Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 48: Phản kích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai ngày nay Bạch Dã cũng không biết mình là làm sao mà qua nổi.Đi học, chỉ cần là địa phương nàng ngồi, xung quanh bên trong ba hàng tuyệt đối sẽ không có thêm người thứ hai nữa; Đi nhà ăn, đều sẽ có người không cẩn thận đem nước canh vẩy trên người nàng; Đi giặt quần áo, lại sẽ bị người không cẩn thận giội một thân nước, thậm chí ngay cả đi nhà vệ sinh, đều sẽ bị người từ bên ngoài đem cửa khóa lại, nếu như ngày hôm qua không phải Phạm Tùng Tùng đúng lúc đến nhà vệ sinh, nàng có thể sẽ bị người nhốt ở trong nhà vệ sinh suốt cả một buổi tối!

Nàng nghĩ không thông, thích người gì, có phải là đồng tính luyến không, đó đều là chuyện của chính mình, cùng với các nàng có quan hệ gì? Lại chướng ngại chuyện gì của họ? Các nàng tại sao phải nói lời ác độc đối với mình, thậm chí công kích thân thể?

Những người bạn tốt ngày xưa có thể vừa nói vừa cười, cùng tán gẫu ăn cơm, cùng trốn học đi dạo phố, cùng trốn ở trong chăn nghe chuyện ma cả đêm, thậm chí bạn cùng phòng ngủ chung phòng sớm chiều ở một năm, ở vào thời điểm này, cũng sẽ không chút do dự đứng ở đối lập mình, mạnh mẽ đạp chính mình vài cái, thực sự làm người lạnh lẽo tâm gan.

Duy nhất làm cho nàng có thể an ủi, chính là Phạm Tùng Tùng, bất luận người khác làm sao lôi kéo nàng, nàng vẫn duy trì lập trường của bản thân nàng, không bưng không giẫm, không nịnh không bôi đen.

Chạng vạng, Bạch Dã từ thư viện đi ra, dựa vào trời tối, bước nhanh đi đến phía nhà ăn, dọc theo đường đi tận lực tránh nơi sáng, ở trong bóng tối, không có ai nhận ra nàng, đi ngang qua học sinh cùng nhau đi dạo, nghe thấy các nàng thảo luận nhiều nhất vẫn là chuyện liên quan với chính mình.

Chuyện kia ở trên mạng tiếp tục lên men đồng thời càng lúc càng kịch liệt, chính mình nghiễm nhiên cũng đã bị người bố trí thành sắc lang bụng đói ăn quàng, cả lão sư đều tìm nàng nói chuyện rồi.

Nhưng mà đáng vui mừng chính là, chuyện này chỉ ở bên trong tieba nhỏ của các bạn học tự phát thành lập náo động đến hừng hực, cũng không có náo lên chủ tieba ở trường học, bằng không, việc này chắc lên đầu đề xuất bản đầu tiên, dù sao Xuyên Ảnh nổi tiếng bên ngoài.

Bạch Dã đi nhà ăn mua một phần cháo mang đi, hai ngày nay nàng bị việc này náo động đến cũng không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn một chút chủ yếu là lo lắng lỡ như bị đau dạ dày, lấy tình cảnh bây giờ của nàng, nàng cho dù đau chết đi sống lại, những người kia chỉ sợ cũng sẽ không lòng sinh thương hại đối với nàng.

Đây là nàng lần đầu tiên, đem người nghĩ xấu.

Bạch Dã vừa húp cháo vừa đi đến phía ký túc xá, trong lòng yên lặng tính toán, hôm nay đã thứ năm, lại chống qua một đêm và buổi sáng ngày mai, buổi chiều hết giờ học, là có thể về nhà, có thể nhìn thấy Lâm a di rồi!

Mới hai ngày ngắn ngủi không có nhìn thấy, nàng cũng đã nhớ cô nhớ tới sắp điên mất rồi, thật sự không kịp đợi muốn nhào tới trong l*иg ngực Lâm a di tìm kiếm an ủi.

Hai ngày nay nàng đều không dám gọi điện thoại cho Lâm a di, nàng sợ vừa nghe được thanh âm của Lâm a di, chính mình sẽ không nhịn được rơi nước mắt, chỉ có thể một mình yên lặng chịu đựng.

Khi đi ngang qua hồ nhỏ, thấy được có không ít cặp tình nhân ngồi ở bên hồ liếc mắt đưa tình, không khỏi bước chân dừng lại, nghe bọn họ thấp giọng khẽ nói, nhìn bọn họ ôm ấp nô đùa, trong lòng nổi lên một tia cay đắng, nàng cũng rất muốn, rất muốn một tình yêu quang minh chính đại a.

Đang si nhìn, điện thoại vang lên, khi từ trong túi móc ra, trong lòng không tự giác tràn đầy chờ mong.

Là tiểu di!

Trước khi nhận điện thoại, Bạch Dã hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh lại.

"Alo, tiểu di?"

"Ranh con, ngươi lại làm sao chọc tên gia hỏa kia giận không thuận rồi?" Đối diện Hạ Tiểu Tử cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, dùng tiếng nỏ dò hỏi.

Bạch Dã ngẩn ra, nàng chọc cho Lâm a di tức rồi sao?

"Ta..

Không có a..

Ta cái gì cũng không làm a."

"Khi ngươi đi, nàng có để ngươi mỗi ngày gọi điện thoại cho nàng hay không?"

"Hả? Dì ấy..

Dì ấy chưa nói a, dì ấy nói để ta khi có việc gọi điện thoại cho dì ấy." Bạch Dã cẩn thận nhớ lại một chút, Lâm a di xác thực là nói như vậy..

"Ngươi xác định nàng nói không phải để khi ngươi nhớ nàng thì gọi điện thoại cho nàng?"

"Hạ Tiểu Tử!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến quát to một tiếng, cả Bạch Dã đều bị sợ hết hồn, ngay sau đó trong điện thoại truyền đến tín hiệu báo máy bận, bị tắt máy rồi.

Bạch Dã nhìn điện thoại ngơ ngác đờ ra, Lâm a di là tức rồi sao? Bởi vì chính mình không có gọi điện thoại cho cô sao..

Do dự một chút, vội gọi lại điện thoại cho Lâm a di.

Mới vừa vang lên một tiếng, đối diện thì nhận, "Lâm.."

"Alo~a, tiểu Dã a~" Hạ Tiểu Tử cố ý nói tiếng rất lớn cho Lâm Úc Thanh nghe.

Bạch Dã cười khúc khích, cái tên này nhất định lại đang cố ý chọc giận Lâm a di rồi!

"Tiểu di, Lâm a di đang làm gì?"

"Nàng a, ngồi ở trên ghế salông, giả vờ giả vịt cầm quyển sách, nghiêm túc cẩn thận nghe hai ta nói điện thoại đó, ai ya.."

"Được rồi, ngươi cũng đừng chọc Lâm a di giận."

"Ta nào có, ta nhận điện thoại cho nàng nàng lại không chịu, ôi được thôi ta không nói, tiểu Dã, ngươi ở trường học thế nào? Học tập có bận không?"

"Ân..

Rất bận."

"Như vậy a, nga, Lâm a di ngươi để ta hỏi ngươi, có ăn cơm thật ngon hay không?"

Bạch Dã hé miệng cười cười, "Đương nhiên là có a."

"Tiểu di, ta đây chủ nhật muốn trở về." Sợ nàng tiếp tục truy hỏi tình huống của mình ở trường học, vội chủ động mở miệng.

"Cuối tuần này hả, tuần này e sợ không được."

Bạch Dã nghe vậy trong lòng hơi hồi hộp một chút, "Tại sao?"

"Chủ nhật phải đi nơi khác tham gia liên hoan phim, Lâm a di ngươi không phải được đưa danh sách đề cử nữ chính xuất sắc nhất sao, không biết lần này có thể lấy được ảnh hậu hay không đây."

"Phải không, Lâm a di thật là cừ!" Bạch Dã cười cười, chỉ là bên trong nụ cười này lại pha thêm một tia bi thương, không thấy được cô rồi a..

"Đúng rồi, cho nên tuần này chúng ta cũng không ở nhà, cuối tuần sau không có gì chuyện, đến thời điểm đó ta đi đón ngươi đi?"

"..

Ừm, được..

Được a.." Âm thanh có một tia nhẹ nhàng nghẹn ngào.

"Tiểu Dã? Ngươi làm sao vậy?"

"Không có, ta chỉ là đang suy nghĩ, Lâm a di cừ như vậy, ta cũng phải cố lên mới được."

"Ừm, nhưng mà ngươi cũng đừng đem mình làm cho quá gấp, vẫn là thân thể quan trọng."

"Ừm, tiểu di, Lâm a di còn đang giận ta sao?"

"Hả? Không có a, nghe được ngươi khen nàng, cười đến đều không ngậm mồm vào được, ta đưa điện thoại cho nàng, ngươi cùng với nàng nói chuyện đi."

"Được."

Điện thoại thay người nhận, đối diện nửa ngày không có âm thanh.

"Lâm a di?"

"Ừm."

"Lâm a di, con..

Con có nhớ dì nha."

"Nhớ ta không gọi điện thoại cho ta? Nhất định phải ta gọi cho ngươi, không phải, nhất định phải Hạ Tiểu Tử gọi điện thoại cho ngươi ngươi mới có thể nhớ tới nhân vật ta đây có phải không?"

"Mới không phải đâu."

"Con thật sự có nhớ dì, rất nhớ rất nhớ.." Bạch Dã khịt khịt mũi.

"Nhớ như vậy sao?" Lâm Úc Thanh tựa hồ nghe ra ngữ khí của nàng có chút không đúng lắm.

"Ừm."

"Vậy ta ngày mai đến thăm ngươi đi, ngày mai không có chuyện gì."

"Không muốn, dì đừng đến."

"Huh?"

"Con..

Con ngày mai học cả ngày, không có cách nào cùng dì a, chủ nhật dì không phải muốn đi nơi khác rồi sao, liền cố gắng ở nhà nghỉ ngơi đi." Bạch Dã có chút sợ, nàng muốn gặp Lâm a di, thế nhưng nàng không muốn để cho Lâm a di thấy được dáng vẻ bị người phỉ nhổ này của nàng, chính mình bây giờ, là Lâm a di không thích nhất, dáng dấp mềm yếu để cho người bắt nạt.

Lâm Úc Thanh hôm nay tựa hồ cũng mở máy hát, cùng tiểu gia hỏa nói chuyện không còn biết trời đâu đất đâu, ước chừng hàn huyên hơn nửa canh giờ, Lâm Úc Thanh liếc mắt nhìn thời gian.

"Không còn sớm, ngươi có phải cũng nên nghỉ ngơi rồi không."

"Huh?" Bạch Dã cũng liếc mắt nhìn thời gian, đã mười giờ rồi, là nên trở về rồi, một chút ký túc xá thì khóa cửa rồi.

"Ừm, con đây liền trở về."

"Ngươi bây giờ còn ở bên ngoài?"

"Không có không có, chính là ở bên hồ nhỏ dưới lầu."

"Ừm, vậy mau mau trở về đi, nghỉ sớm một chút."

"Được, Lâm a di, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cúp điện thoại, Bạch Dã từ trong điện thoại di động lật ra bức ảnh của Lâm a di, khi nàng quay phim chụp trộm, đủ loại Lâm a di ăn mặc áo giáp.

Vuốt nhẹ điện thoại di động một lúc lâu, Bạch Dã đứng lên, xoa xoa chân ngồi chồm hổm đã tê rần, không thể mềm yếu như thế, không thể để cho người bắt nạt, Lâm a di không thích chính mình như vậy, phải kiên cường lên, phải bảo vệ tốt chính mình!

Kẹp lấy thời gian trở lại lầu lí túc xá, đi tới ký túc xá của mình, cửa phòng đã đóng lại, giơ tay gõ gõ cửa, bên trong hoàn toàn không có ai lên tiếng, Bạch Dã biết các nàng thì ở bên trong, trước mắt nhất định là đang nhìn chuyện cười của mình, có chút ảo não tại sao mình không có đúng lúc đi làm một chiếc chìa khóa.

Tới gần thời gian tắt đèn, trong hành lang người đi lại cũng không nhiều, Bạch Dã lại gõ gõ cửa, tiện đà bấm điện thoại của Phạm Tùng Tùng, muốn để nàng đến mở cửa giúp mình, cách cửa mơ hồ có thể nghe được chuông điện thoại di động vang lên, thế nhưng cũng không có người nhận.

Lại đợi một hồi, Bạch Dã có chút giận, dùng sức vỗ vỗ cửa.

"Gõ cái gì gõ a, làm phiền chết rồi!" Cửa phòng đối diện truyền đến gầm lên giận dữ.

"Gào cái gì gào, cổ họng lớn a."

Âm thanh là từ phòng nước truyền tới, Bạch Dã quay đầu lại liếc mắt nhìn, Phạm Tùng Tùng ngậm bàn chải đánh răng, đang rửa mặt.

"Này, ngươi không có ở trong phòng sao?" Bạch Dã sững sờ, chẳng trách nàng không có nhận điện thoại.

"Làm sao vậy? Cửa bị khóa rồi?" Phạm Tùng Tùng đem bọt kem đánh răng nhổ ra, đơn giản súc miệng, chùi miệng đi tới, vỗ vỗ cửa, "Mở cửa, là ta."

Bên trong vẫn là không ai lên tiếng, Phạm Tùng Tùng dùng sức đập phá phá cửa, "Này, hai người các ngươi, ở bên trong làm mánh khóe gì không thể bày ra đây?"

"Ngươi..

Nhỏ giọng một chút, tất cả mọi người nghỉ ngơi.."

"Ta mới không rảnh rỗi để ý người khác đâu."

"Mở cửa ra cho ta!" Phạm Tùng Tùng lại đạp cửa hai cái.

Có không ít ký túc xá mở đèn ra, có người nhô đầu ra chỉ trích, còn có người chạy đến vây xem.

"Đi, tìm lão sư quản kí túc xá."

Ơ? Đây thật là biện pháp tốt.

Không lâu lắm, hai người đem lão sư quản kí túc xá tìm tới, "Lão sư ngươi xem a, hai nàng thì trốn ở trong phòng, làm sao gõ cửa cũng không mở, hai người này mỗi ngày đều dính ở cùng nhau y như trẻ sinh đôi kết hợp, ăn cơm lên lớp đi dạo phố, cả đi nhà vệ sinh đều phải nắm tay cùng đi, lúc này càng quá đáng, ngủ cũng không để chúng ta đi vào, cũng không biết ở bên trong giở trò quỷ gì, trong phòng là hai người các nàng a." Phạm Tùng Tùng chỉ vào cửa túc xá, cố ý nói tiếng rất lớn cho hết thảy người vây xem nghe.

Lão sư quản kí túc xá liếc một chút một chút.

"Hai nữ sinh có thể như thế nào, đoán chừng là ngủ rồi đó."

"Vậy ngủ cũng quá chết rồi đó, ngươi xem một chút những người này, đều là ta gõ cửa đánh thức, cuối hành lang cũng nghe được, hai nàng không nghe được?"

Nhìn Phạm Tùng Tùng nghĩa chính từ nghiêm biện bạch, Bạch Dã cũng không biết có nên khen nàng diễn tốt hay không, rốt cuộc là học biểu diễn!

"Ngài nhanh mở cửa xem một chút đi, hai nàng cũng đừng thật sự làm chuyện khác người gì."

Lão sư quản kí túc xá bán tín bán nghi, đang tìm chìa khóa, cửa liền mở ra.

"Lão sư ngươi xem, ta liền nói hai nàng khẳng định không ngủ, cố ý không mở cửa, chỉ định là có chuyện!"

"Hai người các ngươi làm gì chứ?" Lão sư quản kí túc xá một mặt ngờ vực.

"Chúng ta..

Ngủ a.."

"Tại sao không mở cửa cho họ?"

"Không..

Không nghe thấy tiếng gõ cửa a."

"Không nghe thấy? Cả người của tầng lầu đều nghe thấy được, thì hai người các ngươi không nghe thấy?"

"Ta..

Chúng ta..

Chính là không nghe thấy a."

"Lão sư, ta không muốn cùng người tư tưởng xấu xa thân thể dơ bẩn này ở cùng một ký túc xá, ta muốn đi ký túc xá trống ở."

"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đây, nào có nói bạn học như vậy." Lão sư khiển trách hai câu, "Đều trở lại ngủ đi."

Đợi lão sư đi rồi, Phạm Tùng Tùng đắc ý nhướng nhướng mày với Bạch Dã.

"Các ngươi thật hèn hạ!" Bạn cùng phòng chỉ vào Phạm Tùng Tùng tức giận mắng.

"Ta đê tiện? Các ngươi sỉ nhục danh tiếng người ta các ngươi không đê tiện? Há mồm đồng tính luyến ngậm miệng đồng tính luyến, quay điện ảnh đồng tính thì đồng tính luyến? Ta thấy ngươi chính là đố kị nàng! Bạn cùng phòng của một kí túc xá, người ta còn chưa đi ra cửa trường cũng đã cùng ngôi sao lớn hợp tác làm phim, các ngươi chả là cái cóc khô gì, thì tâm lý vặn vẹo chửi bới người ta!"

"Còn nói người ta ngủ cùng đạo diễn? Ngươi con mắt nào thấy được? Nàng có cùng đạo diễn ngủ không ta không biết, thế nhưng ta là tận mắt thấy được hai người các ngươi khóa trái ở trong phòng không biết đang làm những hoạt động xấu xa gì, cùng với tin tưởng lời của các ngươi, ta tại sao không tin sự thực đặt ở trước mắt?"

"Ngươi cho rằng cả ngày ta mang tai nghe liền nghe không thấy những lời buồn nôn kia của ngươi? Mỗi ngày ở nơi đó nhiều chuyện người ta làm sao ngủ cùng đạo diễn, ngươi tư thế hiểu rõ rất đầy đủ a, thật nhiều ta đều chưa từng nghe tới, ngươi hiểu từ web nào? Chia sẻ một chút?"

"Ngươi không phải sợ giống sao? Nếu ngươi thật sự sợ, cùng lão sư xin một chút, đi ký túc xá nam sinh ở, ngươi không phải cảm thấy là người phụ nữ đều sẽ yêu ngươi sao, nơi này quá nguy hiểm, thật sự."

Người chung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, vị bạn cùng phòng kia bị tức cả người phát run, chỉ vào Phạm Tùng Tùng, tức đến nói không ra lời.

"Lui ra, cùng loại người vọng tưởng bị hãm hại ngươi đây ở cùng một chỗ, ta sợ quá." Phạm Tùng Tùng về phòng cuốn cuốn gói, ôm lấy chăn thẳng đến ký túc xá chỗ không ai ở, vừa dơ lại ẩm ướt.

Bạch Dã thấy thế, cũng thu thập đệm chăn của mình, đi theo.

Hai người vừa vào phòng suýt chút nữa bị mùi mốc này hun ra, vội mở ra cửa sổ thông gió, gian phòng này hoàn toàn không có được mặt trời chiếu, âm lãnh lại ẩm ướt, luôn trống không ai ở, hai người đại thể thu thập một chút giường chiếu của từng người.

"Xin lỗi a, liên lụy ngươi rồi."

"Ta cũng thật là không có thấy qua người ngốc như ngươi vậy, người khác nói ngươi như vậy, ngươi thì nhịn? Cũng không biết vì chính mình biện giải một tí?"

"Kỳ thực hai người bọn họ.."

"Này này này ngươi đừng nói cho ta biết ngươi đang đồng tình các nàng a, làm sao trước đây không nhìn ra ngươi lòng thánh mẫu như thế chứ!"

"Không có, chỉ là.." Bạch Dã rất muốn nói cho nàng biết, kỳ thực hai người bọn họ chỉ là tiểu lâu la không quan trọng gì, dù sao chân chính ở sau lưng bày ra tất cả những thứ này chính là Diệp Tịnh Văn, cho nên hiện tại các nàng cho dù bị chỉnh thảm nữa, cũng là chuyện vô bổ, nhiều nhất là xả giận, thoải mái một hồi thôi.

Nhưng mà, Diệp Tịnh Văn tại sao hận chính mình như thế chứ? Cũng chỉ là bởi vì nhân vật này sao? Chuyện này..

Nói thông không?

"Ngươi đang ở đây làm gì?" Nhìn Phạm Tùng Tùng một mặt cười xấu xa gõ bàn phím của notebook, Bạch Dã nghi ngờ nói.

"Bịa đặt a."

"Hả?" Bạch Dã sững sờ, tò mò đến gần liếc mắt nhìn, chỉ thấy Phạm Tùng Tùng từ trong bản notebook tạo mật mã tài khoản tieba, dùng tài khoản bất đồng ở trong một đoạn tieba comment.

Nội dung đại thể là..

【 643 thật má nó là ký túc xá thần kỳ, vừa rồi thấy được hai cô gái trong túc xá đem cửa khóa trái không biết ở bên trong làm gì, nhưng hẳn là đang làm chuyện việc không thể lộ ra ngoài gì rồi, tại sao gọi cũng không mở cửa.



【 Ai a ai a? Là GBY sao! WOC, trắng trợn như thế sao! 】

【 Không phải a, nàng là người bị nhốt ở bên ngoài, là L và Z, bị lão sư quản kí túc xa tóm gọn, quá con m*ẹ nó buồn nôn rồi! 】

【L? Lần trước không phải là nàng nhốt GBY ở nhà vệ sinh sao? Fu*ck nàng mắng G mắng hung hăng nhất a! Nàng không phải sợ giống sao? 】

【 Ta nhìn cái này không phải sợ giống, là không dám thừa nhận mình là đồng tính luyến, sợ tính hướng của nàng bị người phát hiện, tìm cái bánh bao mềm đến che đậy đó! 】

【 Có câu nói ta không biết có nên nói hay không, khi cùng với nàng tán gẫu cảm giác nàng rất đố kị GBY đi quay phim..

Nghiền ngẫm lại cực sợ..



* * *

"Ngươi.." Nhìn kiệt tác của nàng, Bạch Dã có chút không biết nên nói cái gì.

"Làm sao rồi, đồng tình nàng rồi?" Phạm Tùng Tùng ngậm kẹo que, thật là không để ý lắm.

"Không phải đồng tình."

"Đó chính là cảm thấy ta thủ đoạn này quá thiếu đạo đức rồi."

Bạch Dã dở khóc dở cười, cái tên này rốt cuộc là ai a.

"Hết cách rồi, bịa đặt đơn giản cấp tốc nhất, thành phẩm còn thấp."

"Nhưng ngươi như vậy phá huỷ một người."

"Ta mặc kệ, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc!" Phạm Tùng Tùng còn làm động tác cắt cổ.

Nhìn hành động của nàng, trong lòng Bạch Dã có chút sợ, không lâu lắm, Phạm Tùng Tùng kia đăng tieba, ngoại trừ mấy cái trả lời ban đầu bản thân nàng tự biên tự diễn ra, phía dưới vậy mà có thêm mấy chục trả lời, ngoại trừ số ít nghi vấn suy đoán, hơn nửa cơ hồ đều là ngôn luận đang nhục mạ bạn cùng phòng họ L.

"Ngươi xem, bây giờ không phải là ta đang hủy nàng, là những trả lời này, những cái này làm bộ chính mình tận mắt nhìn thấy, kỳ thực chỉ là người ý da^ʍ tràn ngập ác ý đang hủy nàng, dù sao cách internet nói chuyện, lại không cần chịu trách nhiệm, cũng không ai biết ta là ai, đương nhiên muốn nói cái gì thì nói cái đó."

Nhìn những trả lời kia, Bạch Dã cuối cùng cảm thấy hoảng sợ, trước đó chính mình làm sao bị bịa đặt làm sao bị cô lập thậm chí bị công kích nữa, nàng đều không có hoảng sợ mãnh liệt như thế, chỉ là cảm giác được phẫn nộ và bất lực, nhưng trước mắt, nhìn dăm ba câu của Phạm Tùng Tùng, liền dẫn dắt hướng đi của dư luận, nghiễm nhiên đem L tạo thành một người đê hèn lợi dụng người khác để che giấu đồng tính luyến của chính mình, những người kia thì thật sự như nhìn thấy, nói có mũi có mắt, tràn đầy căm ghét thậm chí tràn ra màn hình, làm cho nàng trong đáy lòng cảm thấy một tia khí lạnh.

"Ok, ngủ thôi, trò hay ngày mai mới bắt đầu đó." Phạm Tùng Tùng hài lòng chậm rãi xoay người.

Bạch Dã nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ.

Hôm nay trút một hơi dĩ nhiên rất thoải mái, thế nhưng, lỡ như thật sự vì thế phá huỷ L..

Bạch Dã có chút rối rắm, nàng cảm thấy trả thù nho nhỏ một hồi là được rồi, bây giờ như vậy, có phải là có chút quá rồi?

Hơn nữa dùng thủ đoạn nàng đối phó với chính mình đi đối phó nàng, vậy mình cùng với nàng có cái gì khác nhau chớ?

Xem L cũng không giống là người sẽ từ bỏ ý đồ, vậy dốc núi này không phải thì càng kết càng sâu? Còn kéo đến Tùng Tùng.

Trời ạ, thật là phức tạp..

Thời khắc này, nàng muốn chạy trốn, thoát đi đến một nơi không có internet, không có lời đồn đãi, thậm chí hoàn toàn tách biệt với thế gian, không đi tham dự cái tâm cơ tính toán này, hài lòng sống tháng ngày bình yên đã đủ rồi.

* * *

Nhân viên ký túc xá của Lộ Tinh, nhìn tên gia hỏa bá chiếm chỗ ngồi của mình, chơi máy tính của mình, còn muốn chính mình giúp nàng pha cafe, Lộ Tinh thì cũng rất căm tức, đem cốc cà phê nặng nề đặt ở bên cạnh bàn.

"Thực sự là nghĩ không thông ngươi đến cùng muốn làm gì, nghệ nhân của ngươi để người bắt nạt xa lánh, ngươi ngược lại còn, Lã Vọng buông cần, xem cuộc vui nhìn còn xuất sắc."

Phương Di liếc nàng một chút, bưng lên cà phê khuấy.

"Ngươi đến cùng nghĩ như thế nào?" Lộ Tinh thực sự đoán không được.

Khi trường học mới vừa khai giảng, Lộ Tinh liền phát hiện bên trong cái tiểu tieba kia có người đang bôi đen Bạch Dã, rất sớm thì nói cho Phương Di biết, nhưng Phương Di này ngược lại tốt, biết rõ ràng, lại không hề hành động, càng là mắt thấy bài trong tieba càng ngày càng quá đáng, cũng không đi nhắc nhở Bạch Dã, càng không có cung cấp trợ giúp cho nàng, duy nhất làm, đại khái chính là trong bóng tối theo dõi và quan sát hành tung của Bạch Dã.

"Ta muốn xem thử nàng có thể chống đỡ mấy ngày, muốn nhìn một chút nàng sẽ làm phản kích hay không, hay là liền như vậy thất bại hoàn toàn, mặc người đạp lên."

"Mềm mại, nhưng không thể nhu nhược, sau này, cũng luôn có chỗ ta bảo hộ không tới nàng, lẽ nào khi không có ai bảo vệ, nàng cũng chỉ có thể để cho người bắt nạt, không chút nào khôn có lực tự bảo vệ, thậm chí ngay cả ý niệm phản kháng đều không nhấc lên được sao?"

Nhìn Phương Di một mặt nghiêm túc, Lộ Tinh bĩu môi, "Nào có người dạy dỗ người như ngươi."

Bởi vì con đường kia nàng lựa chọn, cực kỳ gian nan.

Huống hồ hiện tại những kinh nghiệm này không đau không ngứa, so với HânNhiên và Y Lam trải qua còn lâu mới có thể tới, nếu như ngay cả chút khó khăn này nàng đều không cách nào khắc phục, vậy bản thân, thật sự phải cân nhắc cắt đứt ý nghĩ của nàng rồi.

Phương Di bưng cà phê đưa tới bên miệng chậm chạp không có động tác, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, lông mày nhíu chặt.

"Diệp Tịnh Văn là ai?" Khoảng thời gian này nàng đã đem những chuyện này hiểu được đại khái, lấy Diệp Tịnh Văn cầm đầu một nhóm người ở tieba tạo thế, dẫn dắt hướng đi dư luận, nhưng kì thực nhìn kỹ một chút thì sẽ biết, một mực gây sự chính là mấy người kia, bao quát khắp nơi truyền bá tin tức, thậm chí ở nhà ăn bắt nạt Bạch Dã, cũng đều là cùng một nhóm người.

Thủ đoạn kỳ thực vẫn thật non, sau lưng hẳn là không cao nhân chỉ điểm, chính là trò chơi của tiểu hài tử.

Ban đầu mọi người đúng là sẽ bị các nàng kích động, nhưng sức mới mẻ qua rồi, không có đồ vật hot mới, độ hot cũng là hạ thấp, những người kia còn ở bên trong tieba lặp đi lặp lại nói, quả dưa trước đó lăn qua lộn lại gặm, tiếp tục như vậy, không tốn thời gian dài, cũng sẽ không có thêm quá nhiều người đi quan tâm các nàng nữa, đến lúc đó lời đồn thì sẽ tự sụp đổ, tan mất bất cứ lúc nào.

"Bình thường thoạt nhìn là người thật không tệ a, nha đúng rồi, nàng là của MG, nghệ nhân của Tiết Nguyệt Hiền."

"Tiết Nguyệt Hiền?"

Phương Di chau mày, việc này sẽ có quan hệ với Tiết Nguyệt Hiền sao? Lẽ nào nàng còn không có từ bỏ tiểu Dã?
« Chương TrướcChương Tiếp »