Chương 4

“Đương Quy Đương Quy.”

Âm thanh nhắc nhở đặc biệt vang lên, Qua Hàn đang trang điểm chuẩn bị chụp ảnh bìa tạp chí cầm lấy điện thoại.

——Cảm ơn Qua Hàn tỷ đã mời nhưng thứ bảy tuần sau tôi có chút việc, lần sau chúng ta lại hẹn.

Câu trả lời nằm trong dự đoán.

Qua Hàn không tự biết cười cười, khóe mắt hơi giương lên.

Thợ trang điểm đang thiết kế kiểu tóc của cô. Tóc Qua Hàn rất dài, thổi xuống có thể hoàn toàn che khuất sau lưng. Lần này phải chụp ảnh bìa tạp chí trang điểm nổi tiếng trong nước《Love》nên phối hợp với lễ phục bó mông màu đỏ tươi. Vóc dáng Qua Hàn vốn cao, thích hợp nhất để lộ dáng người như vậy.

Bộ lễ phục này rất đơn giản, không có bất kỳ hoa văn gì, làn váy trước ngắn sau dài, làn đuôi cá tơ lụa gợn sóng phập phồng, thoạt nhìn ung dung lại quý phái, giống như nữ vương Châu Âu thời Trung cổ.

Trang sức mà Qua Hàn đeo chính là kiểu “Đương Quy” do chính cô thiết kế. Toàn bộ bộ trang sức kim cương lấp lánh ánh sáng rực rỡ trên ngực dưới xương quai xanh của cô. Lần này cô đeo nhẫn ở ngón giữa tay trái, thiết kế dạng ô hoa bạch chỉ dưới khớp ngón tay trắng nõn của cô càng thêm xinh đẹp.

“Em cười cái gì?” Người đại diện Mẫn Hòe tựa vào bên cạnh bàn trang điểm liếc mắt, nhìn Qua Hàn nhìn chằm chằm điện thoại không chớp mắt: “Ngày hôm qua nhất định phải một mình chạy ra ngoài chơi, gặp phải chuyện gì thú vị?”

“Ừm, xem như vậy đi.” Qua Hàn cắn môi, suy tư một chút, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím.

——Được, vậy chúng ta có thời gian hẹn lại.

“Chị xem em là gặp được người mình thích đi?” Mẫn Hòe hợp tác với Qua Hàn chín năm, nhất cử nhất động tâm tư của Qua Hàn cô đều rõ như lòng bàn tay. Năm đó là tuệ nhãn thức châu* của cô đưa Qua Hàn vào làng giải trí, để Qua Hàn nhờ vào một bộ phim mà giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất năm đó; Cũng là cô chọn lựa kỹ lưỡng tác phẩm điện ảnh và truyền hình cho Qua Hàn khiến cho Qua Hàn đi được một chặng đường dài trên con đường ảnh hậu.

(*Đại khái là con mắt tinh tường, biết nhìn người, phát hiện ra giá trị tiềm ẩn của người ta)

“Bạn gái tương lai.” Qua Hàn ấn nút gửi tin nhắn trả lời cho Thang Chỉ.

“Hả? Là bạn gái cũ em nhớ thương chín năm?” Mẫn Hòe hỏi.

“Vâng.” Qua Hàn để điện thoại xuống, vừa lúc thợ trang điểm đã thiết kế xong kiểu tóc của cô, cô nhìn mình trong gương trang điểm.

Mái tóc dài màu đen như thác nước của cô trong gương được uốn thành sóng lớn, cuộn một vòng ở đuôi tóc. Nhà tạo mẫu tóc chải phần tóc vốn dài của cô sang bên trái, cùng với mái tóc trên trán bện thành ba bím tóc nhỏ, lại dùng ba kẹp tóc kim cương dài kẹp lấy định hình. Tóc bị tách ra bốn sáu, trái bốn phải sáu, phần tóc xoăn bên phải kéo tới trước ngực.

Kiểu tóc rất đơn giản, lễ phục rất đơn giản nhưng mặc trên người Qua Hàn làm cho người ta có một loại khí tràng mạnh mẽ khó có thể chống cự.

“Mỗi lần nói đến cô ấy em đều không nói lời nào, sao lại sợ tôi cướp người?” Qua Hàn đối xử với công việc có thể tranh luận với Mẫn Hòe hồi lâu vì một chi tiết nhỏ nhưng vừa đến tình cảm cá nhân của cô liền ngậm miệng không nói.

“Em ấy không thích hợp với chị.” Qua Hàn đặt sợi dây chuyền kim cương trên cổ đúng vị trí: “Chị cũng tốt nhất không nên chú ý đến em ấy.”

“Nha nha nha, em xem em.” Mẫn Hòe bị Qua Hàn tức cười: “Rốt cuộc là đại mỹ nữ gì, để Qua đại ảnh hậu chúng ta nhớ thương nhiều năm như vậy, chị càng ngày càng cảm thấy hứng thú.”

Qua Hàn: “......”

Mẫn Hòe nhìn Qua Hàn không lên tiếng, vì thế trêu chọc nói: “Em nói em, một năm chỉ tiếp một bộ phim, thời gian còn lại đều đi buôn bán, thù lao buôn bán cả năm cao hơn không nghỉ đóng phim sao?”

“Hiện tại một năm trang sức của em chỉ kiếm được hơn một tỷ.” Qua Hàn chống cằm suy nghĩ: “Lão bà vốn vẫn chưa đủ.”

“……..” Mẫn Hòe thật sự nghẹn, cô đánh giá thấp thực lực của nữ nhân này, chỉ đành lắc đầu thở dài nói: “Lão bà này của em có chút khó nuôi a, quá tốn tiền, dù sao chị cũng không nuôi nổi.”

“Cho nên em chỉ có thể là của em.” Qua Hàn quay đầu, cười với Mẫn Hòe: “Đi thôi, sắp đến thời gian ước định rồi.”

-----------------

Thứ hai, không có mây.

Cuối tuần trôi qua giống như trước đây, không thú vị nhưng cũng thú vị. Qua Hàn trả lời như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt nước yên tĩnh, mặc dù trong lòng Thang Chỉ dấy lên từng vòng gợn sóng nhưng nàng trở về bình tĩnh rất nhanh.

Cuối tuần ngoại trừ đọc sách soạn bài, chính là theo đuổi phim rèn luyện, Thang Chỉ nghĩ thầm cuộc sống của mình vẫn là dưỡng sinh trước sau như một.

Đột nhiên có chút thương cảm.

Nhưng nàng nhanh chóng chấp nhận thực tế và cảm thấy mình có thể cống hiến ít nhất ba mươi năm nữa cho sự nghiệp giáo dục của đất nước.

Thang Chỉ đến văn phòng sớm trước sau như một, chuẩn bị tiết học buổi sáng đầu tiên.

Mặc dù nàng là bác đạo nhưng giáo viên đại học An Tinh không nhiều nên nàng cũng sẽ dạy cho sinh viên chính quy nhưng dạy đều là đơn giản là thông thức bắt buộc. Như vậy không chiếm dụng thời gian nàng phụ đạo nghiên cứu sinh tiến sĩ còn có thời gian làm nghiên cứu khoa học.

Ví dụ như năm nay nàng được phân công đi dạy năm nhất《Cơ sở ngôn ngữ C》.

Thang Chỉ trẻ trung xinh đẹp, lúc vừa tới đại học An dạy học đã nổi tiếng trên diễn đàn trường học nên tiết học của nàng luôn chật ních, phòng học bậc Thang từ trên xuống dưới không còn chỗ ngồi.

Nửa giờ sau, khóa học cơ bản đơn giản đã hoàn thành, Thang Chỉ vừa thu thập tài liệu giảng dạy trên đài vừa nghĩ trưa nay đi ăn cái gì, suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt.

“Lão sư, em…em có thể làm phiền cô một phút được không?”

Thang Chỉ nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ sinh tướng mạo ngọt ngào trong lớp, ánh mắt thật to, bên trong như chứa sao. Cuối thu đã dần dần chuyển lạnh, tuy rằng nửa người trên cô mặc áo len nhưng cô lại chân trần mặc váy xếp nếp ca rô. Thang Chỉ nhìn cũng cảm thấy lạnh.

“Em nói đi.”

“Thang......Thang lão sư, xin cô nhận lấy!”

Nữ sinh xem ra rất kích động, cô lập tức khom lưng thành chín mươi độ, đưa phong thư màu hồng phấn trong tay cho Thang Chỉ.

Thật trùng hợp, chỗ niêm phong phong thư màu hồng phấn là một trái tim.

Thang Chỉ đỡ trán.

Cho dù nàng có chậm chạp đến mấy cũng có thể đoán được bên trong phong bì là cái gì. Bị học sinh của mình tỏ tình như vậy, cho dù ai cũng sẽ cự tuyệt nhưng còn phải giữ lại cho nhau một phần tình cảm.

Trong phòng học trống rỗng, sau khi tan học các học sinh đều chạy về gian phòng học kế tiếp. Chỉ có máy truyền thông đa phương tiện còn chưa tắt sáng, chiếu mặt bàn máy tính lên gạch đá cẩm thạch, hiện ra ánh sáng màu lam nhạt.

“Xin chào bạn học, thứ lỗi cho tôi không thể nhận nó.” Thang Chỉ nhẹ nhàng đẩy thư trở về, cô gái nghe tiếng đứng thẳng sống lưng.

“Lão sư, em...” Nữ sinh nhìn Thang Chỉ ánh mắt nháy mắt đỏ lên, ướt sũng giống như một con thỏ trắng lạc đường, ủy khuất cắn môi, nhìn chằm chằm Thang Chỉ.

Thang Chỉ bị ánh mắt đáng thương của cô làm cho trong lòng căng thẳng, đành phải từ từ mở miệng bổ sung: “Tôi cảm thấy trọng điểm hiện tại của em là học tập, làm học sinh, đầu tiên hẳn là lấy đền đáp quốc gia làm lý tưởng hàng đầu của mình. Huống chi em rất cố gắng thi đậu An Đại, không thể để cho nỗ lực ba năm của mình uổng phí.”

“Lão sư, em đạt điểm tối đa ngôn ngữ C, các môn khác cũng đạt điểm tối đa, xếp hạng thứ nhất toàn khoa.”

“……….” Thang Chỉ nháy mắt cảm thấy mình già rồi, không cùng một kênh với sóng não mấy người trẻ tuổi.

Thang Chỉ còn chưa nghĩ ra nên mở miệng như thế nào, lại nghe được một giọng nói quen thuộc khác truyền đến từ cửa phòng học, từ tính lại thành thục, phảng phất như tiếng gọi duy nhất trong bóng tối yên tĩnh, cứu nàng trong nước sôi lửa bỏng cô tịch mê võng.

Là Qua Hàn.

Trên đầu Qua Hàn đội một cái mũ lưỡi trai thuần đen, khẩu trang màu lam nhạt che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cô. Kính gọng lớn viền tơ vàng hiếm thấy đặt trên sống mũi của cô, làm cho cô tăng thêm vài tia hơi thở thư hương. Tóc cô xõa tung sóng lớn, bông tai màu bạc trên tai trái lóe sáng dưới ánh mặt trời, đều thắp sáng cả người cô.

Dáng người cô quá hoàn mỹ, lại ăn mặc giảm tuổi, một thân áo bảo vệ ngắn màu hồng phấn mặc trên người cô tuyệt không đột ngột, ngược lại có vẻ cô càng trắng nõn.

Cô đi qua, nắm tay Thang Chỉ, bao tay của nàng vào trong lòng bàn tay.

“Tôi tới đón em tan tầm.” Qua Hàn đứng bên cạnh Thang Chỉ, rất tự nhiên cười cười, không hề để ý ánh mắt kinh ngạc của Thang Chỉ.

“Cô......được rồi.” Thang Chỉ quay đầu nhìn Qua Hàn một cái, đối phương biểu hiện quá bình thường, giống như đón nàng tan tầm là một chuyện bình thường cỡ nào, vì vậy nàng cũng theo bậc thang đi xuống.

Ngược lại nữ sinh đứng bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Qua Hàn, lăng lăng lên tiếng: “Chị là...... Đại minh tinh Qua Hàn?!’

“Suỵt.” Qua Hàn kéo khẩu trang xuống lấy tay ra dấu “âm thanh nhỏ một chút”, sau đó cúi người nhướng mày bốn mắt nhìn cô: “Bạn nhỏ, đừng nói ra ngoài!”

Thang Chỉ đỡ trán, đây là cái nào với cái nào chứ!

Quấn thành như vậy vẫn bị nhận ra, lát nữa làm sao nàng đưa tổ tông này về?

Huống chi, Thang Chỉ làm sao biết được thời khóa biểu của cô?

Ai, thất sách a thất sách.

Nhưng hai người bên cạnh tựa hồ tuyệt không cảm nhận được ưu sầu của Thang Chỉ, nữ sinh đã hoàn toàn khóa ánh mắt trên người Qua Hàn, tròng mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, trên mặt là kinh ngạc cùng vui sướиɠ không cách nào khống chế.

“A!!!” Nỗi khổ sở vừa rồi của nữ sinh viên bị quét sạch, cô vô cùng dùng sức gật đầu, gần như muốn nhảy dựng lên trên mặt đất vọt tới bên cạnh Qua Hàn: “Qua......Qua Hàn tỷ, em.....em có thể xin chữ ký của chị không?”

“Có thể.” Qua Hàn dựa theo yêu cầu của nữ sinh ký tên xong, nữ sinh kích động thiếu chút nữa cầm lấy quần áo của Qua Hàn gào khóc. Ánh mắt của cô đi tới đi lui trên người Thang Chỉ cùng Qua Hàn rất nhiều lần, cuối cùng rốt cuộc hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: “Thang lão sư, em nhất định sẽ giữ bí mật vì cô và ảnh hậu! Chờ khi nào hai người muốn công khai, em mới có thể nói cho người thứ hai biết chuyện này!”

“……...” Thang Chỉ nhất thời không biết nói cái gì cho phải, nhưng nữ nhân bên cạnh lại mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn em.”

Thật sự... mở to mắt nói dối.

Thang Chỉ cũng chỉ đành gật đầu, trong lòng cười khổ.

Nữ sinh liền để lại phòng học cho Qua Thang hai người, Thang Chỉ thu dọn bài học tắt đi máy truyền thông đa phương tiện, mới ngẩng đầu lên hỏi Qua Hàn: “Qua Hàn tỷ, cô tới làm cái gì?”

Qua Hàn đứng một bên cười hồi đáp: “Tới tìm cô chơi, thuận tiện muốn nếm thử căn tin của An Đại. Thế nào, có thể cho phép tôi ăn chực một lần không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Thang Chỉ: Lão bà vốn đã nói đâu?

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cách một ngày hoặc cách hai ngày.

Bởi vì là vì yêu phát điện cho nên có thể không phù hợp lắm với JJ Lily.

Nhận hướng dẫn viết, nhưng bỏ văn thì không cần nói với tôi.

Có lẽ không quá dài, hơn mười vạn chữ cũng không tới XD.

Vì vậy, xin vui lòng không keo kiệt bình luận của bạn! Để tôi biết các bạn đang xem là điều hạnh phúc nhất của tôi.

Cảm ơn đã đọc √