4 năm sau
Sân bay thành phố S
Một cô gái với dáng người chuẩn như người mẫu đang bước đi vội vàng mà không hề biết mình đã thu hút bao nhiêu ánh mắt của những người ở đây
Cô-Thượng Quan Băng Linh đã trở về rồi, khác với 4 năm trước cô bây giờ nhìn vô cùng quyến rũ và xinh đẹp, gương mặt năm xưa có phần ngây thơ bây giờ đã pha chút yêu kiều như hoa, xinh như trăng rằm, mặc dù chỉ mới hơn 20 tuổi nhưng nhìn cô vô cùng trưởng thành và có một sức hút nhất định. Mái tóc dài màu rượu đỏ vẫn xoăn dài đến thắt lưng được cô buộc lên cao theo kiểu buộc đuôi ngựa, cô khoác trên mình một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn tới trên cổ tay,mặc cùng quần bó màu đen dài đến bắp chân, nhìn đơn giản là vậy nhưng khi cô mặc vào thì lại quyến rũ lạ thường. Đôi mắt tím đã được che lại bằng một đôi kình mát đen bảng to. Cô tốn 3 năm để lấy tấm bằng đại học ở Harvard, 1 năm kia cô đi du lịch khắp nơi, quen thêm không ít các người bạn thú vị.
Cô vừa đi vừa nói với những người mặc đồ đen đi theo sau cô kéo va li cho cô, họ đều là người mà anh hai phái tới đón và bảo vệ cô an toàn cho đến khi cô về bàn an toàn bởi vì cô nói mọi người không cần đến đón cô nên anh hai mới ra lệnh như vậy.
- Xe đã tới chưa?
- Dạ rồi, thưa đại tiểu thư.
- Anh hai tôi có nói là tôi phải về nhà trước hay đến công ty chờ anh ấy về cùng không?
- Dạ chủ tử đã dặn bọn thuộc hạ hộ tống tiểu thư về thẳng dinh thự luôn bởi vì mọi người đã về đó để đợi tiểu thư rồi ạ. Một người trong số đó nói, trông anh ta là người chỉ huy của những người còn lại, anh ta tên Trình Phi, thuộc hạ đắc lực của anh hai cô.
- Vậy chúng ta mau về thôi.
Một đoàn người rời khỏi sân bay,hướng về phía những chiếc xe Cadillac màu đen nhìn như những con báo đen uy mãnh kia mà đi dẫn đầu là chiếc xe thể thao Lamborghini trắng phiên bản số lượng có hạn do cô nhờ người chuyển từ Mỹ về. Đoàn người cùng dòng xe hùng hậu rời đi như một đàn báo săn mồi với một khí thế vô cùng dũng mãnh.
*****
Buổi tối tại dinh thự nhà Thượng Quan
Mộ nhà 6 người ngồi trong phòng khách cùng nói chuyện.
- Mấy năm qua con sống thế nào con gái, nói mẹ nghe nào.Thượng Quan quan phu nhân lên tiếng hỏi Băng Linh.
- Dạ tốt lắm mẹ, con đi du lịch cũng rất vui nữa. Cô vui vẻ trả lời, hiện tại cô đàng rất vui, đã 4 năm rồi cô không được tận hưởng không khí gia đình vui vẻ, ấm áp tới vậy. Vì không muốn mọi người đi xa mệt mỏi và trì hoãn công việc nên cô không muốn mọi người sang thăm cô mặc dù cô cũng rất nhớ mọi người trong nhà mà cô cũng muốn nhanh chóng hoàn thành việc học nên cũng không thể thường xuyên về nhà được.
- Lúc trước bố nghe nói con đếm Anh Quốc du lịch, con có đi thăm bà ngoại không. Bố cô hỏi, vì vợ ông cũng chính là mẹ cô lúc trước chính là công nương nước Anh nên cô hiện giờ có thế xem như là công chúa của Anh Quốc. Ônghỏi vậy là bởi vì mọi người thuộc hoàng gia Anh ai cũng đều rất thương cô nên khi nghe tin cô đi du lịch ở Anh mọi người đều rất muốn gặp cô.
- Dạ có ạ, sức khỏe của bà cũng rất tốt, trước khi con về bà và mọi người còn bảo lần sau gia đình chúng ta phải sang thăm còn bảo con nhất định phải dẫn cháu rể đến nữa, con kiếm đâu ra chứ nêm con đã nói với bà là cháu rể thì chưa có nhưng cháu dâu thì chắc chắn sẽ có. Vừa nói cô vừa đưa mắt liếc nhìn 3 vị ca ca của mình rồi nói với giọng lém lỉnh.
- Em nói đúng không? Anh cả, anh hai, anh ba.
Ba vị thiếu gia đang ngồi uống trà suýt sặc khi nghe đến hai chữ "cháu dâu" rồi, giờ lại nghe đứa em gái cưnghỏi như vậy nữa đã làm họ á khẩu luôn rồi.
- Haizz, Tiểu Linh ơi sao em vẫn nghịch ngợm như thế chứ, bọn anh biết đi đâu tìm cháu dâu cho bà đây, em đấy bỏ đi 4 năm đến lúc về chưa kịp thấy mặt đã chơi bọn anh một vố rồi, có phải ngày thường bọn anh thương em quá nên làm càng hả? Anh cả nghiêm khắc nhất nói với giọng điệu nhìn có vẻ tức giận là vậy nhưng gương mặt lại dịu dàng vô cùng. Đây là đứa em gái mà hắn thương nhất a, lại đi 4 năm rồi mới trở về, ai nỡ mắng chứ, cưng còn không đủ đấy đặc biệt là khi nhìn vào gương mặt ngây thơ vô ( số) tội kia, ai nỡ chứ.
- Mà em cũng lạ thật đấy, đã về lại dẫn theo thú cưng nữa chứ, mà nếu là chó hay mèo thì anh không nói làm gì, đằng này lại là một con hổ trắng Bangladesh nữa chứ, sở thích của em cũng khác người quá đi chứ, hại anh phải bay quá đó rước nó về, sợ chết đi được. Anh hai cô nói với giọng ai oán nhưng lại không dấu được nét vui vẻ vì gặp được em gái sau nhiều năm.
- Em đương nhiên phải khác người rồi, con gái của nhà này có thể giống người bình thường sao. Còn nữa, bạch hổ của em có tên đàng hoàng nhá, nó tên là Rang, đừng có mà gọi lung tung, coi chừng em đến tổng bộ của anh thử nghiệm bom rồi phá tan tành bây giờ. Cô nói với giọng hờn dỗi, Rang là tiểu bảo bối của cô, để anh đi đón là may mắn của anh vậy mà còn nói với giọng ai oán như vậy nữa chứ.
- Không được làm càn. Hừ, không lẽ địa vị của ông anh trai này trong lòng em còn thua một con hổ sao. Òa, không biết đâu.
- Hửm, anh có ý kiến sao?
- Không, không, không làm gì có!
- Vậy thì tốt! Cô nói với giọng tinh nghịch.
- Hahaha...Bốn người còn lại ngồi ôm bụng cười ngặt nghẽo, đường đường là một đại ca hắc đạo mà mà lại đấu võ mồm thua em gái mình. Cũng chỉ có Thượng Quan Băng Linh cô có thể khiến mấy người đàn ông bình thường nghiêm túc trở nên vui vẻ thế này.
Tối hôm ấy, biệt thự Thượng Quan gia luôn rộn vang tiếng cười.
*****
Một ngôi biệt thự vô cùng xa hoa, lộng lẫy nhưng lại lạnh lẽo vô cung vang lên tiếng bước chân của một người đàn ông. Anh ta đi đến một căn phòng sau đó gõ cửa phòng.
- Vào đi. Bên trong vang lên một giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng.
Người đàn ông kia mở cửa bước vào, đập vào mắt anh ta là dáng vẻ chủ nhân của giọng nói kia đang quay lưng lại, mặt hướng về phía của sổ nhìn ngắm vầng trăng ngoài kia vẻ mặt như đang nhớ đến ai đó.
- Chủ tử, Thượng Quan tiểu thư về nước rồi ạ. Anh ta nói với giọng cung kính.
Nghe vậy, khóe miệng người đàn ông bên cửa sổ nâng lên, từng đường nét trên gương mặt tuyệt mỹ kia trở nên nhu hòa và dịu dàng hơn. "Em cuối cùng cũng chịu về rồi, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi, vợ tương lai của tôi". Vừa nói,anh vừa nhìn vào vật đang tỏa sáng trong lòng bàn tay mình
*****