Nhìn thấy Lâm Úc Thanh lên lầu, Bạch Dã không có đi quấy rối cô, đem gian nhà thu thập sơ một chút, khi về phòng của mình, đi ngang qua gian phòng của Lâm Úc Thanh, bước chân dừng lại, đứng trước cửa một hồi, rối rắm một hồi, giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
"Lâm a di, dì đã ngủ rồi chưa?"
Trong phòng Lâm Úc Thanh phủ chăn qua đầu, ảm đạm buồn ngủ, nghe được âm thanh, hoảng hốt một chút, "Làm cái gì." Tức giận đáp một tiếng.
Bạch Dã vừa nghe, vội đem cửa đẩy ra một cái khe nhỏ, nhìn thấy Lâm a di từ trên giường ngồi dậy, vò trán, một mặt uể oải.
"Xin lỗi quấy rối dì nghỉ ngơi rồi, thế nhưng.." Bạch Dã vừa đẩy cửa ra, rõ ràng cảm giác được trong phòng một trận cảm giác mát mẻ, liếc mắt nhìn nhiệt độ máy điều hòa không khí, 20 độ! Cũng quá thấp rối đó!
Bạch Dã nhìn Lâm Úc Thanh một chút, vào nhà, tìm tới dụng cụ điều khiển từ xa của máy điều hòa không khí, đem nhiệt độ chỉnh đến 26 độ, "Tiểu di khi đi đã nói, nhiệt độ máy điều hòa không khí không thể quá thấp." Đàng hoàng trịnh trọng giảng đạo lý với Lâm a di.
Lâm Úc Thanh một mặt khó chịu, thì chút chuyện nhỏ như vậy cần phải đánh thức mình sao! Trực tiếp đi vào chỉnh nhiệt độ là tốt rồi a!
"Trở về ngủ đi!" Tức giận nói.
"Lâm a di ngủ ngon!" Bạch Dã vội vàng nói một tiếng ngủ ngon, thức thời vọt ra rồi.
* * *
Ngày của Tần Xuyên, lại như mặt của Lâm Úc Thanh, nói thay đổi liền thay đổi ngay.
Sáng sớm khi Lâm Úc Thanh rời giường, kéo màn cửa sổ ra, cũng không có nhìn thấy ánh mặt trời chờ mong, sắc trời tối tăm, như mưa to sắp tới.
Chậm rãi xoay người, đang hiếu kì hôm nay làm sao không ai gọi mình dậy, mới nhớ lại Hạ Tiểu Tử không ở nhà.
Liếc nhìn thời gian, đúng là còn sớm, cũng không biết tiểu Dã tỉnh rồi chưa, aiz, có một đứa trẻ ở nhà thực sự là phiền phức, còn phải gọi nàng rời giường!
Suy nghĩ, Lâm Úc Thanh tiện tay khoác lên bộ quần áo, khi kéo ra cửa phòng bước chân dừng lại, nhìn thấy trước cửa đặt một đồng hồ báo thức..
Nghi hoặc cúi người nhặt lên, trên đồng hồ báo thức dán vào một tờ giấy, "Lâm a di chào buổi sáng! Điểm tâm đã làm xong, phải nhớ ăn! Hôm nay có chút lạnh, phải mặc áo khoác nha! Con ra cửa trước."
Lâm Úc Thanh mới vừa xem xong chữ trên tờ giấy, đồng hồ báo thức trong tay liền vang lên, nha, cho nên nàng là sợ mình không dậy nổi, cố ý đặt đồng hồ báo thức để ở chỗ này sao?
Lâm Úc Thanh bất đắc dĩ hé miệng nở nụ cười, đi gian phòng Bạch Dã liếc mắt nhìn, trong phòng thu thập sạch sẽ, chăn gấp kỹ chỉnh tề đặt ở đầu giường, chắc đi một hồi rồi, Lâm Úc Thanh đem đồng hồ báo thức thả xuống liền đi ra ngoài.
Rửa mặt xong xuôi, thẳng đến phòng khách, trên bàn quả nhiên còn bày bữa sáng, dùng cái nắp che kín giữ ấm.
Lâm Úc Thanh xốc lên liếc mắt nhìn, nửa mảnh bánh mì nướng, một quả trứng gà chiên, còn có một cây xúc xích nướng và một ly sữa nóng.
Lâm Úc Thanh ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm phần bữa sáng này một hồi, thường ngày Hạ Tiểu Tử cũng mỗi ngày rất sớm thức dậy giúp cô chuẩn bị bữa sáng, chưa từng cảm thấy có cái gì đặc biệt, trước mắt phần bữa sáng này, làm sao.. Nhìn lên để cô thoải mái như vậy chứ?
Cầm lấy một mảnh bánh mì nướng nhìn một hồi, cùng bình thường ăn không có gì khác nhau, kỳ quái rồi.
Vừa suy nghĩ tâm sự, vừa ăn say sưa ngon lành.
Dùng cơm xong xuôi, Lâm Úc Thanh đem mâm thức ăn bỏ vào trong nước, sau đó liền mặc quần áo chuẩn bị ra cửa.
Mới thay xong giày, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trên cửa chính lại dán vào một tờ giấy, lấy xuống đến xem một chút, "Nhớ mặc áo khoác! Còn phải mang dù, ở bên cạnh tủ giày! Lái xe chú ý an toàn, cái cổ không thoải mái, đem gối chữ U cũng mang tới đi!" Kèm theo một mặt tươi cười.
Lâm Úc Thanh nghiêng đầu nhìn, bên cạnh tủ giày quả nhiên dựng thẳng một cây dù, còn có một gối dựa chữ U.
Đem tờ giấy để tới trên tủ giày, cầm lấy cây dù và cái gối, tâm tình Lâm Úc Thanh tốt không biết vì sao, ừm, có một đứa trẻ biết chăm sóc ở nhà, hình như cũng không tệ.
* * *
Khi Lâm Úc Thanh đến đoàn kịch, còn không tự giác ngâm nga điệu hát dân gian, nhưng mà khi cô nhìn thấy Bạch Dã đang tán gẫu với Kỷ Minh, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt tiêu tán hơn nửa.
"Lâm lão sư." Bạch Dã nhìn thấy cô, vội đi tới chào hỏi.
"Hừ." Lâm Úc Thanh tức giận liếc nàng, vừa nghiêng đầu, quay về phòng hóa trang của chính mình.
Bạch Dã các loại ngu ra, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Dã, làm sao vậy?" Kỷ Minh đi tới, nhìn vẻ mặt mờ mịt của tiểu gia hỏa, lại theo ánh mắt của nàng nhìn thấy bóng lưng của Lâm Úc Thanh, "Ăn trái đắng rồi?" Cười hỏi.
"Ạch ân.."
"Thanh tỷ thì như vậy, đối với người khá là lạnh nhạt, hơn nữa tính khí rất quái lạ, lúc tốt lúc kém, chí ít ta đến bây giờ cũng còn không có sờ thấu nàng."
"Như vậy sao." Bạch Dã yên lặng hồi tưởng mình một chút chỗ nào chọc giận cô rồi? Hình như cũng không có a.. Chẳng lẽ là điểm tâm không hợp khẩu vị của nàng? Hay là tối ngày hôm qua làm phiền đến nàng đi ngủ? Chẳng lẽ là bởi vì mình đem nhiệt độ máy điều hòa không khí chỉnh cao để nàng ngủ không thoải mái?
"Được rồi, chuyện bao lớn, còn lo lắng như vậy sao?" Kỷ Minh cười cười, tên gia hỏa này cũng thật là đơn thuần đáng yêu.
Lâm Úc Thanh hóa trang xong, thay xong đồ hóa trang, tâm tình bình phục rất nhiều, đồng thời cảm thấy niệm tình tiểu gia hỏa sáng sớm chuẩn bị bữa sáng cho chính mình, chu đáo như thế, chí ít nên cho nàng chút sắc mặt tốt đi, nghĩ như vậy, vẻ mặt của Lâm Úc Thanh hòa hoãn chút.
Lúc đi ra, chuẩn bị đi tìm Bạch Dã, cho nàng xem sắc mặt hòa hoãn của chính mình, đang tìm người, đúng là nhìn thấy Kỷ Minh cách đó không xa hứng thú bừng bừng vẫy tay về một bên, "Tiểu Dã, mau tới, sắp mở máy rồi."
!
Lâm Úc Thanh gương mặt lại xụ xuống, mặt âm trầm đi tới trước mặt Kỷ Minh, "Ngươi kêu nàng cái gì?"
"Hả?"
"Ngươi cùng với nàng là quan hệ như thế nào, gọi thân mật như vậy?" Lâm Úc Thanh hai chữ khó chịu đều viết lên mặt, một đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Kỷ Minh. Ngoại trừ cô và Hạ Tiểu Tử, vẫn không có người thứ ba có thể gọi tiểu Dã gọi thân mật như vậy! Thật làm cho người khó chịu!
"Ạch.." Kỷ Minh bị Lâm Úc Thanh nhìn rất không thoải mái, ánh mắt kia như có bản chất, làm cho nàng không dám nhìn thẳng, "Thanh tỷ, ta cùng với nàng.. Không, không có quan hệ gì a.." Là nghe nói Lâm Úc Thanh có địch ý với Cố Bạch Dã, dữ dội như vậy sao!
"Lâm lão sư?" Bạch Dã đi tới phía sau Lâm Úc Thanh, đối thoại của hai người nàng ít nhiều nghe được một chút, trong lòng có chút nghi hoặc, cho nên Lâm a di rốt cuộc là không thích chính mình kết bạn, hay là không thích người khác thân mật gọi mình?
Nếu như là cái trước.. Nhưng trước đó Lâm a di cũng có dặn chính mình kết giao nhiều bạn, nếu như là cái sau.. Vậy nàng thì càng không hiểu nổi rồi.
"Mở máy không biết sao? Còn muốn người khác gọi ngươi?"
"Ta, ta sẽ chú ý." Lâm a di thay đổi sắc mặt rồi, quả quyết phục tùng!
Thấy được dáng vẻ Bạch Dã ngoan ngoãn nhận sai, Lâm Úc Thanh xịt hỏa rồi, không nhiều lời nữa, quay người đi đến phía thao trường, trong nháy mắt ý nghĩ đem sắc mặt tốt cho Bạch Dã xem ném ra sau đầu.
"Cục cưng, hai ngươi đến cùng có cừu oán mới gây gì?" Kỷ Minh không khuếch đại chút nào lau giọt mồ hôi nhỏ trên trán một cái.
Bạch Dã dở khóc dở cười, nàng cũng là đầu óc mơ hồ a!
* * *
Hôm nay không khí rõ ràng oi bức, một tia gió đều không có, một đám người không ngừng kêu khổ, chờ trời sắp mưa.
Tựa hồ là nghe được tiếng hô mọi người cầu mưa, buổi trưa vừa qua khỏi, sắc trời đột nhiên âm u xuống, gió mạnh kéo tới, mang theo một chút hơi ẩm, đặc biệt mát mẻ, giữa trưa, sắc trời mờ nhạt, tối như đêm đen, mấy tên tiểu gia hỏa vui mừng, toàn trường chạy chơi đùa như trúng gió.
"Mọi người đem công việc trên tay bỏ xuống một chút, đem máy móc thu hồi đi." Mắt thấy sắp mưa rồi, Tô Dự nhanh chóng kêu gọi mọi người lui lại.
"Oa ha - Trời mưa rồi!" Tiểu bất điểm họ hưng phấn kêu la, quả nhiên đã bắt đầu mưa rồi.
"Mọi người nhanh một chút, đám tiểu gia hỏa mau trở lại bên trong phòng quay đi."
Các diễn viên lần lượt rút đi, công nhân viên họ cấp tốc hủy đi máy móc chuyển cảnh, Bạch Dã cũng ở trong đó giúp.
"Oa!" Nương theo lấy một tiếng thét kinh hãi, mưa rơi đột nhiên tăng, mới vừa rồi mưa nhỏ còn tí tách tí tách trong nháy mắt như trút nước trút xuống, Bạch Dã đang giúp tiểu tỷ tỷ quay hình đẩy máy móc, vội vàng nhìn bốn phía, ở trong đám người tìm kiếm lấy bóng người của Lâm a di, nhìn thấy Lâm Úc Thanh tiến vào phòng chụp ảnh, thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi nhanh đi tránh mưa đi, ta tự mình làm là được rồi." Tiểu tỷ tỷ quay phim để Bạch Dã đi trước.
"Không sao." Bạch Dã cười cười, hoàn toàn không để ý quần áo đã bị nước mưa làm ướt.
"A - tiểu Dã tỷ tỷ nhanh giúp ta một chút!" Phía sau đột nhiên một tiếng lo lắng la lên, Bạch Dã nghe tiếng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Bảo lại vẫn đứng bên giá binh khí của giáo trường, hơn nữa đang hoảng loạn lôi kéo y phục của chính mình.
"Ta đi qua xem một chút!" Bạch Dã vội vàng chạy về phía Tiểu Bảo.
Lại nói Lâm Úc Thanh, tiến vào phòng quay, tìm một vòng đều không có thấy được Bạch Dã, nhìn lên phía trong giáo trường, tên gia hỏa kia vậy mà đứng ở trong giáo trường, cúi người, không biết đang che chở cái gì. Mưa lớn như thế không biết tránh mưa trước, nàng là ngốc sao!
"Không có chuyện gì, quần áo mắc ở trên giá rồi, ngươi đừng lộn xộn, ngoan." Bạch Dã đem Tiểu Bảo che ở dưới thân, giúp nàng đem thắt lưng tháo khói mắc ở trên giá gỗ, hẳn là vừa rồi khi nàng chạy loạn vây quanh giá binh khí không cẩn thận quẹt trúng.
"Ta bị ướt nhẹp rồi" Tiểu Bảo chép chép miệng, vẻ mặt nhỏ có chút ủy khuất, dáng vẻ sắp khóc.
"Sẽ không, ta ở đây mà." Bạch Dã vất vả đem tiểu gia hỏa ôm lên, một tay che chở đầu nàng, một đường chạy chậm về phòng quay.
Mưa rơi càng gấp, lớn đến khiến người ta không thấy rõ con đường phía trước, nước mưa lạnh lẽo theo gương mặt trượt vào cổ áo, nối liền thành tuyến, ôm một đứa trẻ hơn bốn mươi cân (20kg), Bạch Dã rõ ràng có chút lực bất tòng tâm, hô hấp nặng nề không ít.
"Tỷ tỷ ngươi thả ta xuống đây đi."
"Không sao.. Lập tức thì đến rồi."
Bạch Dã vừa dứt lời, mơ hồ thấy được phía trước trong mưa có một bóng người, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm, nhưng mà theo khoảng cách rút ngắn, bước chân Bạch Dã dừng lại, sững sờ đứng tại chỗ, nhìn người đi tới trong mưa, ăn mặc áo giáp, vẻ mặt lạnh lẽo.. Lâm a di!
Lâm Úc Thanh che dù, bước nhanh đi tới trước mặt Bạch Dã, đem dù giơ lêи đỉиɦ đầu nàng, hơi đánh giá một chút, cái tên này đều bị xối thành ướt sũng, mà Tiểu Bảo trong lòng nàng chỉ là bộ phận phía sau lưng quần áo ướt đi.
"Trời mưa không biết tránh mưa, ngươi ngốc sao!"
"Tiểu Dã tỷ tỷ là tới cứu ta!"
"Còn ngươi nữa, chạy loạn cái gì!" Lâm Úc Thanh trừng hai mắt, Tiểu Bảo vốn đang lẽ thẳng khí hùng trong nháy mắt ỉu xìu.
Lâm Úc Thanh cũng biết bây giờ không phải lúc tính xổ, đem dù nhét vào trong tay Bạch Dã, tay rảnh ôm lấy Tiểu Bảo, đem nàng ôm vào trong lòng, một tay đỡ cái mông của nàng, một tay che chở eo của nàng.
Ngực Bạch Dã hơi cứng lại, lập tức kịch liệt nhảy lên, nàng cảm giác mình có thể não co rút rồi, vì sao lại cảm thấy tư thế Lâm a di ôm đứa trẻ mê người như thế!
Hết chương 18
Tác giả có lời muốn nói:
Bị tiểu lục tự làm lỡ phần chính văn:
"Bạch Dã cảm thấy tư thế của Lâm a di ôm đứa trẻ rất mê người?"
"Bạch Dã muốn để Lâm a di ôm nàng?"
"Không đúng, Bạch Dã đã lớn rồi, không phải hài tử, nàng muốn nhìn Lâm a di ôm đứa trẻ?"
"Nàng muốn nhìn Lâm a di ôm con của nàng?"
"Nàng muốn sinh con cho Lâm a di!" Lâm Úc Thanh một tay nâng quai hàm, đàng hoàng trịnh trọng phân tích. Bạch Dã đem cái trán chống đỡ trên tay vịn của ghế dựa, orz, dì là làm sao đẩy ra cái lý này..
Edit: Bộ này thấy dễ thương quá.