Chương 16: Sở trường

Editor: An Hàn23

Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Ứng Uyển Dung bị Phan Ngọc Phượng đẩy ra khỏi phòng bếp, nói bát đũa để cô rửa, tốt xấu gì hôm nay cũng là cô mời khách, làm gì có đạo lý nào lại để khách rửa chén.

"Vậy thì làm phiền chị Ngọc Phượng, lần sau đến nhà em ăn một bữa cơm thường, xem như cảm ơn sự chiêu đãi của chị hôm nay." Ứng Uyển Dung nhẹ giọng thủ thỉ, Phan Ngọc Phượng nghe liền cảm thấy cả người thoải mái.

Nhìn Cao Lãng đứng cạnh cửa, do dự một chút vẫn là nhắc nhở nói: "Có lời này chị nói với em, em đừng bảo là chị nói. Lúc Cao Lãng nhà em còn chưa có kết hôn, cái cô Lâm Tuyết kia lại rất thích tìm cậu ấy để chơi cùng, em cần phải giữ người cẩn thận. Khụ Khụ...... Uyển Dung, vậy em hãy đi về trước đi, ôi....." Nói xong liền cao giọng, mấy người đàn ông cười nhẹ một tiếng không có để ý.

Ứng Uyển Dung gật đầu với Phan Ngọc Phượng, giơ tay nói tạm biệt, cùng đoàn người đi ra ngoài, Cao Lãng đi sau cùng chờ cô, sau khi hai người tạm biệt cùng bọn Vu Văn Diệu ở cửa rồi mới về nhà.

Sau khi vào nhà Ứng Uyển Dung mới phát hiện quần áo ngoài ban công đã được lấy vào, phía trên còn treo bộ đồ rằn ri hôm nay Cao Lãng mặc, ướt nhẹp còn giỏ nước.

Cao Lãng tiến vào ngồi trên ghế dựa, đặt gậy đặt ở một bên, xoa xoa cánh tay, giương mắt đối diện Uyển Dung nói: "Uyển Dung... Về sau quần áo cứ để đấy, chờ anh về giặt cho. Sức lực em bé, quần áo của anh em giặt rất tốn sức."

Ứng Uyển Dung cười cười, ngồi đối diện anh lấy ấm nước rót nước ấm vào cái chén, cổ tay mảnh khảnh cong lại, không lên tiếng cười, mỹ nhân dưới đèn, đúng là chỉ cô rồi.

"Anh Lãng đây là coi thường em đúng không? Mùa hè có mấy bộ quần áo để thay? Em vội tới đây, nếu không ở nhà cũng chẳng có gì để làm. Em đến, là để chăm sóc anh, nếu anh cảm thấy em ở đây vướng víu, vậy thì em sẽ về."

Nói xong câu này, Cao Lãng liền trực tiếp nắm lấy cổ tay Uyển Dung, cau mày, đôi mắt đen nghiêm túc nói: "Anh không phải ghét bỏ em làm không tốt. Em... Trước em có gọi điện nói, mỗi ngày em ở nhà đều cùng ba mẹ làm việc, em không muốn như vậy nữa... Cho nên, anh nghĩ việc đó anh cũng có thể làm."

Cao Lãng nói xong, Ứng Uyển Dung sợ run lên, hồi lâu nheo mắt lại khóe môi nở nụ cười, trái lại quên mất vụ này rồi.

"Nói đến việc này... Anh Lãng, em muốn tham gia biểu diễn văn nghệ nửa tháng sau, đoàn văn công, cũng tới biểu diễn nữa, lỡ như em biểu diễn không tốt, có thể bị người khác chê cười hay không?" Ứng Uyển Dung thuận thế ngồi xuống, chân mày cau lại, phiền não nói.

Vừa nghe đến đoàn văn công, Cao Lãng mới nhớ đến một việc chưa có nói với Ứng Uyển Dung, lông mày cau lại, sức lực trên tay cũng bớt buông lỏng cổ tay Ứng Uyển Dung ra, không có tiếp tục thảo luận đề tài trước.

Gãi gãi đầu, Cao Lãng không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, "Cái này, em thương lượng với bọn chị Ngọc Phượng thử xem biểu diễn cái gì thì tốt, hát quân ca, đọc thơ diễn cảm, cũng có thể."

Ứng Uyển Dung híp mắt cười nhìn khuôn mặt nghiêng quẫn bách của anh, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Nghe nói, nơi đó có rất nhiều mỹ nữ."

"Có sao? Anh không có chú ý tới." Tim Cao Lãnh đập nhanh hơn một chút.

"Giống như cái cô Lâm Tuyết, đặc biệt xinh đẹp." Ngón tay Ứng Uyển Dung gõ nhẹ trên mặt bàn, ngón tay xanh nhạt làm lên động tác này thật sự là tùy tính nói không nên lời.

Cao Lãng ậm ờ nói: "Ưmh... Em phải hỏi An Bình, An Bình cậu ấy thích đến đoàn văn công."

Giọng điệu Ứng Uyển Dung lạnh dần, thản nhiên nói: "Cho nên anh không có gì muốn nói?"

Trong lòng Cao Lãnh có cảm giác nguy cơ mãnh liệt đánh úp, xoay người, đôi mắt nhìn Ứng Uyển Dung chăm chú, mặc dù giờ phút này cô không có biểu cảm dư thừa nào, khóe môi lại nở nụ cười gần như muốn đóng băng anh.

Anh biết, Uyển Dung tức giận rồi.

"Em tức giận?" Đường đường một người đàn ông như Cao Lãng thật sự không thích hợp với việc suy nghĩ kĩ khi đặt câu hỏi, nhưng mà Ứng Uyển Dung cũng không muốn chiều theo cái tật xấu này của anh.



Liếc mắt nhìn anh, ý tứ chính là anh tự mình mà suy xét lại. Suy xét không tốt, trở về lò tạo lại đi*.

*Theo baidu thì hình như đây là một câu nói để chỉ sự thiếu sót của đối phương mà khó có thể thay đổi thì cần phải bỏ đi làm lại để sự thiếu sót đó biến mất. Câu này thường dùng để chế nhạo đối phương, tỏ vẻ ghét bỏ.

Não Cao Lãng hoạt động nhanh chóng, rất nhanh đã bắt được trọng điểm trong lời nói vừa rồi của Ứng Uyển Dung. Hội diễn văn nghệ, Lâm Tuyết?!

"Anh... Có phải là em nghe được điều gì không? Cái cô Lâm Tuyết kia và anh không có quan hệ gì cả, trước kia cô ấy thích tới đây chơi, mọi người đều có chút hiểu lầm rồi." Cao Lãng có chút sốt ruột giải thích.

Tay Ứng Uyển Dung đè lên bả vai Cao Lãng, cơ bắp mỏi nhừ có chút giảm bớt, nhưng trái tim của anh lại nguội lạnh dần.

"Anh Lãng, trước kia em đã nói qua. Hiện tại cũng muốn nói lại một lần nữa, nếu có người phụ nữ nào mơ tưởng tới anh, hi vọng anh có thể thẳng thắn thành khẩn nói cho em biết, em không thích được nghe bất kì chuyện gì của anh từ miệng người khác."

Đôi mắt Ứng Uyển Dung trầm tĩnh, không tranh luận không ầm ỹ, nụ cười nhạt lúc nào cũng mang theo bên môi giờ phút này cũng đã biến mất.

Nếu như là người phụ nữ khác, hoặc làm như không có chuyện gì xảy ra, không biết chuyện này. Hoặc là, đấu đá với tình địch, lập tức đè ép. Nhưng điều kiện quan trọng trước tiên, không phải là thái độ của người đàn ông sao?

Cô để ý, cô sẽ nói cho Cao Lãng biết, làm cho anh hiểu được, đâu là khoảng cách cần giữ vững, tình huống nào nên từ chối.

"Anh Lãng, việc này nếu đổi thành anh, một người đàn ông trong lòng có sự yêu thích đối với em mỗi ngày cùng anh xưng anh gọi em, quay đầu lại tìm mọi cách quyến rũ em..."

Lời Ứng Uyển Dung còn chưa nói xong, đã bị kéo vào l*иg ngực cực nóng của Cao Lãng. Lông mày Cao Lãng nhíu chặt, cực kỳ không thoải mái vì giả thiết vừa rồi của Ứng Uyển Dung.

Nếu thật sự có tên đàn ông nào trong ngoài không giống nhau như vậy, anh sợ mình biết thì trước tiên sẽ đập tên đó một trận!

"Anh đã biết." Dừng ý nghĩ mang đến lửa giận, Cao Lãng cũng đang nhìn kỹ tổn thương mà việc này mang lại cho Ứng Uyển Dung. "Nhưng cũng như anh nói, anh và Lâm Tuyết... Không có quan hệ khác, anh không thích cô ấy, cô ấy cũng biết. Chuyện kết hôn lần này trên dưới toàn quân khu ai ai cũng biết, hẳn là cô ấy sẽ không đến nữa, em cứ yên tâm đi."

Đuôi lông mày Ứng Uyển Dung giương cao vì lời nói của anh, thuận thế vỗ vỗ tấm lưng cường tráng của Cao Lãng. Có thể dây dưa với Cao Lãng đến mức mọi người đều biết, sao có thể dể dàng từ bỏ như vậy? Thế thì Phan Ngọc Phượng hoàn toàn không cần thiết nhắc nhở cô.

Cao Lãng, nên nói anh là người trong cuộc chưa tỏ, người ngoài cuộc đã tường, hay là hiểu lầm sức hút của bản thân?

Đương nhiên, những việc này không cần thiết nói cho Cao Lãng biết, mà Ứng Uyển Dung cũng rất nhanh gặp được cái cô Lâm Tuyết trong truyền thuyết kia.

Trên người Lâm Tuyết mặc một chiếc áo sơ mi xinh đẹp trẻ trung, chiếc quần ống loe sẫm màu, trên đầu ghim một bím tóc cao cao, thậm chí trên mặt còn đánh chút phấn, trang điểm chỗ đuôi mắt.

Ứng Uyển Dung và Vương Mai vừa gọi món xong đang trên đường quay về doanh trại, liền tình cờ gặp Lâm Tuyết, cô thật sự giật mình, không phải vì nhìn thấy sắc đẹp mà ngây người. Trên thực tế nếu Lâm Tuyết tẩy trang nhìn vẫn rất trẻ trung, chẳng qua hiện tại...

Mặt mày Lâm Tuyết được trang điểm rất đậm, lúc đối mặt còn nhìn thấy trong đôi mắt mang theo sự khinh thường, giọng điệu cũng là không chút quan tâm, "Chị Mai, chị đã về rồi. Người này là..."

Vương Mai có chút ngượng ngùng, này.... Một người là người phụ nữ theo đuổi Cao Lãng, một người lại là vợ Cao Lãng, hiện tại gặp mặt nhau liền có chút lúng túng.

"Cô ấy là Ứng Uyển Dung, là vợ của Cao Lãng." Vương Mai nghĩ rằng, chắc là ngày đầu tiên Ứng Uyển Dung đến Lâm Tuyết cũng biết tên cô ấy rồi chứ?



Lâm Tuyết nhìn cách ăn mặc của người này thì cũng không thấy giống một người phụ nữ quê mùa, cho dù không có trang điểm, làn da nhìn vẫn rất trắng, hơn nữa còn có một đôi mắt linh động sáng ngời, nhưng chỉ bằng ngần này thì cô vẫn chướng mắt Ứng Uyển Dung như cũ.

Cao Lãng tình nguyện chọn một người phụ nữ thôn quê để kết hôn, cũng không chọn cô. Người phụ này có thể hiểu chuyện biết điều giống cô, có quân hàm để trợ giúp anh ấy như cô sao?

"Hóa ra là chị dâu, chị gọi em Lâm Tuyết là được rồi, em đặc biệt sùng bái anh Lãng, mỗi lần dẫn đội thi đấu, anh đều có thể giành lấy chiến thắng, vừa thông minh lại lợi hại, con người còn đặc biệt tốt nữa." Lâm Tuyết không che dấu chút nào sự yêu thích đối với Cao Lãng.

Ứng Uyển Dung chớp chớp mắt, đôi mắt cực kỳ trong suốt, "Oa, thật vậy sao?" Cô nhỏ giọng thở dài, tiếp tục nói: "Anh Lãng chưa từng kể cho chị mấy chuyện này đó." Tỏ vẻ như mỹ nhân mang theo vẻ lo lắng vô cùng, cau chặt lông mày.

"Anh ấy đều nói, chị chỉ cần ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh ấy là tốt rồi. Mỗi lần chị muốn làm việc nhà, anh ấy đều không vui, haiz, anh ấy chính là quá quan tâm."

Sau khi Lâm Tuyết nghe lời này nghiến chặt hàm răng, cũng không làm ra vẻ nữa, nhìn Ứng Uyển Dung giống như là nhìn thấy kẻ địch vậy.

Hừ nhẹ một tiếng, "Phụ nữ ấy mà, vẫn phải có sự nghiệp của bản thân, chẳng lo dù chỉ có một chút sở trường? Đàn ông cũng cần có mặt mũi. Chị dâu, em chỉ nói lời này với chị, quân khu rất coi trọng lần biểu diễn này, lãnh đạo đoàn văn công thủ đô cũng sẽ về đây lựa chọn hạt giống tốt. Em nghe nói chị cũng báo danh? Nếu thật sự không thể biểu diễn, vẫn là không nên đi, không thì anh Lãng sẽ mất mặt lắm."

Ứng Uyển Dung nâng mắt nhìn cô ấy, nghiêng đầu nói: "Chị... Phải có sở trường sao? Khiêu vũ ca hát, vẫn là có thể làm được."

Lâm Tuyết lạnh lùng nói: "Em cũng không dám tự nhận là khiêu vũ giỏi ở trong đoàn văn công, chị dâu vẫn nên kiềm chế lại đi, không thì người khác lại coi là thật."

Ứng Uyển Dung nhíu mày nói: "Lỡ như thì sao? Nếu không cẩn thận thắng em, vậy thì thật sự quá xấu hổ rồi." Vẻ mặt "ngượng ngùng".

Lâm Tuyết suýt nữa tức chết, bị một người cái gì cũng không biết như Ứng Uyển Dung hạ thấp? Làm sao có thể?

"Không có khả năng!" Gần như là khẽ nói thành tiếng.

Ứng Uyển Dung chậm rãi sửa sang lại cái giỏ trúc trên tay, thấy thân hình người đàn ông đến gần, giọng nói dễ nghe không lớn không nhỏ vừa đủ để cho mấy người chung quanh đều có thể nghe thấy: "Nếu tôi thắng, tôi hi vọng, cô có thể thật sự cẩn thận gọi tôi một tiếng chị dâu."

Lâm Tuyết sững sờ, sắc mặt nháy mắt xanh mét, biết là vừa rồi bị người phụ nữ này đùa giỡn!

"Cô!"

"Uyển Dung." Cao Lãng từ phía sau đi tới, vòng qua người Lâm Tuyết đang hóa đá vì nghe thấy giọng nói của Cao Lãng, nhận lấy giỏ đựng thức ăn từ tay cô. "Lần sau muốn ăn món gì thì nói với phó bếp ở căng tin, trời nóng nực thế này chạy tới chạy lui có nóng không?"

Cao Lãng còn lau mồ hôi trên trán cho Ứng Uyển Dung, Lâm Tuyết khϊếp sợ không hiểu, đối diện với nụ cười yếu ớt của Ứng Uyển Dung khi ngoảnh đầu nhìn lại, thật sự là vô cùng châm chọc.

"Còn đang ở bên ngoài mà, đừng để chị Mai chê cười." Tuy rằng miệng Ứng Uyển Dung nói như vậy, kéo tay người đàn ông xuống lại không có buông ra.

Vương Mai lắp bắp nói là mình đi lên trước, liền bỏ lại ba người đi lên tầng. Mặt Lâm Tuyết lúc đỏ lúc trắng, vô cùng tủi thân mà liếc nhìn Cao Lãng một cái, không được đáp lại, liền dậm chân một cái thật mạnh thành tiếng: "Cô chờ đó!"

Về phần để ai chờ, cái này không cần nhiều lời.

Cao Lãng cũng không khuyên Ứng Uyển Dung không cần tham gia biểu diễn nữa, liền hỏi cô muốn tìm ai cùng hợp tác. Ứng Uyển Dung đã sớm suy tính phương án, tất nhiên là từ chối, nói thẳng là mình cần một phòng trống để làm phòng tập múa, đến lúc đó sẽ biểu diễn vũ đạo. Cao Lãng rất nhanh tìm được cho cô một phòng để trống không dùng làm phòng tập múa.

Bởi vì tất cả tâm trí của Ứng Uyển Dung đều dành cho việc rèn luyện kỹ thuật múa, tuy rằng Cao Lãng và cô mỗi ngày đều ngủ cùng một nơi, nhưng cơ hội phát triển hầu như là không có. Chuyện này cũng chỉ có thể nhịn lại, ai bảo vợ là vì anh mà đi tranh việc này chứ?