Chương 13: Tâm Sự Sau Khi Sống Chung



Sáng ngày hôm sau, Đỗ Phong Nam tỉnh dậy, cảm nhận được trong ngực có cái gì đó mềm mềm ấm ấm.

Tiếng điện thoại làm anh tỉnh hẳn, nhìn vào lòng mình, Bối Ngọc Nhi vẫn đang ngủ ngon lành, nhưng thanh âm điện thoại lúc này cũng đánh thức cô.

“Điện thoại của anh kìa, mau bắt máy.” Cô hai mắt vẫn nhắm, lầu bầu không vui.

Đỗ Phong Nam nhăn mày, còn không biết ai đang ôm chặt anh không buông, làm thế nào mà nghe điện thoại được đây?

“Vậy em bỏ anh ra, ôm chặt như vậy, làm sao cử động?” Đỗ Phong Nam nói.

Bối Ngọc Nhi lúc này mới hoảng hồn, vội bò dậy buông ra, cách xa anh một mét, “Ai ôm anh chứ?”

Cô xấu hổ đỏ hết cả mặt, quay đi chỗ khác, lí nhí nói: “Tại em có thói quen ôm chăn ngủ, em tưởng anh là chăn, nên…nên…”

Đỗ Phong Nam phì cười, trêu chọc nói: “Ồ, anh còn tưởng là em xem anh là anh chàng đẹp trai nào nữa chứ?”

Hả??

Bối Ngọc Nhi bị Đỗ Phong Nam châm chọc, cô nổi cáu, “Này mau nghe điện thoại của anh đi, ồn chết được.”

“Được rồi.” Đỗ Phong Nam uể oải, với lấy cái điện thoại vẫn đang reo không ngừng, nghe máy, “Alo, mẹ à.”

Cũng không biết là bên kia, mẹ Đỗ Phong Nam nói gì, chỉ thấy vẻ mặt của anh nhất thời biến sắc, lớn tiếng hai chữ, “Cái gì??”

Sau đó là một tràng dài thanh âm tút tút tút vang lên.

Kết thúc cuộc gọi rồi? Đỗ Phong Nam day day mi tâm, mẹ anh đúng là đánh nhanh rút gọn, chỉ sau một đêm, anh chính thức bị đuổi khỏi nhà, đồ đạc cá nhân tất cả đều được mẹ anh chp người chuyển tất cả vào căn hộ mới mà anh và Bối Ngọc Nhi chuẩn bị sống chung.

“Có chuyện gì vậy?” Bối Ngọc Nhi hỏi.

“Chúng ta đến nhà mới đi. Đi với anh chứ, hôm nay chính thức ở chung rồi.” Đỗ Phong Nam vừa nói vừa rời khỏi giường chuẩn bị.

Bối Ngọc Nhi cũng không chậm trễ, cô cũng chuẩn bị. Hai người một lát liền lái xe đến căn hộ giữ thành phố, gần trường quay của Bối Ngọc Nhi.



Xe đến trước cửa, đã thấy hơn mười thùng lớn đựng tất cả đồ đạc. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Bối Ngọc Nhi gãi đầu, không thể tin, “Đỗ tổng à, mẹ anh cũng quá…nhanh chóng rồ đó.”

Trên mặt Đỗ Phong Nam toàn là u ám, đầu cũng đầy vạch đen, mẹ anh lúc nào cũng bá đạo như vậy, quyết định còn nhanh hơn lật sách.

Điện thoại lúc này lại vang lên, Đỗ Phong Nam lấy ra xem, lại là mẹ anh gọi đến, bắt máy nghe, thanh âm của anh có chút rầu rĩ, “Mẹ, lại có chuyện gì nữa?”

Bên kia giọng của mẹ Đỗ vô cùng vui vẻ, có thể đoán được, trên mặt bà lúc này nở đầy hoa.

“Phong Nam à, con và Ngọc Nhi bận bịu như vậy, cho nên đồ đạc ở đấy cứ để công ty chuyển nhà họ sắp xếp cho, đảm bảo buổi sáng dọn dẹp, buổi chiều liền có thể vào ở.”

Đỗ Phong Nam chỉ kịp nghe, chứ không kịp phản đối, lại là tiếng tắt máy vang lên. Anh đưa tay đỡ trán, đúng là sợ mẹ anh quá rồi, thôi kệ vậy, chuyển thì chuyển đi.



Buổi chiều, sáu giờ đúng.

Hai người từ công ty giải trí trở về, bên trong căn biệt thự, mọi thứ từ a đến z đã tinh tươm, sáng loáng. Ngay tại phòng khách vậy mà còn để một poster hình chân dung của Bối Ngọc Nhi, Đỗ Phong Nam nhìn mà choáng, mẹ của anh thật sự làm lố quá rồi.

Lại một cuộc điện thoại của mẹ anh gọi đến, Đỗ Phong Nam đang đứng ở phòng khách xem xét một lúc liền bắt máy.

“Phong Nam, cho mẹ xem toàn cảnh trong biệt thự đi, xem có như mẹ dặn dò họ không?” Mẹ Đỗ bên kia hứng khởi không dứt. Bà gọi năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho con trai chính là muốn kiểm tra xem, con trai bà và Bối Ngọc Nhi có thật sự sống chung với nhau hay không. Bà thừa biết quan hệ của Đỗ Phong Nam con trai bà và Đỗ Ngọc Nhi kia có chút không như bên ngoài, dù sao cũng là mới quen, nào có chuyện thân mật như bà thấy.

Đỗ Phong Nam cũng không ngại mở video lên cho mẹ xem, anh muốn chứng minh cho bà thấy, như vậy bà sẽ không lại một ngày gọi anh đến cháy máy.

Đỗ Phong Nam ưa điện thoại quay một vòng toàn phòng khách trong biệt thự, đến chỗ poster của Bối Ngọc Nhi thì anh dừng lại, mới nói: “Mẹ, bây giờ mẹ đã tin là bọn con ở chung rồi chứ?”

Bên trong màn hình điện thoại, vẻ mặt mẹ Đỗ cười như dát vàng, chống cằm hì hì vui vẻ, “Tin rồi, tin rồi. Hai con tốt đẹp như vậy, mẹ liền yên tâm rồi, mẹ sẽ không quấy rầy thời gian riêng tư của hai đứa.”

Nói xong, mẹ Đỗ nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, trả lại sự yên tĩnh cho Đỗ Phong Nam.

Lúc này, Bối Ngọc Nhi cũng không ở không, cô vừa đi dạo một vòng quanh biệt thự, đi xem xong rồi quay lại vừa lúc Đỗ Phong Nam mới gọi điện thoại xong.

Bối Ngọc Nhi nói: “Căn biệt thự này cũng tạm được.”

Đỗ Phong Nam nhìn cô chằm chằm, hai mắt muốn phóng điện, “Chỉ tạm thôi sao? Căn biệt thự này là anh mời nhà thiết kế lớn đến thiết kế đấy.”

Bối Ngọc Nhi cười cười, ánh mắt xấu xa nhìn anh, trong đầu lại nổi lên ý tứ chọc giận anh, “Ồ, em đương nhiên biết. Vậy cho nên nhìn xem, Đỗ tổng lại có phẩm chất như vậy nha.” Trong đầu Bối Ngọc Nhi bất giác lầm bầm, phẩm hạnh của anh đúng là rất tốt, căn phòng đêm hôm đó đúng là đặc biệt đặc sắc.

Đỗ Phong Nam nghe một câu kia của Bối Ngọc Nhi, mặt cũng vì thế mà đặc biệt đen, hai mắt sắc bén mà liếc cô, trong đầu thầm mắng, cô nàng này cố tình chọc tức mình đúng không?

Bên ngoài lại tỏ vẻ như không thèm chấp, anh nói: “Được rồi, em cứ xem tự nhiên đi, tôi đi tắm đây.”

Nói rồi anh đi vào nhà tắm, nghĩ đến cuộc sống sau này cùng cô diễn viên khó tính, trong tâm lại có chút phiền não.

Bước vào phòng tắm, Đỗ Phong Nam xả nước trên vòi sen hết cỡ, để nước xối lên người liên tục, nước ấm làm anh thư thái không ít.

Tắm xong đã là gần nửa tiếng sau, Đỗ Phong Nam mới từ phòng tắm đi ra. Bước vào phòng ngủ, Bối Ngọc Nhi vậy mà cũng tắm xong từ bao giờ, cô đang nằm nghiêng trên giường, hai mắt khép kín, rõ ràng đang ngủ.

Đỗ Phong Nam bước tới, nhìn bộ dạng của Bối Ngọc Nhi khi ngủ, có chút thở dài, tự lẩm bẩm rất nhỏ, “Cô nhóc này, đi ngủ sớm vậy, mà ngủ chăn cũng không đắp…”

Mắt nhìn đến bộ đồ ngủ hình thỏ màu hồng trên người Bối Ngọc Nhi, Đỗ Phong Nam bất giác mỉm cười, “Lớn rồi mà còn mặc đồ ngủ kiểu này chứ.”

Trong đầu anh thở dài lắc lắc đầu, quả là trẻ con mà. Hai tay kéo mền lên đắp cho Bối Ngọc Nhi, Đỗ Phong Nam chợt nhớ lại từng khoảnh khắc khi lần đầu tiên gặp Bối Ngọc Nhi.

Kể ra thì đúng là kỳ quái, anh và cô nhanh như vây đã sống chung rồi. Nhớ lại trước đây thật giống như một giấc mơ, lúc đó không nghĩ đến cô gái đang ở chung với anh lại có thể phát triển đến mức này. Lại còn ở chung cùng anh.

Nhưng mà suy cho cùng, trong nhà có người bầu bạn cũng thật tốt, rất lâu rồi, không khí bên cạnh anh cũng không có náo nhiệt như vậy…

Đỗ Phong Nam vừa suy nghĩ vừa từng bước nhẹ nhàng đi ra ban công. Mà không hay biết Bối Ngọc Nhi lúc này cũng không có ngủ, cô đang suy tư một mình.

Mình thật sự đã sống chung với Đỗ Phong Nam rồi…

Chỉ là không biết, anh ta thật sự ở chung với bao nhiêu người rồi…

Động tác đắp chăn cũng thành thục như thế mà…

Hứ…đáng ghét…

Đêm cũng dần dần trôi đi, Đỗ Phong Nam khó ngủ đứng ngoài ban công hút thuốc, chìm đắm trong suy tư của chính mình, bên trong phòng Bối Ngọc Nhi cũng không dễ dàng gì, cô gác tay lên trán…đăm đăm nhìn lên trần nhà.

Cuộc sống của hai người trong một ngôi nhà sẽ là thế nào đây?

Mỗi người một tâm sự, một suy nghĩ, cứ vậy mà qua một đêm yên bình, không ai làm phiền đến ai cả…