Nam Khê Hữu Ngư: [Hoàng tộc thì sao vậy? Muốn làm hoàng tộc! Bắt đầu từ hôm nay, Nam Khê nhà chúng ta chính là công chúa!]
Không chỉ có cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi, người trong giới cũng thảo luận không thôi. Điện thoại trong phòng làm việc của chị Tống vẫn vang lên.
"Chị Tống, lại là một người muốn phỏng vấn chị Hạ và Nam Nam." Người trong văn phòng gọi điện thoại nói.
"Từ chối." Chị Tống ngồi trên ghế bên ngoài trường quay, vẻ mặt lãnh đạm: "Đừng quan tâm."
"Lúc trước bảo hai người chuẩn bị dự án quan hệ xã hội, chuẩn bị xong chưa?" Chị Tống hỏi.
Nhân viên công tác: "Chuẩn bị xong rồi, chị Tống."
"Được, tối nay khi nào tôi kêu thì gửi lại."
Nhân viên công tác hoang mang: "Bây giờ không cần gửi sao?"
Chị Tống lắc đầu: "Nhìn lại xem."
Ngay từ đầu khi chị ấy nhận được danh sách khách mời mà tổ tiết mục đưa tới, lúc nhìn thấy Giang Nam Khê thì đã đoán được sẽ có ngày hôm nay. Chị Tống không ngăn cản, một là cảm thấy không cần thiết, chút sóng gió nhỏ xíu này không ảnh hưởng lớn đối với sự nghiệp của Hạ Chỉ Ngôn, hai là cảm thấy vừa vặn mượn cơ hội này tuyên cáo chủ quyền của Giang Nam Khê với bên ngoài.
Chị Tống rất coi trọng Giang Nam Khê.
Từ góc độ người đại diện, không phải người nhà mà nói, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, chị ấy đều sẽ ký hợp đồng với Giang Nam Khê.
Trước mắt, đây chính là một cơ hội.
Chị Tống nhìn chằm chằm màn hình phản hồi trực tiếp tại hiện trường.
Trên màn hình, Giang Nam Khê vào sân không đến mười phút đã cống hiến tiết mục bùng nổ đang đứng ở bên cạnh Hạ Chỉ Ngôn, lưng đeo đàn ghi ta của mình, hiển nhiên là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Lãnh Viễn Chi lớn tuổi nhất, bối phận cũng lớn nhất mở miệng: "Thất thần làm gì? Ngồi xuống từ từ trò chuyện đi."
Quần chúng Tư Anh đồng ý: "Đúng đúng đúng, ngồi xuống nói chuyện."
Lúc cô ấy nói chuyện, đã đặt mông ngồi ở trên ghế, trong tay cầm hạt dưa, tùy thời chuẩn bị nói chuyện.
Cả người Nguyễn Thu Trì còn chưa kịp phản ứng.
Giang Nam Khê nhìn Hạ Chỉ Ngôn, vỗ vỗ chị gái kéo tay cô, sau khi Hạ Chỉ Ngôn buông tay, nói với Nguyễn Thu Trì: "Đi thôi, qua ngồi đi."
Nguyễn Thu Trì: "À à."
Hiện tại cô ta nhìn Giang Nam Khê, ý niệm hiện lên trong đầu đầu tiên không phải là đối tượng xào couple, mà là em gái của Hạ Chỉ Ngôn.
Thế giới quan sụp đổ.
Đường Vãn Ngưng ngạc nhiên, quay đầu hỏi Hạ Chỉ Ngôn: "Chị Hạ, có cần em nhường chỗ không?"
Hạ Chỉ Ngôn cũng chỉ lớn hơn cô ấy vài tuổi, bị cô gọi chị nhuần nhuyễn như vậy, còn có chút không quen.
Hạ Chỉ Ngôn nhìn bóng lưng Giang Nam Khê, lắc đầu, dịu dàng cười: "Không cần."
Chỗ ngồi đã được sắp xếp từ sớm rồi.
Để Giang Nam Khê ngồi cạnh cô ấy, đẩy Đường Vãn Ngưng sang một bên, đúng là không thích hợp.
Tuy nói như thế.
Nhưng trong nháy mắt đó Giang Nam Khê đã đưa ra quyết định và phán đoán, phần lý trí và quả quyết này, ngược lại khiến Hạ Chỉ Ngôn có chút để ý.
Cô ấy yên lặng cúi đầu nhìn mu bàn tay mình.
Đó là nơi Giang Nam Khê vừa chạm vào.
Đối với trạng thái hiện tại của cô ấy mà nói, một chút đυ.ng chạm này giống như người đi sa mạc lâu ngày gặp được nguồn nước trân quý, người hít thở không thông tìm được không khí.
Hạ Chỉ Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve chỗ đó.
"Tiểu Hạ, sao trước đó chưa từng nhắc đến chuyện Nam Khê với chúng tôi?" Lãnh Viễn Chi tò mò.
Hạ Chỉ Ngôn giấu động tác xuống bàn, cười nhìn Lãnh Viễn Chi: "Tiền bối, lúc trước em cũng không nghĩ tới em ấy lại vào nghề này."
"Cũng đúng." Lãnh Viễn Chi gật đầu: "Nhiều người nhiều mắt, thị phi cũng nhiều. Trẻ con ấy à, hoàn cảnh trưởng thành đơn giản một chút thì tốt hơn."
Tư Anh gặm một hạt dưa, nhổ vỏ vào giấy vệ sinh, trả lời: "Đúng đúng đúng."
"Nếu là em nói thì không nên có trẻ con."
Còn phải giống Hạ Chỉ Ngôn như vậy, không chịu đau cũng có thể làm mẹ, thoải mái nhất.