“Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó chỉ cần để Tạ Duyên đăng Weibo thừa nhận là được rồi.”
“Nhưng như vậy thì đột ngột quá, dù sao cũng phải cho cư dân mạng thời gian để giảm xóc chứ.”
Diêu Nhân nói.
Ý tưởng của cô ấy là điển hình lăng xê trong giới giải trí bây giờ, nhưng Tô San không muốn lăng xê gì đó nữa, hot quá cũng không tốt, đi đâu cũng bị người ta chụp lén. Gần đây, chỉ cần cô bước ra khỏi cửa thì một vài người đi đường đều thích chụp lén cô rồi đăng lên mạng. Vì vậy ở phim trường, cô cũng không dám nói chuyện với Trịnh Đồng một câu nào, sợ bị người ra chụp được.
“Em phải thương lượng lại với Tạ Duyên đã.”
Tô San nói.
Nghe vậy, Diêu Nhân cũng không nói gì nữa, dặn dò thêm vài câu liền rời khỏi, chị ấy cũng rất bận rộn.
Tô San tất nhiên sẽ không thương lượng chuyện này với Tạ Duyên, hỏi hắn chuyện gì cũng đều nói ‘anh không có ý kiến gì’. Nhưng cô thực sự không muốn lăng xê gì đó nữa, hiện giờ nếu cô trực tiếp nói thẳng với Diêu Nhân thì không tốt lắm, dù sao thì cô và chị ấy vẫn đang ở trong giai đoạn mới bắt đầu làm việc chung với nhau. Chỉ có thể để Tạ Duyên nói chuyện này với Hạ Hoa. Dù sao tính cách của Tạ Duyên như thế nào thì Hạ Hoa cũng hiểu rõ rồi, như vậy thì cô cũng không phải từ chối Diêu Nhân nữa.
Đến tối thì cô gọi điện thoại cho ba của cô, băn khoăn một lúc lâu mới nói ra chuyện ba của Tạ Duyên muốn mời cơm. Ba của cô cũng đáp ứng rất nhanh chóng, hình như ba cô cũng cảm thấy hai gia đình nên gặp mặt nhau. Thời gian ăn cơm được quyết định là vào hôm Tết Đoan Ngọ.
Tất cả mọi việc đều dồn tới lúc đó, Tô San cũng không biết phải nói gì. Cô lại báo lại sơ sơ chuyện này với Tạ Duyên, hắn nói mấy ngày nữa hắn sẽ về nước. Tô San nói hắn không cần gấp gáp như vậy, dù sao từ giờ đến Tết Đoan Ngọ cũng còn một khoảng thời gian. Có điều cô cảm thấy chắc chắn Tạ Duyên sẽ không nghe lời cô.
Phim truyền hình ‘Chút ánh sáng rực rỡ’ tổng cộng có ba mươi lăm tập, mỗi ngày chiếu 3 tập nên cũng gần phát sóng xong. Ngày mười sáu cô kết thúc việc quay phim ‘Lạc đường’ thì ở trên TV phim cũng đã chiếu tới tập 32, tỉ suất người xem cũng ở trong thời kỳ cao nhất từ đầu đến giờ. Bộ phim này gần như ngày nào cũng lên bảng xếp hạng hot search. Diêu Nhân nói gần đây cũng có rất nhiều kịch bản gửi tới mời cô đóng phim, chất lượng đều rất tốt, cát xê của cô hiện giờ cũng khoảng 45 vạn một tập, còn có bộ phim lên đến 50 vạn. Nhưng Diêu Nhân cũng không
tiếp tục nhận cho cô mấy bộ phim thần tượng như vậy nữa, chỉ để cô đóng một vài quảng cáo mà thôi.
Hôm nay là ngày quay cảnh cuối cùng của cô trong phim ‘Lạc đường’, nam chính và nữ chính thì vẫn còn nhiều cảnh nên phải tiếp tục quay nữa. Do cô thủ vai nữ thứ, nhân vật này bị chết trong đoạn gần cuối của phim. Cảnh cuối cùng này cô đã nghiền ngẫm, nghiên cứu rất lâu. Rất trùng hợp với kịch bản, hôm nay trời không nắng, mây đen từng đám từng đám, khá âm u, có vẻ sắp có mưa lớn.
Cảnh bắn nhau liền trước cảnh này thì đã quay xong rồi, lần này chỉ còn quay thêm cảnh nữ thứ vì cứu nam chính mà bị trúng đạn là được.
Cho túi máu vào trong miệng trước, chuyên viên trang điểm vẫn đang dặm phấn cho cô. Tổ đạo cụ đang loay hoay sắp xếp dựng cảnh. Lúc này đạo diễn lại cầm tập kịch bản đi qua chỗ cô.
“Tô San, cô cần phải thả lỏng, đừng gấp gáp, cô hãy để mình đóng với trạng thái tự nhiên nhất. Lần này nếu không được thì lại làm lại, tuyệt đối không cần quá hồi hộp lo lắng, cô hiểu không?”
Đạo diễn nói nhưng lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc như vậy, người bình thường sao có thể không hồi hộp cho được. Tô San nghe ông ấy nói vậy thì cũng chỉ cười cười, do trong miệng còn có túi máu nên nói không rõ lắm:
“Tôi biết rồi.”
Trên đoạn đường lát đá được tạo dựng theo phong cách cổ xưa loang lổ đầy vết máu. Mấy gánh hàng rong cũng bị đổ ngã, trên đường còn rơi vãi đầy mấy xâu hồ lô. Trên trời thì mây đen dày đặc, lâu lâu lại có một trận gió thổi tới khiến khung cảnh càng thêm tiêu điều xơ xác.
Các bộ phận đều đã chuẩn bị xong, đầu tóc của Tô San được làm cho rối tung lên, trong có vẻ rất chật vật. Sau khi cô và Trịnh Đồng đã vào vị trí, không hiểu sao nhìn thấy máy quay bốn phía cô vẫn hơi hồi hộp, lo lắng. Đối với một nhân vật thì cảnh đầu tiên xuất hiện và cảnh cuối cùng là quan trọng nhất, đây chính là khoảnh khắc để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng người xem.
“Được rồi, mọi người chuẩn bị, action!”
Đạo diễn vừa dứt lời, mấy chiếc quạt đạo cụ đồng loạt được bật lên tạo gió khiến cho mấy tấm vải bạt trên đường bay phấp phới, cùng với mây đen ở trên trời, khiến người ta có cảm giác mưa rào sấm chớp trong giây lát sẽ ập tới.
“Đứng lại! Không được chạy!”
Một đám quân lính chạy đằng sau đuổi theo không bỏ, tiếng súng vang lên khắp nơi. Tô San chân di giày cao gót, mang theo tâm trạng hoảng loạn bị Trịnh Đồng ở đằng trước kéo theo chạy điên cuồng, thỉnh thoảng hắn lại quay lại đằng sau nã vài phát súng vào đám quân lính đang đuổi theo hai người.
“Không được……tôi….tôi không chạy nổi nữa!”
Bước chân của Tô San bắt đầu chậm dần lại, thở hổn hển nhìn Trịnh Đồng nói.
“Cô muốn chết sao!”
Trịnh Đồng trừng mắt nhìn cô, quay đầu lại nã một phát súng ra phía sau lưng cô, sau đó lại kéo Tô San điên cuồng chạy về phía trước.
Người quay phim cũng bê máy quay chạy theo sau cô, Tô San hơi há miệng, lúc quay đầu lại phía sau để nhìn đám quân lính, không biết nhìn thấy gì, đồng tử đột nhiên phóng đại, dừng lại một giây, sau đó đột nhiên chuyển người che phía sau lưng Trịnh Đồng. Trúng đạn khiến cả người chấn động, một tay cô ôm lấy ngực, lặng lẽ xé rách túi máu, máu dần dần thấm ướt phần áo trước ngực, tràn tới đầy lòng bàn tay của cô, cả người khuỵu xuống.
“Mộc Miên!”
Trịnh Đồng trợn mắt, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được giơ tay ra đỡ lấy cô, tay còn lại cầm súng lập tức giơ lên bắn về phía một tên quân lính ở phía sau, sau đó nhanh chóng đỡ Tô San chạy vào một con hẻm nhỏ gần đó.
Rẽ trái rẽ phải vài lần, cuối cùng anh ta đã cắt đuôi được đám truy binh, sau đó đỡ Tô San ngồi xuống đất, để cô dựa lưng vào tường.
Chất lỏng màu đỏ tươi từ khóe miệng cô chậm rãi chảy xuống, Tô San mắt nhắm hờ, dựa lưng vào mảng tường đầy rêu phong, bàn tay được sơn màu đỏ chậm rãi giơ lên. Trịnh Đồng sửng sốt một lúc, sau đó nắm lấy bàn tay cô.
“Tôi….tôi lại cứu mạng…anh một lần nữa…”
Khóe môi đỏ rực của cô hơi cong lên, vừa xinh đẹp quyến rũ lại vừa thê lương.
Xe chở nước của đoàn phim cũng bắt đầu phun nước tạo cảnh trời bắt đầu mưa lớn. Nước tí tách rơi từ trên trán cô chảy dọc xuống tới khóe môi đỏ rực, mang theo một vẻ đẹp khác lạ.
Trịnh Đồng siết chặt bàn tay cô, chần chờ một lúc, cuối cùng nuốt khan một cái, hốc mắt cũng đã đỏ rực đầy tơ máu:
“Tôi…tôi nhất định sẽ cứu cô!”
Lúc này trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm chớp đùng đùng, trời cũng bắt đầu thực sự mưa to tầm tã. Đạo diễn cũng không nói dừng lại, Tô San cũng hoàn toàn không để tâm đến hoàn cảnh xung quanh, đôi mắt khẽ mở, hô hấp cũng rất khó nhọc, khóe miệng hơi cong lên nói:
“Anh….anh không phải là kiểu người tự lừa dối bản thân như vậy…”
Mưa quá lớn gần như rửa trôi lớp trang điểm trên mặt cô, bờ môi đỏ cũng vì vậy mà nhạt màu đi rất nhiều, tuy nhiên lại không thể gột sạch màu máu đỏ tươi trên phần áo trước ngực.
“Cô đừng nói nữa, tôi sẽ lập tức đưa cô tìm bác sĩ!”
Trịnh Đồng vừa nói vừa lại gần đỡ vai cô, muốn cô đứng dây. Tuy nhiên Tô San vẫn ngồi dựa vào tường không động đậy, chỉ bình thản nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp, hô hập cũng dần yếu ớt:
“Anh nói xem….liệu sau này có còn ai nhớ tới tôi hay không?”
“Có! Nhất định có!”
Trịnh Đồng nắm chặt lấy bàn tay của cô, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt, chỉ nhìn cô chằm chằm, người phụ nữ thích tiền như mạng.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Tô San khẽ cười một tiếng, nước mưa thấm ướt toàn bộ khuôn mặt, cô hơi mấp máy bờ môi:
“Nhưng….tôi lại…lại không thích….làm anh hùng…”
Nhìn mi mắt cô dần dần khép chặt lại, tiếng sấm trên trời vẫn thỉnh thoảng lại vang lên đùng đoàng. Câu nói cuối cùng của cô hình như vẫn còn vang vọng bên tai, nhìn khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp vì nước mưa mà tẩy bỏ lớp trang điểm thường ngày, lộ ra gương mặt thanh thuần khiến người ta cảm thấy không đành lòng.
Trịnh Đồng đấm một phát thật mạnh lên trên nền đá, nước mưa trút xuống khiến cả người hắn ướt nhẹp, lúc này máy quay dần dần kéo xa ra. Cho đến khi đạo diễn cất tiếng hô “Cắt!”, trợ lý của Trịnh Đồng lập tức mang khăn lông cầm ô đi tới che cho hắn.
Tiểu Chu cũng nhanh chóng cầm ô chạy qua. Tô San mở mắt ra, nhìn trời mưa tầm tã, tâm trạng vẫn vô cùng nặng nề, nước mắt ấm áp chảy ra hòa cùng với nước mưa trên mặt. Cô khoác chiếc khăn lông lớn trên người đi về phía máy theo dõi trong mái che.
Đạo diễn đang ngồi đó cùng với một người đàn ông mặc đồ màu đen nói gì đó. Nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, Tô San hít hít mũi đi tới.
Nhìn cả người cô ướt dầm dề nước mưa, có vẻ vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc của nhân vật chưa thoát ra được, Tạ Duyên lập tức tiến lên ôm cô vào trong l*иg ngực, tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc ướt sũng, nhẹ giọng nói:
“Không sao.”
Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, thần kinh của Tô San giống như đã tìm được chỗ dựa lập tức thả lỏng. Đột nhiên lại nhớ tới ở đây có rất nhiều người, cô hơi ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh.
Mấy nhân viên đoàn giả bộ không thấy gì hết, mỗi người lo làm việc của mình, chỉ là lâu lâu lại lén nhìn qua phía bên này một cái. Chỉ có mình đạo diễn ngồi sau máy theo dõi nói thẳng ra:
“Cảnh này như vậy là được rồi, không ngờ hai người phối hợp với nhau ăn ý như vậy, tôi còn tưởng chắc phải mất cả ngày mới xong.”
Lúc nãy Tô San cũng không suy nghĩ nhiều lắm về chuyện kỹ xảo gì đó, chỉ để bản thân mình hòa nhập với nhân vật này. Vì vậy hiện giờ vẫn cảm thấy trong lòng rất buồn phiền, cảm giác nhập vai quá sâu thật sự không dễ chịu chút nào.
“Đó cũng là do đạo diễn dẫn dắt tốt.”
Tô San nghiêm túc nói, rồi lại cầm khăn lông lau khô nước mưa trên mặt.
Nghe vậy, đạo diễn cũng cười cười:
“Bá Nhạc cũng cần thiên lý mã mới có thể phát huy toàn bộ năng lực, muốn thành công cũng là do bản thân cô có thực lực mới được. Được rồi, mau đi thay quần áo đi, nếu không Tạ Duyên cũng sắp không nhịn được mà chửi người rồi.”
Nghe ông ấy nói thế, mấy nhân viên đoàn phim cũng không nhịn được mà bật cười. Mọi người cũng thật sự ngưỡng mộ Tô San. Hiện giờ cô ấy có thể nổi tiếng được như vậy, mặc dù cũng có phần là do thực lực, nhưng chắc chắn không thể thiếu sự trợ giúp của Tạ Duyên. Phụ nữ có thể tìm được một người bạn trai trải đường sẵn cho mình như vậy đúng là quá may mắn.
Lúc này, Đinh Nghiên nãy giờ ngồi bên kia đọc kịch bản cũng mang theo ánh mắt không vui nhìn qua Tô San, trong lòng thầm nghĩ Tô San chẳng qua cũng chỉ là người dựa vào đàn ông để đi lên mà thôi.
Bị đạo diễn buông lời trêu chọc như vậy, Tô San cũng chỉ cười cười, sau đó đi về phía phòng trang điểm. Sau khi vào phòng, tâm trạng của cô vẫn hơi đờ đẫn, quên mất sự tồn tại của Tạ Duyên, chỉ một mình tìm quần áo sạch vào phòng bên cạnh để thay ra.
Sau khi thay đồ xong đi ra, nhìn thấy người nào đó đang ngồi trên sô pha, Tô San lập tức hoảng sợ:
“Sao anh lại tới đây?”
Tạ Duyên: “……”
Hắn ngồi trên sô pha, không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.
Tô San xoa xoa mái tóc còn hơi ướt, suy nghĩ chốc lát giống như đã nhớ ra điều gì đó, sau đó lại vẫn trong trạng thái đờ đẫn nhét bộ quần áo ướt vào trong túi.
Trong phòng trang điểm rất yên tĩnh, nhìn cô lẳng lặng thu dọn đồ đạc, Tạ Duyên bỗng nhiên đứng dậy cất được đi tới đằng sau lưng Tô San, đưa tay ôm lấy eo của cô, đầu gục xuống bên cổ của cô hít một hơi thật sâu:
“Đó chỉ là đóng phim, là giả mà thôi.”
Hơi thở phả ra bên cổ vô cùng quen thuộc, Tô San chớp chớp mắt, tâm trạng cũng dần dần khôi phục trở lại. Nhưng cô còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo trở lại thì cả người đột nhiên bị xoay lại dựa lên tường, một bàn tay to đặt lên đùi cô, rồi lại dần dần di chuyển tới đằng sau:
“Hiện giờ chúng ta có nên tính toán lại chuyện lần trước hay không?”
Hai người nhìn vào mắt nhau, đột nhiên nhớ ra chuyện lần trước ở trong xe cô đùa giỡn hắn, cả người Tô San lập tức căng thẳng. Mấy cảm xúc nặng nề khi đóng phim ban nãy hoàn toàn tiêu tán không còn một mảnh, hiện giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng hoảng loạn:
“Em….em chỉ giỡn với anh một chút thôi mà.”
“Hả? Giỡn hả?”
Tạ Duyên hơi nheo mắt lại trông rất nguy hiểm, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Vậy giờ anh cũng giỡn với em một chút có được không?”
“Không được!”
Tô San lập tức hô lên, sau đó đưa tay che miệng lại, mắt thì trợn trừng thật lớn nhìn chằm chằm hắn, giọng nói mang theo một chút sự hờn dỗi:
“Anh….anh không được như vậy, lúc đó rõ ràng là do anh nói mà không giữ lời.”
Đôi mắt sáng trong của cô phản chiếu hình ảnh của mình, Tạ Duyên cúi người kề bên tai cô khẽ nói:
“Hửm? Vậy lần này anh sẽ ngồi im được không?”
Tô San tuyệt đối không thèm tin lời hắn, đỏ mặt lắc lắc đầu, bàn tay che miệng kín mít, trong lòng rất sợ hắn sẽ trả thù mình.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của cô, Tạ Duyên khẽ cười một tiếng, cuối cùng chỉ xoa xoa đầu cô, đi qua cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên:
“Đi thôi, từ trước tới giờ anh không phải là người thù dai.”
Tô San: “……”
Đồ ngốc mới có thể tin lời anh nói. Có điều Tô San cũng không nhiều lời với hắn nữa, nãy giờ nói qua nói lại một hồi, cô đã hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng buồn bã do nhập vai. Hiện giờ ngoài trời vẫn mưa rất lớn. Trong giới có một quy luật bất thành văn, diễn viên nào đóng người chết thì sẽ được nhận bao lì xì, vì vậy trợ lý đạo diễn cũng đưa cho cô một bao lì xì, không cần quá nhiều tiền, chỉ cần tượng trưng là được.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phim trường, Tiết Chỉ Ngưng còn lặng lẽ chọc chọc cô mấy cái, nói cô sau này kết hôn đừng quên mời cô ấy đến uống rượu mừng, Tô San rất bình tĩnh nói một tiếng “Được.”, sau đó thu dọn đồ đạc bỏ lên xe.
Tài xế lái xe ở đằng trước, Tiểu Chu ngồi ghế phụ, Tô San và Tạ Duyên ngồi ở hàng ghế sau.
Không biết cô nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay sang nhìn người bên cạnh:
“Sao anh đột nhiên về sớm vậy?”
Ngày mốt mới là Tết Đoan Ngọ, sao Tạ Duyên lại về sớm những hai ngày?
Ở bên ngoài, từng hạt mưa điên cuồng tạt lên cửa sổ xe, Tạ Duyên ngồi đó đang lướt mạng, nghe vậy thì đưa tay ôm vai cô, nhỏ giọng nói:
“Nhớ em nên về sớm.”
Tiểu Chu: “……”
Tiểu Chu ngồi đằng trước, khoanh tay, vẻ mặt không thể khống chế được. Không được rồi, vì sao ngồi nhìn người ta khoe ân ái mà cô lại hưng phấn thế này không biết!
Tô San mang theo vẻ mặt bất mãn liếc hắn một cái, trong xe đâu phải chỉ có mỗi hai người thôi đâu chứ.
“Đợi anh quay xong bộ phim này, chúng ta sẽ đi xem nhà, em thích kiểu nhà như thế nào?”
Tạ Duyên bỗng nhiên quay mặt sang, nghiêm túc nhìn cô hỏi.
Tô San nhăn mày lại, vẻ mặt có hơi quái dị. Hai người còn chưa chắc chắn là có kết hôn hay không mà đã đi xem nhà là sao?
Tiểu Chu ngồi phía trước nghe vậy thì ngạc nhiên, hình như cô đã phát hiện ra một tin tức độc nhất vô nhị. Tuy nhiên cô cũng chỉ có thể ngồi đó cố gắng kiềm chế cho mình không quá mức kích động, im lặng không dám hé tiếng nào.
“Em không đi xem đâu, anh còn chưa cầu hôn em, vì sao em lại phải cùng anh đi xem nhà.”
Tô San quay đầu đi, nhắm hờ mắt, dưa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Thấy dáng vẻ cô quyết tâm không nói lời nào, Tạ Duyên nghiêng người qua, tay ôm chặt lấy eo cô, giọng nói trầm thấp:
“Vậy ý của em là, chỉ cần anh cầu hôn thì em sẽ lập tức gả cho anh?”
---Hết Chương 99---
Editor: Vì ở trên đạo diễn Lê có nhắc tới Bá Nhạc và Thiên lý mã nên mình giải thích ở dưới này. Có lẽ cho dù không biết tới câu chuyện này thì mọi người vẫn hiểu được ý của ông ấy muốn nói đúng không. Đoạn này mình chỉ viết thêm coi như kể chuyện ngoài lề thôi.
Khoảng năm 770 – 500 TCN, vào thời Xuân Thu chiến quốc, ở Trung Hoa có một người tên là Tôn Dương. Ông ấy là một bậc thầy am hiểu về ngựa, chỉ cần nhìn ngoại hình là có thể biết được đó có phải là ngựa tốt hay không. Người đời nể phục gọi là Bá Nhạc. Thiên lý mã là một giống ngựa quý, sức khỏa dẻo dai một ngày có thể chạy được ngàn dặm (chữ “Thiên” có nghĩa là “một ngàn”). Theo sách “Hàn Thi Ngoại Truyện” có ghi chép rằng. Thời đó, Chu Vương muốn tìm một Thiên lý mã để cưỡi, nghe danh Bá Nhạc ở dân gian đã lâu, bèn cho người tìm ông tới, nhờ ông tìm cho mình một con bảo mã. Bá Nhạc không quản đường xa, đi mãi đi mãi, lặn lội khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm được con ngựa ưng ý để dâng vua. Một hôm, Bá Nhạc gặp được một con ngựa bị người ta bắt thồ xe muối chở lên núi Thái Hàng. Trông con ngựa rất rệu rã, thở phì phò, các khớp chân đều khuỵu lại, xe muối đột nhiên vì vậy mà bị trượt xuống dốc, nó cố sức đứng lên nhưng lại không được gì. Bá Nhạc thấy vậy lập tức
bước xuống khỏi xe ngựa, chạy tới, ôm lấy đầu nó mà khóc, cởϊ áσ ngoài của mình ra lau mồ hôi cho nó. Con ngựa gặp được người hiểu mình, đột nhiên cúi đầu thở phì phò, rồi đột nhiên hí lên một tiếng vang dội trời đất. Bá Nhạc biết đây là bảo mã mà ông cần tìm. Sau đó ông nhanh chóng bỏ tiền ra mua lại con ngựa, dắt nó về thành dâng cho Chu Vương. Nhìn thấy con ngựa, Chu Vương tỏ vẻ nghi ngờ thì bộ dạng gầy gò yếu ớt của nó. Nhưng Bá Nhạc khẳng định rằng nếu cho nó ăn và chăm sóc đúng tiêu chuẩn thì nó chính là Thiên lý mã một ngày đi được ngàn dặm mà vua cần tìm. Chu Vương sai người làm theo như lời Bá Nhạc nói. Quả đúng như vậy, sau đó con ngựa hồi sức rất nhanh, một ngày cưỡi được ngàn dặm, trở thành bảo mã theo Chu Vương ra trận lập nhiều chiến công vang dội.