Đuổi Dư Lan đi, cả văn phòng chỉ còn lại hai người, Vệ Tương Hồng thấy khí sắc Hạ Thanh Dạ không tốt lắm, "Ban đầu muốn sắp xếp để em lập tức về nhà nghỉ ngơi, chẳng qua chị nghĩ công việc kế tiếp vẫn nên hỏi ý kiến của em."
Hạ Thanh Dạ cầm điện thoại, trong lòng không yên, "Chị Tương, chị nói đi."
Vệ Tương Hồng đưa cho cô một bảng kế hoạch, "Em xem trước một lượt đi."
Hạ Thanh Dạ đại khái nhìn lướt qua, bên trên liệt kê vài quảng cáo lưu hành trên thị trường, chỉ riêng quảng cáo dầu gội đã có hai ba cái, từ các thương hiệu khác nhau, còn có thời gian cụ thể để tham gia thử vai, rất chi tiết cũng vô cùng rõ ràng.
"Hơn nửa tháng nữa sẽ đón năm mới, phim của em có thể phải đợi đượi nửa năm mới có thể bắt đầu quảng bá, trong khoảng thời gian này, chị thay em tìm một số quảng cáo và kịch bản thích hợp, em thấy cái nào phù hợp thì nói cho chị biết, chị thay em sắp xếp."
Hạ Thanh Dạ vừa nghe, thay đổi tư thế ngồi, "Chị Tương, em tạm thời không muốn nhận quảng cáo."
Vệ Tương Hồng khó hiểu nhìn cô, "Cứ quay quảng cáo, xuất hiện trước khi bộ phim đầu tiên của em ra mắt, để mọi người quen thuộc với em trước."
Hạ Thanh Dạ đời trước từng đi theo con đường như vậy, quảng cáo lung tung, còn cả những bộ phim thần tượng giúp lượng fan của cô nhanh chóng tăng lên, còn có vô số vai nữ phụ và vài người qua đường để cô cải thiện diễn xuất. Những năm này, chỉ tính riêng phim cô đã quay không dưới vài trăm bộ, sau khi thành danh, những quảng cáo tạp nham và những bộ phim truyền hình linh tinh đó lại biến thành điểm đen trong sự nghiệp của cô, để công chúng hùa vào trêu chọc tìm niềm vui.
Năm đó, cô không có gia thế, không có sự lựa chọn, khi đó cô nghĩ phải tìm mọi cơ hội để nổi tiếng, chờ đến khi tự mở phòng làm việc, bồi dưỡng một vài nghệ sĩ, quay đầu lại mới phát hiện nếu cho cô đủ tài nguyên, đủ mạng lưới quan hệ, cô kiên quyết đi theo lối riêng, vì mỗi người đều có thể tự tạo ra con đường thích hợp cho mình.
"Chị Tương, mấy tháng nay em quay phim có chút mệt, muốn nghỉ ngơi nửa tháng." Hạ Thanh Dạ biết căn bản mình không thể hoàn toàn thuyết phục được người đại diện kim bài trước mặt này, cô đá qua chuyện khác, "Lần trước đạo diễn Tuân nói bạn của anh ấy đang chuẩn bị cho một bộ phim thương mại, có khả năng trời vào đông sẽ bắt đầu quay, không biết chị có nghe được tin không?"
Vệ Tương Hồng nhìn cô một cái, bất đắc dĩ thở dài, "Biết rõ lần này em trở về sẽ hỏi, chị đã hỏi thăm qua là một bộ phim điện ảnh của đạo diễn Trang, chẳng qua bộ phim bom tấn gần nhất của ông ấy đã ra mắt được ba năm rồi, lần này nghe nói chuẩn bị rất tỉ mỉ, bạn của chị nói, trước hoặc sau Tết sẽ thả ra thông tin tuyển vai, cho nên chị mới để cho em trong lúc rảnh rỗi quay hai cái quảng cáo."
Hạ Thanh Dạ vừa nghe là đạo diễn Trang, nhất thời hứng thú, chẳng qua rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, "Còn phải xem ý của đạo diễn Tuân bên kia."
Vệ Tương Hồng vỗ vỗ vai cô, "Tuân Quang nếu đã nói với em như thế, nhất định sẽ giới thiệu em, chẳng qua, có thể tham gia đoàn phim hay không còn phải dựa vào chính bản thân em." Cô lại chuyển về đề tài quảng cáo, "Bây giờ chất tóc của em không tệ, không bằng chọn quay quảng cáo dầu gội đi?"
Hạ Thanh Dạ cười lắc đầu, "Chị Tương, mái tóc lúc trước của em chị cũng đã thấy qua rồi, nếu để người ta thấy biết được em phải nhuộm đen tóc trở lại, đem hình ảnh ngày xưa của em tung lên mạng, khẳng định chị sẽ hối hận vì hôm nay để em quay quảng cáo này."
Vệ Tương Hồng: "..."
Hạ Thanh Dạ trước mắt và Hạ Thanh Dạ của nửa năm trước, lần đầu tiên Vệ Tương Hồng không thể so sánh được, không đề cập đến thì thôi nhắc tới cô ấy liền khẩn trương xác nhận, "Ngoại trừ Sở Nhu ra, em không trêu chọc hay gây chuyện lung tung gì nữa, đúng không?"
Hạ Thanh Dạ lắc đầu hết lần này đến lần khác rồi mới được phép rời đi.
Chuyện quảng cáo, cũng như vậy liền 'sống chết mặc bay'.
Trở lại căn hộ mà công ty cấp, cả người Hạ Thanh Dạ mới trầm tĩnh trở lại, cô vén quần áo lên, mới phát hiện cẳng chân và phía sau em của mình thật sự xanh xanh tím tím, vết thương vô cùng dọa người, giống như bị người ta hành hung một trận, cô lấy ngón tay nhẹ nhàng ấn lên da liền thở dốc.
"Xuống tay thật độc ác mà."
Hạ Thanh Dạ tìm cả buổi vẫn không thấy thuốc bôi ở đâu, đang nghĩ sẽ gửi tin nhắn cho Dư Lan, bất tri bất giác nhớ tới đối phương hình như đang nghỉ phép về nhà, cô tìm một gối nhỏ lót sau thắt lưng, tìm một vị trí thoải mái trên sô pha, lười biếng nằm xuống.
Mở điện thoại ra, ấn vào video có hơn một triệu lượt xem kia, lúc này mới có thời gian đi nghiên cứu cái gọi là 'lưu manh' mà Dư Lan nói hôm qua.
Cô nhớ mang máng ngày hôm qua lúc bản thân mơ mơ hồ hồ hình như đã ôm một người, sau đó ăn món gì đó có mùi vị giống như thạch, vừa mềm vừa trơn, đến giờ khi nhớ lại cô thấy mình vẫn chưa thỏa mãn.
Hạ Thanh Dạ theo bản năng chép chép miệng, ấn nút dừng lại ngay hình ảnh Niếp Trúc Ảnh che mặt, hưmmm... khăn lụa che mặt rơi xuống trong nháy mắt, ngay lúc đó Niếp Trúc Ảnh vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, đại khái là không ngờ được sẽ bị người khác va vào như vậy, rơi toàn bộ lớp ngụy trang.
Vết rách trên môi Niếp Trúc Ảnh, rõ ràng nhất chính là dưới khóe môi dưới còn có một dấu răng rất sâu, rất rõ ràng dấu vết này vừa mới xuất hiện, vừa thấy liền biết đặc biệt mập mờ, như là trong trạng thái kí©ɧ ŧìиɧ giữa hai người khi yêu nhau không cẩn thận lưu lại.
Thông qua màn hình Hạ Thanh Dạ có thể cảm giác được một cỗ khí tức vừa ngọt ngào vừa ngược cẩu, chứ đừng nói đến quần chúng ăn dưa không biết chân tướng, cô sờ sờ môi, lại so sánh với dấu răng dưới khóe môi Niếp Trúc Ảnh, lại góp vui để lại bình luận.
"Chẳng lẽ mọi người không phát hiện dấu răng này tương đối nhỏ sao?"
****
"Đúng, áp chế dư luận xuống trước, ừm, biết, hiện tại đang nằm ở đây, một chút cũng không nóng nảy, vậy đi tôi cúp máy." Chu Linh tắt cuộc gọi, phiền não đặt điện thoại xuống bàn. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy kẻ gây chuyện Niếp Trúc Ảnh đang nằm nghiêng trên sô pha, đôi chân dài mà người người hâm mộ gác lên trên bàn trà, bộ dáng cà lơ phất phơ, đặc biệt gợi đòn.
"Em còn có tâm tình chơi game?"
"Không thì sao giờ?"
Niếp Trúc Ảnh trả lời một câu, không đến một giây, im lặng chơi tiếp.
Chu Linh thấy bộ dạng vô tâm vô phế của cô như vậy liền đau đầu không chịu được, "Em đăng Weibo giải thích một câu đi, fan của em đang phát điên rồi kìa, đến lúc đó anti kia sẽ liên tục bôi đen, em không hiểu được tầm nghiêm trọng của việc này sao?"
Từ khi Niếp Trúc Ảnh xuất đạo, bởi vì tính tình đắc tội không ít người, tùy tiện túm lấy một người trong giới hỏi ra thì đều sẽ không ưa cô ấy, cho dù không bị chỉnh chết, ít nhất cũng phải lột vài lớp da.
Cô ấy lại giống như không có việc gì lung lay chân, liếc mắt nhìn người đại diện của mình một cái, "Chẳng lẽ chị muốn em làm sáng tỏ dấu răng này là do ai cắn à?"
Chu Linh tức giận muốn ngã ngửa, nhất thời không nhịn được liền quở trách, "Lúc trước không phải chị đã căn dặn em phải tránh xa cô ta ra sao, em thì hay rồi, không đề phòng chút nào ngược lại còn tự mình tiến đến gần, để cô ta lưu lại dấu vết trên mặt em như vậy, tạo ra một scandal kinh thiên động địa như vậy, chậm trễ công việc, năm nay em ở nước ngoài luôn đi."
Niếp Trúc Ảnh còn muốn cãi lại, chẳng qua lần này cô làm ngoan xinh yêu, không mở miệng, chỉ mím môi, đau muốn chết.
Chu Linh thấy cô hiếm khi ngoan ngoãn được một lần, trái lại không đành lòng quở trách, đề nghị, "Bằng không em và Lục Vũ xào couple đi, dù sao con đường phát triển trước mắt của cậu ta cũng không tệ, lần trước người đại diện của cậu ta cũng đem ý định này đến thương lượng với chị."
"Không được!" Khương mặt Niếp Trúc Ảnh không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào người đại diện, đồng tử đen nhánh nhìn không ra chút cảm xúc nào, cô lạnh lùng nhắc nhở, "Chị quên lúc trước đáp ứng gì với em rồi sao?"
Chu Linh bị cặp mắt phượng không mang theo chút tình cảm kia nhìn chằm chằm, da đầu tê dại, "Được rồi, chị sai rồi."
Khi cô còn là một người đại diện nhỏ, thời điểm tiếp nhận Niếp Trúc Ảnh, cô ấy đã nổi tiếng được ba năm, cách vị trí ảnh hậu không bao xa, tựa như nhặt được một đại bảo bối, chẳng qua cô vẫn nhớ rất rõ nghệ sĩ kim bài nhà mình đã nói 'Tôi không chấp nhận bất kỳ chiêu trò lăng xê nào, không xào couple, không bất kỳ scandal, không quy tắc ngầm.'
Chu Linh lúc ấy cười nhạt, giới giải trí chính là một mớ lộn xộn, trong lòng mỗi người đều tự biết cân nhắc, nghệ sĩ vừa mới gia nhập cái vòng luẩn quẩn này đều nói muốn giữ mình, nhưng cuối cùng có thể thật sự giữ được mình có được mấy người?
Sau đó những năm gần đây, cô đã chứng kiến một truyền kỳ, Niếp Trúc Ảnh thật sự làm được, không có scandal tình cảm, không xào couple, không chiêu trò, không chấp nhận quy tắc ngầm, tựa như một đóa sen dẫu vươn lên từ đầm lầy nhưng lại không hề nhuốm bụi bẩn, hưʍ... là đóa sen tính khí đặc biệt thô lỗ.
"Vẫn luôn muốn hỏi em, rốt cuộc em muốn tìm một người yêu như thế nào?"
Niếp Trúc Ảnh mê man chớp chớp mắt, vừa mới định mở miệng, điện thoại trong tay liền rung lên, cô bất ngờ đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ban công sau đó mới bắt máy, "Mẹ."
Chu Linh vốn định đi, kết quả liền nghe được Niếp Trúc Ảnh liên tục giải thích, nếu không phải lúc đầu nghe được một tiếng 'Mẹ', cô cho rằng Niếp Trúc Ảnh đang giải thích cho người yêu của mình, "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, không có bạn trai, con cam đoan, lấy danh dự của Niếp gia ra thề, là ngoài ý muốn, là bị một cô gái nhỏ hung hăng cắn mạnh vào."
Trong đầu Chu Linh là dáng người ngạo nghễ thẳng tắp của 'cô gái nhỏ' Hạ Thanh Dạ.
Mẹ Niếp Trúc Ảnh: "Cha con vừa mới phát hỏa một trận, bảo con lập tức giải nghệ trở về tiếp nhận sản nghiệp, tiểu Ảnh, con thành thật khai báo cho mẹ biết, có phải con đã có người mình thích bên ngoài rồi không?"
Loại phương thức lấy lùi làm tiến này, Niếp Trúc Ảnh từ mười năm trước đã lĩnh giáo qua rồi, lúc ấy cô cho rằng lão nương đứng về phía mình, không hề phòng bị mà moi hết ruột gan nói ra, sau đó, sau đó liền bị nhốt ở nhà ba tháng, mỗi ngày đều phải nghe giảng đạo nghĩa liêm chính, bằng không chính là bát vinh bát sỉ, từ đó về sau, Niếp Trúc Ảnh không bao giờ bị lừa nữa.
Niếp Trúc Ảnh đạp một cái vào chậu hoa ở ban công, chậu hoa không tránh được trực tiếp va chạm với vách tường vỡ thành hai mảnh, động tĩnh rất lớn, mẹ Niếp ở đầu dây bên kia liền nghe được.
"Bên con làm sao thế?"
"À, có một con gián bò qua, chị Linh bị dọa sợ, không cẩn thận làm vỡ một cái ly thủy tinh, không sao đâu."
Chu Linh quang minh chính đại nghe lén đối phương nói hưu nói vượn: "..."
Mẹ Niếp thấy con gái nhà mình căn bản không trúng kế của mình, dứt khoát nói, "Gia đình năm xưa có hôn ước với con đã tìm được rồi, chẳng qua là nhà đối phương gặp biến cố lớn nên mới mất liên lạc, mấy ngày Tết này con dọn trở về, đến lúc đó chúng ta phải tới cửa nhà họ chào hỏi một chút."
Tay Niếp Trúc Ảnh run lên, điện thoại thiếu chút nữa liền từ bên tai trượt xuống.
Mẹ Niếp còn không ngại bổ sung một câu, "Đã có được một tấm ảnh, mẹ gửi qua wechat cho con, bộ dạng rất chính trực, rất tốt."
Lúc này Niếp Trúc Ảnh liền ngắt cuộc gọi, WeChat phát ra âm báo nhắc nhở, cô bấm vào tấm ảnh vừa được gửi đến, càng xem càng cảm thấy quen mắt, phải nửa ngày nghẹn ra một chữ, "Má!"
========================
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
20/02/2024