Edit: Bối NhiĐêm khuya, Bạc gia.
"Hà Duyệt tiến vào đoàn phim?" Bạc Ngôn ngồi ở thư phòng, trên người ăn mặc một bộ áo ngủ trang trọng ưu nhã, nhưng trước mặt vẫn đặt không ít công văn, lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng hơi nhíu mày lại: "Vậy Bạc Hoà đâu?"
"Tiểu thiếu gia cũng đi theo, gần đây cậu ấy hình như rất thích dính ở bên người phu nhân."
Trợ lý Lý Tư Minh thấp giọng đáp: "Mấy ngày nữa lão gia, lão thái thái liền từ nước ngoài trở lại, đến lúc đó nếu không thấy được tiểu thiếu gia chỉ sợ là không ổn."
Bạc Hòa là con nhỏ lúc tuổi già của Bạc gia, là tiểu bảo bối Bạc phụ Bạc mẫu đặt ở đầu quả tim mà yêu thương. Nếu để cho bọn họ biết được mấy ngày nay Bạc Hòa vẫn luôn bên ngoài, ngay cả nhà cũng không muốn về, thế nào cũng sẽ cho là có người dụ dỗ cậu ấy. Huống chi việc này còn liên lụy đến Hà Duyệt, đến lúc đó lại sẽ xảy ra thị phi mất.
Bạc Ngôn trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Đã điều tra ra hôm đấy vì sao Bạc Hòa lại cùng bị trói cùng Hà Duyệt chưa?" Vấn đề này vẫn luôn xoay quanh ở trong lòng hắn.
Bạc Hoà cũng không quen biết Hà Duyệt, ngày thường ra ngoài đều có hạ nhân làm bạn, sao hôm đấy lại ở cùng Hà Duyệt, lại vừa khéo cũng bị Hà Thành trói đi.
Lý Tư Minh nhíu chặt mày, nhanh chóng trả lời: "Tôi đã tra theo dõi hôm đaay, tiểu thiếu gia đang xem xiếc ở ven đường, đột nhiên lại có một lượng lớn du khách nhoáng cái liền làm cậu ấy bị tách ra khỏi bảo tiêu cùng tài xế, đi theo đám người nên bị lạc đường. Sau đó, bị phu nhân gặp phải ở khu đầu phố khác."
"Huống chi... " Lý Tư Minh thấp giọng nói: "Chúng ta tìm được Hà Thành ở viện tâm thần ngoại ô thành phố. Từ trong miệng của hắn,l biết được hắn cũng không biết đứa nhỏ mình bắt cóc chính là tiểu thiếu gia. Lúc hắn trói Hà Duyệt mang lên xe bị tiểu thiếu gia nhìn thấy lớn tiếng hô lên, Hà Thành sợ hãi bị những người khác nghe được, vì thế cũng mang cả cậu ấy đi luôn."
Nói đến nói đi, chuyện này thoạt nhìn chỉ là một cái ngoài ý muốn.
Nhưng từ lúc bắt đầu Bạc Ngôn liền không cho là như vậy.
Hắn có loại trực giác, Bạc Hoà ngoài ý muốn chạy đi nhất định là có người ở giữa làm khó dễ, cố ý làm như vậy, hơn nữa người này rất có thể đang ẩn giấu ở bên trong Bạc gia. Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn không khỏi lạnh hơn vài phần.
"Tiếp tục tra, đoàn lữ hành gì đó đột nhiên nhảy ra cũng không được buông tha."
Thanh âm Bạc Ngôn lạnh nhạt bình tĩnh, làm Lý Tư Minh không tự chủ được trái tim căng thẳng, lập tức gật đầu đáp ứng: "Vậy còn chỗ tiểu thiếu gia... "
"Phái thêm mấy người trông đi." Bạc Ngôn trầm mắt nói.
Lý Tư Minh: "Vâng."
Sau khi cửa một lần nữa đóng lại, bút máy trong tay Bạc Ngôn dừng lại, thu lại biểu tình lãnh đạm mặt mày mang theo một tia sầu lo.
Hà Duyệt.
Cái tên này dạo qua một vòng ở trong lòng hắn, có chút tư vị kỳ lạ.
Hai người bọn họ kết hợp, vốn dĩ chính là một hồi giao dịch.
Ba năm trước đây, chủ nợ của Hà Thành cầm theo đao tới cửa, ép Hà Duyệt quay phim cấp ba để trả nợ. Cùng đường, Hà Duyệt chỉ có thể chấp nhận đề nghị làm con dâu của Bạc phụ Bạc mẫu để đổi lấy khoản tiền kếch xù mà thoát khỏi đầm rồng hang hổ.
Những việc này, Bạc Ngôn đều đã sớm biết rõ.
Hắn nhìn Bạc phụ Bạc mẫu lòng nóng như lửa đốt như thế nào, vội vàng muốn nhanh chóng tìm được một người giúp hắn thoát khỏi những tâm ma cùng gông cùm xiềng xích, để một lần nữa trải qua sinh hoạt bình thường ấm áp, cũng hờ hững nhìn Hà Duyệt ở dưới áp lực của hiệp nghị mà trái lương trưng ra nụ cười hàm chứa nước mắt với hắn.
Bạc Ngôn rũ mắt xuống, thở khẽ một hơi.
Hắn cũng không phải là vô tình.
Cho nên, hắn đáp ứng kết hôn, chỉ là vì làm cha mẹ an tâm, cũng trợ giúp Hà Duyệt thoát thân khỏi khốn cảnh.
Nhưng mà cảm tình là không miễn cưỡng được, hắn cũng không cưỡng cầu gì.
Bởi vậy, từ lúc bắt đầu hắn liền đưa ra một kỳ hạn cho đoạn hôn nhân này, mà cái kỳ hạn này chính là ba năm.
Ba năm vừa qua, liền thả cho cô tự do.
Lúc này Hà Duyệt đang ở trong đoàn phim không biết chuyện xưa của ba năm trước, nên chỉ một lòng bận rộn đóng phim. Suất diễn của cô đang phải quay đuổi, không chỉ phải thích ứng với tiết tấu quay chụp bận rộn của đoàn phim, mà còn phải tăng ca thêm giờ để quay bổ sung suất diễn lúc trước nữ hai đã quay qua.
Một ngày trôi qua, còn mệt hơn cả diễn viên chính.
Nhưng may mắn cô tính tình cứng cỏi, ăn được khổ, mặc kệ là động tác diễn đánh nhau, hay là đặc tả ánh mắt với màn ảnh đều có thể thuận lợi mà quay được. Ngay cả đạo diễn Trương Nhất Nguyên cũng thay đổi cái nhìn về cô rất nhiều.
Có một cảnh quay cô cố hết sức phóng uy áp để đánh nhau, sau khi quay xong Trương đạo tự mình tiến lên đưa cho cô một cái khăn lông, cười nói: "Hà Duyệt, kỹ thuật diễn này của cô đúng là không làm tôi thất vọng. Chờ phim điện ảnh chúng ta chiếu, xem ai còn dám nói kỹ thuật diễn của cô kém nữa?"
Hà Duyệt nhẹ nâng khóe miệng, thản nhiên mà vui lòng nhận lời tán thưởng của Trương đạo: "Đa tạ ngài chỉ điểm, thời gian này tôi cũng được lợi không ít."
Cô nói cũng không phải là lời nói khách khí, mà là thật lòng. Cho dù nhân vật trong bộ điện ảnh 《 Bắt yêu ký 》 này là một người bắt yêu, vừa lúc là kiếp trước cô đã tự mình trải qua, cho nên mặc kệ là phóng uy áp bắt yêu, hay là hoá trang cổ trang, đều làm cô rất quen thuộc mà dựa vào vốn dĩ để phát huy cũng đã đủ rồi.
Nhưng đóng phim, lại không chỉ đơn giản là cảm xúc đúng chỗ.
Vị trid di chuyển, ánh sáng, lời kịch, đối với Hà Duyệt mà nói thì nó chính là những thứ mới mẻ chưa bao giờ trải qua, cần phải tìm tòi từng chút một, học tập, và rèn luyện.
Tại thời gian ngắn như vậy, trong quá trình quay chụp gấp như thế, cô có thể cố gắng căng xuống dưới, một là dựa vào chính mình nỗ lực thức đêm nghiền ngẫm những bộ điện ảnh kinh điển, hai là dựa vào Trương đạo chỉ điểm ở phim trường, làm cô tránh được rất nhiều sơ hở.
Trương đạo nghe thấy cô nói vậy, cười ha hả mà sờ cái trán trơn bóng của mình: "Sư phó lĩnh vào cửa, tu hành ở cá nhân. Chung quy vẫn là chính cô có ngộ tính, chút chỉ điểm này của tôi thì tính là cái gì đâu? Cô cũng đừng khách khí với tôi thế!"
Hà Duyệt gật đầu cười, dù cho không nói lời nào, nhưng bộ váy dài bằng lụa trắng trên người bay bay, lại phác hoạ ra dáng người đĩnh bạt, eo thon lay động, làm người thấy vui vẻ thoải mái.
Nhìn một màn này, trong lòng Trương đạo không nhịn được than nhẹ cô có căn bản tốt.
Lúc đổi cảnh, Hà Duyệt cuối cùng cũng có được hai mươi phút để nghỉ ngơi, vì thế liền nâng bước đi ra bên ngoài. Cô mặc một thân váy dài này nhìn thì xinh đẹp, nhưng lại buộc nút rất phức tạp, một tầng một tầng sa gắt gao bọc ở trên người cứ như là bọc bánh chưng vậy, rất khó thở.
Càng đừng nói còn phải mặc bộ này quay cảnh đánh nhau, sau mười phút quần áo cả trong lẫn ngoại đều ướt sũng.
Hà Duyệt bước nhanh ra bên ngoài, muốn thừa dịp chút thời gian nghỉ ngơi này, cởi bớt quần áo ngoài ra để hít thở không khí, nhưng lại ngoài ý muốn không tìm thấy bóng dáng người đại diện Từ Ngọc Thúy ở bên cạnh phim trường.
Ngày thường Từ Ngọc Thúy đều sẽ đi theo bên người cô một tấc cũng không rời, vừa thấy cô nghỉ ngơi liền nhanh chóng đi lên đưa bình nước, đưa kịch bản, rất cẩn thận chu đáo. Nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu, trong lúc nhất thời làm Hà Duyệt không khỏi có chút kinh ngạc.
Cô bước nhanh đi ra phim trường, rốt cuộc thấy được bóng dáng hai người Từ Ngọc Thúy cùng Tiểu Hòa ở dưới một gốc cây nhỏ cách đó không xa.
Chỉ thấy trên mặt Từ Ngọc Thúy là vẻ ngưng trọng cùng nôn nóng, cô nửa ngồi xổm xuống gấp giọng hỏi: "Ai, cái đứa nhỏ này, sao lại không nhớ rõ mình tên là gì, nhà ở đâu chứ? Đây cũng không phải là chuyện đùa đáu! Thời gian dài như vậy không trở về nhà, cha mẹ câu còn không vội muốn chết sao! Ngươi mau nói cho ta biết, ta giúp ngươi liên lạc với người trong nhà."
Tiểu Hòa ngơ ngác đứng ở dưới bóng cây, trên mặt loang lổ bóng cây hắt vào, có vẻ rất mờ mịt: "...... Thím, ta thật sự không biết......"
Từ Ngọc Thúy vừa nghe lời này, lạu càng gấp hơn: "Vậy ngươi rốt cuộc là quen biết với Hà Duyệt như thế nào, sao lại vẫn luôn ăn vạ ở bên cạnh Hà Duyệt như vậy chứ? Ngươi có biết là hiện tại bên ngoài đang loạn tung trời lên rồi hay không!"
"Loạn cái gì cơ?" Hà Duyệt từ từ đi đến dưới góc cây, nhẹ giọng hỏi.
Vừa thấy cô lại đây, trên mặt Từ Ngọc Thúy không khỏi có chút xấu hổ, không được tự nhiên mà đứng thẳng lên, cầm di động mở Ưeibo ra đưa tới trước mắt Hà Duyệt.
"Tự em xem đi!"
Hà Duyệt lạnh nhạt liếc qua, nhìn thấy trên di động xuất hiện một cái tin nóng Weibo, mục tiêu chỉ thẳng chính mình cùng Tiểu Hòa.
"Hiệp hội tin nóng bát quái giới giải trí: Nghe nói nữ minh tinh Hà Duyệt nhờ vào giải thưởng Cây Chổi Vàng mà nổi bật phát hồng, gần đây cả ngày bên cạnh đều có một tiểu hài tử đi theo, cử chỉ thân mật, thái độ hiền lành. Ha hả, là quan hệ gì còn cần ta phải nói sao?"
"Bệnh nhân ung thư lười thời kì cuối: Thật hay giả?!"
"Ta là phu quân Nột Boss: Mẹ nó, đau lòng Bạc tổng, không phải có người đã bóc là bọn họ ở riêng từ lâu rồi sao? Đứa nhỏ này là từ đâu mà ra? Nhanh lên Bạc tổng ơi!"
"Mêu miêu miêu miêu mặt to: Lầu trên này! Bạc tổng không chơi Weibo!"
"Đứng ở trung tâm thế giới ôm chặt ngươi: Nani (cái gì)? Mọi người đừng hoảng hốt, nói không chừng chỉ là em trai, cháu ngoại trai, cháu trai nhỏ thì sao! Xét nghiệm ADN còn chưa có, đều đừng vội kết luận, đừng thương tổn trẻ nhỏ!"
Nhìn những bình luận hoa hoè loè loẹt này, Hà Duyệt rũ mắt xuống, vẻ mặt không dao động, không hề có vẻ nôn nóng tức giận như Từ Ngọc Thuý nghĩ.
Từ Ngọc Thúy không khỏi sửng sốt một giây, thấp giọng dồn dập mà đặt câu hỏi: "Em thành thành thật thật nói rõ cho chị, đứa nhỏ này rốt cuộc là có quan hệ gì vơid em hay không?"
Nếu như không được chính tai nghe trả lời Hà Duyệt, một lòng của chị đều bị treo lên. Di động bị gọi đến mấy trăm cuộc kia cũng không dám tùy tiện nghe.
Từ Ngọc Thúy chờ mong mà nhìn chằm chằm vào Hà Duyệt, chờ cô lắc đầu nói không. Lại không nghĩ rằng, thế nhưng lại nghe được một đáp án hoàn toàn ngoài dự kiến.
"Em không biết."
Hà Duyệt sắc mặt thản nhiên, không nhanh không chậm mà trả lời.
Cô thật sự không biết, thân thể này của Bạc Hòa rốt cuộc có quan hệ thế nà với Hà Duyệt lúc trước, lại làm sao mà cũng bị Hà Thành trói vào cùng nhau.
"Sao lại không biết?" Từ Ngọc Thúy thiếu chút nữa không khống chế được mà gào lên "Trước kia em có biết thằng bé hay không, sao lại không biết được chứ?"
Hà Duyệt thấp giọng nói: "Hôm bị Hà Thành bắt cóc, lúc em vừa mở mắt tỉnh lại đã thấy Tiểu Hoà iwr bên cạnh, cho nên thật sự không biết thân phận của thằng bé Tiểu Hòa."
Từ Ngọc Thúy cả kinh suýt nữa không thở được: "Em bị Hà Thành bắt cóc lúc nào, sao chị một chút cũng không biết vậy?"
"Một ngày trước khi chị đưa hắn đến bệnh viện vùng ngoại ô." Hà Duyệt thản nhiên mỉm cười, tựa như căn bản không có để chuyện này ở trong lòng.
Nhưng Từ Ngọc Thúy lại là nhịn không được chửi nhỏ một tiếng: "Cái thứ cặn bã này, biết thế thì hung hăng đá hắn hai phát đã rồi tiễn đi, đáng tiếc!"
Từ Ngọc Thúy hít sâu một hơi, trong đầu lại nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện lại một lần nữa: "Cho nên, trước đó em không quen biết Tiểu Hòa, Tiểu Hòa cũng không quen biết em?"
Hà Duyệt gật gật đầu.
Cô rũ mắt suy nghĩ sâu xa một giây, thấp giọng cười nói: "Chuyện trước kia của em không phải chị là người biết rõ nhất sao? Chị từng gặp qua đứa nhỏ này?"
Từ Ngọc Thúy đã sớm tìm hiểu rõ về mình, tỉ mỉ nghĩ lại tất cả mọi chuyện về Hà Duyệt từ lúc xuất đạo tới nay, căn bản là không phát hiện có bóng dáng của Tiểu Hòa, càng không cần phải nói đến chuyện sinh con từ nói không thành có này.
Nữ minh tinh mỗi ngày đều xuất hiện ở dưới ánh đèn flash cùng camera, lấy đâu ra cơ hội né tránh tầm mắt của công chúng mười tháng mà lên sinh con? Chỉ sợ đã sớm bị người bóc ra rồi!
"Chính là biết tình huống của em mới càng thêm kỳ quái, như thế nào lại tòi ra một cậu em trai? Lại vừa lúc bị paparazzi chụp lén rồi tung lên mạng được chưd?" Từ Ngọc Thúy nhíu chặt mày, trong lòng lại nhanh chóng nghĩ phương pháp ứng đối.
Việc này nếu không đáp lại, liền vô cùng có khả năng bị người coi như là cam chịu.
Nhưng đáp lại, lại không nói rõ được lai lịch của Tiểu Hòa, đến lúc đó nói không chừng lại còn bị người trả đũa lại.
Tóm lại, xử lý như thế nào đều là thế khó xử, chỉ hơi có vô ý là hình tượng Hà Duyệt vừa mới đắp nặn trở lại sẽ bị huỷ hoại.
Huống chi ——
Trong lòng Từ Ngọc Thúy cả kinh, Bạc gia bên kia lại sẽ thấy thế nào?