Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ảnh Hậu Hãy Mau Vào Bát!

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương này sạn nhiều nha các bạn, dạo này mình bận quá chưa soát lại được.

Chương 28

Hô hấp của Kiều Xảo rất nhẹ và mỏng. Hơi thở nóng ấm ẩm ướt của nàng phất qua cần cổ trắng lỏa của Tạ Nguyên Nghi, tựa như từng vết cào nhẹ nhàng của tiểu miêu gãi qua những mạch máu của cô, khiến cô thấy nhột nhột và ngứa ngấy.

Ngay tức khắc Tạ Nguyên Nghi không còn thấy buồn ngủ nữa.

Từ trước đến giờ trong giới giải trí, Tạ Nguyên Nghi là người được người ngoài khen là có tính tình hiền lành. Nhưng bây giờ trong lòng cô lại tự đánh giá về mình, dường như cô đối với Kiều Xảo đã không chỉ là hiền lành nữa mà thậm chí còn có chút... cưng chiều?

Tạ Nguyên Nghi mạnh mẽ nháy mắt mấy cái. Cưng chiều? Từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, còn vẫn luôn xoay quanh khiến người ta không bắt lấy được, khuấy động suy nghĩ của Tạ Nguyên Nghi thành một đống hỗn độn.

Tạ Nguyên Nghi tự xưng là làm việc luôn luôn bình tĩnh và kiềm chế, nhưng trong chuyện này thì cô lại bắt đầu cảm thấy rối rắm.

Hình như từ khi bắt đầu follow tài khoản weibo của nhau thì cái tên Kiều Xảo này đã từng bước từng bước khắc vào sinh hoạt của cô rồi.

Trong ấn tượng của cô về Kiều Xảo thì ban đầu nàng là một người mới khiêm tốn lễ phép cho đến bây giờ là một hậu bối vô cùng tiềm lực, sau đó ngẫu nhiên biết được nàng là đàn em cùng trường, rồi cô lại không tự chủ được mà tập trung quan tâm nhiều hơn về nàng.

Những chuyện tiếp theo sau đó tất cả đều diễn ra một cách thuận lý thành chương. Cùng nhau đóng phim, cùng nhau ăn cơm, và bây giờ là hai người cùng ngủ trên một chiếc giường.

Nhìn lướt qua thì vẫn luôn là Kiều Xảo đuổi theo cô, nàng như một tiểu nãi miêu vẫy tay vẫy đuôi, nói những lời khiến người ta không thể từ chối. Nhưng nếu như cẩn thận nghĩ lại, nếu như không phải là cô chủ động thì chỉ với một người có tính cách xấu hổ như Kiều Xảo thì hai người căn bản sẽ không có nhiều thứ 'đúng lúc như vậy.

Là cô chủ động follow tài khoản weibo của Kiều Xảo trước, là cô cho Kiều Xảo số điện thoại của mình, là cô mời Kiều Xảo cùng nhau ăn cơm, là cô muốn Kiều Xảo cùng tham gia show truyền hình.

Và lúc này đây, cũng là cô đưa ra đề nghị cùng phòng với Kiều Xảo.

Đêm khuya luôn khiến người ta lo lắng suy nghĩ. Bây giờ trong lòng Tạ Nguyên Nghi như có một sợi mạch máu nằm sai vị trí, nó giãy giụa khỏi vị trí vốn có, nhảy vào nơi trống trải ở tận đáy lòng cô, không ngừng truyền máu vào đó.

Cảm giác này khiến người ta tức ngực hụt hơi, rồi lại cảm thấy vui sướиɠ nói không nên lời.

Cảm xúc rối rắm như vậy gần như chưa bao giờ xuất hiện trên người cô. Cho dù là đối mặt với tình cảnh khó khăn hủy bỏ hợp đồng sắp xảy ra thì cô vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh trước sau như một của mình, nhưng cố tình thay, chuyện về tiểu nãi miêu ngoan ngoãn nhu thuận này lại làm cô lâm vào hoàn cảnh tự khiến mình xoắn xuýt không gì sánh được.

Tạ Nguyên Nghi thử hít sâu vào nhưng vô dụng, đoàn sương mù dày đặc vẫn nối tiếp nhau trong đầu, làm cô không nhìn rõ nhưng cũng không tránh đi đâu được.

Cô hơi hơi cúi đầu xuống, nhìn Kiều Xảo đang nằm gối lên vai mình, lần đầu tiên cảm nhận được sự thích thú khi được người khác ỷ lại.

Nếu đã nghĩ không ra, vậy thì đơn giản là đừng nghĩ nữa.

Tạ Nguyên Nghi quay đầu đi, nhìn trần nhà yên lặng chìm trong bóng tối, những kinh nghiệm mà cô có được từ lúc xuất đạo đến nay giống như một cuộn phim đang vội vàng diễn lại từng cảnh từng cảnh một trong đầu cô.

Hóa ra đã cô đơn một mình lâu như vậy. Có điều như vậy cũng tốt, trước khi cơn cuồng phong sắp xảy ra, số phận đã để cô biết được một cô gái đáng yêu như thế này.

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Kiều Xảo, lưu lại một vệt ánh sáng nhàn nhạt trên gương mặt trắng trẻo của nàng, rọi chiếu xuống hàng mi như chiếc quạt nhỏ một đường bóng mờ dưới hốc mắt.

Đoàn sương mù dày đặc trong đầu Tạ Nguyên Nghi nhạt đi một chút, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, bất tri bất giác cô đã xem Kiều Xảo như người em gái của mình.

Trước mắt cô xuất hiện một cảnh biển. Trên biển có một chiếc thuyền rất lớn, bên cạnh nó là một chiếc thuyền bằng lá. Chiếc thuyền lớn kia vươn dây thừng, dẫn theo chiếc thuyền lá vững bước đi về phía trước.

Chiếc thuyền lá không nơi nương tựa trôi đến bờ biển mênh mông này, chỉ cần một cơn sóng, một cơn gió mạnh mẽ nào đó ập đến cũng có thể thổi bay nó đi xa. Nó nhỏ yếu như vậy nhưng lại độc lập giữa trời đất, ngẩng đầu đối mặt với những gợn sóng lăn tăn dưới đáy, hoàn toàn không một chút sợ hãi mà vô cùng mạnh mẽ đi về trước.

Tạ Nguyên Nghi còn nhờ lần đầu tiên cô gặp Kiều Xảo, lúc đó tạo hình của nàng là phi tần cổ đại kinh diễm tứ tọa (*), ngay cả ánh mắt của cô cũng bị nàng hấp dẫn. Bây giờ nhớ lại, điều khiến cô khó có thể quên được ngược lại không phải là dáng dấp xuất chúng của nàng mà chính là đôi mắt trong suốt không nhiễm tạp trần.

(*) Kinh diễm tứ tọa: tính chất đặc biệt khiến người xem thấy rất thích thú.

Cô không muốn để ánh mắt ấy biến sắc trong chảo màu lớn này.

Kiều Xảo khẽ cựa mình, phát ra vài tiếng nói mơ hồ, sau đó lăn một cái cả người đều nằm nhoài lên Tạ Nguyên Nghi.

Kiều Xảo rất nhẹ, sợi tóc mềm mại của nàng rơi lả tả xuống bên hông Tạ Nguyên Nghi, như bộ lông mềm mại tinh tế của mèo con.

Chợt cơn buồn ngủ kéo tới, Tạ Nguyên Nghi nhắm hai mắt lại, tay cô nhẹ nhàng khoát lên sau lưng Kiều Xảo, ôm lấy nàng vào lòng.

Tiểu nãi miêu của cô dịu ngoan sạch sẽ như vậy, thật tốt.

*

Dưới sự thúc đẩy của đồng hồ sinh học, Kiều Xảo đã sớm quen với chuyện thức dậy sớm.

Nàng cảm thấy mình như đang ngủ trên chiếc giường Simmons vô cùng mềm mại, nhưng mà Simmons cũng đâu có lúc cao lúc thấp như vậy đâu.

Ý thức từ từ khôi phục lại, nàng mê mang đợi hai mắt trở nên rõ ràng hơn. Đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì cổ và mặt của nàng đều ửng hồng lên.

Này này này... quá kí©h thí©ɧ rồi! Hai tay Kiều Xảo run đến mức muốn giơ lên che mặt lại cũng không giơ nổi, nữ thần vẫn còn đang ngủ, nàng không dám phát ra tiếng động quá lớn, chỉ có thể hơi hé miệng nhỏ giọng hít khí lạnh.

Kiều si tình: "Không cẩn thận đè nữ thần rồi làm sao đây?! Online chờ vô cùng gấp!"

Đại não Kiều Xảo khó khăn vận động trong mớ hỗn loạn, nàng nằm trong khuỷu tay Tạ Nguyên Nghi đấu tranh đưa ra bước hành động tiếp theo.

Phương án một, giả chết. Tiếp tục ở trong lòng nữ thần hưởng thụ phúc lợi, chờ khi nữ thần thức dậy thì sẽ giả vờ như cái gì cũng không biết.

Phương án hai, chạy trốn. Nhân lúc nữ thần vẫn chưa phát hiện nàng ăn đậu hủ của đối phương thì nahnh chóng chajyt rốn, tránh cho bức dây động rừng.

Sau một lượt đấu tranh tư tưởng gian nan mà kịch liệt thì Kiều Xảo nhịn đau chọn phương án thứ hai.

Lỡ như nàng vẫn luôn giả chết không chịu đứng dậy thì lúc Tạ Nguyên Nghi thức dậy sẽ xấu hổ lắm. Người ta xuất phát từ kính già yêu trẻ mới chọn ngủ cùng phòng với nàng thôi chứ chưa hề nói là để nàng ôm đi ngủ đâu...

Kiều Xảo run lên một cái, nàng run rẩy lấy hai cánh tay đang ôm lấy Tạ Nguyên ra, sau đó lại giơ hai chân đang gác trên người Tạ Nguyên lên. Trời ơi, tư thế này ngay cả nàng cũng không muốn nhìn tới nữa.

Làm xong nàng tay chân nhẹ nhàng xuống giường, xách theo dép rồi để chân trần chuồn ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng thì có camera, Kiều Xảo đi dép vào, để bản thân bình tĩnh lại rồi xuống lầu đánh răng rửa mặt.

Nàng cho rằng mình thức dậy đã đủ sớm, nhưng không ngờ dưới phòng khách, hai vị lão tiền bối đã cười nói trong sân rồi.

Hôm nay Bành Trình mặc trang phục ngày thường màu vàng nhạt, ống tay áo rộng thùng thình, cả người thoạt nhìn rất có khí chất tiên tử. Ông đứng trong sân đánh Thái Cực, còn Từ Thao thì đứng dưới giàn nho bên kia, cầm điện thoại xem tin tức buổi sáng.

"Ồ, sớm đó" Mắt Bành Trình nhạy cảm phát hiện, ông xoay người một cái liền thấy Kiều Xảo xuống lầu thay giày.

"Chào buổi sáng Thầy Bành, Thầy Từ" Kiều Xảo đi tới cửa, hỏi: "Hai thầy sáng nay muốn ăn món gì?"

"Bác đều được" Bành Trình xoay đầu hỏi Từ Thao, "Ông thì sao, cà phê hay vẫn là trà?"

Ba người đều bật cười ha ha. Từ Thao xua xua tay: "Thầy Bành làm khó tôi rồi"

"Làm một chuyến tới Tân Cương thì đương nhiên là phải ăn món đặc sản của địa phương rồi, sáng hôm nay liền nhờ cháu vậy" Từ Thao nhìn hình ảnh món ăn ngon miệng của Tân Cương trên điện thoại, miệng lưỡi âm thầm thèm thuồng.

"Không có không có, cháu nên làm mà" Kiều Xảo nhanh như chớp đi vào nhà bếp.

Nói đến bữa sáng Tân Cương thì đầu tiên nàng nhớ đến đó chính là các loại bánh Naan như Naan nướng, Naan sữa, Naan thịt, đều có mùi vị đặc sắc và tuyệt vời. Trước đây Kiều Xảo không có việc gì làm thì ở nhà cứ thích loay hoay nấu ăn, bây giờ nguyên liệu nấu ăn trong bếp có đầy đủ, nàng liền xắn tay áo lên bắt đầu nấu ăn.

Bánh Naan nhìn thoáng qua giống như bánh quy, viền bánh hơi tròn lên, trên mặt bánh được vẽ một ít hoa văn. Vỏ bánh vàng ruộm khiến người ta vừa nhìn đã biết bánh rất giòn, khi ăn vào hương vị thơm lưng ngon miệng.

Một chiếc bánh Naan nướng được làm ra cũng tốn không ít công phu. Kiều Xảo lấy phần bột đã được nhào xong, chia ra thành nhiều cục bột nhỏ hơn, sau đó lấy một cục bột nhỏ ra cán mỏng, tỏ vẻ đã có thể bắt đầu tạo hình rồi.

Ngón tay của nàng thon dài, nắm lại thành quyền cũng không quá lớn, vừa vặn có thể đè ép một cục bột nhỏ. Cục bột tròn trịa vừa rồi thoáng chốc lõm xuống, biến thành hình dạng của một thung lũng.

Nàng lấy kim ấn xuống bột tạo nên những hoa văn xinh đẹp, sau đó lại rải một lớp dầu cải, bột bánh màu trắng ngay lập tức trở nên óng ánh hơn. Kiều Xảo cắt hai ba lát hành tây và vừng trắng cùng rải lên phần bột đã thấm dầu cải.

Sau khi cho phần bột đã chuẩn bị xong vào lò nướng thì Kiều Xảo xoay người thu dọn sạch sẽ mặt bàn, đun một ấm nước trên bếp rồi bắt đầu giã chè bánh.

Chè bánh sau khi giã ra thành những vụn trà rồi cho vào trong ấm nước. Lửa dưới nồi nhảy lên vèo vèo, không lâu sao đã đun chín. Trong ấm nước giờ đây là nước trà vừa được pha xong, hương thơm nồng nàn của nó lan ra toàn bộ nhà bếp.

Kiều Xảo tắt lửa, đem sữa tươi và váng sữa đổ vào bốn cái chén sứ, sau đó lại rót trà vào, cuối cùng là thêm nước sôi. Khi thấy mọi thứ đã hòa lại rồi thì thêm một chút muối vào đó.

Sữa tươi hòa tan vào trà, hai hương vị một khi chạm vào nhau thì lập tức phát ra hương thơm tinh khiết say đắm lòng người. Bát mì phất phới hơi nóng, trà sữa cũng dần dần nguội xuống.

Đợi khi trà sữa nguội đến nhiệt độ bình thường thì bánh Naan trong lò nướng cũng đã chín. Kiều Xảo vô cùng cẩn thận lấy khay bánh ra, đem bánh Naan được khắc trổ hoa văn đặt lên bàn cơm, trước mặt bốn chỗ ngồi xung quanh cũng đã được rót bốn ly trà sữa lạnh thơm ngon.

Trong ấm đồng còn khoảng nửa ấm trà, ngoài ra còn có sữa tươi và váng sữa, nếu như một ly trà sữa không đủ thì cũng có thể pha thêm.

Nghĩ đến đây là mùa hạ nên Kiều Xảo cố ý để sữa lạnh một chút, khi uống sẽ thấy thoải mái hơn, nhưng thật ra với trà sữa nóng thì nó cũng có một hương vị khác, sau khi uống vào cả người đều nhẹ nhàng, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy rất ấm áp.

Không đợi nàng đi gọi thì mọi người đều men theo mùi hương tìm đến tận nơi.

"Woa, để bác ngửi xem món ăn ngon gì mà thơm như vậy đây!" Bành Trình là người đầu tiên đi vào phòng ăn, hai mắt ông như phát sáng nhìn bữa sáng trên bàn.

"Đây là bánh Naan nướng sao, còn có trà sữa nữa. Hôm nay Kiều Xảo lại "bày thủ đoạn" với chúng ta rồi" Từ Thao so với hình ảnh trên điện thoại, một chút cũng không hề kém cạnh.

"Bạn học Kiều Xảo giỏi như thế, quả đúng là chuẩn bị du lịch tại nhà rồi" Tạ Nguyên Nghi đi theo phía sau hai lão tiến vào, mỉm cười trêu ghẹo nàng.

Kiều Xảo nghe xong lời này tức khắc mặt đỏ lên.

"Ưm, ăn ngon thật! Tài nghệ của em còn tốt hơn trong tưởng tượng của chị nữa, thật muốn nếm thử bữa ăn chính do em làm một lần" Tạ Nguyên Nghi ăn một miếng bánh Naan, kết hợp với trà sữa, hương vị ngọt ngào trong miệng tỏa ra tứ phía, hương sữa quanh quẩn ở chóp mũi, hương vị vô cùng tuyệt vời.

Vậy chị xách em về nhà đi, mỗi ngày em đều nấu cho chị. Kiều Xảo thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng ngoài mặt nàng vẫn khách khí: "Em chỉ dựa theo hướng dẫn mà làm thôi, có thể không quá giống bản gốc, mọi người bỏ qua nha haha"

"Không không không, cái này là qua chắc rồi" Bành Trình cắn một miếng bánh, uống một ngụm trà sữa, vui vẻ vô cùng.

"Cháu làm rất tốt" Từ Thao rất thích ngọt, dù cho bình thường bác sĩ nhắc ông phải ít ăn ngọt lại, nhưng đồ ăn ngon ở ngay trước mắt, ông thật sự không muốn từ bỏ nên ăn đặc biệt vui vẻ.

Kiều Xảo nhận được sự khen ngợi của mọi người, trong lòng khỏi nói hài lòng đến thế nào. Nàng ngồi một bên vừa ăn phần của mình, vừa quan tâm đến ba người còn lại trên bàn, xem có ly trà sữa của ai không đủ hay không thì đứng dậy đi rót thêm.

"À, thì ra là rót như vậy" Bành Trình gật gật đầu. Thân hình ông cao to, nửa cái bánh Naan vẫn còn chưa ăn xong thì một ly trà sữa đã thấy đáy. Ông dựa theo cách làm của Kiều Xảo, rót một ly khác.

Tạ Nguyên Nghi cũng thấy hứng thú, cô uống xong ly trong tay mình thì đứng dậy đi rót thêm sữa tươi và trà.

"Chẹp, sao cảm giác hương vị có chút không đúng vậy?" Tạ Nguyên Nghi hơi nhíu mày lại, hương thơm của sữa tươi và trà đều không hề khác với mọi ly, nhưng cảm giác chỉ có chỗ nào đó là không đúng, sau khi uống vào thì hơi ngấy.

"Vậy à, để bác uống thử" Ly của Bành Trình đã nguội bớt rồi, ông cầm lên uống một ngụm, "Mùi vị không khác lắm, chỉ là có hơi ngấy thôi"

"Còn phải thêm một chút muối nữa" Kiều Xảo cười cầm lấy cái chén nhỏ ở trên bàn mà không ai nhìn tới, bên trong đó chính là muối. Nàng vừa bỏ một lượng vừa đủ muối vào trong ly của Tạ Nguyên Nghi, vừa giải thích, "Bản thân sữa và hồng trà đều là vị khá ngọt, sau khi hòa chung lại với nhau rất dễ sinh ra cảm giác ngấy. Bây giờ thêm một chút muối vào thì có thể lại giảm đi độ ngọt, đồng thời sẽ ngon hơn"

"Thì ra là vậy. Ai da, cũng thêm cho bác với" Bành Trình thấy nàng thêm muối cho Tạ Nguyên Nghi xong liền để chén muối xuống thì vội vàng kêu nàng cũng thêm muối cho mình. Ông sợ mình không khống chế tốt lượng muối, lỡ như cho quá nhiều thì tác dụng hoàn toàn ngược lại rồi.

Hai tai Kiều Xảo đỏ lên, nhanh chóng đồng ý.

Vừa rồi nàng chỉ lo cho ly của Tạ Nguyên Nghi, trong lúc nhất thời quên đi lão Bành. Kiều Xảo thấy xấu hổ vô cùng, thật muốn tìm cái hang chui vào.

Khán giả sau khi thấy một màn như vậy thì vui đến nở hoa.

"Ai da da, show ân ái đến trước mặt lão tiền bối rồi, Bành Trình khổ trong lòng nhưng Bành Trình không nói"

"Kiều Xảo thật giỏi nha! Thấy cô ấy và Tạ Nguyên Nghi ngồi ăn cùng nhau quá yêu luôn, lão phu là tâm thiếu nữ nha!"

"Thầy Bành Trình và Thầy Từ Thao vẫn nên tự ôm mình mà khóc đi, trong lòng Kiều Xảo chỉ có Tạ Nguyên Nghi mà thôi!"

"Gõ đầu chó lầu trên.jpg, thím lại an lợi CP của vị lão tiền bối rồi!"

Tạ Nguyên Nghi cũng nhận ra nên cười khúc khích. Người như Kiều Xảo nên nói thế nào nhỉ, thật sự là quá ngốc rồi.

Dựa theo hành trình, sau khi ăn sáng xong thì mọi người phải thay trang phục tham gia vũ hội của địa phương.

Mọi người nhao nhao về phòng thay trang phục dân tộc mà trước đó tổ chương trình đã phát cho. Bành Trình và Từ Thao ngược lại không quá phiền phức, cũng chỉ là thay cái quần cái áo và giày, còn Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi thì cần phải đeo thêm một vài món trang sức.

Lạch cạch một tiếng, mái tóc dài lại xõa ra. Kiều Xảo nản lòng thở dài một tiếng, nhìn mái tóc dài rơi lả tả trong gương, gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại thành bánh bao.

"Để chị giúp em" Tạ Nguyên Nghi rất nhanh đã xử lý xong kiểu tóc của mình, cô nhìn sang Kiều Xảo chán nản ngồi trước gương trang điểm thì biết ngay đây là tình huống gì.

Phụ nữ Tân Cương có gương mặt sắc nét cùng vầng trán cao, các nàng thích tết tóc lại thành nhiều bím tóc nhỏ, để lộ ra ngũ quan lập thể, sau đó đội chiếc nón lung linh khéo léo lên bắt đầu nhảy múa, những bím tóc cũng tung ta tung tăng theo điệu nhảy, khi đứng cạnh ngọn lửa phiêu bồng làm tôn lên gấp đôi sự quyến rũ của thanh xuân.

Tạ Nguyên Nghi kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh Kiều Xảo. Cô vén một lọn tóc của nàng lên, kiên trì mà thuần thục tạo kiểu tóc cho nàng.

Chất tóc của Kiều Xảo rất tốt, đen tuyền bóng bẩy, mềm mại rũ xuống bên hông, giống như một thác nước đổ xuống.

Tạ Nguyên Nghi chia mỗi phần tóc thành ba lọn đều nhau, trái và phải một phần như nhau, tết từ dái tai xuống dưới ngực, buộc dây lại ở cuối bím, vậy là tết xong một chiếc bím tóc.

Tay cô làm rất nhẹ nhàng, thậm chí so với Kiều Xảo tự làm thì còn thoải mái hơn. Mà điều khiến Kiều Xảo càng thoải mái hơn đó là độ nóng đầu ngón tay thon dài của Tạ Nguyên Nghi xuyên qua tóc chạm lên da đầu nàng.

Kiều Xảo chợt tới câu đồng dao. Một chải chải đến cùng, hai chải chải đến đuôi, ba chải tóc bạc còn tề mi.

Trong lòng nàng khẽ run lên. Nàng có tài đức gì mà lại có một ngày được nữ thần tự tay chải và thắt như thế này.

Hai người ngồi rất gần nhau, Tạ Nguyên Nghi chăm chú vào động tác trên tay, cơ thể của cô không tránh được mà chạm vào Kiều Xảo.

Xuyên qua chất vải mỏng manh, Kiều Xảo cảm nhận được cánh tay Tạ Ngueyen Nghi nhẹ nhàng tựa lên vai của mình, một cơn tê dại và hưng phấn như muốn chui từ dưới lên bả vai bị đè kia.

Mà Tạ Nguyên Nghi liên tục thay đổi tư thế, những nơi hai người chạm nhau cũng theo đó mà thay đổi. Từ vai, đến sau gáy, đến lưng, rồi lại đến... dưới ngực.

Tóc của Kiều Xảo vốn rũ xuống đến bên hông, sau khi được tết lại thành bím thì đuôi tóc liền nâng cao lên đến dưới ngực. Tạ Nguyên Nghi dùng dây cột tóc thắt hai ba vòng ở đuôi tóc, động tác của cô di chuyển kéo theo vạt áo mỏng cọ vào xương sườn của Kiều Xảo, thập căn ngón tay thường như chuồn chuồn lướt nước khẽ chạm đến dưới ngực Kiều Xảo.

Kiều Xảo chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu cháy loạn xạ trong người, từng tia lửa cào lấy lung tung trong cơ thể nhưng không tìm được cách nào để dập.

Hay là nói, nàng hoàn toàn không muốn dập lửa.

Cảm giác mềm mềm ngứa ngứa này giống như có mười nghìn tiểu ác ma đi vào từ lỗ chân lông, đi theo mạch máu và truyền đến tim. Nhưng cố tình là các tiểu ác ma đều bôi một lớp mật, chúng nó vừa lăn vừa cào khiến cho Kiều Xảo run lên, cả người đều như tươi mật, ngọt từ trên người vào đến trong lòng.

Đồng thời châm lửa ra xung quanh.

Tạ Nguyên Nghi hoàn toàn không biết mình chính là người phóng hỏa, cô thấy gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Xảo đỏ bừng thì có chút lo lắng, "Có phải chị hơi mạnh tay làm em đau rồi không?"

Kiều Xảo vì để đúng mực trước camera nên nửa người trên vẫn thả lỏng, chỉ là dưới hai chân của nàng đã cứng còng lại rồi.

Này này này... lời này cũng mang nghĩa khác nhiều lắm đó!

Hai tai nàng mơ hồ ửng hồng lên, liều mạng nhắc nhở bản thân đang quay hình, "Không có không có, lần đầu tiên em tham gia vũ hội dân tộc nên rất kích động thôi"

"Cũng đúng, những cô gái ở đây nhảy bên ngọn lửa rất nhiệt tình, hôm nay chúng ta phải chơi thật vui" Tạ Nguyên Nghi nhẹ nhàng chỉnh nón cho Kiều Xảo sau đó kéo nàng đứng lên, "Nhìn vào gương xem là vị cô nương xinh đẹp nào đây?"

Tay Kiều Xảo bị Tạ Nguyên Nghi lôi kéo nên mềm đi, nàng giương mắt nhìn cách trưng diện tràn ngập hương vị dân tộc của mình hôm nay, trong lòng thoáng chốc thấy thỏa mãn, lập tức như muốn tràn nước đường ra ngoài.

"Bím tóc nhìn rất đẹp" Từ đáy lòng Kiều Xảo tán thưởng nói. Nàng nhẹ nhàng khoác áo vào, nhìn hai người đang kề vai sát cánh trong gương, Kiều Xảo giống như thấy được dáng vẻ của nàng khi mặc áo cô dâu.

Áo cô dâu cái quỷ gì chứ! Kiều Xảo âm thầm đánh tư tưởng si mê trong lòng mình, cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung thôi!

Lúc này hai vị lão tiền bối cũng đã thay đồ xong, Từ Thao đứng ngoài cửa phòng các nàng hỏi: "Hai tiểu cô nương xinh đẹp, đã thay đến đâu rồi?"

"Xong rồi ạ!" Tạ Nguyên Nghi mỉm cười mở cửa ra, nắm lấy tay Kiều Xảo, rất có vài ý khoe khoang nói với hai tiền bối: "Hãy xem tiểu công chúa xinh đẹp của chúng ta đây, là cháu tự tay tết tóc cho em ấy đó"

Cô nói xong quay lại đưa mắt nhìn cô em gái nhỏ ngoan ngoãn yên tĩnh bên cạnh, một cảm giác tự hào nảy lên trong lòng.

Cảm giác làm chị thật tốt!

Bành Trình với bản tính nôn nóng lúc này cũng chạy tới cầu thang, nghe được lời này không khỏi quay đầu, "Ồ, thật không tệ nha hai tiểu nha đầu xinh đẹp, tôn thêm bộ mặt cho đoàn chúng ta rồi"

Bốn người nhìn nhau cười ha hả, tất cả xuống lầu lên xe, đi đến địa điểm vũ hội.

*

Khi bọn họ có mặt thì hiện trường đã tụ tập rất nhiều người, tất cả đều mặc trang phục với những sắc thái khác nhau. Những em nhỏ thì đùa giỡn chơi đùa, các thiếu niên thì rượt đuổi nhau, khi vô tình chạm phải nhau thì ngượng ngùng nhìn nhau cười, rồi lại như một con cá nhảy ra khỏi trò chơi.

Các khán giả cùng người bán hàng rong vây xung quanh vòng tròn, những tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi thường truyền ra là xuất phát từ bọn họ.

Bốn người cùng các nhân viên công tác khiêng máy móc đi vào vũ nội, vô cùng tự nhiên mà gây sự chú ý cho người khác. Không ít ánh mắt của các chàng trai bị bọn họ hấp dẫn nhìn đến, khi thấy Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi thì tức khắc hấp tấp lên.

Bành Trình và Từ Thao đều thích náo nhiệt, hai người vui mừng hớn hở chạy vào trong đám đông. Kiều Xảo nhìn đến các chàng trai như lang như hổ kia, ngay lập tức có chút lo lắng, nàng rất sợ Tạ Nguyên Nghi bỏ nàng lại mà đi khiêu vũ với người khác.

Nhưng đột nhiên trên tay bị nắm lấy.

Tạ Nguyên Nghi kéo tay Kiều Xảo, "Trang điểm xinh đẹp như thế, đứng ở đây đờ ra thì không được rồi, chúng ta cùng nhau khiêu vũ đi!"

Kiều Xảo liếc mắt nhìn mọi người vừa múa vừa hát ở giữa sân. Bọn họ đều đứng sát nhau mà nhảy, chỉ cách một nắm tay, hoặc nói đơn giản là đứng dựa vào nhau.

Trên mặt nàng không nhịn được mà có chút đỏ lên, nghĩ đến lát nữa nàng và Tạ Nguyên Nghi cũng giống như vậy, da kề sát da, tay nắm lấy tay, thậm chí là...... ôm lấy nhau.

Thân thể nàng không tự chủ được bị Tạ Nguyên Nghi kéo đứng lên. Kiều Xảo bị người trước mắt lôi kéo, một đường chạy chậm đi tới sân nhảy.

Lúc này âm nhạc vang lên, vũ hội chính thức bắt đầu, tiết tấu vui sướиɠ vang vọng toàn bộ khắp sân. Ngay tức khắc, tiếng hoan hô, tiếng nhạc khí, tiếng cười đùa thoáng trở nên to lớn không gì sánh bằng, gần như lắp đầy cả khoảng không bầu trời.

Kiều Xảo bị bầu không khí xung quanh cảm hóa, nàng cũng không kìm lòng nổi mà cười rộ lên.

Nàng nghĩ thầm, nếu như không có camera thì tốt rồi, nếu như không phải đang quay chương trình thì tốt rồi, nàng sẽ bỏ xuống tất cả cố kỵ, không một chút do dự mà nắm lấy tay Tạ Nguyên Nghi, cùng cô trầm luân vào bức ảnh đại dương đầy màu sắc này.

Như có được thần giao cách cảm, Tạ Nguyên Nghi nắm tay Kiều Xảo đi đến nơi mọi người đang vây lại thành vòng vừa múa vừa hát kia.

"Tháo micro xuống đi" Tạ Nguyên Nghi đem micro cất vào túi áo, sau đó ghé vào bên người Kiều Xảo nhẹ giọng nói với nàng.

Âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng Kiều Xảo vẫn có thể nghe được chính xác giữa bầu không khí ồn ào này. Kiều Xảo có chút kinh ngạc nhìn cô, nàng chần chờ vài giây, cuối cùng nhận được sự khẳng định trong ánh mắt Tạ Nguyên Nghi cũng nhẹ nhàng tháo micro xuống.

Tạ Nguyên nghi nhoẻn miệng cười, ở Kiều Xảo xem ra, nàng Mỹ Lệ khuôn mặt so với trên đỉnh đầu lóng lánh mặt trời còn muốn phát sáng lệ vài phần, gọi người không chuyển mắt.

"Hãy bỏ sự ngượng ngùng của em, chúng ta tới nhảy thật vui vẻ nhé" Tạ Nguyên Nghi nháy mắt mấy cái với nàng. Kiều Xảo nhất thời ngẩn người ra, giống như cánh hoa đuổi theo sau con bươm buớm, cùng nhau chạy nhảy ở phía sau Tạ Nguyên Nghi.

Nàng tin cô.

Bên cạnh nàng khắp nơi đều là màu sắc rực rỡ. Áo khoác màu đỏ cùng những chiếc váy đủ mọi màu sắc. Tại đây, tất cả mọi người tạm gác đi mọi lo lắng, thả lỏng mình ra, xoay người theo vòng tròn, hạ thấp eo và đánh trống.

Giữa người với người lúc này đã không còn gì ngăn cách nữa, mọi người nắm tay nhau, hát hò, khiêu vũ và ôm nhau.

Bất luận ngày thường có điều gì không vừa ý thì ngay tại đây, chỉ cần cho họ một bài hát thì mọi người đều có thể thoả thích tận hưởng nhiệt huyết của cơ thể.

Kiều Xảo bị cảnh tượng xung quanh này làm xúc động sâu sắc, nàng thẳng lưng lên một chút, giống như mai rùa đặt trên lưng nàng từ trước tới giờ cuối cùng cũng vỡ tan. Nàng hít vào từng đợt không khí trong lành này, bỗng nhiên nàng quay đầu, nắm ngược lại bàn tay Tạ Nguyên Nghi.

"Chúng ta cũng vào với bọn họ đi!"

Tạ Nguyên nghi ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô thấy Kiều Xảo lộ ra nụ cười rực rỡ như vậy.

Nàng cười rộ lên như vậy đã làm thay đổi khí chất cổ điển trầm tĩnh trước kia của nàng, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, nét mặt cong cong giống như một vầng trăng non. Hai má lúm đồng tiền nhỏ của nàng phản xạ dưới ánh sáng, tạo nên một tầng bóng tối nhàn nhạt trên mặt, tựa như một tia nước nhỏ dưới dòng suối trong lành.

Thật xinh đẹp.

Tạ Nguyên nghi vui vẻ cười rộ lên, nắm chặt tay Kiều Xảo, "Đi thôi!"

Kiều Xảo không hề kiềm nén chính mình nữa, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm theo Tạ Nguyên Nghi.

Tay Tạ Nguyên Nghi khô ráo mà ấm áp, vừa vặn có thể nắm trọn lấy tay Kiều Xảo. Kiều Xảo hít từng hơi một, nàng cảm thấy không khí nơi này vô cùng trong lành, không biết là hệ sinh thái vốn có của Turfan là như vậy, hay là vì hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái trên người Tạ Nguyên Nghi nữa.

Tạ Nguyên nghi quay đầu lại thì thấy Kiều Xảo vẫn luôn nhìn mình. Kiều Xảo thấy Tạ Nguyên nghi quay lại nhìn thì cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, nàng cũng không xấu hổ tránh né như thường ngày, trái lại ánh mắt càng thêm sáng quắc nhìn Tạ Nguyên Nghi.

Ở xa tiểu ca cầm camera thông qua máy siêu rõ nét chuẩn xác quay được một màn này. Tổ hậu kỳ ngap lập tức chụp lại cảnh quay đặc biệt này, và thêm vào bên cạnh hiệu ứng một chuỗi hình trái tim màu hồng, cũng thêm vào dòng chữ "Khoảnh khắc thuộc về chúng ta".

Tất nhiên bên dưới cũng đã tràn ra một lượng lớn bình luận của fan.

"Bị Hoàng hậu và Yên Liễu ngược thành cẩu rồi, hóa ra người thật lại ngọt như thế! Đã lưu lại cảnh này, cẩu lương tuần này chỉ có thể là đây thôi"

"Sao chỉ có ảnh mà không có âm thanh chứ! Tổ hậu kỳ ác quá à hu hu hu, tôi muốn nghe các nàng kề tai nói nhỏ QVQ"

"Tôi đoán là các nàng tháo micro xuống rồi, còn cố ý chạy đến nơi cách xa camera như vậy. Cẩu lương vô hình là trí mạng nhất!"

"Của lầu trên chính là chân tướng! Trời ơi, nhìn ánh mắt của các nàng kìa, thẳng nữ như tôi đều bị bẻ cong rồi!"

Tiểu nãi miêu thay đổi quá nhanh, khiến cho Tạ Nguyên Nghi thoáng có chút hoảng hốt. Bất quá rất nhanh sau đó cô lại cười vui vẻ, học theo dáng vẻ của mọi người xung quanh người, dẫn theo Kiều Xảo bắt đầu nhảy múa.

Hổ đội lốt mèo nhiệt tình dạt dào như vậy cũng thật đáng yêu nha.

Trên bầu trời xanh thẳm, dưới mặt đất bao la, Kiều Xảo thoả thích thả lỏng cơ thể của mình, nàng kéo lấy tay Tạ Nguyên Nghi giống như hai người đang cưỡi trên một con ngựa phi thật nhanh, tự do phi nước đại trong một thế giới hạnh phúc và tươi đẹp.

Còn bên này thì Bành Trình cùng Từ Thao cũng đã học được một vài điệu nhảy, cả hai vui tươi hớn hở cùng nhau khiêu vũ theo mọi người.

"Lúc trước tôi cứ châm chọc bà nhà mình, bà ấy mỗi ngày cơm nước xong liền vội vã ra ngoài, đi tới quảng trường nhảy với các bà lão ở đó, cũng không biết là nhảy cái gì nữa. Nè, bây giờ thì tôi nhảy sung như thế, thật đúng là thú vị ha"

Một người bình thường rất nghiêm túc với một người như lão Bành Trình mà giờ đây cũng cười phải rực rỡ như một đóa hoa. Ông vui vẻ khua tay múa chân, còn không biết mượn của ai được một trống nhỏ, "Từ Thao, sao ông nhảy không giống gì hết vậy. Làm theo tôi nè, hey, một pa-da-da, hai xoay vòng, ba giơ tay lên!"

"Ha ha ha!" Từ Thao thấy bộ dạng như lão ngoan đồng của Bành Trình như vậy quả thực rất buồn cười.

"Nè, tôi đang nghiêm túc đó, ông cười cái gì chứ" Bành Trình thấy Từ Thao cười đến thắt lưng đều thẳng không nổi thì tức khắc không chịu dạy nữa.

"Ây da, ông thật đúng là càng sống tuổi càng trẻ hơn" Xung quanh đều là đoàn người vô cùng náo nhiệt, Từ Thao cũng tạm thời bỏ đi sự rụt rè và gánh nặng thàn tượng của mình, học theo nhịp và động tác mà Bành Trình dạy cho.

Tất cả cứ vừa múa vừa hát như vậy, náo nhiệt không ngừng nghỉ, một buổi vũ hội cứ thế mà liên tục kéo dài từ sáng cho đến chiều tối.

Mọi người thấy khát thì đi uống trà sữa, đói bụng thì tạm thời ra ngoài mua một túi bánh Naan, một hàng dài người ngồi xuống ăn bánh uống trà sữa, trò chuyện về gia đình, nói một chút về những điều mới mẻ của trời nam đất bắc. Sau khi ăn bánh xong thì mọi người liền vội vàng đứng dậy phủi tay, tiếp tục hòa vào múa hát.

Cuối cùng, hoàng hôn kéo đến, buổi vũ hội cũng kết thúc. Có người nghe được tiếng ca hát dần dần ngừng lại thì cứ như hao hết bó dây cót cuối cùng vậy, thoáng chốc tinh thần đang cao hứng bừng bừng bỗng trở nên mệt bở hơi tai. Một ngày vui chơi từng bừng như làm tiêu hao hết một nửa tinh thần trong tháng.

Nhưng cũng có người thiên phú dị bẩm, mãi đến khi vũ hội kết thúc nhưng vẫn chưa đã thèm, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, có lẽ là đang tiếc nuối khi không thể mời được người trong lòng cùng nhau nhảy múa.

Bành Trình cùng Từ Thao nhảy cả một ngày, quan hệ của hai người vốn có chút xấu hổ thì giờ đây băng tuyết đã tan rã từ lâu.

Khi tiếng nhạc kết thúc vũ hội vang lên, hai người vẫn kiên trì nhảy xong một đoạn nhạc ngắn cuối cùng sau đó mới dừng lại, hai người nhìn nhau rồi cười ha ha, cùng nhau rời khỏi sân nhảy.

"Ai u, hai cô gái đâu rồi?" Mắt thấy mọi người đã rời đi không ít nhưng vẫn không thấy được thân ảnh Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo đâu, hai lão không nhịn được có chút buồn bực.

"Đây, đây!" Tạ Nguyên Nghi dắt theo Kiều Xảo, hai người cao hứng bừng bừng chạy tới.

"Hôm nay chơi thật vui quá đi" Tạ Nguyên Nghi thở phì phò từng hơi từng hơi, quả nhiên là đã mệt muốn chết rồi, nhưng thần thái trong mắt vẫn sáng láng như vậy. "Không ngờ là Kiều Xảo biết nhảy như thế, để cháu phát hiện được thuộc tính ẩn dấu đầu tiên của em ấy"

Cái người Kiều Xảo đáng yêu này nha, luôn gây bất ngờ cho cô.

Kiều Xảo thì thở gấp liên tục, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, đuôi lông mày ở khóe mắt đều mang theo ý cười nhợt nhạt. "Đâu có đâu, chỉ là nhảy vu vơ thôi"

Tạ Nguyên Nghi bất đắc dĩ thầm nghĩ, hổ đội lốt mèo nhiệt tình không bị điều gì cản trở vừa rồi thoáng cái lại biến trở về tiểu nãi miêu xấu hổ ngượng ngùng rồi.

"Phong cảnh trên đường này rất đẹp, chúng ta vừa đi vừa quay hình lại đi" Từ Thao chủ động đề nghị.

Bành Trình tỏ vẻ tán thành: "Cũng được, dù sao cách chỗ ở của chúng ta cũng gần, mọi người còn có thể tiện đường xem xem có món gì ngon để ăn không"

Từ Thao đâm chọt nói: "Mới vừa ăn ba cái bánh tháp dầu chưa được một tiếng nữa, ông lại đói bụng rồi à?"

Tổ hậu kỳ vô cùng phối hợp mà thêm vào cảnh Bành Trình ăn liên tục ba cái bánh tháp dầu ở một tiếng trước đó, chọc cho khán giả tiếng cười liên tục.

"Bành lão gia tử thật đúng là người đảm nhiệm hạt dẻ cười, không ai khác hết!"

"Bành Trình: Từ Thao tối nay tới phòng tôi, hai chúng ta nói chuyện"

"Lầu trên thật đúng là bụng đói ăn quàng!"

"Xem như là tôi đã thăm dò rõ ràng mưu kế của chương trình này rồi, hai lão tiền bối đảm nhiệm gây cười, còn hai cô gái thì chịu trách nhiệm phát cẩu lương cho toàn bộ khán giả!"

Bành Trình tỏ vẻ không phục: "Tôi đánh trống cho ông cả một ngày, vừa quay hình vừa nhảy, ông biết mệt đến mức nào không?"

Cứ như thế một đường vừa nói vừa cười đi bộ trên đường trở về. Vì ngày mai phải đến địa điểm tiếp theo nên dọc theo đường đi bốn người cứ như ngắm mãi không thấy đủ, cầm điện thoại lên chụp hình liên tục, khi nghe được hương thơm liền chạy đến sạp nhỏ gần đó.

Kiều Xảo mua một mớ xâu thịt dê, sau khi chia cho ba người kia thì cầm số xấu thịt còn lại đưua cho các nhân viên công tác ở bên cạnh, đến lúc này thì nàng mới bắt đầu ăn xâu của mình.

Tay phải Kiều Xảo cầm xâu thịt dê, tay trái lấy một tờ khăn giấy ra, nàng nhẹ nhàng thổi lên xâu thịt vẫn còn nóng, sau đó dùng cái miệng nhỏ cắn một miếng thịt, trong lúc cắn thì hai chiếc răng thỏ nho nhỏ của nàng lộ ra ngoài. Thịt dê Tân tươi ngon mà không nặng mùi, thịt lại chắc và mềm, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái là có thể cắn được một miếng thịt rất lớn.

Tạ Nguyên Nghi cũng không quá thích ăn thịt, nhưng khi thấy Kiều Xảo ăn thịt dê với vẻ mặt phấn khởi như vậy, ngay tức khắc cô cũng hiểu được thịt dê trong tay mình ngon hơn đến bảy tám phần.

Đi một đường, chụp một đường, ăn no nê cả một đường, đợi khi về đến cửa phòng thì bốn người đều trưng vẻ mặt thoả mãn.

Lúc này đã là buổi tối hơn tám giờ của địa phương rồi, bầu trời như tấm bạc sau khi bị thiêu cháy, toát ra ánh sáng nhu hòa vĩnh cửu.

Show giải trí này độ tự do rất cao, kịch bản mà tổ chương trình đưa cho cũng vô cùng đơn giản. Nhiệm vụ hôm nay chỉ có một, đó chính là tham gia vũ hội. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, theo lý là có thể đi tắm rồi đi ngủ, tuy là mọi người đã tiêu hoa hết thể lực nhưng tinh thần thì lại còn hăng hái bừng bừng.

Vì vậy bốn người quyết định trước mắt không vội lên lầu mà ngồi trò chuyện dưới giàn nho trong sân.

Tạ Nguyên Nghi chịu trách nhiệm quản lý tài sản, cô lấy sổ sách và ví tiền chung ra, bốn người vây quanh lại trên bàn nhỏ cẩn thận nhớ lại tiền tiêu của hôm nay. Hay ngày nay đều không có tiêu tiền gì hết, tiền taxi, tiền ăn, và những tiền khác thì không tính đến.

"Không tệ nha, sắp tới đén Vân Nam tiền trong tay chúng ta dư dả chút rồi"

Mọi người sống cùng nhau hai ngày nên cũng đã quen hiểu nhau. Sau khi tính sổ sách xong thì Từ Thao lấy mấy bình rượu ra, bốn người bắt đầu trò chuyện về trời nam đất bắc.

Hai vị lão tiền bối thật ra đều là người rất dễ tiếp xúc, muốn bắt chuyện cũng không cần tốn nhiều sức lực, chỉ cần uống ba ly rượu là có thể nói chuyện được rồi. Từ nỗi cay đắng khi phải chạy trốn hồi còn trẻ đến áp lực sau khi trở nên nổi tiếng, để có cuộc sống thoải mái như hiện tại bọn họ đã trải qua một nửa cuộc đời một cách thú vị rồi, cho nên khi đối diện với rất nhiều chuyện đều có cách nhìn rất sâu sắc, cũng dẫn dắt không ít cho hai hậu bối là Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo.

Kiều Xảo thì nói không nhiều lắm, nàng cứ uống từng ngụm rượu. Những người khác cũng biết đây là tật hay xấu hổ của Kiều Xảo nên trò chuyện với nàng rất vui vẻ.

Kiều Xảo chỉ cảm thấy mặc dù rượu nho Tân Cương không thể so với rượu vang đỏ tinh khiết và thơm như của Pháp, nhưng lại có một hương vị rất đặc trưng. Không biết là là do người ủ rượu hay là do rượu của Tân Cương vốn đã như vậy, nhưng khi uống vào thì cảm được vị ngọt và sự nhẹ nhàng khoan khoái như rượu trái cây.

Ừng ực ừng ực, nàng vừa nếm mùi ngon vừa nghe mọi người nói chuyện phiếm, đôi lúc cũng đáp lại vài câu, bất tri bất giác nàng đã uống hơn nửa bình rồi.

"Woa, nhìn không ra nha, tửu lượng của Kiều Xảo không tệ" Từ Thao khi uống rượu chỉ uống một ngụm nhỏ thưởng thức, còn trình của Kiều Xảo lại uống đến hơn nửa bình, ông thì khó khăn lắm mới uống được ba ly.

Tạ Nguyên Nghi thì do tập trung vào cuộc nói chuyện nên nhất thời không có chú ý đến Kiều Xảo đã uống nhiều rượu như vậy.

Tiểu nãi miêu quả nhiên là uống quá nhiều rồi, trên mặt nàng còn hiện lên hai đám mây đỏ ửng, bím tóc hai bên thì rũ xuống rơi lả tả trên vai và cô, một số sợi tóc còn dính lại trên hàng mi dài của nàng, men theo đôi mắt chớp chớp mà đung đưa, tựa như làn váy rung động khi tiểu công chúa đang nhảy múa.

Nón của nàng cũng lệch sang một bên, vốn dĩ là đội ở sau gáy nhưng lại lệch lên đầu. Sau khi nàng uống rượu lại vô cùng hoạt bát, vẫn luôn mỉm cười khiến người khác không ngờ được.

"Thật giống tiểu tân nương say rượu" Tạ Nguyên Nghi cười trêu ghẹo nói.

Đầu óc Kiều Xảo đã không thể khống chế được nữa, khi nghe Tạ Nguyên Nghi nói hai chữ "Tân nương" thì sợi dây cung trong lòng nàng giống như bị một đôi tay nhẹ nhàng búng một cái.

Nàng nhớ khi Tạ Nguyên Nghi chải đầu và thắt bím cho mình, đôi bàn tay kia nhẹ nhàng xuyên qua giữa hàng vạn sợi tóc của nàng. Mà lúc này đây, hai bàn tay ấy lại duỗi tới chạm vào tâm trí nàng, chậm rãi búng từng cái lên sợi dây.

Một đoạn giai điệu cứ như vậy mà nảy ra trong lòng nàng, mượn lấy men rượu Kiều Xảo nhẹ nhàng cất hát:

"Lờ mờ không biết chuyện trong mơ, cho đến khi băng kén vũ ngủ say.

Lúc ấy hàng nghìn chỉ đỏ quấn quanh khắp nơi, tiếng đàn sáo chìm vào vải áo.

Dung Hoa bên cạnh héo tàn, chung tay đàn lại tỳ bà (*)"

(*) Mình không hiểu ba câu này lắm, cũng khó edit nên chỉ edit tóm gọn ý lại vậy thôi, các bạn thông cảm nha.

Bầu không khí náo nhiệt tức khắc yên tĩnh lại, ba người giống như đã bị tiếng hát của Kiều Xảo làm cho xúc động, yên lặng lắng nghe.

Trong lòng Tạ Nguyên Nghi xẹt qua dòng điện, cô chợt nhớ đến, Kiều Xảo là người tốt nghiệp khoa âm nhạc.

Kiều Xảo cất tiếng hát một đoạn nhạc mà nàng ngẫu hứng nhớ ra, chính nàng cũng cảm thấy nghe rất êm tai nên tức khắc có chút đắc ý, sau đó đưa tay cầm lấy cái bình rượu lại muốn rót.

Tạ Nguyên Nghi vừa nhìn thấy bình rượu đều sắp bị nàng uống hết thì vội vàng ngăn lại.

"Ngày mai lại uống tiếp"

Kiều Xảo có chút không tình nguyện, mượn men rượu muốn khóc lóc om sòm lên. Nhưng khi nàng vừa xoay đầu qua liền đối diện với ánh mắt dịu dàng mang ý cười của Tạ Nguyên Nghi.

Quả bóng vốn đang căng phông lên trong nháy mắt bị rút dây kêu rít lên một tiếng, Kiều Xảo liền không cách nào cãi lại được.

Nàng ngoan ngoãn để Tạ Nguyên Nghi lấy bình rượu đi, sau đó lại ngoan ngoãn hát lại một đoạn vừa rồi cho Tạ Nguyên Nghi nghe, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tựa lên vai Tạ Nguyên Nghi để cô đỡ lên lầu.

Hai lão tiền bối cũng đi theo ai về phòng người nấy, Tạ Nguyên Nghi cũng tắm xong thì quay về phòng, cô nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Kiều Xảo.

"Em đi tắm đi rồi ngủ tiếp"

Nhưng nàng không có phản ứng lại.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Nguyên Nghi lấy tới một cái khăn ướt, sau đó nhẹ nhàng cởi khuy áo của Kiều Xảo ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »