Chương 3

Cô đưa tay ôm chặt lấy con búp bê thỏ nhỏ trên ghế sô pha, để cằm gác lên đầu búp bê, cụp mắt, cũng không biết cô đang đang suy nghĩ gì.

Cô trở tay vuốt thanh kim loại nhỏ trong túi.

Đó là thuốc lá điện tử.

Cô cầm điếu thuốc điện tử, do dự một chút, mới vừa mở ra, còn chưa hút một hơi, chợt nghe thấy tiếng cửa lạch cạch mở ra.

Giang Nam Khê nháy mắt bật dậy, cô ném điếu thuốc lá điện tử trong tay ra thật xa, nó bị cô ném lên trên ghế sô pha rồi nằm nghiêng ra sát bên ngoài mép ghế. Giang Nam Khê luống cuống tay chân dùng búp bê thỏ trong tay che thuốc lá điện tử đi.

“Chị...”

Cô còn chưa nói xong câu này, sau khi thấy rõ người tới là ai, Giang Nam Khê đã ngừng nói.

“Chào dì Tống.”

Dì Tống là người đại diện của Hạ Chỉ Ngôn, dì ấy xách xách túi lớn túi nhỏ ở trong tay rồi đi lên trên lầu, vào lúc dì ấy nhìn thấy Giang Nam Khê, dì ấy sửng sốt, tiện đà cười nói: "Thì ra Nam Nam ở nhà à.”

“Hôm nay bộ phim mà chị của con đang quay có chút vấn đề, bây giờ còn chưa kết thúc, ngày mai vẫn còn mười cảnh, chắc là chị ấy không trở lại đâu. Cho nên dì mới về trước một chuyến, đây là quà tặng cho con.”

“Chúc mừng Nam Nam của chúng ta, chờ sau khi xong hết mọi chuyện rồi thì dì Tống sẽ ký hợp đồng với con. Con tuyệt đối đừng có để bản thân bị người khác ta lừa chạy đi làm cho người ta đấy nhé, Tiểu Nam Nam.”

Giang Nam Khê ngoan ngoãn gật đầu, tiến lên nhận lấy quà của dì Tống: "Cảm ơn dì Tống. Con sẽ không chạy đi đâu đâu ạ.”

Dì Tống thấy cô như vậy thì vui tươi hớn hở đưa tay xoa xoa tóc cô: "Tiểu Nam Nam ngoan quá.”

Dì Tống cũng bận rộn, giao hết đồ cho Giang Nam Khê rồi thì nói tạm biệt và rời đi.

Trầm Đại ngủ như heo chết ở trong phòng ngủ.

Căn phòng trống trải hiện giờ chỉ còn lại một mình Giang Nam Khê, yên tĩnh đến mức mỗi một hơi thở cô thở ra đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Giang Nam Khê liếc nhìn di động, cô vẫn không nhận được tin nhắn nào từ người mình mong muốn. Cô mím môi, hồi lâu sau, cô lấy thuốc lá điện tử ra một lần nữa, lúc cô đang định mở ra hút một hơi, chợt nghe cánh cửa lại vang lên tiếng mở cửa.

Giang Nam Khê ngồi bất động, hỏi: "Dì Tống, dì quên lấy đồ sao ạ?”

Người tới không trả lời, Giang Nam Khê buông thuốc lá điện tử xuống rồi đi qua.

Ở cửa trước, người phụ nữ đang khom lưng tháo dây giày cao gót ra, mái tóc dài như thác nước rơi lả tả, váy lụa trong áo gió mềm mại, lay động như thể có gió thổi qua. Có lẽ thật sự có gió, lúc gió thổi về phía Giang Nam Khê mang đến mùi nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể của người phụ nữ.

“Chị…”

Giang Nam Khê có hơi dại ra.

Hạ Chỉ Ngôn thay dép lê, đứng dậy nhìn Giang Nam Khê, cô ấy phát hiện cô đang để chân trần giẫm trên mặt đất nên bèn đi vào phòng lấy đôi dép bị ném ở phòng khách ra cho Giang Nam Khê: "Em không sợ bị cảm lạnh à?"

Hạ Chỉ Ngôn vừa nói vừa ngồi xổm xuống mang dép cho Giang Nam Khê.

Tay của Hạ Chỉ Ngôn rất lạnh, lúc bàn tay ấy chạm vào mắt cá chân của Giang Nam Khê rồi ma sát ở nơi đó, mang đến cho cô cảm giác giống như đang bị đá lạnh chạm vào, trong nháy mắt khiến Giang Nam Khê run rẩy cả người.

Cô né về phía sau, cúi đầu: "Chị ơi, để em tự làm cho.”

Hạ Chỉ Ngôn chê cười cô: "Em lại thẹn thùng nữa rồi à? Em là người muốn làm thần tượng mà, em thẹn thùng như vậy thì phải làm sao bây giờ?”

“Nam Nam, lúc em còn bé em đâu có như vậy đâu.”

Vành tai của Giang Nam Khê đỏ bừng hết cả lên, cô có chút không hiểu, mơ màng hỏi đối phương: "Chị, dì Tống nói chị còn đang quay phim, không về kịp.”

“Chị đã quay xong từ lâu rồi, sáu giờ sáng mai chị mới quay tiếp, chị lái xe về nhà cũng chỉ mất có hai tiếng, chị nghĩ vừa hay có thể tranh thủ trở về gặp em luôn.”

“Chị quên trả lời trên điện thoại, cho nên bây giờ chị mới nói trực tiếp cho em biết chuyện này.”

Hạ Chỉ Ngôn thuần thục ôm Giang Nam Khê vào lòng, hôn lên trán cô: "Chúc mừng em đang hạng nhất nhé, Nam Nam nhà chúng ta giỏi quá.”