Chương 207: Ngoại truyện 3

Ba tuổi nhìn đến già. Những lời này dùng ở trên người Cao Tiểu Bối thật sự là thích hợp hơn hết rồi.

Từ nhỏ cô đã yêu thích các loại đồ chơi mà các cậu bé thích chơi. So với anh trai Cao Tiểu Bảo của cô, Cao Tiểu Bối càng lộ vẻ anh khí mười phần.

Điều này cũng đã khiến cho Cao Tiểu Bối khi mười tám tuổi, liền mới tốt nghiệp trung học, liền tự nhiên chạy tới nơi tòng quân. Cuối cùng bị ba ba của cô mang theo gấp trở về nhà rồi. Mặc dù là như vậy, lựa chọn đầu tiên của Cao Tiểu Bối cũng vẫn là đến học viện quân sự.

"A, Tiểu Bối, nơi này nơi này." @MeBau*TruyenHD@ Bạn học thời trung học kiêm chị em thân thiết của cô, Tằng Phỉ Phỉ đang vẫy tay ở trên thao trường.

Cao Tiểu Bối chạy tới giống như một trận gió vậy. Mái tóc đen nhánh của cô được nhét gọn gàng toàn bộ vào ở bên trong chiếc mũ. Đôi lông mày anh khí nhỏ nhắn đang nhíu chặt lại, miệng thở phì phò. Một giọt mồ hôi từ trên gò má lăn xuống theo sau.

"Là ai nói tập hợp ở phía trước vậy, hại tớ một chuyến tay không!" Cao Tiểu Bối chống nạnh nhíu mi mắng mỏ.

Tằng Phỉ Phỉ nhún vai vẻ bất đắc dĩ, TruyenHD*dyan(lee^qu.donnn), vui sướиɠ khi người gặp họa, nói: "Dù sao chân của cậu cũng rất lưu loát mà, chạy rất nhanh, có cái gì mà phải sợ chứ."

Trên cơ bản những người đến học viện quân sự đều xuất thân trong gia đình quân nhân, hoặc là ngưỡng mộ sự nghiệp của một quân nhân. Tằng Phỉ Phỉ cùng Cao Tiểu Bối đều giống nhau ở điểm này. Là người trong gia đình quân nhân thì sao chứ, chỉ là tố chất thân thể vẫn còn kém rất nhiều.

Không thể không nói, ban đầu các cô cùng nhau chơi đùa cũng là bởi vì có hoàn cảnh sinh trưởng tương tự.

Đương nhiên điều làm cho Tằng Phỉ Phỉ khó chịu nhất chính là, mẹ của Cao Tiểu Bối chính là Ứng Uyển Dung!

Tằng Phỉ Phỉ tự mình đi đến nhà của Cao Tiểu Bối để chơi đùa. Về sau Tằng Phỉ Phỉ liền thay đổi cách nhìn đối với Cao Tiểu Bối. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn uyý~đoôn Có một nữ thần làm mẹ như vậy, con gái còn có thể cả ngày lăn lộn ở trong bùn cũng là chuyện không dễ dàng.



Hôm nay là ngày các cô tập trung quân huấn ở học viện quân sự. Theo rất nhiều tiền bối nói, sau khi việc quân huấn hoàn thành, tất cả mọi người sẽ biến thành người Châu Phi da đen. Không quan tâm đến bạn là nam hay là nữ, ném vào trong mỏ than cũng đều không nhận ra.

Nhìn Cao Tiểu Bối da thịt một thân trắng nõn như vậy, trên mặt nhìn ra được bóng dáng diện mạo của cha mẹ Cao như thế nào. Trừ bỏ kế thừa thân thủ dũng mãnh của ba cô ra, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on từ xa xa nhìn lại, nhìn Cao Tiểu Bối vẫn là rất có tính mê hoặc.

Cao Tiểu Bối cùng Tằng Phỉ Phỉ đứng ở vị trí sau cùng của đội ngũ. Phía trước có không ít bạn học nam vẫn luôn luôn quay đầu nhìn quanh. Không đến một lát, tin tức trong giới hiện tại có hai vị mỹ nữ đã được truyền ra.

Đội ngũ liền nhao nhao ầm ĩ. Việc đội ngũ sắp xếp không được chỉnh tề như vậy, huấn luyện viên đã sớm không thể kiên nhẫn được nữa rồi. Anh thổi cái còi, hô các loại mệnh lệnh, bất quá hiệu quả cũng vẫn chỉ có hạn.

Không đợi huấn luyện viên nói cái gì, người đồng đội phía sau huấn luyện viên trực tiếp đè lại bờ vai của anh, hướng về phía anh nháy nháy mắt, phát hiện người đứng đầu bọn họ đã đi tới.

Không giống như những huấn luyện viên khác có nước da ngăm đen, người mới tới này có nước da màu lúa mì, vai rộng và eo hẹp. Đôi con ngươi đen sắc bén giống như có thể cắt vỡ da thịt người ta, lúc này đang hướng ánh mắt nhìn thoáng qua những sinh viên. Đoàn người liền đứng thẳng thân thể, cảm giác, cảm thấy có nơi nào đó thật lạnh lẽo.

"Viên Bắc, vẫn chính là một tay cừ khôi nhất!" Các huấn luyện viên ở bên cạnh vụиɠ ŧяộʍ vui mừng. Đám nhóc con kia, nếu không thành thật một chút, cẩn thận, người đứng đầu này có thể lột sạch hết một lớp da của các người đó.

Người mới bầu không khí mới. Viên Bắc đối với bọn họ chỉ có một đơn giản yêu cầu nhất, đó là phải - - chạy bộ.

Nếu như mọi người đã rảnh rỗi như vậy, vậy thì cùng nhau chạy thôi. Thời gian không có quy định, người nào nghĩ muốn chạy một ngày thì cũng có thể. Nhưng nếu đã đến giờ ăn cơm mà không chạy xong, thì cũng không thể đi ăn cơm. Quá thời gian ăn, mọi thứ sẽ đều được người ta thu dọn hết, chờ đến khi bạn chạy tới nơi, thì đến ngay cả thứ cặn bã cũng không còn mà ăn.

Một đám tân sinh viên bị Viên Bắc tàn bạo đến máu cũng đều bị mất sạch rồi. Một vòng, lại một vòng chạy. Ba mươi vòng nghe không nhiều lắm. . . Được rồi, đây là cực kỳ thật nhiều! !

Tới nơi này cũng không phải là những quân nhân thể chất biếи ŧɦái. Một vòng là tám trăm thước, ba mươi vòng cũng là hai vạn bốn trăm thước rồi. Vừa mới bắt đầu vài vòng, mọi người còn nhìn không ra cái gì, cũng vẫn còn tâm tình để mà nói giỡn.



Thế nhưng đến lúc sau, đoàn người đều ngậm chặt miệng, chỉ sợ mở rộng miệng thở mạnh rồi. Tằng Phỉ Phỉ sớm đã không được rồi. Sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, chân cũng đã sắp không thể nhấc lên nổi nữa rồi.

Cao Tiểu Bối luôn luôn chậm chạy ở bên cạnh Tằng Phỉ Phỉ. Hơi thở của cô vẫn nhẹ nhàng, dài nhưng một chút cũng không loạn. Cái loại thể chất biếи ŧɦái này của Cao Tiểu Bối, khiến cho Tằng Phỉ Phỉ vừa hâm mộ, lại vừa ghen ghét. Thế nhưng Tằng Phỉ Phỉ lại không có cách nào châm chọc được. Cậu đó, tuyệt đối là đã đầu thai sai rồi !

Một vạn thước chính là cực hạn của Tằng Phỉ Phỉ. Cô thật sự đã không thể nào mà chạy nổi nữa rồi. Cao Tiểu Bối cũng không còn miễn cưỡng Tằng Phỉ Phỉ chạy nữa. Hai người cùng đi theo ở phía sau phần lớn những người ở sau cùng.

Một đám người chạy trước còn hai người này ở đi bộ ở phía sau, trên sân vắng nhìn cũng thật sự là rất rõ ràng. Chờ toàn bộ người chạy xong rồi thì cũng đã đến buổi trưa. Đoàn người đói đến mức ngực đã dán sát vào cái bụng cùng đi đến căn tin, chỉ có Cao Tiểu Bối cùng Tằng Phỉ Phỉ là vẫn còn đang đi.

"Tiểu Bối, cậu trước đi ăn đi." Tằng Phỉ Phỉ chạy xong lại đi, hai chân đã mỏi nhừ đến lợi hại. Cô biết mình thể chất của mình yếu kém đã làm hại Cao Tiểu Bối cũng không thể được ăn cơm trưa. Trong lòng thật sự có chút ngượng ngùng.

Cao Tiểu Bối lắc đầu, "Không cần, tớ sẽ đi cùng với cậu một chút, không sai biệt lắm, chúng ta chạy thêm một vòng nữa, buổi chiều khẳng định là chạy xong rồi."

Xem hai người không chạy mà bước tản bộ coi như xong, vậy mà lại còn tán gẫu với nhau nữa chứ! Các huấn luyện viên đều nhất trí cảm thấy, lần này các nam sinh cực kỳ thành thật, còn nữ sinh thì ngược lại, lại càng không thể nào quản giáo cho tốt được!

Sắc mặt của Viên Bắc lúc này càng ngày càng đen. Anh chỉ có thể cùng nhau đứng phơi nắng không rời cùng với những huấn luyện viên. Đúng giữa trưa thật không phải bọn họ nói, kinh đô tháng tám có thể nướng người ta được.

Tằng Phỉ Phỉ không phụ sự mong đợi của mọi người, rất nhanh chóng liền bị cảm nắng, tiêu sái té xỉu xuống. Cao Tiểu Bối muốn đưa người đi để xem tình huống thế nào. Nhưng vấn đề thói quen đã làm cho cô trước tiên đi đến báo cáo với huấn luyện viên đã. Thật không nghĩ tới, huấn luyện viên lại nói, bị cảm nắng thì có thể đi nghỉ ngơi, nhưng cô thì phải chạy cho xong, không thể nhàn hạ.

Cơn tức từ sáng sớm đến bây giờ liền triệt để bùng nổ. Cao Tiểu Bối liếc mắt lườm những người này một cái, tính tình nóng nảy nổi lên, không nói hai lời đã nghĩ phủi tay chạy lấy người. Bàn tay của Viên Bắc đang muốn khoát lên trên vai Cao Tiểu Bối, không nghĩ tới đã bị cô bắt lấy, thuận tay túm lấy một cái, rồi ném qua vai.

Các huấn luyện viên: . .