, mà Triệu Linh cũng ra nước ngoài từ đó không còn liên hệ, hiện tại cô ta quay về, muốn anh quay lại? Chuyện này nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.

Triệu Linh nhìn thái độ của Đỗ Phong Nam, trong lòng thầm mắng khốn kiếp, nhưng vậy thì thế nào, Phong Nam à Phong Nam, chúng ta ngày tháng còn dài…Tôi sẽ không để anh thoát khỏi tôi đâu…

Đám người bên Long Viêm đưa Đỗ Phong Nam vào sân golf thư giãn, anh cũng chơi cùng mọi người, kỹ thuật của Đỗ Phong Nam rất cừ, mười phát trúng mười…

Triệu Linh lại để ý anh không có ai đứng bên cạnh, cô ta sáp lại: “Phong Nam, có cần tôi giúp anh nhớ lại chút chuyện không, chúng ta bao lâu không có vui vẻ nói chuyện rồi nha.”

Cô ta đưa tay vòng qua lưng của Đỗ Phong Nam, nhỏ giọng: “Anh yên tâm, những chuyện này đối với tôi mà nói rất dễ dàng, chỉ có tôi mới hiểu được anh…Bối Ngọc Nhi kia, làm sao tốt như tôi đúng không? Phong Nam, thứ anh cần chỉ có tôi mới có thể cho anh, anh thật sự không nghĩ đến chuyện rời khỏi cô ta sao?”

“Đủ rồi.” Đỗ Phong Nam hất mạnh tay của Triệu Linh ra, “Cô không xứng để so sánh với bảo bối nhà tôi.”

Triệu Linh loạng choạng suýt ngã, “Anh…anh dám đối xử với tôi như vậy?”

Thấy Triệu Linh bị đau, đám trợ lý của cô ta chạy vội đến, “Triệu tổng, có chuyện gì vậy?”

Đỗ Phong Nam lạnh giọng, “Các người nghe đây, tôi nể mặt cấp trên nên đến đây ký hợp đồng với các người, nếu các người đồng ý, thì nhanh chóng ký đi, bằng không Đỗ Phong Nam tôi cũng không thiết tha gì miếng đất đâu, tôi cũng chán ghét người lạ chạm đυ.ng vào tôi.”

Anh cười như không cười mà nói: “Giải trí Tịnh Thiên chúng tôi và Long Viêm các người chuyện nên nói cũng đã nói rồi, nếu các người có đủ thành ý, vậy thì mau lấy hợp đồng ra đây đi, nếu không có vậy cáo từ.”

Đám người nhìn Đỗ Phong Nam lại nhìn Triệu Linh chờ ý kiến của cô ta, Triệu Linh tức không để đâu cho hết, nhưng cũng không tiện phát tác đành cười gượng gạo nói: “Được thôi, ký thì ký…”

Đoạn cô ta gọi người lấy ra hai văn kiện hợp đồng, hai người đẩy văn kiện qua lại cùng nhau ký tên xuống.

Ký xong, Triệu Linh tươi cười lật mặt còn nhanh hơn lật sách, “Đỗ tổng, hợp đồng đã ký rồi, anh có thể ở lại dùng cơm xã giao với tôi được không?”

Đỗ Phong Nam lạnh nhạt, anh cất hợp đồng cẩn thận vào trong cặp tác, đứng dậy thẳng thắn từ chối: “Không cần, tôi đến là vì công việc, công việc đã xong, tôi cũng nên về. Bữa cơm này tôi xin kiếu, bởi vì có người còn đang đợi tôi ăn bữa trưa cùng, đối với tôi, cô ấy là quan trọng hơn tất cả!”

Dứt lời anh cùng trợ lý đi thẳng, một cái nhìn cũng không bố thí cho Triệu Linh. Với anh mà nói, quá khứ anh và cô ta chẳng qua chỉ là hư vô, hiện tại anh không tuyên chiến với cô ta đã là đến cực hạn của anh rồi…

Mà Triệu Linh lúc này, hai bàn tay dưới tay áo siết thật chặt, cô ta gằn lên trong đầu, “Đỗ Phong Nam, anh nhất định sẽ hối hận…”