Chương 325 - 328

Chương 325:

Đối với Lục Ẩm Băng mà nói, bỏ chạy trước mặt mọi người rất là mất hình tượng, chưa kể cô chưa bao giờ phải trốn tránh fan và giới truyền thông, một ảnh hậu thực thụ phải có can đảm đối diện với fan hâm mộ cuồng nhiệt, dám nhìn thẳng vào ống kính máy quay ngay cả khi không trang điểm

"Chào chị, xin hỏi chị có phải là Lục Ẩm Băng không?"

Quả nhiên, tốc độ của hai cô gái kia nhanh hơn cô, bây giờ đã đứng trước mặt cô rồi, lúc hỏi câu này còn kèm theo biểu cảm ngạc nhiên và phấn khích, Lục Ẩm Băng cởi khẩu trang, nở nụ cười rạng rỡ: "Phải, sao thế?"

"A A A", một trong hai cô gái nói năng lộn xộ, "À thì..."

Lục Ẩm Băng đưa tay nắm lấy bàn tay luống cuống đưa ra khi đang vui mừng quá độ, ôn tồn nói: "Xin chào, tôi là Lục Ẩm Băng."

"Xin xin xin xin chào, em em em em em..."

Chẳng phải mọi người thường nói Lục thần cao lãnh sao? Thì ra chị ấy đối xử với fan hâm mộ lại dịu dàng đến vậy, cô gái này vui đến mức hoàn toàn đánh mất năng lực ngôn ngữ, phải để người bạn đi cùng dìu nàng mới đứng vững được.

Người bạn đi cùng có vẻ điềm tĩnh hơn, "Xin hỏi chị có thể ký tặng bọn em được không?"

"Được, ký chỗ nào?"

Nàng vỗ vỗ vai người bạn sắp xỉu, người bạn đó đang ngơ ngác nhìn mọi thứ đang diễn ra.

"Ảnh đâu, ảnh đâu." Nàng hối thúc.

"À à." Người bạn lấy một quyển sách từ trong túi xách ra, bên trong quyển sách đó có kẹp một tấm ảnh, Lục Ẩm Băng cầm lấy: ". . ."

Là bức hình chụp chung của cô và Hạ Dĩ Đồng, là năm chiếu 《Phá tuyết》, hai người chụp chung cho trang bìa tạp chí 《VOGUE》, bìa đôi, ngoại trừ được đăng chính thức trên tạp chí thì trên Weibo cũng có không ít càng blogger tung ảnh, bức này là một trong số đó, mặt cô và mặt Hạ Dĩ Đồng gần như chạm vào nhau, riêng cô còn có ý cười nhẹ trên đầu môi.

Không ngờ fan CP của cô và Hạ Dĩ Đồng lại có mặt ở cả nước ngoài, tín hiệu đáng mừng, bây giờ hẳn đã bỏ xa cái cô Sầm gì đó mười tám con phố rồi đi.

"Ký gì nhỉ?" Giọng nói Lục Ẩm Băng rõ ràng nhưng chứa đầy phần nhẹ nhàng.

Bản thân fan CP còn tưởng rằng Lục Ẩm Băng nhìn thấy loại ảnh như này sẽ không vui, nhưng không ngờ cô lại chẳng để ý chút nào, hình như còn nở một nụ cười vừa hãnh diện lại vừa ngọt ngào?

"Ghi Cả đời chèo Lục Hạ được không chị?"

"Tất nhiên là được." Lục Ẩm Băng hào sảng đặt bút ghi "Cả đời chèo Lục Hạ", lại hỏi tiếp, "Có muốn tôi ký tên của mình không?"

"Có ạ."

"OK." Lục Ẩm Băng ký tên của mình vào góc dưới bên phải, có hơi ngứa tay, "Tôi có thể ghi cái khác nữa không?"

Cô gái thụ sủng nhược kinh: "Đương nhiên là được, chị có thể ghi tùy thích."

Lục Ẩm Băng múa bút xong thì trả bức ảnh cho cô gái.

Cô gái nhìn xem, đằng sau "Cả đời chèo Lục Hạ", Lục Ẩm Băng tặng thêm một câu: "Khả nghịch bất khả sách."

[Khả nghịch bất khả sách: Trong cộng đồng fan CP, câu này chỉ CP có thể lật kèo nhưng vẫn là hai người đó, không chia lìa. Lục Hạ có thể thành Hạ Lục nhưng vĩnh viễn không tách rời.]

Có thể nói là bắt kịp xu hướng.

Cô gái đi bên cạnh cũng muốn được ký tên, ký tên xong hai người hỏi tiếp có thể chụp chung tấm ảnh không, Lục Ẩm Băng không từ chối, nên nhờ người khác chụp hộ, một tay Lục Ẩm Băng đặt lên vai, đứng ở giữa, tách.

"Cảm ơn Lục thần." Hai cô gái lịch sự nói cảm ơn.

"Không cần khách sáo."

May mắn thay, bây giờ vẫn còn sớm, chưa tới 9 giờ, đây cũng không phải khu vực trung tâm thành phố, trong siêu thị chỉ có vài người, chỉ có hai người Trung Quốc này, lúc thanh toán, nhân viên thu ngân dùng tiếng Anh hỏi Lục Ẩm Băng: "Cô là người nổi tiếng sao?"

Lục Ẩm Băng cười, đưa giấm cho hắn.

Nhân viên thu ngân nghiêm túc nhìn mặt cô rất lâu, sau đó tìm thấy một bức ảnh tĩnh trong album ảnh trong điện thoại của mình, là ảnh Lục Ẩm Băng trong một bộ phim, "Tôi nhớ rồi, cô là..." Hắn dùng vốn tiếng Trung vụng về của mình nói ra tên Lục Ẩm Băng, "Lú Ậm Bằng."

Lục Ẩm Băng bật cười.

Kết quả là lại ký tặng và chụp hình với nhân viên thu ngân, mua giấm xong, dạo bộ bên ngoài nhân tiện tìm quán ăn sáng. Cô cầm giấm đi khắp mọi nơi rồi mới chợt phát hiện mình thật ngốc nghếch, trừng mắt với chai giấm rồi tự nhủ: "Sao ta không ăn sáng trước rồi mới đi mua mi sau nhỉ?"

Trong siêu thị, một cơn bão nhỏ bắt đấu hình thành từ đây và ảnh hưởng tới tận Trung Quốc bên kia Thái Bình Dương.

Fan cuồng Lục Ẩm Băng kiêm fan CP chân chính đang ra sức chiêm ngưỡng bức ảnh chụp chung giữa mình và idol, vừa đi vừa nhìn, người bạn bên cạnh quàng tay qua vai nàng, tránh cho nàng đi đầm sầm vào cái gì đó giữa đường.

"Á!" Fan hâm mộ kia đột nhiên kêu lên.

"Sao thế?" Người bạn bên cạnh hỏi.

"Tay Lục thần!"

"Tay làm sao?" Người bạn bên cạnh ngó quá, nói, "Đẹp nhỉ, vừa trắng lại vừa dài."

"Không phải, cậu nhìn ngón tay của chị ấy đi."

"Đâu đưa tớ coi." Người bạn bên cạnh cầm lấy điện thoại, phóng to tay của Lục Ẩm Băng, thật ra chẳng cần phóng cũng có thể thấy rõ, trên ngón áp út tay trái của cô có đeo một món sáng lấp lánh, cực kỳ bắt mắt, "Nhẫn sao?!"

"Lại còn đeo nhẫn trên ngón áp út!"

Người bạn bên cạnh: "Chị ấy kết hôn rồi sao?"

Bạn fan: "Kết hôn gì chứ, cậu đừng nói linh tinh, chị ấy và Hạ Dĩ Đồng là một đôi đó."

Người bạn bên cạnh: "Rồi rồi." Nội tâm nàng tự nhủ, đeo nhẫn ở ngón áp út không phải kết hôn thì là gì, fan CP đúng là cố chấp, ngày nào cũng canh hint CP coi đó là món ăn dinh dưỡng. Trong thực tế thì có mấy cặp đồng tính đâu, này chỉ có trong sách thôi.

Một lát sau, bạn fan nói: "Không phải là kết hôn thật đấy chứ? Tớ không tin."

Người bạn bên cạnh: ". . ."

Trái tim của fan CP thật mong manh dễ vỡ, nói tổn thương liền bị tổn thương, nói không tin thực ra trong lòng đã tin rồi. Chỉ là suốt thời gian qua đã xây thành đắp lũy, giờ đối mặt với lưỡi đao hiện thực lại chẳng thể chịu nổi một nhát.

Về đến nhà, bạn fan nói: "Tớ muốn đăng Weibo, tớ muốn thoát fan."

Weibo.

Hạt gạo nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ muốn ăn một nồi lẩu:

【Tình cờ gặp Lục thần – người đang bị bệnh tật giam lỏng, may mắn được chụp ảnh chung. Nhưng trên ngón áp út của Lục thần lại đeo một chiếc nhẫn, trái tim fan CP tan nát QAQ [bức ảnh có ký tên] [ảnh chụp chung]】

Fan CP chỉ đơn thuần là muốn phát tiết chút bất mãn của mình, ai ngờ đâu mình lại trở nên nổi tiếng như vậy.

Ban ngày nàng con đi học, sau khi đăng bài cũng không vào lại Weibo, sau cả ngày bận rộn ở trường, khi trở về nhà thì thấy có hàng vạn thông báo, bao gồm repost, bình luận thậm chí cả tin nhắn riêng tư.

- Chủ thớt gặp ở đâu thế, có thể nói một vị trí cụ thể không, tôi cũng muốn tình cờ gặp chị ấy QuQ.

- May thế nhờ, cậu thế mà lại ngẫu nhiên gặp được Lục thần bái bai]

- Đố kỵ khiến con người ta biến chất.

- Nghe nói Lục thần xuất ngoại để dưỡng bệnh, tôi liền dẫn bạn gái mình đi du lịch vòng quanh thế giới, ấy vậy mà tôi có gặp được chị ấy đâu, chủ thớt chắc chắn là ngôi sao may mắn chuyển thế rồi.

- Thật ngại quá, làm phiền một chút, xin hỏi chủ thớt thật sự nhìn thấy chiếc nhẫn này sao? Hãy chốt một câu đi, đeo nhẫn, trên ngón áp út, thật sao?!

- Fan CP tan nát cõi lòng, sẽ không nhảy vào cái hố nào bằng hết lòng mình nữa.

- Chủ thớt, còn có cái để tự an ủi mình là bức hình có chữ ký của Lục thần kèm câu chúc CP nữa kìa [mỉm cười gắng gượng.jpg]

. . .

Vào lúc 7 8 giờ tối theo giờ Bắc Kinh, giờ cao điểm trên Weibo, hotsearch: Lục Ẩm Băng bí mật kết hôn.

Nhìn thấy cái tin này, dù là fan hay người qua đường cũng phải thầm nói một câu "V** c* l**", chữ "l**" còn lặp lại liên hồi, dư âm văng vẳng bên tai, hình tượng sinh động đến khó tin.

Giải trí Look At V:

【# LụcẨmBăngbímậtkếthôn #Kinhthiênđộngđịa! Lục Ẩm Băng rút khỏi giới giải trí với lý do xuất ngoại dưỡng bệnh, thực chất là bí mật kết hôn, trước mắt còn chưa biết đối tượng là ai, xin mọi người chú ý [bức ảnh chụp Lục Ẩm Băng đeo chiếc nhẫn]】

Bình luận bên dưới như vũ bão "Vcl" "Tôi không tin" "Cái qq gì vậy" "Kí©h thí©ɧ vch" Đủ loại bình luận, không thiếu loại nào.

Một cái tên khác cũng leo lên hotsearch, đó là Hạ Dĩ Đồng, tiêu đề "Đau lòng cho Hạ Dĩ Đồng" bám sát ngay sau, chễm trệ top 2 hotsearch, cũng giống như một minh tinh nào đó kết hôn mấy năm trước, top 1 hotsearch không phải tên minh tinh đó, mà lại tên bạn gái của anh ấy. Từ góc độ này mà nói, những cố gắng trước đây của Hạ Dĩ Đồng cũng không phải uổng phí, ít nhất thì cô cũng đã được rất nhiều dân mạng trói buộc với Lục Ẩm Băng. Tiết Dao sẽ không cho cô mua loại hotsearch này, với con đường hiện tại của cô, không cần phải bỏ tiền mua mấy loại hotsearch vô dụng, cho nên những số liệu này hoàn toàn là thật.

Giải trí pa pa pa V:

【"Lục ảnh hậu thực thực giả giả có con trong một cuộc hôn nhân bí mật ở nước ngoài, đau lòng thay Hạ Dĩ Đồng trái tim trao nhầm người", mới hôm trước, Lục Ẩm Băng còn phát hành một ca khúc thổ lộ tình cảm với Lục Ẩm Băng, so sánh đối phương như một vị thần, hạ phàm vào trong cuộc sống của cô. Ấy vậy mà ngay hôm nay, chúng ta đã thấy có chiếc nhẫn trên ngón tay của Lục thần, sẽ chẳng có ai đau lòng hơn Hạ Dĩ Đồng. Thích đối phương biết bao năm ròng, thế mà đối phương đã kết hôn rồi, như một dao cứa thẳng vào tim, muốn khóc cũng chẳng được [hình ảnh] 】

【Đường Tống Nguyên Minh Thanh: Phải nói là đau đớn, aiya】

【Hương vị hạnh phúc của Phán Phán: Không thể nói như vậy được, mặc dù cô ấy thích Lục thần, nhưng mấy thứ này không liên quan đến Lục thần. Lục thần cũng kết hôn rồi, hi vọng sau này Hạ Dĩ Đồng đừng làm phiền đến chị ấy nữa, cho dù là một lời tỏ tình hay bất cứ điều gì, đều không phù hợp. 】

【Cô ấy là Hạ thiên của tôi: Haha, bọn này khỏi cần, ai thèm dính dáng gì tới idol hết thời nhà mấy người, nếu không phải Hạ nhà tôi nhất quyết muốn giúp Lục nhà mấy người giữ nhiệt thì đã sớm mai danh ẩn tích rồi. 】

【Nhân sâm ngâm rượu: Lầu trên là anti đội lốt, mọi người đừng để ý tới con mụ đấy. Kết hôn hay chưa vẫn đang là nghi vấn, biết đâu là do thích chiếc nhẫn nên đeo cho vui? Hay là cô ấy biết sẽ chụp ảnh chung nên cố tình đeo để trêu chúng ta đó? Hay là... tôi không nghĩ nổi nữa, bản thân tôi là fan CP Lục Hạ, trái tim tôi vỡ vụn theo chiều gió rồi [gió bão nước mắt.jpg]】

【Đại bảo bối nhà họ Đào: Chỉ muốn biết kẻ đã cướp đi Lục thần của chúng ta là ai [😊]】

【Bám chặt Băng Hạ không lơi lỏng: Chẳng lẽ có mỗi tôi cảm thấy người kết hôn với Lục thần là Hạ Dĩ Đồng thôi sao? Hạ Dĩ Đồng chắc luôn, không thể nào là người khác được, các người mù hết rồi mới khóc than trách trời như vậy, hahahahaha buông trẫm ra, trẫm không điên!!! Trẫm vẫn có thể làm fan của CP này một trăm năm nữa!!!】

"Trên mạng lan truyền thành cái mức độ này luôn rồi, em nói Lục Ẩm Băng này, ra nước ngoài rồi không an phận đi, vẫn còn gây chuyện cho tôi nữa, thế mà bây giờ lại bùng nổ tin tức bí mật kết hôn, em nói xem tôi phải giải thích như thế nào đây, giải thích, còn cần giải thích?" Tiết Dao giơ đầu ra trước mặt Hạ Dĩ Đồng, phàn nàn, "Em xem xem, đường chân tóc của tôi, sau hôm nay đã thụt thêm 1cm rồi đây này."

"Vâng vâng." Hạ Dĩ Đồng gật gù.

"Em đang làm cái gì đó?" Tiết Dao ngẩng đầu nhìn cô.

Hạ Dĩ Đồng nằm trên sofa trong phòng Tiết Dao, lười biếng nghiêng đầu, chuyển ánh mắt khỏi bức hình Lục Ẩm Băng trong màn hình điện thoại cô, lôi một chiếc nhẫn ra khỏi cổ áo, đeo lên ngón tay, híp mắt nói: "Em đang nghĩ, hay là em cũng tìm cách bí mật kết hôn nhỉ?"

Tiết Dao tăng xông: "! ! !"

Chương 326:

Tiết Dao nghĩ chắc chắn kiếp trước mình đã hủy diệt thế giới, nên kiếp này mới gặp hai tổ tông này. Chờ tới khi Lục Ẩm Băng quay lại, cô chắc chắn sẽ vứt gánh giữa đường, cho dù em ấy có tăng thêm 10% cổ phần cũng vô dụng! Cô chắc chắn sẽ dứt áo ra đi!

"Tôi không quan tâm em có bí mật kết hôn hay không, dù sao thì trước khi làm cái gì đó, em nhất định phải thông báo với tôi trước một tiếng." Tiết Dao nghĩ mình cần khôi phục phong cách người đại diện của mình, nhưng để trấn áp mấy hành động ngu ngốc của Hạ Dĩ Đồng, chỉ e là tủ này không đè được.

Đối với phát biểu khi nãy, Hạ Dĩ Đồng để lộ chút biểu cảm không đồng ý: "Em hồ nháo chỗ nào? Em rất nghiêm túc và có chừng mực nhé."

"Ờ ờ, rất nghiêm túc, rất có chừng mực, nhưng em hãy cân nhắc về sức chịu đựng của trái tim của người cao tuổi đi." Tiết Dao chỉ lên đầu mình, "Còn cả đường chân tóc của người già nữa, tôi chẳng cấm em làm cái gì, chỉ là cảm thán một chút, tôi, chẳng lẽ giờ còn không gánh nổi ba chữ người đại diện nữa sao?"

"Hả?" Cô nói tới nỗi nước mắt trực trào, không nói tiếp được nữa, cầm giấy lau khóe mắt, vừa lau vừa lén liếc nhìn đối phương.

Hạ Dĩ Đồng chống nửa người ngẩng dậy, ôm lấy vai Tiết Dao, an ủi: "Không phải em không muốn nói với chị, đôi khi chợt nảy ra suy nghĩ nhất thời, là không kịp nói với chị. Cũng đâu phải lần nào em cũng giấu chị đâu, cái bài hát kia kìa, em đã báo với chịu mấy tháng trước khi phát hành mà."

Mặt Tiết Dao biết sắc, thẹn quá hóa giận, giọng nói hung ác: "Em chỉ nói muốn phát hành bài hát với tôi, chứ đâu có nói sẽ phát hành vào ngày sinh nhật! Nói với tôi trước hai ngày thì chết ai à?"

Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng nói tiếp: "Không chết, nhưng lúc đó em vừa mới đóng máy quay mà, còn chẳng có thời gian để cầm đàn, em ở nhà luyện tập lại mấy ngày mới có thể thành thạo như thế, chị nhìn ngón tay em này."

Cô xòe những ngón tay lên cho Tiết Dao nhìn, tay trái ấn dây và tay phải gảy đàn chằng chịt những vết máu và vết xước, ngón giữa và ngón áp út tay trái còn đang dán urgo, nhìn không rõ, có thể đoán là hai ngón này bị thương nặng hơn cả những ngón kia.

Tiết Dao không tốn nhiều sức để mở bàn tay ra, sợ chạm vào vết thương trên đầu ngón tay, khẽ mắng: "Em còn giả vờ đáng thương, ghét không cơ chứ."

Hạ Dĩ Đồng thừa hiểu đối phương "miệng lưỡi chua ngoa nhưng tấm lòng ấm áp", còn tranh thủ cơ hội được nước lấn tới: "Không đáng ghét, em đáng yêu nha."

"Không cần thể diện à?"

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, đột nhiên nói nhỏ: "Em phát hiện, hình như đây là câu cửa miệng của Lục Ẩm Băng."

Tiết Dao tức giận: "Cái đứa đó học từ tôi!"

Cơn giận của người đại diện thật sự ập xuống thì e là cô không đỡ nổi, ban đầu tưởng là Tiết Dao học từ Lục Ẩm Băng nên Hạ Dĩ Đồng mới nói vậy, ai ngờ bị phản phệ, bèn đổi chiều gió quả quyết nói: "Em biết ngay là học từ chị mà, quả nhiên là khí chất uy mãnh của Tiết mama."

Tiết Dao một mét 5 cần uy mãnh vẫn có uy mãnh, cô rất nhanh đã trấn áp Hạ Dĩ Đồng dưới móng vuốt của mình, Hạ Dĩ Đồng khúm núm bên dưới, cười nhạo: "Ha, người phụ nữ này, em cho rằng em nói như vậy thì tôi sẽ tha cho em sao?"

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Tiết Dao: "Đừng tưởng tôi không nhìn ra rằng ban đầu em tính nói cái gì. Nếu tình nghĩa của em có một phần gian dối thì nửa phần tôi cũng không cần!"

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Không nói về chuyện khác, nhưng đây là lời thoại của mấy kẻ lậm phim quá mà, đúng là có phần giống Lục Ẩm Băng thật, cũng không biết là ai học ai. Còn mình nữa? Im lặng là vàng, bây giờ Lục Ẩm Băng không có ở đây, không có ai để cô dựa dẫm, ở đây Tiết mama là to nhất rồi.

"Chị kêu thư ký mang quýt tới được không?" Cô bắt đầu đánh trống lảng.

Tiết Dao tới bàn làm việc, gọi điện thoại, thư ký mang quýt tới, quay đầu nói với Hạ Dĩ Đồng: "Em tự tiêu khiển đi, tôi còn phải làm việc." Những ngày này không có Lục Ẩm Băng ở đây, Hạ Dĩ Đồng thần tốc thay đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất, trở thành Lục Ẩm Băng thứ hai.

Nếu như trước kia chỉ là dung mạo dần giống thì bây giờ, từ lời nói, cử chỉ, thói quen ứng xử, cho tới khả năng hù dọa người bằng nụ cười nửa miệng cũng dần trở nên giống cô ấy.

Nếu cứ tiếp tục nói về chuyện này, Tiết Dao không chỉ gặp nguy hiểm về đường chân tóc mà đến cái trái tim cũng bị đe dọa.

Hạ Dĩ Đồng ngoan ngoãn ngồi đó, trong Wechat chỉ có duy nhất một group biết được sự thật, đã từng tận mắt chứng kiến Lục Ẩm Băng tới đón cô, đồng thời Hạ Dĩ Đồng cũng đã cho thấy đối phương đã cầu hôn với mình, mấy người bạn kia đúng thật không bị trên mạng tung hỏa mù, nhao nhao thảo luận trong nhóm.

Người bạn thứ nhất: 【Cách một cái Thái Bình Dương mà vẫn ngửi được mùi hôi chua của cơm chó】

Người bạn thứ hai: 【Cách một cái Thái Bình Dương mà vẫn ngửi được mùi hôi chua của cơm chó】

Người bạn thứ ba: 【Cách một cái Thái Bình Dương mà vẫn ngửi được mùi hôi chua của cơm chó】

Người bạn thứ tư: 【Duma, điên mất!】

Người bạn thứ tư dành cả cuộc đời để phá hủy đội hình.

Hạ Dĩ Đồng: 【Hihi haha.】

Người bạn thứ nhất: 【Cái này không đánh người mà cũng chịu được sao?】

Người bạn thứ hai: 【Cái này không mời tham dự tiệc mà cũng coi được à?】

Người bạn thứ ba: 【Cái này không rủ đi nhà ma mà cũng coi được à?】

Người bạn thứ tư: 【Tất nhiên là không được, tớ đề nghị Đồng Tử và vợ cậu ấy nên mời chúng ta một bữa, ít nhất thì cũng ở cửa hàng hơn mười vạn tệ, khui chai rượu mấy chục thậm chí hơn trăm vạn tệ, lúc đó còn biểu diễn hôn kiểu Pháp hơn 10 phút nữa thì tuyệt cmn vời.】

Người bạn thứ nhất & hai & ba: 【Cmn thế mà tớ đồng ý hai tay hai chân với ý kiến của lão tứ? Không, đây không phải con người tớ trước kia [bái bai]】

Người bạn thứ tư: 【Một người phụ nữ đích thực thì cần có hiểu biết sâu rộng [OK]】

Hạ Dĩ Đồng: 【Nhà vợ mình có rất nhiều rượu, tới nhà hàng làm gì? Tới nhà mình đi.】

Người bạn thứ tư: 【Nhà cậu có hầm rượu à? Đố kỵ khiến con người ta biến chất】

Hạ Dĩ Đồng: 【Không có hầm, có tủ thôi.】

Người bạn thứ tư: 【Cậu mà có hầm rượu thật thì giờ tớ rất muốn đánh cho cậu nhừ đòn, trước tiên tha cho mạng cún con của cậu đó, hừ hừ.】

Hạ Dĩ Đồng: 【Hầm rượu thì không có, nhưng bạn gái mình ở nước ngoài có góp vốn với bạn bè mở một trang trại rượu, là chuyện mười mấy năm trước rồi, bây giờ chị ấy toàn uống rượu nhà mình.】

Người bạn thứ nhất: 【Khoe của trá hình là nguy hiểm nhất [😊]】

Người bạn thứ hai: 【Giả vờ trá hình là nguy hiểm nhất [😊]】

Người bạn thứ ba: 【Ngược chó trá hình là nguy hiểm nhất [😊]】

Người bạn thứ tư: 【Gửi định vị qua đây, tớ tới ngay lập tức, đồ con rùa nhà cậu, mẹ kiếp, cậu đợi đấy, không đánh chết cậu thì lão tử đây sẽ theo họ nhà cậu!!!】

Hạ Dĩ Đồng: 【[Chia sẻ vị trí]】

Người bạn thứ tư: 【Cdm?】

Hạ Dĩ Đồng: 【Có giỏi thì tới đây [khıêυ khí©h.jpg]】

Người bạn thứ nhất & hai & ba: 【Quá ngang ngược rồi, lão tứ, tẩn cho cậu ấy nhớ đời luôn đi!】

Người bạn thứ tư: 【[Chia sẻ vị trí] [Bản đồ lộ trình Amap] Lão tử còn 53 phút nữa là tới rồi [cười]】

Người bạn thứ nhất & hai & ba: 【Đại hiệp, đại hiệp [nhận của tiểu đệ một lạy.gif]】

Hạ Dĩ Đồng nhìn những tin nhắn mà cười không ngậm được mồm, ngẩng đầu nói với Tiết Dao: "Chắc hôm nay em không có hoạt động gì nhỉ, lát nữa em sẽ ra ngoài ăn với bạn em một bữa."

Tiết Dao không ngẩng đầu: "Hỏi trợ lý của em ấy, hỏi tôi làm gì? Em có trả tiền lương trợ lý cho tôi à?"

Hạ Dĩ Đồng ngẩn người, nhưng cũng không nổi giận, cười nhẹ nhàng đứng lên, vọt lẹ ra ngoài, đứng trước cửa phòng làm việc bên cạnh gọi một cuộc điện thoại, "Chị ở trước cửa phòng làm việc."

Một lúc sau, Phương Hồi mở cửa từ bên trong, đằng sau Phương Hồi có một người.

Hạ Dĩ Đồng chào Tiểu Tây một tiếng, biểu cảm trên mặt Tiểu Tây tương đối phức tạp, nhưng vì cái gì thì Hạ Dĩ Đồng không nhìn ra, chỉ biết là kích động và xấu hổ, Tiểu Tây nhỏ tiếng chào lại cô, bước những bước nhỏ rời đi rất nhanh.

Sau khi Tiểu Tây rời đi, Hạ Dĩ Đồng đóng cửa lại, liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của Phương Hồi, nhướng mày trêu chọc: "Tiểu biệt thắng tân hôn nha."

Hạ Dĩ Đồng quay phim bao lâu tức là Phương Hồi đã đi theo cô bấy lâu, kéo dài khoảng bốn tháng, đợt Tết mới được nghỉ mấy ngày quay về. Từ hôm giao thừa cho tới mùng hai, tổng thể là ba ngày nghỉ, Phương Hồi là người phương Nam, nên mấy ngày nghỉ đó đã về quê thăm ba mẹ, căn bản là không có cơ hội gặp mặt.

Chuyện này, nếu là Lục Ẩm Băng, có lẽ sẽ giữ cô trong văn phòng rồi giải quyết vấn đề ngay tại chỗ. Phương Hồi còn đang kiềm chế, ầy, không biết lúc Lục Ẩm Băng nhớ cô thì sẽ giải quyết như thế nào nhỉ, liệu có giống cô không? Nhớ lại những dòng nhật ký, kẻo quên không hỏi chị ấy, từ lúc chị ấy rời đi đến bây giờ, chuyện Hạ Dĩ Đồng muốn nói với Lục Ẩm Băng phải dùng tối thiểu mười cái sọt để đựng, nếu không thể ghi vào nhật ký thì cô sẽ note vào mục Ghi chú của mình. À, không biết nói nhiều như vậy có chọc tức Lục Ẩm Băng không, kệ đi, chị ấy có tức thì cô vẫn phải kể, Lục Ẩm Băng tỉnh giấc cô sẽ kể, ngủ rồi cô cũng sẽ kể. Lúc đang làʍ t̠ìиɦ cô cũng sẽ kể, à không được, lúc làʍ t̠ìиɦ thì không cần kể. Kể đến khi khô mồm khô miệng, kể cho chị ấy đến cuối cuộc đời.

Cười cười, trái tim cảm thấy ấm áp, ý cười hiện trong ánh mắt.

Sau khi ý thức được mình vừa không kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt, Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng mím môi, nuốt lại nụ cười, quay ra nhìn Phương Hồi.

Phương Hồi đi theo Hạ Dĩ Đồng nhiều năm như vậy, hiểu Hạ Dĩ Đồng trong lòng bàn tay, tự nhiên trổ tài nói đùa, khách sáo: "Đâu có đâu, chỉ nói chuyện một chút thôi, tiện thể động miệng."

Ừm... với cả động tay nữa.

Hạ Dĩ Đồng ra vẻ tổn thương: "Sau khi Tiểu Tây yêu đương, đến idol cũng không thiết tha gì nữa, bây giờ chị thấy em ấy còn không nói chuyện một câu hẳn hoi với chị."

Phương Hồi: "Chị ấy không có ý đó, ngày nào cũng nhắc tới chị, kể về chị còn nhiều hơn em. Hôm qua, nếu như không phải có tin đồn nghệ sĩ của chị ấy bí mật kết hôn, chắc có lẽ chị ấy đã phát điên ở nhà, suốt đêm không ngủ, quấn lấy em... Aiya, không nói nữa không nói nữa."

Phương Hồi xua tay, biểu thị không muốn nói thêm, nhưng trên mặt chỉ toàn ngọt ngào.

Một chiếc tàu lượn siêu tốc thét gió đi qua.

Bây giờ cô và Lục Ẩm Băng đã xa cách nửa năm, Hạ Dĩ Đồng đói khát cả về thể xác lẫn tinh thần đang cảm thấy hối hận, vô tình phá hỏng đôi trẻ đang chim chuột với nhau, đã vậy còn bị nhét cho một nồi cơm chó, nồi này chỉ một mình cô ăn thì nhiều quá, cần người san sẻ.

Kẻ không muốn tiếp tục bị nhét cơm chó đã nhảy thẳng vào vấn đề chính: "Chị tới đây là muốn hỏi em, một tiếng nữa chị với một người bạn ra ngoài ăn cơm, lịch trình hôm nay của chị trống chứ?"

"Không sao, không có hoạt động gì." Phương Hồi trả lời.

"Chị cũng nghĩ thế, nhưng không chắc chắn nên mới qua hỏi em." Hạ Dĩ Đồng nói, "Già rồi ấy mà, nên không tin tưởng trí nhớ của mình."

Cô vừa đóng máy một bộ phim, một công ty bình thường sẽ để cho cô nghỉ thời gian ngắn, tối thiểu cũng phải nửa tháng, đây là thói quen trước kia của Lục Ẩm Băng, giờ cô cũng học theo thói quen này.

Phương Hồi: ". . ."

Nếu như cô nhớ không nhầm, thì cô còn lớn hơn Hạ Dĩ Đồng hai tuổi, giới trẻ bây giờ cứ hễ lại than mình già, riêng cô thì lại cảm thấy mình rất trẻ.

[Jaki: Phương Hồi lớn hơn Hạ Dĩ Đồng 2 tuổi, nhưng lỡ rồi nên mình vẫn giữ nguyên xưng hô cũ, để Phương Hồi vai vế nhỏ tuổi nhất vậy ;_;]

"Vậy chị đi trước đây, có cần gọi Tiểu Tây quay lại không?"

"Không cần, tan làm rồi em đưa cô ấy về nhà luôn."

". . ."

Hạ Dĩ Đồng muốn tự tát mình một cái, sao lại lắm chuyện như vậy, ăn cơm chó vui lắm à?

Tác giả có đôi lời muốn nói: Tiểu hoa: Chờ đấy, chị sẽ nhét lại cơm chó vào miệng em cho xem!

Chương 327:

Sớm muộn gì cũng nhét trả lại, Hạ Dĩ Đồng tự nhủ, nhưng vẫn không nhịn được, ra sức vò đầu Phương Hồi, bức xúc nói: "Đi."

"Chờ chút."

"Gì?" Hạ Dĩ Đồng ngoảnh lại, gì nữa? Muốn nhét cơm chó tiếp hay gì?

Phương Hồi muốn nói lại thôi.

Hạ Dĩ Đồng: "Nói mau, em học đâu ra cái kiểu bỏ dở câu chuyện thế hả?"

Phương Hồi nói: "Em nhìn thấy tin tức trên mạng, nói Lục lão sư bí mật kết hôn ở nước ngoài, đương nhiên em biết đối tượng kết hôn là chị..."

Phương Hồi còn chưa nói xong, Hạ Dĩ Đồng có cảm giác mình bị lấy lòng một chút, lời nói này có phải khiến người nghe khoan khoái không. Phương Hồi tiếp tục: "Lục lão sư có thể vui vẻ chụp ảnh cùng người khác, chẳng phải thể hiện trạng thái tinh thần của chị ấy đã gần khỏi hẳn."

Hạ Dĩ Đồng: "Hả, chị không hiểu ý em."

"Chị ấy vẫn chưa về, chị đã từng hỏi chị ấy tại sao chưa?" Phương Hồi nói.

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, cô không dám liên lạc với đối phương, làm sao dám hỏi bệnh tình Lục Ẩm Băng, chẳng may kích động chị ấy thì làm sao bây giờ?

Phương Hồi: "Em nói cho chị biết, chị cũng phải nghe em. Lục lão sư đã ra ngoài lâu như vậy, chị ấy có lý do để đi, và cũng cần có một lý do để trở về."

Hạ Dĩ Đồng: "Bởi vì chị, và cả sự nghiệp của chị ấy nữa, hai lý do này không đủ sao?"

Phương Hồi: "Không phải, chị vẫn không hiểu ý em, có câu thơ thế này 'Cận hương tình cánh khϊếp, bất cảm vấn lai nhân', ở bên ngoài quá lâu sẽ dần trở nên ngốc nghếch, dễ sinh ra loại tâm lý này. Em không biết tại sao Lục lão sư lại phải ra ngoài, nhưng có thể mơ hồ đoán được, có những lúc, chị không nên quá đỗi bị động."

[Cận hương tình cánh khϊếp, bất cảm vấn lai nhân: Càng tới gần làng lòng càng sợ hãi, gặp người xung quanh ngại chẳng dám hỏi gì. Hai câu trong bài thơ Độ Hán giang của Tống Chi Vấn. Chỉ về một người khi xa nhà quá lâu, lúc về lại quê hương - vốn là nơi từng rất quen thuộc, nhưng giờ lại cảm thấy bỡ ngỡ, e ngại, gặp người xung quanh (người làng từng gắn bó) mà lại nhút nhát chẳng dám nói câu gì.]

"Ý em là..." Trong đầu Hạ Dĩ Đồng xuất hiện một ý nghĩ to gan.

Phương Hồi đáp lại một cái like và một ánh mắt.

Hạ Dĩ Đồng: "Muốn chị đi tìm chị ấy?"

Phương Hồi: "Không hẳn, giữa hai người xảy ra chuyện gì thì em không biết, em chỉ cung cấp lối suy nghĩ cho chị thôi."

"Được rồi, chị sẽ cân nhắc." Hạ Dĩ Đồng như ngộ ra điều gì.

Nếu mình là Lục Ẩm Băng, sẽ nghĩ như nào? Mình bị bệnh, hoàn cảnh trong nước đối với mình mà nói cũng chỉ như cái l*иg giam khổng lồ, nên mình muốn ra ngoài. Bây giờ mình khỏe chưa? Mình gần như khỏi hẳn, mình muốn quay lại đó sao? Nơi đó có người mình yêu, nhưng cái l*иg đó lại mở cửa sao? Một bên là l*иg giam, một bên là người yêu trong l*иg, mình nên lựa chọn như nào?

Nếu như Lục Ẩm Băng thật sự giống lời Phương Hồi nói, về gần quê hương lại sinh ra tâm lý nhút nhát, vậy thì có lý do gì để mình không thoát khỏi cái l*иg này, bay cùng Lục Ẩm Băng du ngoạn thế giới bên ngoài? Dù sao bây giờ cũng đang kỳ nghỉ, có một tháng.

Nhưng trước đó, cô muốn hỏi Lương Thư Yểu và mẹ Lục Ẩm Băng để xác nhận một chút, bây giờ Lục Ẩm Băng có thể gặp cô không, hay là để Lục Ẩm Băng tự mình xác nhận.

Tiết Dao ngẩng đầu nhìn sofa, Hạ Dĩ Đồng nằm bất động ở đó nửa tiếng rồi, rất ra dáng một lão hòa thượng ngồi thiền. Vừa nãy còn vuốt ve chiếc nhẫn, bây giờ không biết đang suy nghĩ gì, đến quýt cũng không thèm ăn.

Người bạn thứ tư đi thẳng tới sảnh Studio, Hạ Dĩ Đồng nghe điện thoại, lơ đãng chào Tiết Dao một cái rồi ra ngoài.

Hai người ra khỏi cửa Studio, đi xe của người bạn thứ tư, nên phải lòng vòng thêm mấy đường, lại lòng vòng... có gì đó lóe sáng trong mắt cô, cảm giác đang bị theo dõi rõ mồn một.

Người bạn thứ tư trêu chọc: "Đại minh tinh à, cậu nói xem đám chó săn kia có phải rất kính nghiệp không, cậu vừa ra khỏi cửa đã bám sát đuôi cậu rồi."

Hạ Dĩ Đồng: "Cậu còn nói, chắc chắn là người cậu gọi tới."

Người bạn thứ tư: "Còn đổ tại tớ, không cần biết là do ai, nhưng đầu các trang báo ngày mai chắc chắn là cậu."

Hạ Dĩ Đồng ngồi vào trong xe, nhìn nàng một cái, chửi nhỏ một câu, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu hại chết mình rồi!"

Người bạn thứ tư: " ? ? ?"

Hạ Dĩ Đồng giận dữ nói: "Cậu cắt tóc còn có một mẩu như này, kiểu đé* gì mai đám truyền thông cũng tung tin mình đồng tính luyến ái."

"Cậu vốn dĩ là đồng tính luyến ái mà." Người bạn thứ tư phản xạ có điều kiện đáp trả, lập tức tỉnh táo, "Vcl? Tớ không muốn gia nhập tình tay ba của hai người đâu!!!"

"Không phải tình tay ba, là tình tay bốn, Lục Ẩm Băng còn có một người chồng bí mật kết hôn nữa."

"Cái quần què gì vậy, bây giờ cậu xuống xe còn kịp không?"

Hạ Dĩ Đồng lườm nàng: "Tại sao lại là mình xuống xe mà không phải cậu xuống xe?"

Người bạn thứ tư: "Nhảm nhí, đây rõ ràng là xe tớ mà, đương nhiên cậu mới là người phải xuống xe!"

Hạ Dĩ Đồng: "Mình hỏi mua xe của cậu được không?"

"Không được!" Người bạn thứ tư hét lên, "Lão tử đây là loại thấy tiền là sáng mắt sao? Mười triệu tệ, lập tức giao cho cậu!"

Hạ Dĩ Đồng ngồi thẳng, một giây sau khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, nói: "Lái xe đi."

Người bạn thứ tư thắt dây an toàn, nhìn lại mái tóc ngắn vàng kim của mình trong gương, trong lòng thầm oán thán, người ngay thẳng sắp phải chết đứng, sợ là sắp chết trên tay của tiểu cơ lão nhà Hạ Dĩ Đồng.

Chuyến xe này, không những không thể công thành mà còn lao thẳng xuống mương.

Vì vậy Hạ Dĩ Đồng đã bị đánh đập dã man trong bữa tối hôm đó, nhưng khi Hạ Dĩ Đồng thanh toán hóa đơn không chớp mắt, còn hỏi nàng xem có muốn ăn thêm món gì hay ăn món tráng miệng nữa không, người bạn thứ tư hét lên: "Cậu thay đổi rồi, cậu không giống ngày xưa nữa, không còn là Đồng Tử kén chọn nữa."

Sau đó ghé vào một tiệm đồ ngọt.

"Vậy mình rốt cuộc như nào?" Hạ Dĩ Đồng nghe câu này liền thấy hứng thú, lấy việc ở bên cạnh Lục Ẩm Băng làm ranh giới, cô trước kia và bây giờ đúng là thay đổi quá nhiều, có đôi khi nhớ lại cô cũng không dám nhận.

Người bạn thứ tư: "Trước kia, tính cách cậu dịu dàng, thích lắng nghe người khác hơn là việc thổ lộ bản thân, trong lòng cậu có chủ ý nhưng nếu như người khác không hỏi thì cậu cũng không chủ động nói ra. Vừa tự tin lại vừa tự ti, cuồng công việc, là kiểu người hy sinh hết mình vì công việc. Quan trọng nhất chính là chúng ta đều nghèo."

Hạ Dĩ Đồng nhàn nhạt cười, lấy thìa múc một miếng pudding trước mặt: "Thật à?"

"Đúng đúng đúng, chính là biểu cảm lúc này của cậu, đặc biệt kỳ lạ." Người bạn thứ tư luống cuống, "Kiêu ngạo? Ung dung? Tớ cũng không biết nên dùng từ nào để miêu tả cậu lúc này, dù sao thì ngoại trừ gương mặt này, từ đầu đến cuối cảm giác như biến thành người khác vậy."

"Thay đổi lớn vậy sao?" Hạ Dĩ Đồng lắc đầu khẽ cười.

"Đúng đó, sao lại không thể chứ, đặc biệt là lúc cậu cười, rất giống một siêu sao không quan tâm thắng thua, ở cùng siêu sao lâu ngày nên nhiễm luôn khí chất của đối phương rồi chứ gì."

"Chắc vậy, nhưng cậu đừng dùng từ siêu sao này," Hạ Dĩ Đồng kéo tay áo lên cho nàng xem, "Cậu xem, mình nổi cả da gà này, toàn thân run rẩy."

Miệng người bạn thứ tư vẫn đang ngậm bánh gato, nghe xong thì bật cười.

Hạ Dĩ Đồng: "Cẩn thận bị chụp ảnh, dù sao thì chị ấy cũng là nghệ sĩ quốc tế, đi thảm đỏ lâu năm."

Người bạn thứ tư sặc một cái, nhổ miếng bánh vào thùng rác: "Cậu có thể đừng chọc tớ nôn được không? Đang ăn kia mà."

Hạ Dĩ Đồng giơ hai tay đầu hàng: "Mình sai rồi."

Người bạn thứ tư tiếp tục giải quyết món tráng miệng trước mặt, Hạ Dĩ Đồng ăn no rồi, mắt đảo tứ phía. Nơi đây cũng là quán cao cấp, ít người ngồi, chỗ cô ngồi là gần bên trong nhất, người bình thường không chú ý tới, nhưng người không bình thường có thể chú ý tới.

Lúc người bạn thứ tư ăn được một nửa, Hạ Dĩ Đồng kéo cánh tay đối phương, kéo nàng đứng dậy: "Đi mau, có người nhận ra rồi."

Người bạn thứ tư như hổ đói nhét nốt miếng cuối cùng rồi cũng chạy theo, fan hâm mộ hoang dại chưa đuổi kịp hai người.

"Cậu là quỷ đói đầu thai à?" Hạ Dĩ Đồng rút một tờ khăn giấy từ trong túi ra đưa cho người bạn thứ tư, để tự nàng lau miệng. Người bạn thứ tư nhận lấy, cười "tình cảm" với cô: "Cảm ơn nha tình yêu."

Hạ Dĩ Đồng: "Nhìn đằng sau."

Nàng vừa nghiêng đầu, có một "người qua đường" giơ điện thoại lên chụp bọn họ, rồi người đó co giò bỏ chạy. Người bạn thứ tư hét lớn: "Tên kia đứng lại đó cho tôi!"

Người bạn thứ tư đuổi theo hai trăm mét, Hạ Dĩ Đồng kéo mù chạy theo, thật vất vả mới giữ nàng lại được, "Đừng đuổi theo, để người ta đi đi, nếu cứ như thế thì tiêu đề ngày mai không phải nghi ngờ đồng tính, mà là ca sĩ đang hot chạy bở hơi tai giữa đường."

"Chạy bở hơi tai vẫn tốt hơn nghi ngờ đồng tính, tớ còn chưa có người yêu." Người bạn thứ tư thở hồng hộc, "Được rồi." Kẻ đó chắc chắn không phải người qua đường, chắc chắn là dân chuyên, nên mình mới không bắt kịp.

Người bạn thứ tư đưa Hạ Dĩ Đồng về nhà, lòng đầy cay đắng không có chỗ trút, trong nhóm vui vẻ lắm, bị mọi người cười nhạo, đều vui mừng vì chọn không ra ngoài với Hạ Dĩ Đồng vào lúc này.

Hiện tại Hạ Dĩ Đồng là "Bến tàu Loan Tể", người nào đi người đó sẽ bị truyền thông "bẻ cong" cho xem.

[Bến tàu Loan Tể: Ám chỉ một người đồng tính giả vờ hẹn hò với một người dị tính để che đậy xu hướng tính dục thật sự của mình.]

Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, một cuộc điện thoại của Tiết Dao đã đánh thức Hạ Dĩ Đồng đang ngủ nướng --- tối qua nhờ có chủ rượu nên cô ngủ rất ngon, vừa nhớ Lục Ẩm Băng vừa uống, không cẩn thận nên uống hơi nhiều một chút, ngủ tới tận bây giờ.

Hạ Dĩ Đồng mơ mơ màng màng, alo một cái, bên trong không có âm thanh, tập trung nhìn, cầm ngược nên chưa mở được điện thoại, cầm lại ngay ngắn: "Sao thế Tiết mama."

"Hôm qua em nói với tôi như nào?"

"Nói gì cơ?"

"Em nói em muốn làm cái gì thì đều báo với tôi một tiếng, là nguyên văn em nói."

"À," Hạ Dĩ Đồng vuốt tóc, vẫn còn buồn ngủ, "Vâng, em nói mà, nhưng em có làm gì đâu."

"Em lên Weibo xem thử đi."

"Được rồi, em biết rồi." Hạ Dĩ Đồng nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, "Xem ngay đây."

Ba giây sau Hạ Dĩ Đồng mở to mắt, mở Weibo: 【Lục Ẩm Băng nói dối bị bệnh, bỏ giới giải trí để kết hôn, Hạ Dĩ Đồng quá đau lòng nên đi tìm niềm vui mới】.

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Tiết Dao: "Xem xong chưa? Tỉnh ngủ chưa?"

Hạ Dĩ Đồng: ". . . Xem xong rồi, tỉnh ngủ rồi. Tiết mama, em thề, chuyện này không phải do em sắp xếp, em có ăn gan hùm mật báo cũng không dám xào scandal với người khác? Hôm qua bọn em chỉ ra ngoài ăn tối, rồi bị người khác chụp, truyền thông viết bậy viết bạ. Đồng tính luyến ái bọn em cũng đâu phải kiểu nhìn ai cũng thích, hở tí là thay người yêu như thay áo đâu, em cũng bực mình mà."

Tiết Dao: "Vừa rồi đúng là tôi tức đến chập mạch rồi, tôi xử lý giúp em."

Hạ Dĩ Đồng day day trán: "Phiền phức."

Tiết Dao: "Nhưng em có từng nghĩ Lục Ẩm Băng ở nước ngoài nhìn thấy tin tức này sẽ có hậu quả gì? Liệu em ấy có bay thẳng về nước?"

"Em không biết." Lời Phương Hồi nói hôm qua lại hiện lên trong đầu cô, tâm Hạ Dĩ Đồng khẽ động, "Chị nghĩ nếu em đi nhận tội thì sao?"

Chương 328:

Giải trí Thất Thất Thất V:

【 "Lục Ẩm Băng nói dối bị bệnh, bỏ giới giải trí để kết hôn, Hạ Dĩ Đồng quá đau lòng nên đi tìm niềm vui mới", gần đây có thể nói Hạ Dĩ Đồng đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhiều năm ẩn nhẫn mới một lần thổ lộ, cư dân mạng khắp nơi còn chưa kịp cảm động, thì Lục Ẩm Băng lộ tin bí mật kết hôn ở nước ngoài, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Ngay ngày hôm sau, những bức ảnh và video về cuộc hẹn hò của Hạ Dĩ Đồng và nữ ca sĩ @Tênngườibạnthứtư đã bị @VuBátBì phơi bày ra ánh sáng, phải chăng vì quá tức giận hay quá đau lòng nên mới đi tìm niềm vui mới? [Ảnh chụp Hạ Dĩ Đồng đi ăn với người bạn thứ tư] [video Hạ Dĩ Đồng và người bạn thứ tư nắm tay nhau]】

【Đồng tiền bằng bạo không phải phong cách Tây: Hahahahahahahahahaha không biết tại sao tôi thấy rất nực cười hahaha nghỉ chút đã】

【Rượu trắng Ma Hầu ở núi Lăng Lăng: Dọa tôi muốn quăng hết dưa đi, phim cẩu huyết hằng năm, Hạ Dĩ Đồng không cần phim, bản thân cuộc sống Hạ Dĩ Đồng còn đặc sắc hơn trong phim ảnh】

【Đồng thụ mùa Hạ: Người bạn thứ tư kia là người bạn lâu năm của tôi phải không? [cười] cái loại tình tiết mù quáng gì vậy trời, còn chưa xác thực được bài hát có phải viết cho Lục Ẩm Băng hay không, mấy tài khoản marketing này thèm nổi tiếng đến phát điên rồi à?!】

【Hồ nhào cái gì mà hồ nháo: Cái quái gì vậy? Ôm tên của người bạn thứ tư đi, không hẹn không hẹn, idol nhà tôi chỉ một lòng ca hát, xưa nay không vướng bụi trần #Phong cách tên của người bạn thứ tư# #Tên của người bạn thứ tư Đại ngôn toàn cầu của Channel# #Tên của người bạn thứ tư XX Concert lưu động#】

【Mùa đông trong băng: Hỏi: Cô ấy yêu anh ta, cô ấy yêu cô ấy, cô ấy không yêu cô ấy, ở bên cạnh cô ấy. "Cô ấy" trong câu này lần lượt là ai】

【Băng hình xoắn ốc o_O: Cô ấy đầu tiên là Lục Ẩm Băng, thứ hai và thứ ba lần lượt là Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng, thứ tư thứ năm là Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng, cuối cùng là tên người bạn thứ tư, trọng tài hãy ban thưởng cho đóa hoa hồng nào ahahaha】

Lục Ẩm Băng thoát giao diện Weibo, ngồi trên sofa, chậm rãi uống ly nước, cô không hề tức giận, cô biết người bạn thứ tư này, trước kia có gặp lúc đi đón Hạ Dĩ Đồng, tóc ngắn màu đỏ, trong video tóc vẫn ngắn nhưng đã đổi sang màu khác, ngũ quan có thể gọi là rõ nét, mặt có hơi vuông, là gầy đi hay mập lên? Không biết, không để ý. Cơ mà trước kia, có thể nói là cô và người bạn thứ tư kia có duyên phận đi, từng gặp nhau tại show thời trang ở nước ngoài, sau này Hạ Dĩ Đồng cũng nhắc tới người bạn đó. Hai người bọn họ quen nhau đã lâu, Hạ Dĩ Đồng từng giúp nàng ta một chuyện nhỏ trong hậu trường của một sự kiện, tính đến nay cũng đã được bảy tám năm.

Hừ, thời gian họ quen nhau còn lâu hơn cả quen mình rất nhiều.

Ra ngoài ăn thì ăn thôi, mắc mớ gì còn nắm tay nhau nữa, còn cười đùa dịu dàng như vậy, ngày nào cũng kêu ca trên Wechat là nhớ mình thế này nhớ mình thế kia, ngoảnh mặt một cái đã cười nói vui vẻ với người khác. Không tức giận, không hề tức giận, mình lớn tuổi hơn, phải rộng lượng hơn.

Lục Ẩm Băng đỡ mặt, mở Wechat.

Giải trí Hằng Tuần Nghê Tư Định: 【[Link Weibo]】

Giải trí Hằng Tuần Nghê Tư Định: 【[Chuột chũi thét chói tai.gif】

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, Hạ Dĩ Đồng nhìn danh sách thông báo, nhếch miệng, "Tiết mama, Lục lão sư nhắn tin cho em này, tối nay em sẽ nói chuyện với chị sau."

Tiết Dao cúp điện thoại.

Hạ Dĩ Đồng: 【[Chuột chũi thét chói tai.gif】

Lục Ẩm Băng: 【Cô nói cô có bạn gái rồi mà? Sao còn xuất hiện cái này nữa?】

Hạ Dĩ Đồng: 【E hèm hèm.】

Lục Ẩm Băng bật dậy khỏi sofa, em còn dám "E hèm hèm" với chị? Đáng lẽ phải giải thích ngay chứ? Phải nói là trong lòng em chỉ có chị không có cậu ấy! Không có bất kể người thứ ba!

Muốn ra nước ngoài gặp Lục Ẩm Băng, ý nghĩ đó như tia lửa, lập tức đốt cháy cả thảo nguyên trong lòng Hạ Dĩ Đồng, xem xét vấn đề dưới góc độ khác, đương nhiên cô không thể có thái độ "hợp tác diễn xuất" với tài khoản phụ của Lục Ẩm Băng được, Hạ Dĩ Đồng không giải thích gì nhiều, cứ thế gọi điện thoại cho Lương Thư Yểu.

"Alo?" Giọng Lương Thư Yểu rất bình thường, nghe như thể cô ấy không làm gì cả, Hạ Dĩ Đồng thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn đánh gãy khắc xuân của đối phương bởi một cuộc điện thoại của mình.

"Em có chuyện muốn nói chuyện với chị."

"Ừ, chờ chút." Đầu dây bên Lương Thư Yểu yên tĩnh một lúc, bên tai vang lên tiếng bước chân, khoảng nửa phút sau, cô ấy tiếp tục, "Được rồi, nói đi."

Quan hệ giưuax Hạ Dĩ Đồng và Lương Thư Yểu bắt đầu xung quanh Lục Ẩm Băng, ban đầu là tình địch, bây giờ có thể thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, khá kịch tính. Đôi khi hai người lại ôn lại hành trình bao năm qua của mình bên cạnh việc trò chuyện về Lục Ẩm Băng, họ đã yêu thầm bao nhiêu năm nên thực sự có thể đồng cảm với nhau.

Sau khi nghe kế hoạch của Hạ Dĩ Đồng, Lương Thư Yểu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Một tháng trước chị có ở cùng với em họ, giới thiệu một chút, em đừng có nghĩ lung tung, không phải chỉ có một mình, cả chị và bạn gái của chị ở cùng với Lục Ẩm Băng, hai người kia toàn hùa nhau bắt nạt chị. Trong một tháng đó, có khoảng ba lần em ấy phát bệnh, có thể nói là chuyển biến tốt hơn so với hồi còn ở nhà. Chị và mẹ em ấy có liên lạc với nhau, bà ấy nói một tháng gần đây em ấy không phát bệnh lần nào, vấn đề chủ yếu bây giờ là về não bộ thôi, việc trị liệu không phải một sớm một chiều, chị nghĩ đây là lý do mà em ấy tạm thời chưa muốn về nước."

Lương Thư Yểu: "Nếu mà nói về việc về nhà lại sinh tâm lý nhút nhát, có lẽ có bao gồm nguyên nhân này, dù sao thong dong ở nước ngoài, cuộc sống không có áp lực, đầu óc em ấy lúc nào cũng như dây cung kéo căng suốt bao năm, bây giờ được thả lỏng một lúc. Nếu em thật sự muốn đi, nên chào hỏi trước, để chị gửi số điện thoại của mẹ em ấy cho em."

"Được rồi, cảm ơn chị."

" . . ."

"Cỏ trong sân sắp bị con cắt trọc tới nơi rồi, mau dừng tay lại cho ta!"

Liễu Hân Mẫn giành lại cái kéo trong tay Lục Ẩm Băng, "Cái con bé này bị làm sao vậy hả? Trước thì thái nhỏ thức ăn của ta thành sợi, giờ lại cắt trụi đám cỏ mà ta cẩn thận chăm sóc bấy lâu, một ngày vui vẻ một ngày ỉu xìu, có mười thảm cỏ cũng không đủ cho con cắt đâu."

Lục Ẩm Băng nhe răng với Liễu Hân Mẫn, bực bội ra mặt.

Liễu Hân Mẫn: "Làm sao? Tính cắn cả mẹ con luôn à?"

Lục Ẩm Băng nào dám cắn bà, thờ dài, từ bãi cỏ quay lại bàn, ngồi nhìn trời, hừ nhẹ: "Nhớ những ngày còn thơ bé, cậu thích nói còn tớ thích cười, gió thổi lao xao chim hót líu lo, chúng ta vô thức thϊếp đi, trong mộng cánh hoa rơi biết bao nhiêu."

Hát xong rồi lại thẫn thờ, lại thở dài.

Liễu Hân Mẫn ấn vai cô, ngồi xuống bên cạnh: "Nhớ người yêu rồi?"

Lục Ẩm Băng: "Không biết nữa, suy nghĩ rất nhiều, có chút hoài niệm cuộc sống trước kia."

"Cuộc sống nào?"

"Tranh thủ lúc rảnh rỗi, tụ tập với đám bạn, nán lại với người yêu, đấu trí với cẩu tử?" Lục Ẩm Băng mỉm cười, dịu dàng nhìn bầu trời xa xa: "Không biết nữa."

"Muốn quay về?"

"Không biết."

"Không muốn về?"

"Không biết." Lục Ẩm Băng chỉ có một câu trả lời, cô ở nước ngoài nửa năm, nửa năm này dường như hoàn toàn tách biệt với cuộc sống của ba mươi năm trước, cô cố gắng thả lỏng hết mức có thể, như thể cô ấy đang chạy nhảy điên cuồng trong lãnh thổ của một người và tận hưởng nó, sau loại tự do này, kéo theo sự trống rỗng và mất mát. Mọi thứ cô quen thuộc đều không có ở đây, đặc biệt là Hạ Dĩ Đồng, người đang cách cô rất xa, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.

Một năm nay chắc chắn là một năm có bước nhảy vọt đối với Hạ Dĩ Đồng, cô đã dẫn đến cơn sốt xem phim truyền hình toàn quốc, có danh tiếng tốt nhất và được yêu thích cao nhất trong những năm gần đây. Cô đã giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đầu tiên trong đời và vai chính trong 《Mẹ nuôi》lọt vào danh sách rút gọn, cô sẽ chính thức xuất hiện tại Liên hoan phim Cannes năm nay. Tháng 5 năm nay, cô sẽ bước đi trên thảm đỏ Cannes với tư cách là diễn viên chính cùng với đạo diễn. Đáng tiếc là cô đã bị loại, không được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tuy nhiên việc bộ phim lọt vào danh sách rút gọn đã bỏ xa rất nhiều nữ diễn viên trẻ trong nước...

Bạn không bao giờ biết bước tiếp theo cô ấy sẽ mang đến bao nhiêu điều bất ngờ cho giới điện ảnh và khán giả, Lục Ẩm Băng cũng kinh hỉ, nhưng khác với mọi người, cô không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm động và tự hào, cô muốn nói cho cả thế giới biết rằng, người yêu của mình xuất sắc tới nhường nào.

Nhưng cô không thể tận mắt chứng kiến những thứ này, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của Lục Ẩm Băng.

Cô không muốn bỏ lỡ nữa, càng không thể bỏ lỡ thêm nữa.

Nhưng cô có thật sự muốn trở về?

"Mẹ nói con có muốn quay về không?" Lục Ẩm Băng nhắm mắt, hờ hững đặt câu hỏi.

Liễu Hân Mẫn: "Ba ngày nay, con hỏi ta câu này sáu lần rồi."

"Thật sao?" Lục Ẩm Băng không nhận ra, hóa ra cô đã từng hỏi rất nhiều rồi.

"Đã năm ngày con quên không tưới chậu hoa trong phòng khách, điều này cho thấy tâm trí con đã không còn ở đây nữa. Mỗi lần ta hỏi con, lý do để con quay về, con đều nói là Hạ Dĩ Đồng, lý do con không muốn quay về, con nói không muốn đối mặt với cảnh trong nước. Vấn đề rất dễ giải quyết."

Hai mắt Lục Ẩm Băng phát sáng: "Giải quyết như nào?"

Liễu Hân Mẫn cốc đầu cô: "Vậy nên ta mới nói não con là não heo."

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Nói thì nói thôi, sao còn tranh thủ chế giễu cô nữa?!

Liễu Hân Mẫn: "Con không muốn quay về, nhưng con muốn gặp con bé, vậy gọi con bé tới là được còn gì? Cái đồ óc heo này. Nếu con muốn con bé tới thì bây giờ gọi, nói không chừng một giây sau là con bé có mặt ngay."

Lục Ẩm Băng: "Mẹ nghĩ em ấy là Tôn Ngộ Không mà, một cú lộn nhào có thể vượt qua vạn dặm, mà từ thủ đô tới đây cũng cách mấy vạn dặm, em ấy cần lộn mấy vòng đấy."

"Lắm điều vừa thôi, ngày nào cũng há mồm ra là bật ta tanh tách, con muốn chọc ta tức chết hay gì?" Liễu Hân Mẫn gõ mấy cái lên trán cô, Lục Ẩm Băng không kịp né tránh.

Chắc chắn mẹ cô đang trong thời kỳ mãn kinh, hoặc là bà kìm nén vì không thể gặp ba cô ở nước ngoài nên trút hết giận dữ lên cô, may mắn thay, tính tình cô tốt, không hề phản kháng.

Liễu Hân Mẫn lườm cô, Lục Ẩm Băng rút điện thoại ra: "Bây giờ con gọi cho em ấy kêu em ấy tới nhé?"

Liễu Hân Mẫn: "Con coi người ta là chó à, còn kêu người ta tới, phải hỏi người ta bây giờ có rảnh không, có tiện tới gặp con hay không."

"Mẹ, mẹ thay đổi rồi, trước kia mẹ đều bênh con mà." Tâm tình Lục Ẩm Băng phức tạp chậc lưỡi một cái.

Liễu Hân Mẫn nói nhỏ: "Lòng người cũng bằng xương bằng thịt, con tới đây dưỡng bệnh nhưng chưa từng gọi một cuộc điện thoại về nhà. Đổi lại nếu là ba con đi dưỡng bệnh, ông ta mà dám như thế thì chắc chắn ta sẽ lao tới xé xác ông ta ra, con có tin không? Chưa kể đó là người yêu của con, tùy con xoa tròn bóp méo như nào, đừng có chiếm được tiện nghi mà bày đặt khoe mẽ."

Lục Ẩm Băng bị nói cho chua xót, cô không đôi co thêm với bà, cứ vậy gọi cho Hạ Dĩ Đồng.

- Số máy quý khách đang gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...

Lục Ẩm Băng giơ điện thoại ra trước mắt: "Hả?"

Một chiếc điện thoại khác vang lên, Liễu Hân Mẫn rút điện thoại ra khỏi túi, vui vẻ nhìn màn hình phát sáng, vừa hay, dãy số hiển thị trên đó chính là dãy số mà Lục Ẩm Băng vừa gọi đi.

Nhắc Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không đến liền.