Chương 2

Thang Chỉ có chút mơ hồ, chợt nghe Qua Hàn tiếp tục nói: “Hôm nay nói chuyện rất vui vẻ, hy vọng sau này có thể gặp lại Thang lão sư.”

Thang Chỉ lần này xem như nghe hiểu ý của Qua Hàn nhưng nàng kỳ thật cũng không muốn có quan hệ sâu sắc với Qua Hàn. Vì thế Thang Chỉ đành phải khéo léo từ chối: “Qua Hàn tỷ, tôi cũng cảm thấy hôm nay ở chung rất vui vẻ, thế nhưng tôi chỉ muốn tìm một người đơn giản bình thường sống hết cuộc đời bình bình đạm đạm. cho nên...”

Thang Chỉ dừng lại một chút, cụp mắt, tiếp tục nói: “Cho nên chúng ta coi như đây chỉ là một lần gặp mặt tốt đẹp đi.”

Qua Hàn nghe Thang Chỉ nói xong, không khỏi đi về phía trước một bước, cười nói: “Thang lão sư thật sự nói trắng ra không cho tôi một chút cơ hội. Vậy tôi nói, tôi muốn trở thành bằng hữu với Thang lão sư có thể không? Thang lão sư ăn nói bất phàm, trao đổi với người như cô rất thú vị.”

Thang Chỉ nghe xong lời này, cũng biết mình không có cách nào cự tuyệt nữa. Dù sao đối phương có quan hệ với học muội của mình, coi như nếu nàng không muốn, cũng phải cho học muội mặt mũi. Bằng không đến lúc đó Giang Kỳ hỏi tới, nàng nói ngay cả phương thức liên lạc cũng không cho đối phương thì nhân tình của nàng mới thật sự khó trả hết.

Vì thế Thang Chỉ gật đầu, lấy điện thoại di động ra, quét mã 2D wechat của đối phương.

Trong nháy mắt nghiệm chứng tin nhắn bắn ra, Thang Chỉ cả kinh trừng to hai mắt.

【Angelica】

Đương Quy.

Wechat của bạn gái cũ.

Avatar vẫn giống như sau khi chia tay chín năm trước, trong bối cảnh màu đen, có một nữ nhân tóc dài không thấy rõ khuôn mặt, trong tay cô cầm một bông hồng.

Kinh ngạc. Ngạc nhiên. Sợ hãi.

Thang Chỉ không biết dùng từ gì để hình dung tâm tình hiện tại của nàng, nàng chỉ biết hiện tại nàng đã hoàn toàn mơ hồ tại chỗ. Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, sau khi về nước đối tượng xem mắt lần đầu tiên dĩ nhiên là mối tình đầu bạn gái cũ của nàng. Nàng không biết nên khen ngợi thế giới quá lớn hay giận dữ vì thế giới quá nhỏ, nàng chỉ biết nàng đi một bước cũng rất khó khăn.

“Chị......” Thang Chỉ vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt mỉm cười của Qua Hàn. Qua Hàn biểu hiện quá bằng phẳng, mắt hoa đào hơi vểnh lên, tuyệt không nhìn ra bộ dáng quen thuộc với Thang Chỉ.

Chị ấy không nhớ à?

Thang Chỉ không biết trong lòng mình rốt cuộc là mất mát hay may mắn nhưng có một cỗ cảm xúc không biết tên thoáng cái vọt tới ngực của nàng, đè nàng không thở nổi.

Không nhớ rõ cũng tốt, nàng dùng cũng không phải tài khoản kia, coi như là khởi đầu mới, dù sao cũng chỉ là bạn bè. Thang Chỉ nghĩ.

Vì thế Thang Chỉ nhanh chóng thu lại biểu tình kinh sợ trên mặt, trở về mỉm cười bình thường: “Avatar của Qua Hàn tỷ rất đẹp.”

“Cảm ơn cô khích lệ.” Qua Hàn rất nhanh liền thông qua lời mời của bạn tốt Thang Chỉ: “Thang lão sư về nhà thế nào?”

“À, nhà tôi ở An Đại, cách nơi này không xa. Tôi đi bộ về là được.” Thang Chỉ cất điện thoại vào túi, nhẹ giọng dặn dò: “Qua Hàn tỷ chú ý an toàn, thành phố đại học bên này tuy ít người nhưng cô vẫn sẽ dễ dàng bị nhận ra.”

“Đây xem như khích lệ tôi sao?” Trong mắt Qua Hàn tràn đầy nhu tình: “Tôi lái xe tới, loại xe đại chúng đơn giản, bình thường không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi, lên xe gửi tin nhắn wechat cho tôi.” Thang Chỉ nghe Qua Hàn nói xong, phất tay áo với cô, coi như tạm biệt.

Qua Hàn đeo kính râm và khẩu trang, võ trang đầy đủ ra cửa.

Mãi đến năm phút sau nhận được tin nhắn Qua Hàn xác nhận an toàn rời đi, nàng mới ra cửa rời đi.

Thang Chỉ chậm rãi đi dọc theo con đường từ nhà hàng Tây đến trường học.

Thành phố đại học An Thành nằm ở vùng ngoại ô, đất rộng người thưa, diện tích cây xanh rất rộng. Hai người hẹn chính là cơm tối, lúc đi ra ý thu dần nồng đậm, tuy trời còn chưa hoàn toàn tối nhưng khí lạnh đã dần dần thấm vào ống tay áo Thang Chỉ.

Thang Chỉ mặc một chiếc áo khoác ngắn, bên trong là một chiếc áo len cổ chữ V, quần bó sát người màu đen phác họa đôi chân hoàn mỹ của nàng. Một thân này mặc dù không đến mức quá lạnh nhưng khi có gió thổi qua, cổ Thang Chỉ vẫn sẽ mất tự nhiên đỏ lên.

Cách cổng trường không xa có một trung tâm thương mại cỡ lớn, cuối tuần học sinh nghỉ rất thích đi dạo phố chơi điện tử, trên quảng trường náo nhiệt phi phàm.

Thang Chỉ đi tới quảng trường mới phát hiện trong ba tấm áp phích khổng lồ phía trên trung tâm thương mại, tấm chính giữa chính là Qua Hàn.

Là áp phích đại diện thương hiệu trang sức Angelica của Qua Hàn.

Nếu như nói diễn viên là chức vụ của ảnh hậu Qua Hàn thì thương nhân chính là phó chức của cô. Năm thứ tư sau khi ra mắt, cô đã dùng toàn bộ số tiền của mình để đầu tư vào trang sức Angelica. Cá nhân cô đã tham gia vào việc thiết kế bộ trang sức kim cương đầu tiên của Angelica và đặt tên cho nó là “Đương Quy”.

Sau đó cô bỏ ra một số tiền lớn mời một lượng lớn nhà thiết kế trang sức cao cấp, Angelica nhanh chóng trở thành thương hiệu dẫn đầu về thiết kế tinh xảo và chất lượng trang sức trong nước.

Qua Hàn trong áp phích mặc một bộ lễ phục màu đen đơn giản, lễ phục là tơ tằm, cực kỳ sáng bóng. Cô trang điểm đậm, kẻ eyeliner giúp mắt cô lớn hơn một chút, ngay cả màu môi cũng dùng màu đỏ tươi hiếm thấy. Mà cô mang chính là bộ “Đương Quy” do chính cô thiết kế.

Dây chuyền “Đương Quy” rơi như một cái ô nhỏ, do tám viên kim cương một cara bao quanh tổ hợp mà thành, chính như đóa hoa Bạch Chỉ kia, tuy từng đóa từng đóa rất nhỏ nhưng hợp thành như đoàn hoa nhỏ. Qua Hàn dùng bốn sợi dây bạc hai lượng cố định hai bên mặt dây chuyền, sợi dây bạc đơn giản, mặt trên chỉ điêu khắc hoa văn tối của Angelica.

Bông tai và nhẫn đều là phiên bản thu nhỏ của mặt dây chuyền, được tổ hợp thành kim cương lần lượt là 0,3 carat và 0,2 carat. Đồng dạng, trong nhẫn làm bằng bạc ròng, cũng có khắc Angelica.

Angelica.

Đương Quy.

Thang Chỉ nhìn cái này áp phích hồi lâu, ma xui quỷ khiến, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, nàng đã đi vào cửa hàng Angelica.

“Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?” Nhân viên bán hàng nhìn thấy Thang Chỉ, nhẹ giọng hỏi.

Cửa hàng của Angelica ở trung tâm thương mại không tính là quá lớn nhưng nhiều loại châu báu trang sức trưng bày khiến Thang Chỉ hơi sững sờ. Tay nàng chống vào cửa tủ thủy tinh, lại nhìn một vòng trong tiệm, cũng không có bộ hợp ý Qua Hàn đeo trên người.

“Xin chào, xin hỏi có thể cho tôi xem sợi dây chuyền trên tấm áp phích này không?” Thang Chỉ chỉ tấm áp phích nhỏ treo trong tiệm, hỏi.

“Được, ngài chờ một chút.” Nhân viên bán hàng lấy một bộ dây chuyền trong tủ ra, mở hộp quà nhung, bày đến trước mặt Thang Chỉ: “Ánh mắt mỹ nữ thật tốt, đây là bộ trang sức do ảnh hậu tổng giám đốc Qua Hàn tự tay thiết kế, tên là “Đương Quy”, cũng là trang sức kim cương được hoan nghênh nhất của nhà Angelica chúng tôi. Angelica chúng tôi lựa chọn đều là kim cương tinh khiết nhất, có báo cáo kiểm tra chất lượng chứng nhận quốc tế, xin ngài yên tâm chọn mua.”

Thang Chỉ chỉ nghe thấy bộ trang sức này tên là “Đương Quy”, liền không nghe nhân viên bán hàng nói tiếp nữa.

Đương Quy.

Đương Quy?

Đến tột cùng là ai nên trở về?

Thang Chỉ không suy nghĩ nhiều, đã bị nhân viên bán hàng kéo về suy nghĩ.

“Nếu mỹ nữ có chút do dự, có thể đeo thử một chút. “Đương Quy” là tác phẩm từng đoạt giải vàng cuộc thi thiết kế châu báu quốc tế, hiện tại trong tiệm cũng chỉ còn lại một bộ này. Không có hàng còn phải phê duyệt từ tổng bộ, thường xuyên qua lại phải mười ngày nửa tháng.”

“Vậy được, tôi thử xem.” Thang Chỉ mặc áo cổ chữ V, vừa vặn đeo thử dây chuyền.

Cảm giác mát mẻ của sợi xích bạc theo xương quai xanh bò đến toàn thân nhưng lại làm cho Thang Chỉ càng tỉnh táo. Trong gương nàng đeo dây chuyền “Đương Quy” do bạn gái cũ thiết kế, chiều dài vừa vặn, kích thước cũng vừa vặn, dây chuyền vừa vặn rủ xuống ngay phía trên ngực nàng, thích hợp đến mức như đo ni đóng giày cho nàng.

Thang Chỉ nhìn mình trong gương, không khỏi có chút hoảng hốt.

Thích không? Nàng tự hỏi mình trong lòng.

Mua đi. Trong lòng có một giọng nói đang nói.

Vì thế Thang Chỉ quyết định tuân theo tiếng nội tâm của nàng, nàng mua sợi dây chuyền này. Mặc dù nó tiêu tốn gần lương một năm cơ bản của nàng nhưng nàng không hối hận.

Tiền không còn có thể kiếm lại nhưng niềm vui mua nó là vĩnh viễn. Thang Chỉ an ủi mình trong lòng.

Về đến nhà, Thang Chỉ mở túi ra, mới phát hiện châu báu nhà Angelica đều đóng gói tinh xảo. Chỉ là cái hộp đóng gói tơ tằm màu đỏ đơn giản này cũng để lộ ra một cỗ khí phú quý.

Mở hộp quà ra, đặt phía trên cùng là hình ảnh triển lãm trang sức của Angelica, cùng với câu chuyện đằng sau Angelica.

Thành lập Angelica là một cuộc cá cược lớn của Qua Hàn. Cô đã dùng toàn bộ tài sản của mình, đập nồi dìm thuyền, thành lập Angelica vào mùa đông giá rét của ngành trang sức, thời khắc huy hoàng nhất trong sự nghiệp của mình. Tuy nhiên, sau khi thành lập, Angelica nhanh chóng rơi vào bế tắc, mặc dù có tác phẩm thiết kế của chính Qua Hàn nhưng vẫn không ngăn được lượng tiêu thụ giảm xuống.

Lúc này Qua Hàn lựa chọn tin tưởng nhà thiết kế, hơn nữa đầu tư càng nhiều tiền vào việc bồi dưỡng nhà thiết kế. Cuối cùng, thương hiệu Angelica đã có tác phẩm trang sức thứ hai giành giải thưởng vàng quốc tế. Rất nhanh càng ngày càng nhiều tác phẩm thiết kế châu báu ưu tú xuất hiện, Qua Hàn cũng đem công ty càng làm càng lớn, cuối cùng trở thành chuỗi thương hiệu châu báu cỡ lớn toàn cầu.

Khi các nhà thiết kế được phỏng vấn về lý do khiến họ gắn bó với nó, họ nói: “Đương Quy.”

Tình yêu và trách nhiệm phải quay trở lại.

Mà trong lúc phỏng vấn người dẫn chương trình hỏi ảnh hậu Qua Hàn tại sao phải đặt cho công ty của mình một cái tên như vậy, ảnh hậu nói “Đương Quy” là vì kỷ niệm một người.

Cô đang chờ nàng trở về.

Thang Chỉ đọc đến đây có chút cảm khái, Qua Hàn không hổ là một trong những ảnh hậu nổi danh nhất làng giải trí, vô luận là diễn xuất hay đầu óc kinh tế đều là số một số hai.

Hơn nữa tựa hồ còn là một loại tình chủng.

Thang Chỉ không khỏi có chút tâm phiền ý loạn.

Nếu cô đã có người mình thích, tại sao phải đi xem mắt chứ?

Thang Chỉ trầm tư một hồi, cảm thấy mình cũng không để ý ra đầu mối gì, dứt khoát buông xuống những chuyện này, chuyên tâm cày phim.

Sau khi gặp Qua Hàn trong hiện thực, lại xem cô diễn một người khác trong phim truyền hình, Thang Chỉ không khỏi cảm khái diễn xuất của Qua Hàn thật sự rất tốt. Tuy trong hiện thực phong cách nữ hoàng mười phần nhưng Qua Hàn nói chuyện làm việc đều rất bình dị gần gũi mà trong phim truyền hình, cô từng đóng vai thiếu nữ tự ti, người mẹ phẫn nộ, thậm chí là người bị tình nghi mắc bệnh tâm thần.

Mỗi một nhân vật, đều được cô diễn sống. Thang Chỉ nghĩ.

Kim đồng hồ chỉ tới chín giờ tối, Thang Chỉ tắt TV, chuẩn bị tiếp tục soạn bài. Thang Chỉ vừa làm PPT, vừa trả lời tin nhăn của đồng nghiệp. Cho đến khi wechat của Giang Kỳ vang lên.

——Học tỷ, xem mắt thế nào? Có thêm phương thức liên lạc của nhau không?

——Ừ, thêm bạn tốt rồi.

——Em nói đi, chị khẳng định thích loại người này.

——Đúng vậy, em thật lợi hại, cả nước hơn một tỷ người, em tìm được bạn gái cũ của chị rồi.

——A!!!!!!!!??? Không phải chứ! Chị ơi em không cố ý!! A!!! Em thật sự không biết QAQ [Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.jpg]

——Không có việc gì, cô ấy không nhận ra chị, cho nên về sau không cần nhắc tới chị trước mặt cô ấy.

——[Tuân lệnh ý chỉ của Hoàng hậu.jpg]

——Vậy hai chị còn có thể......gương vỡ lại lành không [khẩn trương thứ thủ tay. jpg]

——Chắc là không, không có cảm giác gì nữa. Làm bạn bè hẳn là có thể.

——Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ảnh hậu là bạn gái cũ của chị, lời này thật sự ghen chết người bên ngoài nha.

——Nếu không chị nói với bạn gái em một chút, để cô ấy cũng đi giới giải trí xông pha một lần?

——Vi thần cũng không dám nữa, ngài buông tha vi thần đi!!!

——Được rồi, chuyện hôm nay vẫn cảm ơn em, chị phải đi soạn bài, nói chuyện sau.

——[Vi thần cung tiễn hoàng hậu. jpg]

Thang Chỉ đóng cửa sổ đạn, tiếp tục soạn bài cho đến tối.

Ngoài miệng nói không có gì nhưng đêm khuya trong bóng tối, nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại, làm sao cũng ngủ không được.