Edit: Bối Nhi"Ai muốn hại tôi?" Hà Duyệt lạnh nhạt hỏi.
Cô gái bị thương nằm ở trên mặt đất lại do dự trong chốc lát, nuốt nửa lời nói vào lại trong bụng, chỉ phun ra một cái tên: "An Kiều Kiều."
Nghe thấy cái đáp án này, Hà Duyệt nhướn đuôi lông mày lên. Cô cảm thấy ngoài ý muốn rồi lại thấy không ngoài ý muốn.
"An Kiều Kiều?" Cô đọc chậm rãi mấy chữ này, nhưng trong mắt lại là tràn ngập sự lạnh lẽo không nói nên lời.
Hoá ra là người quen cũ, thật có ý tứ.
Nhưng cô gái kia lại cho là cô không tin, nên vội vàng nói: "Thật là cô ta, cô ta nói sau khi xong việc sẽ cho tôi làm nữ 2 trong bộ phim thần tượng cô ta đang quay...... Nên tôi mới đồng ý."
Nói ra những lời này, chính cô cũng thấy hổ thẹn không dám ngẩng đầu, chột dạ mà nhìn loạn bốn phía, thấy không có ai chú ý tới các cô bàn tay đang bất an nắm chặt lại mới thả lỏng một chút.
"Tôi biết tôi không đúng, nhưng không nghĩ tới cáp treo lại không chắc chắc như vậy, làm chính tôi cũng bị ngã xuống. Nhưng bây giờ tôi cũng bị thương thành như vậy rồi, sao còn đóng phim được nữa?"
Cô gái kia ôm mặt khóc oà lên, biết vậy chẳng làm, sao lại để bị ma quỷ ám ảnh làm ra loại chuyện này chứ? Kết quả, lại là báo ứng ở trên người chính mình rồi.
Hà Duyệt sắc mặt lãnh đạm nhìn cô ta ôm mặt khóc nức nở, một chút thương hại cuối cùng trong lòng cũng biết mất. Lòng ngươig từ trước đến nay đều tham lam, cứ cho rằng có thể không làm mà hưởng, nhưng sao lại không nghĩ thiện ác đều có báo. Đều là tự mình gieo nhân, mới có thể tạo thành quả phía sau.
Cô lắc đầu, hợp với tình hình mà an ủi vài câu: "Cô còn trẻ, nghỉ ngơi mấy tháng, về sau cơ hội vẫn còn nhiều."
Cô gái kia vừa khóc, vừa nhịn không được lặng lẽ hé ngón tay ra, nhìn lén sắc mặt của cô, cầu xin: "Chị Hà Duyệt, vậy chị đừng nói ra ngoài nhé!"
Hà Duyệt bị động tác này chọc cười, nhẹ nâng khóe miệng: "Ngoan, chỉ cần cô nghe lời, về sau đừng lại đến hại tôi nữa là được."
Cô gái vội vàng gật đầu liên tục đồng ý.
Chờ tổ trưởng bảo tiêu cùng những người khác hỏi đến trước mặt cô gái này hỏi, cô đều một mực chắc chắn là do tự mình không cẩn thận, ngã xuống bị gãy chân, ít nhiều có Hà Duyệt giúp đỡ, mới không bị thương nặng hơn.
Một phen lời nói, khiến cho những người muốn tìm hiểu tình huống để đυ.c nước béo cò phải buông tay.
Ngươig trong cuộc cũng đã nói như vậy, bọn họ còn có thể làm sao bây giờ?
Chỉ có thể trách tổ đạo cụ không cẩn thận, hai người vừa lúc gặp phải xui xẻo thôi.
Vì thế, cuối cùng việc này cứ bình đạm như nước mà trôi qua, ở dưới sự giải quyết của đạo diễn Trương cả đoàn phim cũng không có thanh âm nghị luận gì.
Giống như là một viên đá nhỏ ném vào trong nước, không tạo nên sóng nước.
Nhưng An Kiều Kiều nhìn thấy trường hợp này, lại tức đến thiếu chút nữa thì lệch mũi, đập vỡ cái ly, nổi điên lên chửi mắng: "Nhìn việc anh làm xem, không đáng tin cậy một chút nào cả. Hà Duyệt bây giờ vẫn đang nghênh ngang ở chỗ Trương đạo đóng phim kia kìa, mà nó vốn dĩ chính là vai diễn của ta!"
Người đại diện khổ không nói nổi: "Ai ui, tiểu cô nãi nãi, cô nghỉ ngơi chút đi, về sau còn có rất nhiều cơ hội mà, sao cứ phải so đo với Hà Duyệt làm gì?"
An Kiều Kiều vẻ mặt vẻ mặt phẫn nộ: "Anh thì biết cái gì? Cô ta đoạt của ta, không chỉ một chuyện này đâu! Đúng rồi, chuyện con riêng kia thế nào rồi? Cho anh đi nháo lên náo nhiệt một chút, sao cả nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì cả, Bạc gia bên kia một chút phản ứng cũng không có!"
Người đại diện đang chuẩn bị giải thích trước mắt đã tìm người tung hết cái này lên, nếu lại muốn mua thuỷ quân, thu mua account marketing, vậy phải dùng nhiều tiền. Ai ngờ, An Kiều Kiều lại nghe cũng không muốn nghe hắn giải thích, trực tiếp gấp giọng quát: "Còn đứng ì ra đấy làm gì? Mau đi đi!"
Chỉ một thoáng, người đại diện đã bị lạnh thấu tâm tư, hứng thú rã rời mà đi ra ngoài.
Làm đi, dùng sức làm đi, dù sao cũng không phải tiền của hắn! Hắn cũng xem như hầu hạ đủ rồi, nhìn xem cô ta có thể chống đến khi nào, hừ!
Để hả giận, hắn trực tiếp lên Weibo tìm account marketing, cho đối phương ra giá, không cần biết bao nhiêu tiền, chỉ cần nháo gièm pha của Hà Duyệt náo nhiệt một chút là được.
Hành động dũng cảm bậc này quả thực hấp dẫn vài cái account marketing chú ý, lập tức liền ăn nhịp với nhau, chuẩn bị ngày hôm sau cùng làm khó dễ.
Người đại diện ném tiền, hung hăng tạo uy phong một lần, sáng sớm hôm sau gấp không chờ nổi mà lên Weibo xem hot search, rồi ném thẳng vào mặt An Kiều Kiều.
Nhưng không thể tưởng được, hắn vừa nhìn thoáng qua, liền thấy choáng váng.
Đề tài nóng nhất đúng là rất hỏa bạo, nhưng đối tượng bị hấp thụ ánh sáng không ngờ lại là chính mình!
"Người đại diện của An Kiều Kiều vung tiền mua thuỷ quân để bôi đen Hà Duyệt! Hôm nay bật mí, hai nữ minh tinh đã sinh ra thù không đội trời chung như thế nào."
"Account marketing cũng có tôn nghiêm! —— nói chuyện cự tuyệt không để bị người đại diện nào đó thu mua từ đầu đến cuối."
"Đập tiền thu mua bôi đen, vở kịch cung đấu đặc sắc! Bàn về bản tính phía sau của nữ minh tinh."
Nhìn những bài viết tố giác đó, trong nháy mắt người đại diện liền thấy lạnh từ đầu lạnh tới rồi lòng bàn chân, khí lạnh dọc theo sống lưng hắn đi lên. Ngón tay hắn cũng run rẩy đến thiếu chút nữa đánh rơi cả điện thoại.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, làm hắn giật bắn người.
Định thần nhìn lại, thấy là số di động của An Kiều Kiều đang điên cuồng gọi tới, cho dù hắn sợ hãi không dám nhận cuộc thứ nhất, thì cuộc thứ hai, thứ ba cũng sẽ lập tức vang lên.
Rơi vào đường cùng, người đại diện đành phải nơm nớp lo sợ nhận điện thoại, không hề tự tin mà yếu ớt nói một tiếng, "Alo?"
"Bây giờ anh đang ở đâu!!! Anh làm cái quỷ quái gì vậy, bình luận trên mạng đều là mắng chửi đấy có biết không! Rốt cuộc anh có đầu óc hay không vậy! Không cần tự mình ra mặt liên hệ account marketing, sao lại một chút kiến thức cũng không có chứ! Giờ thì gây nên họa lớn cho tồi rồi! Anh —— lập tức thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!"
An Kiều Kiều khàn cả giọng gào lên liên tục, căn bản là không để hắn kịp chen vào một câu, liền "Tút" một tiếng cắt đứt điện thoại.
Những tiếng quát mắng đó vẫn cứ văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ tự đều đang nặng nề mà kí©h thí©ɧ thần kinh của hắn. Theo An Kiều Kiều nhiều năm như vậy, cho dù không có công lao, cũng có khổ lao chứ?
Trong lòng người đại diện căm phẫn khó nhịn, đột nhiên tức giận chửi lên: "Thật coi chính mình là bà chủ chắc? Lão tử không theo hầu!"
Lại không nghĩ đến, hắn vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Gân xanh trên trán hắn nhảy lên, cho rằng lại là An Kiều Kiều gọi tới, nên hắn không muốn nhận, theo bản năng định ngắt cuộc gọi. Nhưng vừa cúi đầu lại nhìn thấy là một số điện thoại xa lạ.
Tuy không quen thuộc, nhưng hình như là người trong giới.
Chần chờ một chút, hắn cuối cùng vẫn nhận điện thoại: "Xin chào ——"
Bên này sau khi Từ Ngọc Thúy ngắt điện thoại, không thể tưởng tượng được mà quay đầu lại nhìn về phía Hà Duyệt, nói: "Em nói đúng, người đại diện kia của An Kiều Kiều thật sự đồng ý hợp tác với chúng ta, giao ra một ít chứng cứ hắn đang nắm giữ."
Hà Duyệt đang nửa dựa người trên ghế nằm để nghỉ ngơi. Nghe vậy, trên mặt cũng chỉ xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn thấy dáng vẻ đã tính toán sẵn trong lòng, tự tin mười phần của cô, Từ Ngọc Thúy càng kinh ngạc. Không biết từ lúc nào tâm tư cô đã trở nên kín đáo như thế, thủ đoạn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, quả thực như thay đổi thành một người khác.
Chẳng lẽ là trước đây bị ức hϊếp quá thảm, hiện tại cuối cùng cũng uốn cong thành thẳng sao?
Từ Ngọc Thúy nhíu mày, bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc khác: "Hôm nay account marketing trên mạng đồng loạt phản bội vạch rõ ngọn ngành mọi chuyên, rất không bình thường. Đây cũng là em làm?"
"Sao có thể?" Hà Duyệt nhướng mày.
Hiện tại cô còn chưa nuôi thành thói quen mỗi ngày lên Weibo, nên liền dứt khoát giao tài khoản của mình cho Từ Ngọc Thúy xử lý, càng đừng nói tới chuyện thu mua account marketing phản bội.
Nghe thấy câu trả lời này, Từ Ngọc Thúy càng thấy kỳ quái. Vậy là ai làm?
Vừa nghĩ đến Bạc gia, chị liền lập tức dời ý nghĩ đi, kết luận khẳng định là không có khả năng.
"Tiểu Hòa đang làm gì?" Hà Duyệt đột nhiên hỏi.
Từ Ngọc Thúy đi tìm một vòng ở phim trường, thấy Tiểu Hòa đang ngồi xổm dưới một gốc cây ở phía xa, tay chân gắt gao ôm chặt lấy thân cây như con lười, trên mặt đều là vẻ không tình nguyện, nhất quyết không thèm để ý đến người đang nói chuyện ở bên cạnh cậu.
Lập tức, chị liền bật cười nói: "Tiểu Hòa đang chơi với người của đoàn phim, tuổi của thằng bé còn nhỏ, nhưng nhân duyên lại rất tốt đấy."
Trên mặt Hà Duyệt lộ ra một nụ cười nhẹ, bình luận: "Nhân duyên có tốt, cũng không so được có xuất thân tốt."
Nghe thấy lời này, Từ Ngọc Thúy sửng sốt, hồi lâu mới thở dài một tiếng, "Đúng vậy, cho nên em đừng kéo dài nữa, mau chóng tìm được cha mẹ thẳng bé mới là việc đứng đắn."
Hà Duyệt biết chị hiểu lầm ý của mình, nhưng cô cũng không phản bác, chỉ cong cong khóe miệng lên.
————
Bạc gia.
Biệt thự ở lưng chừng núi cảnh sắc rất tốt, cả tòa đình viện đều được dọn dẹp sạch sẽ, tư thế oai hùng toả sáng. Lúc này tất cả người hầu của Bạc gia đều đang xếp hàng chỉnh tề đứng ở trước cửa, chờ lão gia, thái thái Bạc gia trở về.
Chờ nhìn thấy cái xe đi sân bay chậm rãi đi vào, tất cả mọi người đều nâng cao tinh thần.
Cửa xe vừa mở, một cây gậy chống đen nhánh tinh xảo liền dẫn đầu duỗi ra.
"Cộc." Một tiếng, nhẹ nhàng gõ lên mặt đất.
Sau đó, Bạc Sùng Nghiệp mới chậm rãi đi ra. Hắn thân hình cao lớn, tinh thần phấn chấn, ánh mắt tinh tường ngìn qua mọi người một lượt, làm mọi người lập tức cảm thấy áp lực gấp bội.
Theo sát sau đó là lão phu nhân Lý Hương Cầm mặt mày hiền lành cười nói: "Sao mọi người lại ra đây hết vậy, Tiểu Hòa đâu? Ba ba mụ mụ đã trở lại, sao lại không thấy hắn ra?"
Trợ lý Lý Tư Minh chờ ở bên cạnh da đầu tê dại, cố gắng tiến lên trả lời: "Tiểu thiếu gia đang ở chỗ Bạc tổng, lão gia thái thái đi đường mệt nhọc, trước lên lầu nghỉ ngơi đi."
Nghe vậy, Lý Hương Cầm kinh ngạc chớp mắt: "Ngôn nhi sao? Hắn luôn luôn không nóng không lạnh với Tiểu Hòa, lúc này sao lại thông suốt rồi! Được, vậy ta đây liền chờ hai anh em bọn họ cùng nhau trở lại."
Trên mặt phụ nhân đều là ý cười ôn nhu, ngược lại Bạc Sùng Nghiệp ánh mắt thâm trầm mà liếc mắt nhìn Lý Tư Minh một cái, nói: "Tiểu Lý, đến thư phòng ta một chuyến."
Bị điểm danh Lý Tư Minh: "......"
Vì cái gì Bạc tổng không ở, còn hắn phải một mình chống ở đây chứ?
Hiện tại hắn chạy còn kịp không? /(tot)/~