Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ảnh Hậu Huyền Y

Chương 28: Trên đường về nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn biểu cảm của cô, Nghiêm Linh biết ngay mình đã đoán đúng.

Nhẫn không gian... Thứ này trong truyền thuyết, ngay cả sư phụ của cô, lão đạo sĩ Ngọc Hoa, cũng chỉ có một chiếc. Theo lời ông, chiếc đó là di vật tổ tiên truyền lại từ phái Mao Sơn, cô đã nhiều lần đòi nhưng ông không cho, luôn nói rằng chỉ trưởng môn của Mao Sơn mới được kế thừa, đến khi cô trở thành trưởng môn thì ông sẽ trao lại cho cô.

Phái Mao Sơn chỉ có hai thầy trò bọn họ, ngôi vị trưởng môn cô thực sự không màng. Cô không quan tâm, sư phụ của cô cũng không quan tâm, sở dĩ ông vẫn giữ danh nghĩa trưởng môn cũng chỉ vì chiếc nhẫn không gian đó mà thôi.

Ra ngoài không chỉ không phải mang theo chiếc vali nặng nề, mà còn có thể dễ dàng mang theo rất nhiều thứ. Ai mà không muốn có chứ?

Thế mà một món đồ quý giá đến mức sư phụ cô còn vô cùng trân trọng, chị họ của cô lại đưa cho cô một cách nhẹ nhàng như thế sao?

"Chị làm sao có được thứ này?"

"Chuyện đó em không cần biết."

Cô không muốn nói thêm, Nghiêm Linh cũng không tiện hỏi nhiều.

Sau một lúc im lặng, Nghiêm Linh trả lại chiếc nhẫn cho cô, "Thứ quý giá như vậy, em không thể nhận, chị giữ lấy đi."

Không nghi ngờ gì, Nghiêm Linh cảm động vô cùng, thứ quý giá thế này, vậy mà cô chẳng chớp mắt đã đưa cho mình. Cô rất muốn có chiếc nhẫn không gian này, nhưng vẫn không thể nhận được.

Nhìn biểu cảm của cô ấy, Mục Phù Ỷ biết cô ấy đang nghĩ gì, với chút bất lực trong giọng, cô nói: "Không phải chỉ cho một mình em có."

"..." Ý là chị ấy còn nữa?

Nghiêm Linh cảm thấy nếu không phải tâm lý mình đủ vững, thì cô sẽ không chịu nổi hết lần này đến lần khác những bất ngờ này.

"Chị không phải người làm việc mà không có tính toán, đã có phần cho em, thì đương nhiên cũng có cho người nhà." Nhẫn không gian thì cô không có, nhưng không gian Tử Ngọc mà cô sở hữu là bảo vật truyền thừa từ thời thượng cổ, chứa không biết bao nhiêu báu vật, chỉ riêng nhẫn không gian đã có hàng trăm chiếc, nếu không thì cũng phải mấy chục chiếc.

Nghiêm Linh nghĩ lại cũng đúng, trong nhà cậu ruột của họ ngoài cô chị họ này, còn có một chị hai và hai em trai nữa, có cho cô thì đương nhiên cũng phải có cho bọn họ.

Nhưng nhẫn không gian đâu phải là thứ tầm thường, phái Mao Sơn của họ truyền đời bao nhiêu năm cũng chỉ có một chiếc, vậy mà chị ấy có thể dễ dàng lấy ra vài chiếc như thế...

Biết rằng dù có hỏi thì chị ấy cũng không nói thêm, Nghiêm Linh quyết định không hỏi nữa.

"Cảm ơn chọ."

"Lần này chị đến là muốn nói với em, chị đã tìm được nơi chữa trị cho em, nhưng người chữa trị không phải là chị."

"Người khác? Vậy chị thì sao?" Mặc dù chị ấy chỉ bắt mạch cho cô một lần, Nghiêm Linh vẫn rất tin tưởng chị. Vết thương này của cô, bao nhiêu năm qua ngoài chị ấy ra, không ai có thể nhìn ra, chứ đừng nói là chữa trị.

Cô thực sự không thể nghĩ ra ngoài chị ấy ra còn ai có thể chữa lành cho mình.

"…Chị đã gia nhập đoàn phim Yêu Diệp, sắp tới phải đi quay phim." Suy nghĩ một lát, Mục Phù Ỷ trả lời như vậy.

"Yêu Diệp? Chị gia nhập đoàn phim rồi à? Diễn vai gì? Chẳng lẽ diễn xuất còn quan trọng hơn việc chữa trị cho em sao?" Vừa nghĩ đến điều đó, Nghiêm Linh cảm thấy không ổn.

Nhưng khi nghĩ đến việc cô ấy sẽ trở thành diễn viên, Nghiêm Linh lại không khỏi phấn khích.

Đối với những người ở một nơi nhỏ bé như bọn họ, chỉ cần lên truyền hình, dù chỉ là đài truyền hình thành phố, cũng là chuyện vô cùng đáng tự hào. Thế mà cô ấy lại tham gia phim Yêu Diệp, đó là đoàn phim mà rất nhiều người trong giới giải trí tranh nhau đến mức vỡ đầu mà vẫn không vào được! Cho dù chỉ là một vai nhỏ, thì cũng là tấm vé bước chân vào giới giải trí rồi.

Con đường sau này dù không nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng trong giới giải trí, chị ấy sẽ không bao giờ chịu cảnh khó khăn, vì chị ấy khởi đầu quá cao!

"Vai Cung Hoa."

"Gì cơ? Chị nói vai gì?" Nghiêm Linh cảm thấy mình vừa nghe nhầm.

"Cung Hoa, trong phim còn có danh hiệu là Thần Tôn Cung Hoa."

Nghiêm Linh há miệng, nhưng mãi không nói nên lời.

Cung Hoa! Đó chính là nhân vật linh hồn trong Yêu Diệp! Trong số những người hâm mộ nguyên tác, lượng người yêu thích Cung Hoa còn nhiều hơn cả nam chính và nữ chính! Nghiêm Linh cũng từng đọc tiểu thuyết nguyên tác, nhân vật cô yêu thích nhất chính là Cung Hoa, không phải vì vai diễn đó có nhiều đất diễn, mà là bởi khí chất của nhân vật này để lại ấn tượng quá sâu đậm.

Một vị thần tôn tồn tại hàng nghìn năm, dung mạo và khí chất không cần phải bàn cãi, rõ ràng là người lạnh lùng vô tình, không một ai hay điều gì có thể chạm đến trái tim của nàng, nhưng cuối cùng vẫn bị sự kiên trì của Yêu Diệp làm cảm động. Ai có thể nói rằng tận sâu trong lòng nàng không có chút mềm mại nào chứ?

Chỉ là sự mềm mại đó dành cho ai thì trong sách không nói rõ.

Dù vậy, nhiều độc giả yêu thích Cung Hoa vẫn không khỏi suy đoán rằng có lẽ từ rất lâu về trước, nàng cũng từng có một người đặc biệt trong lòng. Vì lý do này, không ít độc giả đã yêu cầu tác giả viết ngoại truyện về Cung Hoa hoặc mở một phần mới riêng để kể câu chuyện của nàng.

Nhìn kỹ lại người trước mặt từ trên xuống dưới, Nghiêm Linh mới đột nhiên nhận ra khí chất của cô ấy thực sự rất giống với Cùng Hoa, đặc biệt là đôi mắt rõ ràng đang mỉm cười nhưng lại không chứa chút cảm xúc nào.

Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, Nghiêm Linh hơi cụp mắt xuống.

Chị ấy đã rất hào phóng khi tặng cô một chiếc nhẫn không gian, nhưng dường như trong lòng chị ấy, giá trị của cô em họ này thực sự không lớn đến thế...

Vậy có phải nói rằng, những người trong gia đình cậu ruột cô cũng không thực sự quan trọng trong lòng chị ấy?

Giống như Cung Hoa chỉ ra tay khi tiên giới gặp nguy, đó chẳng qua là vì trách nhiệm trên vai nàng?

Có lẽ trên thế gian này, chẳng còn điều gì có thể lọt vào mắt nàng ấy nữa?

Suy nghĩ này khiến cô rùng mình.

Nếu đúng như cô nghĩ, thì chị họ của cô thật sự là... ít nhất thì trách nhiệm của chị ấy rất nặng nề.

Tuy nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của cô, Nghiêm Linh cảm thấy rằng trên đời này không thể có người như vậy.

Nếu Mục Phù Ỷ biết những gì cô đang nghĩ, nhất định sẽ trả lại cô một nụ cười nhẹ nhõm không hề chứa đựng cảm xúc nào.

Trong số người nhà họ Mục, cha mẹ cô có nhau, Mục Tử Cầm có Mậu Cảnh Phàm, sau này Mục Thanh và Mục Diệp cũng sẽ có nửa kia của mình. Mục Phù Ỷ là con lớn nhất của nhà họ Mục, điều cô cần làm chỉ là giúp họ trở nên tốt hơn trước khi họ tìm được bến đỗ của mình, khi họ tốt hơn, cô sẽ làm điểm tựa vững chắc cho họ.

Dù sao, người sẽ đi cùng họ suốt đời, chắc chắn không phải là cô.

Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa rằng trong lòng cô không có gì để lưu luyến.

Nếu không, cô đã chẳng vất vả tìm kiếm con đường cho họ.

Mọi người đều có những người sẽ đi cùng mình, chỉ riêng người đó là chỉ có cô.

"Cung Hoa... thật sự đúng là chị... Chỉ là không biết người mà chị nói sẽ chữa trị cho em là ai."

"Phái Huyền Y, hẳn là em từng nghe qua."

Nghiêm Linh có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại với khả năng tùy ý lấy ra một chiếc nhẫn không gian của chị ấy, quen biết người của phái Huyền Y cũng chẳng phải chuyện khó.

"Người của phái Huyền Y chưa chắc đã chữa được vết thương của em."

"Không phải đệ tử bình thường, mà là môn chủ của phái Huyền Y."

"…!" Nghiêm Linh cảm thấy rằng tất cả những ngạc nhiên trong đời mình có lẽ đều sẽ dùng hết vào hôm nay.

Cô đã không định hỏi rằng rốt cuộc chị ấy làm sao có thể quen biết và mời được môn chủ phái Huyền Y, người mà ngay cả sư phụ của cô cũng không thể mời đến.

"Đeo chiếc nhẫn này, em có thể tự mình phá giải trận pháp dưới núi Lăng Sơn, môn chủ phái Huyền Y sẽ chữa khỏi vết thương cho em."

Thì ra môn chủ phái Huyền Y ẩn cư trên núi Lăng Sơn, chẳng trách nơi đó kỳ lạ đến vậy, cô đã nhiều lần đến thăm dò mà vẫn không tìm ra điều gì.

"Được thôi."

Khi Nghiêm Linh sắp xếp xong mọi việc và thông báo với gia đình, mười ngày sau cô mới đến núi Lăng Sơn, khi đến đó cô gặp một cậu bé đang ngồi đọc sách trong sân, biết rằng cậu bé ấy là con trai của người chị họ quê mùa của cô, thì sự kinh ngạc trong lòng cô có lẽ là chưa từng có từ trước đến nay.

Những chuyện này để sau hãy nói.

*

Rời khỏi chỗ của Nghiêm Linh, đã là năm giờ chiều.

Mục Phù Ỷ ngước nhìn mây trời.

Hôm nay quả thực đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Cô liên lạc với Vương Hải để đi xem biệt thự.

Khi gặp mặt, nếu không nhờ Ngô Hàm tình cờ biết tin mà đến và gọi cô một tiếng không chắc chắn, Vương Hải có lẽ cũng không nhận ra cô.

Sự ngạc nhiên là điều không thể tránh khỏi.

Biệt thự không chỉ có môi trường tốt mà hệ thống an ninh cũng rất tốt, sau đó cô đi xem cửa hàng, chỉ cách khu biệt thự hai kilomet, lái xe chưa đến mười phút. Chiếc xe cũng như yêu cầu của cô, có tính năng tốt nhưng không quá nổi bật.

Mục Phù Ỷ rất hài lòng, chân thành cảm ơn Vương Hải sau đó chuyển cho anh ta 15 triệu tệ.

Ban đầu Vương Hải còn từ chối, không muốn nhận tiền, nhưng trước sự kiên quyết của Mục Phù Ỷ, cuối cùng anh ta cũng nhận, chỉ nói rằng sau này có cơ hội sẽ mời cô một bữa thịnh soạn để cảm ơn vì cô đã tin tưởng và coi anh như một người bạn...

Cô không giải thích thêm.

Đến sáu giờ, Mục Phù Ỷ ngồi lên chuyến xe cuối cùng trở về Đàm Khê.

Nhiều năm đã trôi qua, cô lại một lần nữa bước trên con đường này.

Bộ trang phục và khí chất của cô quá nổi bật, từ lúc vào trạm mua vé cho đến khi ngồi lên xe khách về Đàm Khê, cô không biết đã nhận được bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ.

"Phù... Phù Ỷ?" Quay đầu lại, nhìn về phía người phụ nữ ngồi phía sau, Mục Phù Ỷ có chút ngạc nhiên, không ngờ lại gặp người quen ở đây.

Người đó là Vu Thanh, con gái lớn nhà bác cả của cô, cũng là bạn cùng phòng đại học của cô. Cả hai đều học ngành kế toán, hiện Vu Thanh đang làm việc tại một công ty lớn ở thành phố G, nghe nói chỉ mới đi làm một năm đã có xu hướng được thăng chức làm trưởng phòng tài chính.

Cô ta không hề coi trọng cô em họ này.

(còn)
« Chương TrướcChương Tiếp »