Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ảnh Hậu Huyền Y

Chương 33: Đến nhà đòi nợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay cả gia chủ của gia tộc họ Sở ở vùng biển vô biên cũng có liên quan, nghe Mục Diệp nhắc đến phái Huyền Y, Mục Vô Song và Lý Thần Hi đã không còn quá ngạc nhiên. Tuy vậy, trong lòng họ vẫn không khỏi cảm thán.

Phái Huyền Y...

Biết y thuật, lại còn có liên hệ với phái Huyền Y.

"...Con học từ phái Huyền Y sao?" Mục Vô Song ngập ngừng hỏi, rồi như nghĩ đến điều gì, ông lại nói: "Hay là phải hỏi, con đã học từ phái Huyền Y trong không gian đó?"

Mục Phù Ỷ nhẹ nhàng cười và gật đầu: "Đúng vậy, nhưng hiện giờ, con cũng có một chút quan hệ với phái Huyền Y." Cô không có ý định nói cho họ biết rằng cô bây giờ đã là môn chủ của phái Huyền Y, sợ rằng họ không thể chấp nhận quá nhiều điều như vậy ngay lập tức.

Địa vị của môn chủ phái Huyền Y vượt xa một đệ tử bình thường của phái Huyền Y.

Hai người định hỏi vì sao cô lại liên hệ với phái Huyền Y, nhưng lời đến miệng, họ lại nhìn nhau rồi không hỏi nữa.

Thôi bỏ đi, dù lý do gì thì có sự hỗ trợ của phái Huyền Y, vẫn tốt hơn là để cô đi trên con đường tương lai mà không có điểm tựa.

Mục Vô Song hiểu rất rõ, phái Huyền Y luôn bảo vệ người của mình.

"Vì con biết y thuật, con có thể khám cho mẹ con được không? Con biết đấy, sức khỏe của mẹ con..."

"Được ạ."

Mục Phù Ỷ đứng dậy đi tới, Tiểu Cẩm lùi lại một chút để nhường chỗ cho cô. Khi cô định tìm chỗ ngồi xuống, Mục Vô Song bỗng bế Tiểu Cẩm vào lòng.

Tiểu Cẩm không thoải mái, cơ thể cứng đờ.

Cậu không thể đẩy Mục Vô Song ra, vì thế khuôn mặt vốn dĩ đã không có biểu cảm gì của cậu càng thêm vô cảm.

Một lúc sau, Tiểu Cẩm ngập ngừng mở miệng: "Ông ngoại, A Cẩm cảm thấy buồn ngủ, con xin phép đi nghỉ, hôm khác con sẽ đến chào hỏi ông bà sau." Nói xong, cơ thể cậu đã biến mất khỏi vòng tay Mục Vô Song.

Mục Vô Song nhìn xuống đôi tay trống rỗng, giữ nguyên tư thế như đang bế Tiểu Cẩm, vẻ mặt hơi buồn cười.

Phải một lúc lâu sau ông mới lấy lại tinh thần, lúng túng thả tay xuống.

Nhìn cảnh này, mấy anh chị em Mục Tử Cầm cũng im lặng, không khỏi cảm thấy thương cho ba mình.

"Ba đừng để ý, Tiểu Cẩm vốn không thích gần gũi với người khác, nó lớn vậy rồi mà con cũng chỉ bế cậu nó được một lần khi mới sinh ra." Nhắc đến chuyện này, Mục Diệp cảm thấy hơi buồn.

Ban đầu, Tiểu Cẩm chỉ là một đứa trẻ, khi cậu chưa nhận thức được nhiều, anh nghĩ mình có thể ôm cậu thêm vài lần. Nhưng không ngờ rằng, Tiểu Cẩm hoặc ở trong không gian Tử Ngọc vì sức khỏe kém, hoặc bị người nhà họ Sở chăm sóc, anh là người cậu không có cơ hội gần gũi với cháu mình.

Sau đó, khi Tiểu Cẩm đã trưởng thành hơn, chứng sạch sẽ nó thừa hưởng từ ba mình đã khiến cho bất kỳ ai ngoài ba mẹ không thể dễ dàng tiếp cận.

"Anh được bế nó hai lần." Mục Thanh nói nhẹ nhàng.

Mục Diệp lườm anh, chỉ vì chuyện này Mục Thanh đã khoe khoang không biết bao nhiêu lần.

Mục Tử Cầm cười nhẹ: "Nó không ghét chị lắm."

"...!" Rõ ràng là khıêυ khí©h.

Lúc này, sau khi bắt mạch xong cho Lý Thần Hi, Mục Phù Ỷ ngẩng đầu lên giải thích: "Ba đừng nghĩ nhiều, Tiểu Cẩm chỉ mệt thôi."

Mục Vô Song lại lần nữa im lặng. Không nói còn đỡ, vừa nói xong ông càng nghĩ nhiều hơn. Cháu ngoại của ông rõ ràng không thích gần gũi với ông.

Hoặc có thể nói, cậu ấy không thích gần gũi với bất kỳ ai.

Thở dài trong lòng, ông chuyển đề tài: "Mẹ con thế nào rồi?"

Ông hỏi Mục Phù Ỷ.

"Mẹ không có gì nghiêm trọng, chỉ là cơ thể hơi yếu. Để con viết một số công thức dược thiện, nấu cho mẹ ăn là khỏe ngay."

(Dược thiện:là từ được ghép bởi từ Dược và Thiện, "dược" tức là "dược liệu", "thiện" tức là "món ăn" Vậy Dược thiện chính là những sản phẩm ẩm thực mang tính chất trị liệu. )



Khi nói đến đây, Mục Phù Ỷ cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói, tình trạng sức khỏe của mẹ cô phải nghiêm trọng hơn, nhưng khi bắt mạch, ngoài việc thể trạng yếu, không có vấn đề gì lớn.

Chẳng lẽ y thuật của cô đã kém đi, không còn khả năng chuẩn đoán bằng mắt nữa?

Y học cổ truyền chú trọng đến “vọng, văn, vấn, thiết”, cô tự nhận mình giỏi nhất ở phần “vọng” (quan sát), vậy tại sao kết quả lần này lại khác biệt lớn như vậy?

Điều quan trọng nhất là, từ kết quả bắt mạch của cô, có thể thấy rằng sức khỏe của mẹ cô, trước đây, hẳn là vô cùng yếu. Nhưng bây giờ, tuy vẻ ngoài trông vẫn còn yếu, thực chất không có vấn đề lớn.

Phải chăng có ai đó đã chữa trị cho mẹ cô mà cô không biết?

Nếu đúng như vậy, việc có thể chữa trị và bồi dưỡng một cơ thể yếu như vậy đến mức này không thể chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn.

Vậy, người đó có thể là ai?

Cô không đưa ra nghi vấn này, bởi cô tin rằng, nếu điều cô đoán là đúng, thì một ngày nào đó, cô cũng sẽ biết được sự thật.

Thấy sức khỏe của mẹ không có vấn đề gì, cô cũng yên tâm hơn.

"Mẹ con đi làm bữa sáng rồi, ba lại đây ngồi đi, để con bắt mạch cho ba."

Mục Vô Song khựng lại một chút, sau đó mỉm cười nói: "Không cần đâu, ba không giống mẹ con, ba vẫn khỏe mạnh mà."

Mục Phù Ỷ cũng ngừng lại một chút, nhưng không ép: "Vậy cũng được, con đi giúp mẹ."

Khi quay đi, nụ cười trên gương mặt cô hơi nhạt dần.

Thực ra, cô là một người rất đa nghi.

***

Bữa sáng rất đơn giản, là món mì xào nổi tiếng của quán nhà họ.

Sáu bát, mỗi bát đều có một quả trứng chiên.

Khi bữa sáng vừa được bưng ra, Mục Tử Cầm cùng mọi người cũng vừa rửa mặt xong và bước ra ngoài.

"Wow, phong phú thật đấy." Mục Diệp ngồi phịch xuống ghế, cầm bát mì lên và hít sâu hai hơi để cảm nhận mùi thơm.

Mục Thanh và Mục Tử Cầm liếc nhìn nhau, mỉm cười bất lực rồi cũng ngồi xuống.

"Chào buổi sáng ba, mẹ, chị." Chàng trai 18 tuổi, khi cười đã có chút phong độ và thanh lịch.

"Chào ba mẹ, chào chị." Mục Tử Cầm cũng mỉm cười, cầm đũa lên và bắt đầu ăn mì.

"Tay nghề của mẹ vẫn là tuyệt nhất, không hổ danh là quán ăn có thương hiệu gần 20 năm." Vừa ăn, Mục Diệp vừa cảm thán, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng húp sột soạt.

Quán mì nhà họ đã tồn tại khoảng 20 năm rồi.

"Con cứ nói quá lên thôi." Lý Thần Hi tuy mắng nhưng khóe mắt lại ẩn chứa nụ cười.

Chớp mắt, các con đều đã trưởng thành và hiểu chuyện.

"Ba mẹ, có một việc con chưa nói với hai người."

Mục Vô Song ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn cô: "Có chuyện gì cứ nói, bây giờ trong nhà mình chẳng còn gì là không thể nói nữa."

"Con đã mua một căn nhà và một cửa hàng ở thành phố Lăng Giang, đợi giải quyết xong việc ở đây, cả nhà mình sẽ chuyển đến đó."

Mục Vô Song và Lý Thần Hi sững người, nhưng nghĩ lại thì với khả năng của cô hiện giờ, việc sắp xếp mọi thứ trong thời gian ngắn cũng không có gì là lạ.

"Vậy cũng tốt, chuyển đến Lăng Giang, Tiểu Thanh và Tiểu Diệp cuối tuần về nhà cũng tiện hơn, mình có thể mở quán mì ở đó cũng không tồi." Lý Thần Hi nói một cách điềm tĩnh.

Nơi này, Đàn Khê, có quá nhiều người và việc phiền toái, bà không còn gì để lưu luyến.

"Vâng, đến lúc đó nếu ba mẹ thấy mệt, có thể thuê người trông coi quán, hai người hãy đi du lịch, tốt nhất là đi vòng quanh thế giới." Mục Diệp nói.

Mục Thanh cũng gật đầu: "Ý kiến của Tiểu Diệp rất hay, ba mẹ đã vất vả nhiều năm, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi."

"Hay là nhà mình không cần mở quán mì nữa, dù sao cũng chẳng thiếu tiền, hà tất phải chịu khổ làm gì." Mục Diệp càng nghĩ càng thấy ý kiến của mình rất hay: "Mọi người nghĩ sao?"

"Mở quán đã được 20 năm rồi, quen rồi, nhưng đi du lịch với mẹ con thì được."

Hai mươi năm mở quán mì, đó là kỷ niệm của ông và vợ, không dễ gì từ bỏ. Mục Vô Song cũng cảm thấy ông đã thiếu sót rất nhiều với vợ, các con đều đã có cuộc sống riêng, giờ là lúc ông nên bù đắp cho bà.

"Ồ! Nhà họ Mục hôm nay đông vui quá nhỉ!" Một giọng nói không phù hợp với bầu không khí ấm áp của gia đình vang lên, phá tan sự yên tĩnh.

Ngẩng đầu nhìn lên, là mấy tên côn đồ, trên tay có người cầm gậy bóng chày, người thì xách dao, trên cánh tay đầy hình xăm.

(còn)
« Chương TrướcChương Tiếp »