Chương 42

"Không, chúng tôi đến kiếm tiền." Cố Tây Khê nói: "Cô bé, em có muốn thuê chúng tôi giúp việc nhà không?"

Tạ Thanh Từ phía sau không nói nên lời.

Người phụ nữ này thật sự quá tàn nhẫn, ngay cả trẻ con cũng không tha.

"Nhà em không có nhiều việc nhà." Lâm Tiểu Khả ngẩn người một lúc rồi ngoan ngoãn nói: "Sợ là không giúp được chị rồi."

"Khụ khụ khụ." Lâm Trường Đông phía sau ho mạnh mấy tiếng.

Cố Tây Khê lúc này mới để ý đến ông nội của cô bé cũng ở đó: "Là ông à, lão gia tử."

"Ừ." Lâm Trường Đông cố ý giả vờ hỏi bâng quơ: "Cháu muốn kiếm tiền à?"

"Vâng. Ông có ý kiến gì hay không?" Cố Tây Khê chớp mắt hỏi.

"Giúp chúng tôi bán ống tre đi, một giờ tính cho các cháu mười tệ." Lâm Trường Đông nói.

Cố Tây Khê lúc này mới để ý thấy trên quầy hàng trước mặt ông có bày khá nhiều ống tre, cô ồ lên một tiếng, khom người lại gần, cầm lấy một ống tre xem xét một hồi, sau đó đặt ống tre xuống: "Lão gia tử, ống tre của ông bán thế nào?"

"Mười tệ một ống." Lâm Trường Đông nói.

Ông không dựa vào việc này để kiếm tiền, chỉ là để gϊếŧ thời gian mà thôi.

"Thế này nhé, cháu hợp tác với ông, giúp ông bán ống tre, dưới mười tệ thì ông không cần trả tiền cho cháu nhưng nếu trên mười tệ thì số tiền lời vượt quá đó đều thuộc về cháu, thế nào?" Cố Tây Khê trầm ngâm nói.

Lâm Trường Đông sửng sốt, lập tức cười nói: "Cháu nghĩ ống tre này có thể bán được giá cao à?"

"Không phải nghĩ, mà là chắc chắn có thể." Cố Tây Khê quả quyết nói.

Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Từ, thấy Tạ Thanh Từ đứng quá gần, theo bản năng muốn tránh ra.

Tạ Thanh Từ nhàn nhạt nói: "Tôi có thể giúp cô bán hết tất cả ống tre."

Cố Tây Khê lập tức dừng bước, cảm động nói: "Anh Tạ đúng là bạn tốt của tôi."

Tạ Thanh Từ vừa cười vừa nhếch mắt nhìn Cố Tây Khê, lúc nãy trên đường cách anh hai mét cô đâu có nói như vậy.

"Bây giờ không cần tránh lây nhiễm vi-rút nữa à?"

"Tôi đã tiêm vắc-xin rồi." Cố Tây Khê quả quyết nói.

Cô tháo luôn khẩu trang trên mặt xuống: "Vắc-xin đáng tin cậy."

"Ánh sáng chính đạo, chiếu rọi khắp nhân gian..."

Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ nhìn về phía phát ra nhạc nền, Lâm Tiểu Khả lặng lẽ tắt nhạc đi, giải thích: "Em chỉ thấy chỗ này cần nhạc nền để làm hồng không khí thôi."

Sau khi thương lượng xong.

Cố Tây Khê chạy đi mua một con dao khắc, cô cầm một ống tre, dùng dao khắc tập khắc một bụi tre.

Tạ Thanh Từ bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, gia cảnh anh không tệ, trong nhà sưu tầm không ít tranh chữ của danh gia, vì vậy cũng có thể nhận ra tay nghề khắc của Cố Tây Khê rất có trình độ, chỉ vài nét đã khắc được thần thái của bụi tre, không đơn giản chút nào.