Những thứ nên Vân Cẩm Thời nói đều đã nói, về phần rốt cuộc cô ấy có suy nghĩ gì, Vân Cẩm Thời cũng sẽ không can thiệp, trên thế giới này nào có nhiều chuyện tình hoàn mỹ như vậy đâu, hai người yêu nhau có thể ở bên nhau, thật tâm theo đuổi một người chắc chắn sẽ được đáp ứng.
Hơn nữa chuyện tình cảm không thể ép buộc, một người đã mất ở quá khứ, từ nay về sau những người khác trong sinh mệnh đều là khách qua đường, một người cố chấp không chịu từ bỏ, dù cho nhất định sẽ thất bại cũng thế.
Cô là một người ngoài cuộc không thể nói gì, chuyện duy nhất có thể làm cũng đã làm.
Những ngày tiếp theo rất vui vẻ, giữa chừng còn phát sinh một khúc nhạc đệm nhỏ, phim mới của Vân Cẩm Thời phát sóng ra, vừa lúc cùng lịch phát sóng với bộ phim lúc trước bị cô từ chối sau đó vẫn giẫm lên cô để tuyên truyền.
Khi phim mới của Vân Cẩm Thời phát sóng tiếng gió truyền đi, còn có không ít người buông lời độc ác, cảm thấy cô bỏ một kịch bản tốt, nhận một thứ rác rưởi, nhưng rõ ràng đều là thủy quân.
Mà đến khi chính thức phát sóng, mặt đều bị vả bạch bạch sưng hết cả lên, Vân Cẩm Thời bên này tỷ suất người xem một đường tăng lên vùn vụt, từ tập 1 phát sóng cho đến kết cục, tỷ suất người xem cho tới hiện tại đều tăng lên, một lần cũng chưa từng rơi xuống.
Mà bộ còn lại cũng khá thú vị, vừa phát sóng đã đạt đỉnh, có lẽ là bởi vì làm tuyên truyền không tệ, tập đầu tiên vẫn có người xem, sau đó càng về sau tỷ suất xem càng thấp, càng về sau tiếng mắng chửi càng cao.
Hai bộ phim hình thành đối lập rõ ràng, đám người dễ dàng bị thủy quân dẫn dắt tiết tấu đều không dám thò đầu ra, đỡ cho lại bị vả mặt.
Sau khi Vân Cẩm Thời chú ý tới một chút, cũng không quan tâm nữa, hiện tại thời đại này đã không phải như trước, che giấu đi mấy phần ghê tởm của kẻ khác, mạnh mẽ phóng đại cái gọi là cảm động, có thể đủ khiến cho một nhóm người rơi lệ.
Đây là niên đại chú trọng tam quan, càng ngày càng nhiều người bắt đầu suy nghĩ độc lập, bắt đầu bài xích những thứ bất đồng với tam quan của bản thân, đối lập với tam quan của đại chúng, bị mắng là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên là có một sự kiện rất quan trọng, thời điểm then chốt khi bộ phim kia phát sóng vừa vặn phá được một vụ trọng án lừa gạt buôn người, cả một ổ buôn người bị một lưới bắt hết, rất nhiều trẻ con, phụ nữ bị bọn họ bán đi lục tục được tìm trở về.
Có phóng viên đi theo phỏng vấn trực tiếp toàn bộ hành trình, thậm chí một chương trình pháp chế nổi tiếng làm một số đặc biệt kể về chuyện những người đáng thương bị lừa bán kia đã gặp phải, hơn nữa nói cho mọi người biết làm sao để bảo vệ bản thân và con mình.
Đạo diễn vừa thấy nhanh chóng đi ké fame, muốn thu hút một chút chú ý cho bộ phim của mình, người xem bị thu hút sau khi xem xong lập tức tức chết, một thiếu nữ xuân thì bị lừa bán vào trong núi, bị cưỡиɠ ɧϊếp, luân hãm, giam cầm, bạo lực đến tàn tật, cha mẹ thiếu nữ bỏ công việc, đi khắp các nơi trên cả nước tìm cô ấy, cuối cùng cha mất vì bệnh, mẹ vì đau buồn mà qua đời.
Thiếu nữ ở lại Đại Sơn làm giáo viên thật nhiều năm, cuối cùng rốt cuộc cũng được cứu, lại bị "cảm động" mà ở lại Đại Sơn, từ nay về sau thôn dân đều ca tụng sự vĩ đại quang vinh chính trực của cô ấy, đã không còn là cô gái què chân nữa, không phải cô ấy không chịu rời đi, mà là không thể thoát ra được.
Càng ca tụng công đức, khán giả càng phản cảm, nhất là lúc trước có án bắt cóc buôn người làm so sánh, khiến cho mọi người hiểu rõ những người bị lừa bán rốt cuộc bi thảm bao nhiêu, bởi vậy càng chán ghét loại phim truyền hình vấn đề nghiêm trọng nhất lại cố ý làm mơ hồ, ngược lại dùng vĩ đại quang vinh chính trực làm cảnh thái bình giả tạo.
Đương nhiên chủ yếu là do thiết lập tình tiết phim rất ghê tởm, trong lời thoại đã tiết lộ ra cô ấy ở lại mới là chính xác, rời đi sẽ rất ích kỷ, dù sao cô ấy đã là một người ô uế không ai cần, ở lại trong núi mới có thể tỏa sáng phát nhiệt tạo ra giá trị.
Sóng gió này Vân Cẩm Thời không hề hay biết, bởi vì cô đang trong quá trình quay chụp bộ phim điện ảnh đầu tiên của bản thân, có lẽ Vân Cẩm Thời là người chăm chỉ nhất trong đoàn phim, không chỉ là vì đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô, cũng không chỉ là vì đây là tâm huyết của sự hợp tác giữa cô và bạn bè, mà còn là vì bắt đầu từ trước khi quay phim, Vân Cẩm Thời và Đường Húc Sơ đã trò chuyện riêng với nhau.
Ở cạnh nhau lâu nay khiến cho Đường Húc Sơ không còn thành kiến gì với Vân Cẩm Thời, ông tin tưởng Vân Cẩm Thời sẽ đối xử tốt với con gái mình, vậy thì đàn ông và phụ nữ có gì khác nhau đâu?
Ở một khía cạnh nào đó, đàn ông có lẽ còn không bằng phụ nữ, bởi vì cơ thể Đường Đường bị suy dinh dưỡng thời gian dài, hơn nữa do nhiều nguyên nhân khác, cho dù hiện tại đã dưỡng thật tốt rồi, nhưng cũng yếu ớt hơn nhiều so với người bình thường, nếu sinh con sẽ là gánh nặng rất lớn với con bé.
Mà hai người con gái ở bên nhau sẽ không sinh con.
Sau khi Đường Húc Sơ chấp nhận Vân Cẩm Thời, liền trò chuyện với con dâu tương lai của mình một hồi, ông vẫn cảm thấy bản thân rất có lỗi với con gái mình, nửa đời trước của con gái, ông không có trách nhiệm lại để cho con gái quá nhiều tổn thương và ám ảnh, hối hận đồng thời cũng hy vọng cuộc đời sau này của con gái có thể hạnh phúc.
Ông không có đứa con nào khác, về sau công ty chắc chắn sẽ cần Đường Đường kế thừa, nhưng hiển nhiên Đường Đường không phù hợp với việc quản lý này, Đường Húc Sơ liền hy vọng Vân Cẩm Thời có thể thừa kế công ty của ông, cũng không trông cậy Vân Cẩm Thời có thể khiến công ty lớn mạnh, ít nhất kiếm được tiền đủ để hai người các cô tiêu xài nửa đời sau.
Ngoại trừ việc này, còn một vấn đề quan trọng, Đường Húc Sơ hỏi Vân Cẩm Thời: "Cháu định khi nào kết hôn với Đường Đường?"
Trong nước không có luật hôn nhân đồng giới, hôn nhân chắc chắn sẽ không được pháp luật thừa nhận, nhưng hình thức cũng phải có, bởi vì trong mắt những người có trách nhiệm, dù cho chỉ là nghi thức không được pháp luật thừa nhận thì ý nghĩa tượng trưng cũng không thể so sánh với một tờ giấy chứng nhận.
Vân Cẩm Thời không ngờ những lời này thế mà lại do Đường Húc Sơ nói ra, lúc trước cô cũng đã suy nghĩ thật lâu, Đường Húc Sơ vừa hỏi, cô cũng rất nghiêm túc bày tỏ: "Lúc trước cháu đã nghĩ sau khi quay xong bộ phim điện ảnh này hai bọn cháu sẽ làm một chuyến du lịch kết hôn, sau đó có thể cháu sẽ dần chuyển về phía sau màn ảnh, như vậy hai bọn cháu sẽ không hội tụ thì ít mà xa cách thì nhiều."
Đường Húc Sơ rất hài lòng: "Có muốn đến công ty bác không, học tập trước một chút xem làm sao quản lý công ty, nếu cháu thích ngành giải trí, đến lúc đó tự mình mở một công ty giải trí cũng được đấy."
Vân Cẩm Thời:...
Sao cứ có cảm giác bản thân giống như đang ăn cơm mềm vậy?
Tóm lại cô và Đường Húc Sơ đã bàn bạc ổn thỏa, quay xong bộ phim này sẽ kết hôn, nhưng không định tổ chức linh đình, mời mấy người bạn đến chứng kiến là được rồi, Đường Húc Sơ cũng thấy như vậy rất tốt, nếu không phải việc quay phim điện ảnh không phải chuyện có thể giải quyết trong chốc lát, có thể ông còn muốn đập thêm chút tiền vào trong.
Sau khi bàn bạc xong Vân Cẩm Thời trở về cũng nói chuyện với Đường Đường: "Đợi bộ phim này quay xong, chúng ta kết hôn đi, chị thích hình thức du lịch kết hôn, nhưng mà vẫn phải mời bạn bè cùng ăn một bữa cơm chứng kiến, em có yêu cầu gì không? Hay có thích hình thức nào khác không? Đều có thể đề xuất, dù sao đối với người thường mà nói kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần."
Nói tới đây cô cười cười: "Nếu trong chốc lát mà không có ý tưởng nào tốt cũng không sao, sau này mỗi năm chúng ta đều có thể "kết hôn" một lần."
Đường Đường lúc ấy cũng ngây ngốc, bỗng nhiên nhảy lên người Vân Cẩm Thời, ôm lấy cổ Vân Cẩm Thời, khuôn mặt đỏ bừng chôn trong hõm cổ cô: "Kết... kết hôn?"
"Sao vậy? Đường Đường không muốn kết hôn với chị sao? Chị buồn lắm đó." Vân Cẩm Thời cố ý nói.
Đường Đường lập tức cuống quýt, nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Nào có! Em mới không có không muốn, em rất muốn rất muốn kết hôn với chị!"
Sau khi cô ấy hô lớn xong lại có chút ngượng ngùng, một lần nữa nằm úp sấp trở về, nhỏ giọng bên tai Vân Cẩm Thời: "Em cũng rất thích du lịch kết hôn, em còn muốn đi xem biển lớn!"
"Được được được, em có rất nhiều rất nhiều thời gian, có thể viết hết những nơi mình muốn đi, sau đó chờ quay xong phim rồi chúng ta sẽ xuất phát." Vân Cẩm Thời ôm chặt khối mềm mại vào lòng: "Chỉ hai người chúng ta, được không?"
"Vâng." Đường Đường ngoài mặt không nói lại trộm hưng phấn muốn chết, ca khúc chủ đề và ca khúc cuối phim điện ảnh này giao cho cô ấy và Du Lê, hai người phân công hợp tác, một người hát ca khúc chủ đề, một người hát nhạc kết phim.
Viết lời và sáng tác nhạc là một quá trình cần thời gian, Đường Đường vừa không viết lời cũng không soạn nhạc nhưng lại muốn công việc nhanh chóng hoàn thành, đừng làm chậm trễ họ ra ngoài du lịch.
Bởi vậy mỗi ngày đều gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, Du Lê và Vân Cẩm Thời là mặt hàng cùng loại, đều rất thích ức hϊếp người ta, thấy cô ấy gấp đến xoay vòng trái lại rất vui vẻ, mỗi ngày đều muốn trêu cô ấy một chút.
"Đường Đường, trông dáng vẻ em rất sốt ruột nhỉ, là ghét bỏ chị viết chậm quá sao?" Du Lê đưa lời bài hát đã viết khi trước, hiện giờ đang viết giai điệu.
"Không có..." Đường Đường nào có không biết xấu hổ mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình, tuy rằng cô ấy đã thoải mái hơn lúc trước một chút, nhưng bình thường vẫn khá ít nói, chẳng qua đã có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình, chứ không còn nghẹn mọi thứ vào trong nữa.
Du Lê cố ý nói: "Chị tưởng là em rất sốt ruột chứ, nếu em đã không gấp, chị đây cũng chậm rãi mà viết, dù sao vẫn còn lâu lắm mới quay xong, quay xong rồi phải dựng phim, dựng phim xong còn phải đưa đi xét duyệt, chị có thể từ từ viết, hơn nữa cho dù thông qua xét duyệt rồi, bố trí lịch chiếu cũng là vấn đề, chỉ cần chị xong trước khi chiếu là được rồi."
Đường Đường vừa nghe đã gấp đến hỏng rồi: "Sao có thể... sao có thể chậm như vậy?"
Trông dáng vẻ tủi thân của cô ấy thật sự rất đáng thương, Du Lê nhịn cười, bỗng chốc cười to: "Đường Đường, sao em đáng yêu vậy! Bỏ A Thời kết hôn với chị đi."
"Chị... chị cũng ăn hϊếp em, em sẽ tố cáo chị với A Thời!" Đường Đường vừa thẹn vừa giận, hầm hừ không chịu để ý đến cô.
Du Lê nhanh chóng giơ tay đầu hàng: "Chị sai rồi chị sai rồi, yên tâm đi, tốc độ viết nhạc của chị rất nhanh, em cũng đừng gấp gáp như vậy, có sốt ruột đi nữa cũng phải quay xong rồi hai người mới có thể kết hôn không phải sao? Chi bằng em nhân chút thời gian rảnh suy nghĩ một chút xem kết hôn xong thì đi đâu hưởng tuần trăng mật, lập kế hoạch lộ trình gì đó đi."
Đừng thấy Du Lê tính tình xấu như vậy, Đường Đường thật đúng là vì vậy mà thả lỏng một chút, cô ấy có chút lo lắng tiền hôn nhân, không khỏi căng thẳng, hiện tại tốt hơn nhiều, ít nhất lúc có thời gian rảnh cô ấy có thể bình tĩnh lập kế hoạch hành trình.
Nơi muốn đi thật sự có hơi nhiều, có lẽ nhất thời đi không hết được, từ bé Đường Đường giống như chú chim nhỏ bị cắt đi đôi cánh nhốt vào trong l*иg sắt, chỉ có thể hâm mộ nghe trẻ con những nhà khác được cha mẹ đưa đi nơi nào chơi, thậm chí ngay cả công viên trò chơi cô ấy cũng chưa từng đi.
Sau này Vân Cẩm Thời đưa cô ấy đi chơi vài nơi, bù lại một chút tiếc nuối thơ ấu của cô ấy.
Hiện giờ nghĩ đến việc đi chơi, trong đầu óc cô ấy tức thì xuất hiện vài nơi, đừng nói là nước ngoài, chỉ những nơi cô ấy muốn đi trong nước đã có không ít.
Muốn dạo chơi trên bờ biển, chân giẫm lên hạt cát bị mặt trời chiếu vào hơi nóng lên chắc chắn là chuyện rất thoải mái, hoặc là cùng A Thời ngâm mình trong nước biển ở vùng biển nông, cô ấy không biết bơi, nhưng A Thời vạn năng chắc chắn sẽ dạy cô ấy.
Còn muốn đi núi, đi ngọn núi cao nhất trong nước, nghe nói ngọn núi kia toàn là những bậc thang rất dốc, hai bên có dây xích sắt thật dài để cho du khách mượn lực lúc leo lên.
Cô ấy chắc chắn không leo lên được, nhưng rất muốn đứng trên đỉnh núi cao cao nhìn xuống, nhìn thấy đám mây chỉ ở lưng chừng núi, thậm chí che khuất cả những cây tùng cây bách dọc sườn núi, chắc chắn là cảnh sắc rất đẹp.
Không leo lên được cũng không sao, đến lúc đó có thể ngồi cáp treo, nếu có thể, vẫn là tự mình leo lên sẽ càng có thêm niềm vui thú.
Nước ngoài cũng có những nơi rất muốn đi, muốn xem cánh đồng hoa rộng lớn và cối xay gió trong truyện, muốn đi xem hẻm núi lớn Grand Canyon mà sông Colorado cắt qua kia.
Lúc cô ấy vạch ra tuyến đường đi không khỏi cắn bút, tay còn lại chọc tới lui vào bản đồ đang mở, thật sự quá tham lam rồi, nơi nào cũng muốn đi, cảm giác chỉ cần có A Thời bầu bạn, cảnh sắc thế nào cũng đều xinh đẹp.
Chỉ cần nghĩ đến hai người bọn họ du lịch cùng nhau, ngắm sông sâu biển lớn, núi cao thung lũng, quả tim nhỏ trong l*иg ngực liền đập càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh, như là được gắn thêm đôi cánh nhỏ, lập tức sẽ bay lên.
Thậm chí Đường Đường không nhịn được cười trộm, cô ấy cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, gặp được A Thời, vì thế cực khổ nửa đời trước sẽ không còn là chuyện không thể chịu đựng được nữa.
Đường Đường, Đường Đường, cái tên mà mẹ đặt cho cô ấy cuối cùng cũng khiến cô ấy có được cảm giác chân thật, cô ấy có được A Thời tốt nhất trên thế giới này, A Thời mà rất nhiều rất nhiều người muốn có, hiện tại là trân bảo của một mình cô ấy.
Trời ạ, rốt cuộc cô ấy may mắn bao nhiêu mới có thể được A Thời xem trọng.
Cô gái nhỏ trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt luôn thay đổi vô cùng nhanh, một giây trước cô ấy còn vì vậy mà vui vẻ, cười trộm hồi lâu, giây tiếp theo lại trở nên khẩn trương, bởi vì biết người mình thích tốt thế nào, cho nên chỉ cần chị ấy không ở trước mắt liền lo lắng sẽ có người tới đào chân tường.
Suy cho cùng A Thời tốt như vậy, ai sẽ không thích chị ấy chứ?
Vì thế kế hoạch hành trình cũng không vẽ, liền cuộn bản đồ lại, buộc chung với kế hoạch hành trình, sau đó kẹp vào nách chạy ra ngoài: "Em đến đoàn phim xem một chút, chị từ từ viết không cần gấp."
Du Lê:...
Ôi, con gái lớn không thể giữ mãi trong nhà.
Vân Cẩm Thời lần đầu tiên đóng phim điện ảnh vẫn có chút không quen, có một số thứ ở màn ảnh nhỏ không có quá nhiều ảnh hưởng, lên màn ảnh rộng chính là khuyết điểm trí mạng, tiến độ quay chụp giai đoạn đầu cũng không nhanh, cô phải chỉnh sửa bản thân từng chút một, còn phải tiếp xúc thích nghi với những diễn viên khác, cho nên khó tránh khỏi sẽ có chút mệt mỏi.
Thời điểm nghỉ giữa lúc quay, Vân Cẩm Thời tu ừng ực hết một chai nước khoáng, áp lực và mệt mỏi sẽ khiến cô khát nước, chuyện này giống như nhiều người khi căng thẳng sẽ muốn uống nước vậy.
Vân Cẩm Thời vừa ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã trông thấy Đường Đường như một chú chim nhỏ bay đến, chuẩn xác lao vào trong lòng cô, viên kẹo nhỏ vừa ngọt lại vừa mềm trong lòng, mỏi mệt áp lực gì đó, phút chốc trở thành hư không.
Chụt, Vân Cẩm Thời mạnh mẽ hôn cô ấy một cái: "Ngọt quá."