Ai có thể nghĩ đến Hạ Ảnh hậu giữ mình trong sạch trong giới, không thích tiếp xúc với người khác, không quay cảnh hôn giường chiếu trừ phi có thế thân thay thế mình, vậy mà lại có chứng thèm khát da thịt.
Ngay cả Hạ Chỉ Ngôn cũng cảm thấy điều này không thể thực hiện được.
Không biết xe chạy được bao lâu, Hạ Chỉ Ngôn nửa tỉnh nửa mê, chờ xe hoàn toàn dừng lại, lúc chị Tống đánh thức cô ấy dậy, Hạ Chỉ Ngôn biết, hình như là cô ấy đến địa điểm quay phim rồi.
Chị Tống liên lạc với thợ trang điểm ở xe bảo mẫu phía sau nhanh chóng tới xử lý cho Hạ Chỉ Ngôn. Cô ấy ngồi ở vị trí, giống như một con búp bê để cho người ta đùa nghịch.
Bởi vì trước khi xuất phát đã tạo hình đâu vào đấy xong, hiện tại chỉ là hơi điều chỉnh và định hình một chút, cho nên cũng chỉ cần mười phút.
Hạ Chỉ Ngôn cởϊ áσ khoác ra, lộ ra váy dài hoa nhỏ bên trong, dịu dàng lại hiên ngang, rất có hương vị mùa xuân. Thấy cô ấy chuẩn bị xong, tổ tiết mục mới bắt đầu ghi hình. Vì thế xe quay về chạy lại một lần nữa.
Lúc bắt đầu phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe của tổ tài trợ chở Hạ Chỉ Ngôn xuất hiện, cửa xe vừa mở, giày cao gót xuất hiện ra bên ngoài trước, lại hướng lên trên là một đôi chân thẳng tắp trắng nõn, làn váy đầy hoa phất phơ trong gió, giống như tiên giáng trần.
Tuy là mùa xuân, nhưng hơi có gió, Hạ Chỉ Ngôn cảm giác được có chút lạnh, nhưng cũng có thể chịu đựng.
Cô ấy mỉm cười và vẫy tay về phía máy quay.
Chữ điên cuồng chạy trên màn hình.
[A a a a a a!!!]
[Chị chị chị!!! Chị Hạ chị Hạ chị Hạ chị Hạ!!!]
[Đã lâu không thấy chương trình giải trí có chị Hạ, em khóc, em khóc nức nở.]
[Chân này, eo này, nhan sắc này, khí thế này... Không hổ là Ảnh hậu Tam Kim, Hạ Chỉ Ngôn em yêu chị!]
Hạ Chỉ Ngôn đi ra bàn nhỏ bên ngoài tổ tiết mục sắp xếp, đến gần mới phát hiện đã có người đến.
Chị Tống người đại diện của cô nói không sai, quả thật toàn là người quen.
"Chị Lãnh, Tư Anh." Hạ Chỉ Ngôn chào hỏi.
Tuy rằng Lãnh Viễn Chi đã lớn tuổi, đầu đầy tóc bạc, nhưng nhìn bà tinh thần sáng láng, vô cùng cởi mở, bà vừa nhìn thấy Hạ Chỉ Ngôn đã cảm thấy thân thiết, kéo qua ôm một cái: "Đã lâu không gặp đó Tiểu Hạ, lần trước cùng nhau gặp mặt vẫn là đêm Xuân Vãn."
"Đúng vậy." Hạ Chỉ Ngôn trả lời.
Tư Anh lại gần: "Vậy lần trước tôi và Chỉ Ngôn gặp nhau là trên bàn bài.
Vừa vặn ba thiếu một, gọi cô ấy đàn quay phim ở phòng bên tới."
Lãnh Viễn Chi kinh ngạc: "Tiểu Hạ còn biết đánh bài?"
Tư Anh cười càng càn rỡ: "Hoàn toàn không, cho nên hôm đó cô ấy thua sạch."
Hạ Chỉ Ngôn: "Đừng chỉ nói tôi, ngồi xuống nói chuyện đi."
Trên ghế có chăn, sau khi ngồi xuống có thể đắp lên chân.
Trong lúc ba người vừa nói vừa cười, khách quý mới đã đến.
"Đường Vãn Ngưng?" Tư Anh nhận ra người nọ từ xa, nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
Thấy vậy, Hạ Chỉ Ngôn vừa mới ngồi xuống không bao lâu lại phải đứng lên, mang theo nụ cười tiến về phía trước.
Cô và Đường Vãn Ngưng không thân thiết lắm, cùng lắm là gặp nhau ở lễ trao giải hoặc tiệc tối mà thôi.
Hạ Chỉ Ngôn đóng nhiều phim, Đường Vãn Ngưng ngược lại với cô ấy, bây giờ chỉ nhận phim truyền hình, còn chưa từng đóng một bộ phim điện ảnh nào.
Khoảng thời gian trước vừa mới giành được Khán Hoàn, coi như là được tán thành về diễn xuất.
Đường Vãn Ngưng là một người phụ nữ rất quyến rũ, trang điểm xinh đẹp, cũng rất hoạt bát, rất nhanh đã hòa mình với mọi người.
Hạ Chỉ Ngôn ngồi ở giữa, nghe bọn họ nói chuyện phiếm tán gẫu, đúng lúc cười cười, trên mặt nhìn bình thường, thật ra trong lòng đang thất thần.
Cô ấy không thích quay chương trình giải trí là vì nguyên nhân này.
Ở trong giới, Hạ Chỉ Ngôn không thích qua lại thân mật cùng người khác, chương trình giải trí này, đối với cô ấy mà nói đa số người tham gia đều đang diễn, lại không thoải mái bằng quay phim. Nếu không phải cô thiếu một ơn tình của nhà sản xuất chương trình giải trí, cô ấy chắc chắn sẽ không tham gia chương trình này.