Chương 34: Đi Về Nhà

Xe đến bệnh viện, Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Ở bên ngoài hai anh em của Âu Dương Tư Duệ vô cùng lo lắng, hết đi tới đi lui lại thở dài.

Phó Tử Khanh cũng rất nhanh đã theo phía sau, hắn cũng lo lắng không kém. Mới ngày đầu đi cưa cẩm nữ thần, không ngờ lại khiến con gái người ta phải nhập viện rồi, xem ra con đường theo đuổi cô sau này chắc rất là khó khăn đây.

"Thiếu gia, ông chủ cho gọi anh quay về!" Trong lúc Vũ Minh Nguyệt còn chưa biết tình trạng thế nào, thì quản gia ở đây đã lên tiếng nói với Phó Tử Khanh.

"Là chuyện gì? Nếu không gấp thì chiều tôi sẽ về!" Còn chưa thấy Vũ Minh Nguyệt trở ra, hắn cũng không muốn quay về.

"Là chuyện gấp ạ, ông chủ ra lệnh cậu phải về ngay!" Quản gia cúi đầu đáp.

Phó Tử Khanh vốn là không muốn đi, nhưng ông già nhà hắn rất khó tính, hắn chỉ có thể tạm thời quay về, chờ xong việc lại đến hỏi thăm tình hình của Vũ Minh Nguyệt cũng không muộn.

...

Vì đưa đi cấp cứu kịp thời, Vũ Minh Nguyệt tạm thời cũng không gặp gì nguy hiểm, chỉ là mấy vết ban đỏ trên người cô không thể lặn đi nhanh được. Bác sĩ tiêm thuốc rồi cho cô đến phòng bệnh.

Âu Dương Tư Duệ trạng thái căng thẳng cũng được giãn ra bớt một chút, anh nắm tay Âu Dương Ninh Tâm cùng cô bé đi đến phòng gặp Vũ Minh Nguyệt.

"Chị ơi, chị còn đau không ạ?" Vừa vào đến nơi, cô bé đã chạy vội đến cạnh bên giường hỏi han.

"Không đau, chị đã khoẻ rồi, xin lỗi vì đã làm Ninh Tâm lo lắng!" Vũ Minh Nguyệt véo nhẹ vào cặp má bánh bao tròn trịa của cô nói.

"Ừm, vậy là tốt rồi, thật may vì chị vẫn ổn!"

Âu Dương Tư Duệ đưa tay rót một cốc nước ấm, sau đó mang nó đến cho Minh Nguyệt. "Em uống nước đi!"

"Vâng, em cảm ơn anh!"

"Minh Nguyệt, em còn thấy đau ở đâu không? Nếu như không ổn thì cứ ở lại đây đi, vài ngày nữa quay về cũng không sao!" Anh vẫn còn hơi lo lắng hỏi cô.

Vũ Minh Nguyệt lắc đầu, cô muốn về rồi. "Không được, chúng ta phải về thôi, em không muốn ba mẹ và anh hai lo lắng!" Sợ người thân lo, cô mới muốn nhanh chóng trở về nhà.

"Cứ như vậy đi, chiều nay chúng ta về luôn theo lịch trình nhé!" Cô lại nói tiếp, mà không chờ anh nói thêm gì.

Âu Dương Tư Duệ thật tâm muốn Vũ Minh Nguyệt ở lại để nghỉ ngơi thêm, cô lại từ chối thì anh cũng không ép. Dẫu sao quay về Nam Vương cũng tốt, ở đây đất lạ chắc là cô không quen.

"Ừm, vậy em nghỉ ngơi chút đi, chiều nay chúng ta sẽ về! Giờ anh ra ngoài thu xếp một chút, lát nữa anh quay lại sau!" Anh nắm tay dặn dò cô, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.

"Anh Tư Duệ, đừng nói chuyện này cho ba mẹ em biết nha!" Trước khi anh đi cô còn nói với theo, đây là không muốn gia đình cô lo lắng mà.

"..."

Âu Dương Tư Duệ vừa đi không bao lâu, sắc mặt của Vũ Minh Nguyệt liền có chút thay đổi, cô mặc kệ bản thân đang cảm thấy không khỏe, cả ngày chỉ nhớ đến bộ dáng của Lam Tiểu Nhã khi đứng cùng anh buổi sáng.

Cô cảm thấy khó chịu, nhưng là cũng không có cách nào khác.

...

Buổi chiều, cả ba người lại lên xe để ra sân bay, sau khi Âu Dương Tư Duệ cho người thu xếp tất cả hành lý ở khách sạn. Xe rời khỏi bệnh viện được ba mươi phút, thì Phó Tử Khanh cũng đã quay lại.

Hắn ta đã rất nổ lực mới có thể chạy trốn khỏi người cha lắm chuyện ở nhà, vừa thoát được là hắn lập tức đến đây, có điều là hắn đã đến muộn rồi.

Phó Tử Khanh chạy đến nơi thì căn phòng lúc này đã trống trơn, mọi thứ đều được dọn dẹp như mới, để chuẩn bị tiếp đón bệnh nhân tiếp theo.

"Cô ấy đâu rồi, không phải là ở đây sao?" Không tìm thấy người, hắn quay lại nhìn quản gia hỏi bằng giọng trách móc.

"Tôi cũng không biết nữa, để tôi xuống lầu hỏi!" Quản gia cúi đầu đáp, không để hắn chờ lâu, ông ta vội vàng đi điều tra tin tức.

"Chậc, sao lại biến mất chứ? Mình vẫn còn chưa xin lỗi cô ấy mà!" Phó Tử Khanh tức giận đá mạnh vào vách tường, khóe môi hắn giật giật, đôi mắt lạnh căm nhìn về phía giường bệnh trống hoác.

Mười phút sau đó, quản gia cũng đã quay lại, ông ấy cẩn thận đi đến trước mặt hắn lên tiếng. "Thiếu gia, cô ấy đã xuất viện hơn nửa tiếng trước rồi, giờ chắc là đang ở sân bay!"

"Sao lại đi gấp như vậy chứ, biết thế tôi đã chẳng theo ông đi về!" Phó Tử Khanh ánh mắt đầy quỷ dị nhìn ông ta nói.

Không để ông ta kịp phản ứng, hắn ta gấp không chờ nổi là xoay lưng đi thẳng, giờ hắn không có thời gian hỏi tội ông ta, việc cần làm là đi tìm Vũ Minh Nguyệt để xin lỗi trước đã.

"Thiếu gia, cậu chờ tôi với!"

"Ông đi lẹ giùm tôi đi, lề mề như thế cô ấy đi mất thì sao hả?"

"Vâng, tôi đến đây ngay!"

Hai người một chủ một tớ ồn ào trong bệnh viện, khiến một vài người khó chịu liếc nhìn theo.

Nhưng Phó Tử Khanh lại đến chậm một bước, chân hắn vừa đặt lên sảnh lớn sân bay, thì ở đây chuyên cơ của Âu Dương Tư Duệ cũng vừa cất cánh. Chiếc máy bay to lớn nhanh chóng lơ lửng giữa không trung, từ từ nhỏ dần rồi biến mất sau những đám mây trắng.

"Thiếu gia, chúng ta hình như lại đến trễ rồi!" Quản gia mệt mỏi chạy sau lưng Phó Tử Khanh, tay cầm khăn giấy để lau đi mồ hôi trên trán. Cậu chủ bá đạo thế này, kẻ làm quản gia như ông ấy thật không thể chiều nổi.

Phó Tử Khanh tiếc nuối nhìn theo, dù cho chuyên cơ đã bay mất dạng, hắn nhàn nhạt trả lời. "Tất cả là tại ông chậm chạp đó, trở về tôi nhất định phải nói cha thay người, ông không làm nên tích sự gì cả!"

"Xin lỗi thiếu gia, là do tôi sơ xuất rồi!" Bị mắng chửi cũng phải nhẫn nhịn, bởi vì ông ấy chỉ là một người làm công, không thể làm gì khác được.

Phó Tử Khanh đăm chiêu, sau đó hắn lại hỏi quản gia. "Chuyện tôi đến Nam Vương để học ông sắp xếp thế nào rồi?"

"Cái đó, tôi vẫn đang hỏi ý lão gia, ông ấy vẫn chưa chấp nhận!" Quản gia ngập ngừng đáp, ông ấy không biết nói ra có bị hắn mắng mỏ hay không nữa.

"Cần gì phải hỏi ý ông ấy chứ? Đi, trở về nhà, chuyện này tôi tự có sắp xếp!" Phó Tử Khanh dửng dưng đáp. Người hắn muốn thấy lúc này cũng đã đi xa rồi, hắn còn ngây ngốc ở đây làm gì nữa chứ.

Quản gia hèn mọn đi phía sau hắn, ông ấy cảm thấy lần này có dự cảm không tốt.

...

Chuyên cơ của Âu Dương Tư Duệ về đến Nam Vương thì trời cũng đã sập tối, không khí ở đây ấm áp và dễ chịu hơn nước M rất nhiều. So với không khí lạnh bên kia, thì Vũ Minh Nguyệt vẫn yêu thích cảm giác ấm áp ở quê nhà hơn.

Âu Dương Tư Duệ đột nhiên bước đến, anh đưa tay lên chạm vào mặt cô, thật may là vết mẩn đỏ đã dần lặn đi, như vậy thì cô sẽ không bị ba mẹ phát hiện ra việc mình bị dị ứng.

"Thật may là em không sao?" Anh dịu giọng nói, ánh mắt thâm tình nhìn chằm vào cô, hỏi. "Có muốn đi ăn chút gì không, hay là em muốn về nhà luôn?"

"Em muốn về nhà, hiện tại em không muốn ăn!" Vũ Minh Nguyệt né tránh anh, vì tim của cô sắp văng ra khỏi l*иg ngực rồi.

"Được, vậy đi về nhà!" Anh gật đầu, sau đó mở cửa cho cô và Âu Dương Ninh Tâm ngồi vào ghế sau.

Cô bé Âu Dương Ninh Tâm nhìn ra hành động thân mật của cả hai, nhưng lại không nói gì, chỉ là len lén cười thầm một mình.

_____🌸 To Be Continued 🌸 _____